Chương 154: Anh đừng tưởng rằng có thể thoát khỏi tôi

Diệp Lăng Phi không thừa nhận mình đánh người, Đường Hiểu Uyển nghe từ người đồng nghiệp nói Diệp Lăng Phi không chỉ đem Tôn Hằng Viễn ném ra khỏi phòng làm việc mà còn khiến Chu Tuấn phải nằm việc.

- Em nghe thấy đồng nghiệp nói anh đánh người nên muốn hỏi một chút.

Đường Hiểu Uyển nhỏ giọng nói.

- Không có chuyện gì đâu, anh chỉ dọa cho tên khốn kiếp Chu Tuấn một chút thôi mà, kết quả là tên khốn kiếp đó đụng vào tường nên mới xảy ra chuyện này. À, Hiểu Uyển, em mau ăn cơm đi, để lâu nguội đấy.

Diệp Lăng Phi giục Đường Hiểu Uyển ăn. Đường Hiểu Uyển biết Diệp Lăng Phi không chịu nói nên nàng cũng không hỏi tiếp nữa mà cúi đầu xuống ăn cơm.

Diệp Lăng Phi ăn rất nhanh, Đường Hiểu Uyển mới ăn được mấy miếng mà hắn đã ăn xong rồi. Đẩy đĩa thức ăn về phía trước, Diệp Lăng Phi cười hề hề nói:

- Hiểu Uyển, anh về phòng làm việc ngủ trước đây. Nếu như buổi trưa rảnh rỗi thì cứ tìm anh.

- Như vậy không tốt đâu, em sẽ quấy rối giấc ngủ của anh.

Đường Hiểu Uyển lo lắng nói.

- Không sao, lúc nào Hiểu Uyển tới anh cũng hoan nghênh.

Diệp Lăng Phi đứng dậy, xoay người rời khỏi bàn ăn. Đường Hiểu Uyển lướt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến mình lúc đó mới yên lòng cúi đầu ăn. Nàng đang thầm nghĩ nếu như buổi trưa đi tìm Diệp Lăng Phi, liệu có bị đồng nghiệp hiểu nhầm không nhỉ?

Diệp Lăng Phi quay trở lại bộ tổ chức, thấy trong phòng không có ai, hắn đoán chắc là mọi người đang đi ăn cơm. Diệp Lăng Phi trở về phòng làm việc của mình, trong phòng làm việc của hắn có một chiếc phòng nhỏ, bên trong có kê một chiếc giường để khi nào mệt mỏi Diệp Lăng Phi có thể nghỉ ngơi một chút. Nằm trên giường, Diệp Lăng Phi nghĩ tới Chu Hân Mính, từ sau khi hắn và Chu Hân Mính phát sinh quan hệ thì không hề có liên lạc gì với nàng. Hắn liên tục gọi điện nhưng Chu Hân Mính không nghe máy.

Diệp Lăng Phi gửi cho Chu Hân Mính một cái tin nhắn hỏi xem Chu Hân Mính đang làm gì. Kết quả đúng như Diệp Lăng Phi dự liệu, tin nhắn này một đi không trở lại, không hề có tin hồi âm.

Diệp Lăng Phi vắt tay lên đầu giường, hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ:

- Chu Hân Mính, lẽ nào cô nghĩ rằng quan hệ giữa tôi và cô thực sự có thể cắt đứt như vậy sao?

Đường Hiểu Uyển ăn cơm xong liền quay trở về bộ tổ chức. Nhìn cả phòng làm việc và hành lang không có ai, nàng rón rén như một tên trộm, đẩy cửa phòng Diệp Lăng Phi ra.

- Diệp đại ca.

Đường Hiểu Uyển thấy trong phòng làm việc không có ai, nàng khẽ gọi.

- Hiểu Uyển, anh ở trong này.

Giọng nói của Diệp Lăng Phi truyền ra từ bên trong căn phòng nhỏ. Đường Hiểu Uyển do dự một lúc rồi cũng đưa tay đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ đó.

- Diệp đại ca, em có chút việc muốn hỏi anh.

Đường Hiểu Uyển đứng ở trước giường, hai tay nàng nắm lại, dịu dàng nói.

- Anh thấy em không cần hỏi nữa đâu, có phải em muốn hỏi tại sao anh đánh người đúng không?

Diệp Lăng Phi ngồi dậy, hắn đưa tay vỗ xuống giường nói:

- Ngồi xuống đi.

Đường Hiểu Uyển cắn chặt môi gật đầu, nàng ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:

- Buổi sáng em thấy anh đi ra ngoài, tâm trạng vẫn còn rất tốt. Thế mà đến buổi trưa, những đồng nghiệp trong công ty lại nói Diệp đại ca đánh người. Bọn họ còn nói lần này Diệp đại ca sẽ gặp phiền toái lớn. Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn đều là người không thể chọc vào được, nếu như đắc tội với hai người đó, rất có thể diệp đại ca sẽ bị đuổi khỏi công ty.

Diệp Lăng Phi biết Đường Hiểu Uyển đang lo lắng cho mình, nàng sợ vì mình đắc tội với hai người kia mà bị đuổi ra khỏi công ty. Diệp Lăng Phi ôm lấy thắt lưng Đường Hiểu Uyển, hắn cười ha hả nói:

- Nha đầu ngốc, em cho rằng anh sợ bị đuổi ra khỏi công ty sao. Không làm ở đây thì anh sẽ làm chỗ khác, lo gì.

- Không phải như thế, Diệp đại ca, nếu như anh rời khỏi công ty thì sau này em không được nhìn thấy anh nữa.

Đường Hiểu Uyển ngượng ngùng nói:

- Em muốn được nhìn thấy diệp đại ca.

Nàng dựa đầu vào người Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:

- Em muốn ngày nào cũng được nhìn thấy diệp đại ca.

- Tiểu nha đầu, muốn nhìn thấy anh thì có khó gì đâu. Nếu không thì em chuyển qua ở với anh, hai người chúng ta ngủ cùng một giường thế thì không phải ngày nào em cũng nhìn thấy anh sao. Lại còn có thể thấy được tất cả những thứ trên người của anh nữa, buổi tối đi ngủ anh thường không mặc quần áo.

Mặt Đường Hiểu Uyển đỏ bừng như quả gấc, nàng ngượng ngùng dựa sát đầu vào vai Diệp Lăng Phi. Cái miệng nhỏ nhắn, hồng hồng của nàng nói:

- Diệp đại ca, lúc nào anh cũng chọc Hiểu Uyển. Anh mà còn khi dễ Hiểu Uyển như vậy nữa, Hiểu Uyển sẽ không thèm để ý đến anh đâu.

- Khó làm được lắm, tại sao anh lại có thể để Hiểu Uyển rời khỏi anh lắm. Sau này anh sẽ không khi dễ em nữa, như vậy được chưa.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa môi tới gần Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển biết Diệp Lăng Phi muốn làm gì, đôi mắt thanh tú của nàng khép lệ, hai hàng lông mi khẽ rung rung. Đường Hiểu Uyển bắt đầu thở gấp, hơi thở của nàng như hương hoa lan truyền đến khiến thần kinh của Diệp Lăng Phi bị kích thích. Rốt cuộc thì Diệp Lăng Phi cũng rời môi mình ra khỏi đôi môi mọng nước của Đường Hiểu Uyển.

Tay phải Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Đường Hiểu Uyển, thân thể ngả về phía trước, chậm rãi đặt Đường Hiểu Uyển nằm trên giường rồi đè lên người nàng.

Khi môi hai người xa nhau thì Đường Hiểu Uyển mới mở mắt. Nàng dùng đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ lên, hô hấp gấp dần, bộ ngực sữa của nàng cứ phập phồng dữ dội.

Diệp Lăng Phi lại cúi đầu hôn lên môi Đường Hiểu Uyển, đồng thơi tay phải hắn đặt lên trên bộ ngực của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nhắm mắt lại, miệng nàng khẽ mở, phát ra những tiếng rên khe khẽ. Diệp Lăng Phi bị Đường Hiểu Uyển câu dẫn khiến dục hỏa của hắn bừng cháy, hắn thật sự muốn cùng với Đường Hiểu Uyển ở chỗ này. Bộ ngực sữa căng tròn mềm mại của nàng khiến hắn càng không kiềm chế nổi bản thân. Diệp Lăng Phi đưa tay từ bên ngoài luồn vào trong áo Đường Hiểu Uyển rồi thẳng tay cởi bỏ chiếc áo lót của nàng. Đường Hiểu Uyển bắt đầu cảm thấy hưng phấn, mỗi khi Diệp Lăng Phi dùng bàn tay của hắn nắn bóp bộ ngực Đường Hiểu Uyển khiến nàng cảm thấy những khoái cảm, không kiềm chế được. Tuy rằng nội tâm nói cho Đường Hiểu Uyển biết phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi là một chuyện sai lầm thế nhưng nàng lại không thể dùng lý trí để khống chế lại khát khao được Diệp Lăng Phi âu yếm của mình.

Cạch, cạch.

Tiếng gõ cửa truyền đến dường như phá tan dục hỏa của Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển dường như tỉnh táo trở lại, nàng cố sức đẩy Diệp Lăng Phi đang đè lên người mình ra rồi ngồi dậy thở hổn hển.

- Diệp đại ca, chúng ta không thể làm như vậy được. Em và anh là bạn tốt, không thể làm như vậy được.

Tuy rằng Đường Hiểu Uyển nói với Diệp Lăng Phi như vậy nhưng chính nàng cũng không tin vào điều đó.

Trong lòng Đường Hiểu Uyển hết sức mâu thuẫn, nàng vừa muốn có quan hệ thân mật với Diệp Lăng Phi lại vừa muốn duy trì quan hệ bạn bè này. Nàng sợ một ngày nào đó, nếu như giới hạn này bị phá vỡ thì quan hệ giữa nàng và Diệp Lăng Phi sẽ có thay đổi. Đối với một người chưa từng yêu như Đường Hiểu Uyển, nàng rất sợ sẽ bị rơi vào lưới tình rồi không thể thoát ra được. Nàng đã xem qua nhiều phim tình cảm trên Ti Vi, rất nhiều những người yêu nhau phải xa nhau mãi mãi, nàng rất sợ phải đối mặt với chuyện đó. Đường Hiểu Uyển ngây thơ cho rằng chỉ cần mình và Diệp Lăng Phi duy trì quan hệ bạn bè thì sẽ được ở gần nhau mãi mãi.

Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra những mâu thuẫn trong lòng Đường Hiểu Uyển, hắn không hề có thêm bất kỳ một động tác gì nữa mà nhỏ giọng nói:

- Em đừng đi ra, để anh ra xem có chuyện gì.

Nói xong, Diệp Lăng Phi để Đường Hiểu Uyển trong phòng rồi đi ra ngoài phòng làm việc, mở cánh cửa ra.

Từ Oánh đang đứng trước cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, nàng không hề có chút biểu cảm gì, nói:

- Giám đốc, tới giờ họp rồi.

- Tôi biết rồi.

Diệp Lăng Phi đang định đóng cửa thì lại nghe thấy Từ Oánh bổ sung thêm;

- Họp ở phòng hội nghị chung.

- Được rồi, tôi biết rồi. Cô đi trước đi, tôi sẽ đến ngay.

Diệp Lăng Phi xua tay bảo Từ Oánh có thể đi được rồi. Trước khi đi, Từ Oánh khẽ liếc mắt vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, nàng cảm thấy có chút nghi ngờ.

Diệp Lăng Phi đóng cửa lại rồi bảo Đường Hiểu Uyển đi ra ngoài. Hắn đặt đống tài liệu về hạng mục cải tạo lên bàn làm việc rồi ôm vào ngực, nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, bây giờ anh phải đi họp. Chờ sau khi anh ra khỏi đây thì em hãy ra nhé.

Đường Hiểu Uyển gật đầu. Diệp Lăng Phi đang định xoay người đi ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy tiếng Đường Hiểu Uyển ở phía sau:

- Diệp đại ca, anh phải cẩn thận đấy. Em không muốn anh rời khỏi công ty.

- Anh biết rồi.

Diệp Lăng Phi nói xong liền đi ra ngoài phòng làm việc.

Diệp Lăng Phi ôm đống tài liệu đi vào thang máy xuống tầng một, chờ khi thang máy mở ra thì hắn nhanh chóng bước ra. Đúng lúc đó Trần Ngọc Đình cũng đi từ chiếc thang máy khác xuống đến đấy, thấy Diệp Lăng Phi cũng xuất hiện, Trần Ngọc Đình hơi sửng sốt một chút rồi rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- Giám đốc Diệp, không phải anh đang nằm viện sao. Tại sao lại xuất viện nhanh vậy?

Trần Ngọc Đình cũng cầm một đống tài liệu, nàng cần phải làm rõ những vấn đề về hạng mục kia trong hội nghị.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi nghe nói người lãnh đạo của tôi là phó tổng Trần đã xảy ra chuyện, thế nên với cương vị là một thuộc hạ của cô tôi cần phải nhanh chóng tới đây để trợ giúp cô. Phó tổng Trần, tuy rằng tôi không giúp được cô cái gì thế nhưng tôi sẽ khích lệ tinh thần cô. Cố gắng lên, tôi tìn rằng người thắng nhất định là cô. Oh, quên mất, tôi vừa mới đánh cuộc với người khác, tôi cuộc cô sẽ thắng, cô nhất định đừng để tôi phải thất vọng đấy.

Trần Ngọc Đình rất muốn hỏi Diệp Lăng Phi: "Anh nghĩ tôi đang đánh nhau à?" Thế nhưng nàng lại không nói, mà chỉ thản nhiên cười nói:

- Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không có gì mà phải sợ hãi cả. Ngược lại thì giám đốc Diệp cần phải chú ý hơn đấy, tình hình của anh còn nguy hiểm hơn cả tôi nữa.

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ trán, hắn tỏ vẻ hồ đồ hỏi:

- Phó tổng Trần có ý gì?

- Anh còn muốn giả bộ à? Hừ, Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh không nhớ hôm qua đã làm chuyện gì à?

Trần Ngọc Đình vừa thấy bộ dạng Diệp Lăng Phi như vậy nàng cũng không chịu được nữa.

Quả thật lần này không phải là Diệp Lăng Phi giả bộ, hắn thức sự không nhớ hôm qua giữa hắn và Trần Ngọc Đình đã xảy ra chuyện gì. Không phải là vì đánh Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn mà có quan hệ tới nàng chứ?