Diệp Lăng Phi nghĩ vậy, hắn cũng quyết định, nên dùng thái độ như thế nào để đối diện với Chu Hồng Sâm. Trong lòng Diệp Lăng Phi vốn có không ít thắc mắc, định tối hôm nay sẽ hỏi nhưng bây giờ, hắn quyết định để những câu hỏi đó trong lòng, tối hôm nay chỉ đến ăn cơm, nói chuyện gia đình, ngoài ra những chuyện khác tốt nhất là không nên hỏi.
Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm ngồi trong phòng khách nói chuyện một lúc thì tiểu Linh đi vào gọi Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi vào ăn cơm. Chu Hồng Sâm đi ra khỏi phòng khách trước, Diệp Lăng Phi vừa đi đến bên cạnh tiểu Linh, đột nhiên nghe thấy tiểu Linh dùng giọng điệu ngọt ngào của cô ta hỏi:
- Diệp đại ca, chị Hân Minh có đẹp không?
Diệp Lăng Phi dừng lại một lát, hắn quay mặt sang phía tiểu Linh, nhìn khuôn mặt có phần not nớt của cô ta khẽ nói:
- Tiểu Linh, đợi em lớn thêm năm sáu năm nữa thì sẽ đẹp như Hân Mính.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên thò tay véo mũi tiểu Linh trêu chọc nói:
- Mũi em và mũi Hân Mính đều đẹp như nhau.
Tiểu Linh nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trên mặt cô ta hiện lên nụ cười sung sướng, đang định cười ra tiếng, không ngờ nghe thấy tiếng Chu Hồng Sâm nói:
- Tiểu Diệp, mau đến ăn cơm.
Trong tiếng nói của Chu Hồng Sâm dường như có một chút lo lắng, Diệp Lăng Phi rõ ràng nghe thấy trong câu nói của Chu Hồng Sâm có một chút lo lắng, nhưng hắn vờ như không nghe thấy, trên mặt vẫn mang nụ cười, nhìn tiểu Linh chớp mắt, rồi mới đi nhanh hai bước đến trước mặt Chu Hồng Sâm.
Chu Hồng Sâm liếc nhìn tiểu Linh, sau đó lại quay sang Diệp Lăng Phi nói: Tiểu Diệp, con nên chăm sóc cho Hân Mính nhiều hơn nữa, Hân Mính là con gái duy nhất của bố, bố hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho nó.
- Nhạc phụ đại nhân, chuyện này bố cứ yên tâm, nếu Hân Mính đã là vợ của con, đương nhiên con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Khi Diệp Lăng Phi nói, ánh mắt hắn nhìn tiểu Linh thuận miệng nói:
- Nhạc phụ, tiểu Linh và Hân Mính có phần giống nhau.
Chu Hồng Sâm nghe đến đây tỏ ra rất căng thẳng, tiểu Linh rất ngây thơ vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta đi nhanh hai hỏi một cách đầy hứng thú:
- Thật vậy sao?
- Anh nói em và Hân Mính đều đẹp như nhau.
Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, Chu Hồng Sâm mới ngầm thở dài nhẹ nhõm, tiểu Linh chớp chớp đôi mắt trong đầy nước, đang định nói thì thấy Chu Hồng Sâm đang nhìn cô ta, lời của tiểu Linh đã đến miệng rồi nhưng lại thu về.
Sáu món, một canh, tất cả đều là những món tủ của mẹ của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi không uống rượu, nhưng Chu Hồng Sâm lại kiên quyết đòi uống, Diệp Lăng Phi chỉ còn cách uống cùng với Chu Hồng Sâm. Trong lúc ăn cơm mẹ của Chu Hân Mính hỏi chuyện về Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi bèn kẻ chuyện Chu Hân Mính nằm viện, mẹ của Chu Hân Mính cũng nhắc lại nhiều lần chuẩn bị về Vọng Hải.
Trong lúc ăn cơm, chuông điện thoại của Chu Hồng Sâm kêu lên. Chu Hồng Sâm không để người khác đi nghe điện thoại, ông ta đích thân đứng lên nhấc chiếc điện thoại đặt ở trên bàn cách đó không xa, vừa nhìn hiển thị trên điện thoại, Chu Hồng Sâm không nói gì, cầm điện thoại đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hồng Sâm cầm điện thoại ra ngoài, hắn cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề, nhưng Diệp Lăng Phi không có thời gian để suy nghĩ xemn bên trong có vấn đề gì, chỉ để tâm nói chuyện với mẹ của Chu Hân Mính.
- Nhạc mẫu, mẹ đừng gắp thức ăn cho con nữa, bát con có nhiều thức ăn lắm rồi.
Khi Diệp Lăng Phi nói, cố ý liếc nhìn tiểu Linh ngồi bên cạnh mẹ Chu Hân Mính, trong nhà người khác, bảo mẫu đương nhiên không thể ngồi ăn cơm cùng với khách, nhưng ở trong nhà Chu Hồng Sâm, tiểu Linh lại ngồi ăn cơm cùng với Diệp Lăng Phi, cũng có nghĩa là ở đây không hề coi tiểu Linh là bảo mẫu. Diều này khiến Diệp Lăng Phi càng cảm thấy kỳ lạ, trước đó Chu Hồng Sâm còn nói tiểu Linh chỉ là bà con họ hàng, nhưng bây giờ lại coi tiểu Linh là một thành viên trong gia đình, vấn đề càng lúc càng lớn, đương nhiên bây giờ Diệp Lăng Phi không định hỏi về thân phận của tiểu Linh.
Mẹ của Chu Hân Mính cười nói:
- Tiểu Diệp, ăn nhiều một chút, ở đây chính là nhà của con, không có gì phải khách sáo cả.
Bà ta nói đến đây bèn đặt đũa xuống nói:
- Tiểu Diệp, mẹ dọn dẹp một chút ở đây, hai hôm nữa sẽ đến Vọng Hải, ồ, tiểu Linh, gì cũng dẫn cháu đi gặp Hân Mính luôn.
Tiểu Linh cười sung sướng, cô ta nói:
- Gì, thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, cháu sớm đã muốn đi gặp chị Hân Mính rồi.
Lông mày Diệp Lăng Phi nhíu lại, trước đó, hắn còn cho rằng tiểu Linh sẽ không đi Vọng Hải nhưng bây giờ nhạc phụ của hắn chủ động muốn dẫn tiểu Linh đến Vọng Hải gặp Hân Mính, một khi tiểu Linh thật sự có quan hệ máu mủ với Hân Mính, ai mà biết được Hân Mính sẽ nghĩ gì, Diệp Lăng Phi lo Chu Hân Minh tức giận trong lúc này sẽ khó tránh bị động thai. Nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ lại cảm thấy không ổn, nếu theo suy nghĩ của hắn, tiểu Linh là con riêng của Chu Hồng Sâm, thì tại sao nhạc mẫu của hắn lại không tức giận chứ? Từ phản ứng hiện tại cho thấy, rất rõ ràng, nhạc mẫu của hắn rất thích cô gái tên tiểu Linh, chủ động nhắc đến việc dẫn tiểu Linh đi gặp hân Mính
Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy có phần hồ đồ, rút cuộc cô gái tên tiểu Linh có thân phận thế nào? Khi Diệp Lăng Phi há mồm, muốn hỏi rút cuộc tiểu Linh có lai lịch gì thì Chu Hồng Sâm vẻ mặt nghiêm trang đi từ bên ngoài vào. Tay Chu Hồng Sâm cầm điện thoại, vừa đi vào, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ do dự dường như đang suy nghĩ sẽ mở miệng như thế nào.
Chu Hồng Sâm quay về chỗ ngồi, ông ta cầm đũa lên có vẻ như hỏi rất tùy ý:
- Tiểu Diệp, có phải là cảnh sát lại làm khó con không?
Chu Hồng Sâm vừa hỏi xong, Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, sau đó nói bâng quơ:
- Không có gì, chỉ là người ở cục cảnh sát nói con là kẻ tình nghi giết người, chuyện này tuyệt đối là vu khống, con làm sao có thể là hung thủ giết người chứ, không có chuyện gì cả, con không phải vẫn đang bình yên ngồi ở đây đó sao?
- Thật hồ đồ!
Chu Hồng Sâm đột nhiên giận giữ quát một tiếng khiến tiểu Linh và mẹ của Chu Hân Mính sợ hết hồn, hai bọn họ nhìn Chu Hồng Sâm. Nhưng Diệp Lăng Phi lại tỏ ra không có vấn đề gì, tay cầm đũa, gắp một miếng thịt đút vào miệng nhai chậm rãi nhai.
- Tiền cục trưởng của cục công an rõ ràng là gây chuyện, hẳn nào luôn có người tố cáo đội ngũ cảnh sát của chúng ta không tốt, thì ra đều do con sâu làm rầu nồi canh.
Chu Hồng Sâm miệng lẩm bẩm, để đũa phạch một tiếng xuống bàn, nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, chuyện này bố sẽ đích thân xử lý, tóm lại, con yên tâm, chuyện này nhất định sẽ cho con một câu trả lời hài lòng.
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói vậy xong, ông ta để đũa xuống rồi cẩm chén rượu trước mặt lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
- Nhạc phụ đại nhân, sao bố lại biết chuyện này?
- Ban nãy người của chính phủ gọi điện cho bố nói bây giờ quân đội đang bao vây cục cảnh sát...
Chu Hồng Sâm không cần nói hết câu, Diệp Lăng Phi đã có thể đoán được vấn đề ở bên trong rồi. Trương Vệ Quốc dẫn vài trăm người đến cục cảnh sát, mặc dù nói là đến thăm quan nhưng trông khí thế rất đáng sợ. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi không thể đơn giản cho rằng chuyện này giống như những gì Chu Hồng Sâm nói, nếu thật như vậy, sự việc lại rất đơn giản, chỉ đáng tiếc, trong thế giới này, cơ bản không có chuyện đơn giản như vậy. Diệp Lăng Phi nhìn sang phía Chu Hồng Sâm, cắt ngang lời Chu Hồng Sâm thản nhiên nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chuyện này không hề đơn giản như vậy, nếu chỉ đơn giản là cục trưởng của một phân cục nhỏ thì cũng không có gì, nhưng con thấy bên trong còn có vấn đề khác nữa, nói không chừng có kẻ muốn nhân cơ hội này giết chết con, đương nhiên, nhạc phụ đại nhân, bố không cần lo lắng cho con. Lần này có người đã đâm vào tổ kiến lửa rồi, hừ, cho dù những tên khốn đó thế lực có lớn đến đâu đi nữa, lần này cũng sẽ khiến bọn chúng...