Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến Trương gia gia thì hắn biết người đang gọi điện thoại tới là ai. Diệp Lăng Phi khi nãy ở khách sạn đã bảo Bành Hiểu Lộ gọi điện thoại, ở đây là tỉnh thành, Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đều có người ở tỉnh thành. Trương Dược là bộ hạ cũ của Bành Nguyên mà Bành Hiểu Lộ là cháu gái của Bành Nguyên, điều quan trọng nhất là Bành Hiểu Lộ là huấn luyện viên lính đặc chủng cho nên rất quen thuộc với quân khu ở đây, để cô vào quân đội thì rất dễ dàng, cũng bởi vì như thế, Diệp Lăng Phi mới bảo Bành Hiểu Lộ gọi người, điện thoại của Bành Hiểu Lộ gọi đi, Trương Dược không hỏi nguyên nhân mà lập tức dặn dò, sau khi sắp xếp xong mọi việc thì Trương Dược mới gọi điện thoại đến chính là muốn tìm hiểu rốt cuộc tình hình là thế nào.
Bành Hiểu Lộ nói xong không khỏi có chút khoa trương, Trương Dược ở đầu dây điện thoại bên kia tự nhiên không tin, Trương Dược cười nói:
- Hiểu Lộ, đứa bé này nói chuyện không khỏi khoa trương, con đến tỉnh thành không phạm tội gì, tự nhiên vô duyên vô cớ cảnh sát địa phương làm sao mà bắt con được? Hơn nữa, cho dù cảnh sát bắt con thì chỉ cần con khai ra tên con thì chẳng lẽ những tên cảnh sát đó dám làm khó dễ con sao?
- Trương gia gia, nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế thì không đơn giản như ông tưởng tượng đâu!
Bành Hiểu Lộ cố ý thở dài và nói:
- Trương gia gia, thật sự mà nói thì không phải là con mà là Diệp Lăng Phi, ông nội của con sắp xếp Diệp Lăng Phi đến đây làm việc, nhưng không ngờ cảnh sát ở đây lại nói Diệp Lăng Phi giết người, muốn mang Diệp Lăng Phi về Cục cảnh sát. Trương gia gia, chuyện ở đây có vẻ là không đơn giản rồi, con không ở trong chính phủ nên cũng không rõ chuyện này lắm, nhưng con thấy vấn đề ở đây thật không đơn giản đâu!
- Bịch!
Trương Dược hung hăng vỗ lên bàn một cái, âm thanh vỗ bàn kia khiến Bành Hiểu Lộ sợ hết hồn. Bành Hiểu Lộ không biết Trương Dược ở đó đang ra sao, đang yên đang lành tự dưng truyền đến âm thanh như vậy. Không đợi Bành Hiểu Lộ hỏi thì nghe bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Dược:
- Giết người? Thật là buồn cười, những cảnh sát ở chỗ này làm ăn kiểu gì vậy, chẳng trách Hiểu Lộ con lại nói nên đến xem, thì ra là như vậy. Ồ, ông biết rồi, ở đây nhất định là trò quỷ của Tưởng gia rồi!
- Người của Tưởng gia?
Bành Hiểu Lộ ngạc nhiên, cô không biết Trương Dược sao tự dưng lại nhắc đến người của Tưởng gia, Trương Dược không giải thích nhiều, ông nói:
- Hiểu Lộ, chuyện này ta biết rồi, khi nãy ta đã bảo Vệ Quốc phái người đến, bây giờ ta sẽ bảo Vệ Quốc đích thân dẫn người sang đó xem sao, ta muốn xem những cảnh sát kia có chứng cớ gì mà chứng minh Tiểu Diệp giết người!
- Alo, alo...!
Bành Hiểu Lộ nói vào điện thoại mấy tiếng, cuối cùng cô để di động xuống và nhìn Diệp Lăng Phi với bộ dạng bất đắc dĩ, cô nói:
- Em không ngờ tính tình Trương gia gia lại như vậy. Diệp Lăng Phi, có phải anh đã sớm biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy?
Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười, trong lòng Bành Hiểu Lộ hiểu, cô nói:
- Quả nhiên em đã đoán trúng rồi, em đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ trở thành như vậy, là anh cố ý!
- Cũng không phải là anh cố ý làm như vậy!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Nếu như không phải là buổi tối anh còn phải ăn cơm với người khác thì anh thật sự không ngần ngại mà ở trong Cục cảnh sát lâu một chút, nhưng tối nay thì thật sự là không được, nhiều việc lắm!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hướng về phía Trương Thiên Đào đang quay đầu nhìn và cười nói:
- Trương cảnh quan, tối nay anh có thể về nhà mà ôm bà xã ngủ rồi, ở đây không có chuyện của anh nữa. À, nếu anh không ôm bà xã ngủ thì anh cũng có thể ôm nhân tình, ví dụ như những tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi...!
Diệp Lăng Phi vừa nói câu này ra thì bắp đùi của hắn đã bị Bành Hiểu Lộ vỗ mạnh một cái, Bành Hiểu Lộ bất mãn nói:
- Anh nói cái gì đó, cái gì mà tiểu cô nương?
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi lộ ra vẻ hết sức oan ức, hắn nói,
- Hiểu Lộ, những lời mà anh nói đều là thật, anh thật sự không có nói láo đâu!
Trương Thiên Đào đã nghe Bành Hiểu Lộ nói chuyện ở phía sau xe với Diệp Lăng Phi, hắn không rõ lắm rốt cuộc hai người bọn họ đang nói thật hay là giả, nhưng từ phản ứng của hai người bọn họ thì xem ra dường như hai người bọn họ cũng không có nói dối. Trương Thiên Đào trong lòng không chắc lắm, hắn lấy ra một điếu thuốc, hắn đốt thuốc rồi kéo cửa sổ xe xuống, Trương Thiên Đào trong tay cầm điếu thuốc, hắn chau mày. Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng này của Trương Thiên Đào hắn bèn cười nói:
- Trương cảnh quan, anh đừng phiền, tôi cũng đã nói cho anh biết rồi, cũng không có chuyện gì lớn, xem bộ dạng anh bây giờ kìa!
- Anh đừng nói nữa!
Trương Thiên Đào bị Diệp Lăng Phi làm cho phiền toái nên không nhịn được xoay về phía Diệp Lăng Phi và hét lên một câu, nhưng sau khi Trương Thiên Đào hét xong thì hắn có cảm giác không ổn, hắn vội vàng nói:
- Ở đây không có chuyện của anh, bây giờ anh là tội phạm đáng nghi ngờ, anh muốn được ngồi đàng hoàng thì có gì cứ đến Cục cảnh sát rồi nói sau!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Thiên Đào nói với hắn như vậy, hắn bĩu môi và nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, tôi cũng đã thấy rồi, tâm tình của anh cũng không tốt, con người của tôi điểm tốt nhất chính là không thích trêu chọc người khác, nhất là không thích trêu chọc những người có tâm tình không tốt!
Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói không chọc giận, nhưng hắn nói những lời này ra cũng là đang trêu chọc Trương Thiên Đào, Trương Thiên Đào coi như không có nghe thấy, chỉ lo hút thuốc.
Năm sáu phút sau đã đến cổng phân cục. Trương Thiên Đào xuống xe trước, hắn dặn dò tên cảnh sát hình sự đứng bên cạnh hắn:
- Mang Diệp Lăng Phi vào trong phòng thẩm vấn!
Trương Thiên đào tâm tình không tốt lắm, sau khi dặn dò xong thì hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, cất bước đi vào trong Cục cảnh sát. Diệp Lăng Phi ngồi ở sau xe nhìn Bành Hiểu Lộ và nói:
- Hiểu Lộ, nhìn thấy không, đây chính là phản ứng khi tâm tình không tốt, nói vậy trong lòng của hắn đang suy nghĩ về chuyện nên xử trí anh như thế nào đấy!
Bành Hiểu Lộ đưa tay lên vai Diệp Lăng Phi véo một cái, lúc này cô mới đẩy cửa và xuống xe. Diệp Lăng Phi cũng xuống xe, hắn bị mang vào Phòng thẩm vấn của Cục cảnh sát. Bành Hiểu Lộ đi theo phía sau những cảnh sát kia vào trong Cục cảnh sát, nhưng khi Bành Hiểu Lộ đi vào bên trong Cục cảnh sát thì rõ ràng cảm giác không khí ở trong Cục cảnh sát không đúng, bất kể là nam cảnh sát hay là nữ cảnh sát ai cũng đưa ánh mắt nhìn Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ còn tưởng rằng trên người cô có cái gì đó không đúng nhưng Bành Hiểu Lộ rất nhanh đã hiểu được, không phải là trên người cô có cái gì đó không đúng mà hoàn toàn là bởi vì khí chất của Bành Hiểu Lộ không giống những người khác khiến cho mọi người đều chú ý đến Bành Hiểu Lộ.
Diệp Lăng Phi rất quen thuộc đối với căn phòng thẩm vấn này, buổi sáng hắn ở chỗ này rồi, nhưng không ngờ mới rời khỏi căn phòng thẩm vấn này chưa được mấy tiếng đồng hồ thì lại bị mang tới đây. Diệp Lăng Phi ngồi trên chiếc ghế hắn đã ngồi khi sáng, dĩ nhiên, trong căn phòng đó trừ cái ghế cố định trong phòng ra thì không có chỗ nào thích hợp để Diệp Lăng Phi ngồi.
- Nói đi, khai báo rõ ràng quá trình giết người ra đi!
Trương Thiên Đào cầm trong tay một tập tài liệu, đặt cái “bịch” lên trên bàn, hắn không ngồi xuống, mà nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi hi vọng chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây, anh chỉ cần biết điều một chút nói ra quá trình giết người thì tôi có thể cho anh rời khỏi đây!
- Anh có thể để tôi rời khỏi đây à? Đây đúng là chuyện một tấc đến giời đấy!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Thiên Đào nói những lời này thì hắn phá lên cười và nói:
- Nếu như tôi thừa nhận tôi giết người, tôi nghĩ tôi không chỉ không thể rời khỏi nơi này, ngược lại, còn có thể để cái đầu lại đấy, Trương cảnh quan, không nên hại người như vậy, anh là cảnh sát, sao lại có thể hại tôi chứ?
- Diệp Lăng Phi, tôi chỉ là vì muốn tốt cho anh thôi!
Trương Thiên Đào nói,
- Anh hẳn là biết rõ chuyện mình đã làm, tôi hi vọng anh mau chóng nói ra, anh cũng có thể ít bị khổ sở hơn, nếu như anh không nói...!
Trương Thiên Đào nói tới đây, hắn lại lấy ra một điếu thuốc, hai tên cảnh sát đang đứng sau lưng Trương Thiên Đào nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi, đó là hai tên cảnh sát sáng hôm nay bị Diệp Lăng Phi đánh, bây giờ, hai người bọn họ nhìn Diệp Lăng Phi giống như thể là muốn xông lại dạy dỗ Diệp Lăng Phi một trận, Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt từ chỗ hai người bọn họ chuyển sang Trương Thiên Đào và nói:
- Trương cảnh quan, ý của anh là nói nếu tôi không phối hợp thì các anh sẽ dùng bạo lực à?
- Chúng tôi làm sao có thể dùng bạo lực được!
Trương Thiên Đào đột nhiên lấy điếu thuốc từ trên miệng xuống, ánh mắt của hắn nhìn Diệp Lăng Phi rồi hắn nói:
- Chúng tôi chẳng qua là cùng anh chơi một trò chơi, nếu như anh bị thương thì cũng là do trong quá trình chơi mà bị đả thương, không liên quan gì đến chúng tôi, à, anh thích chơi trò mèo, hay là tắm, hay là anh thích chơi nhảy, tóm lại tùy anh, anh lựa chọn đi!