Diệp Lăng Phi cầm lấy bản danh sách hợp đồng của phòng tiêu thụ. Mới vài ngày không đến phòng tiêu thụ, không biết phòng tiêu thụ đã ra sao nữa. Lúc hắn trên đường đi, Đường Dương đã trông thấy, gã rất ghét Diệp Lăng Phi. Một người như vậy cũng là giám đốc, là lãnh đạo, hắn cảm thấy, mình nghe thấy tên Diệp Lăng Phi cũng đã buồn nôn, trong lòng thầm nghĩ: "Không phải chỉ là giám đốc của bộ tổ chức hay sao, cái này thì có là gì chứ" - Tôn Hằng Viễn ở phòng tiêu thụ đằng kia phải không?
Diệp Lăng Phi không có ý định nói chuyện phiếm với Đường Dương, hắn đến phòng tiêu thụ là để tìm Tôn Hằng Viễn.
- Giám đốc Tôn đang ở đó, ông ấy đang ở trong văn phòng.
Đường Dương vội vàng trả lời. Vừa nói xong, thấy Diệp Lăng Phi đang định đi về phía văn phòng của Tôn Hằng Viễn, Đường Dương liền thần bí nói:
- Tôi vừa thấy Lý Khả Hân bị giám đốc Tôn gọi vào phòng.
Diệp Lăng Phi không động thanh sắc, hắn khẽ gật đầu, hắn không muốn Đường Dương phát hiện ra bất cứ chuyện gì. Nếu để cho Đường Dương biết quan hệ giữa hắn và Lý Khả Hân, không chừng cái miệng thối của hắn có thể nói cho toàn bộ mọi người ở đây biết. Bây giờ quan hệ giữa hắn và Lý Khả Hân đang bước vào giai đoạn gay cấn, nếu lúc này mà bị công bố ra, chỉ sợ không biết Lý Khả Hân sẽ giận mình đến mức nào.
Hắn cùng với Đường Dương chỉ nói chuyện vài câu sau đó bước đến phòng làm việc của Tôn Hằng Viễn. Hắn cũng không gõ cửa, xoay tay nắm mà mở cửa phòng ra.
Vừa tiến vào văn phòng, hắn đã trông thấy Tôn Hằng Viễn đang ngồi ở trên bàn công tác, nổi giận với Lý Khả Hân, mà lúc này, nàng cũng đang đứng trước mặt gã tiếp nhận sự phê bình.
Lý Khả Hân là một người làm việc rất cẩn thận, nếu thực sự là lỗi của nàng, ảnh hưởng tới công việc thì nhất định nàng sẽ chấp nhận sự phê bình. Diệp Lăng Phi hiểu tính tình của nàng, nếu như là lời bịa đặt, nàng đã công khai đứng lên tranh luận.
- Đã quấy rầy rồi.
Diệp Lăng Phi vô cùng khách khí, đi vào trong văn phòng rồi lại nói là đã quấy rầy. Tôn Hằng Viễn định tiếp tục nổi giận, nhưng thấy Diệp Lăng Phi đột ngột tiến vào hắn đành phải dừng lại, giọng nói không thân mật lắm cất tiếng:
- Giám đốc Diệp, có chuyện gì vậy?
- Tìm ông có chút chuyện.
Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói bất thiện của Tôn Hằng Viễn với mình thì biết rằng trong lòng người này đã có chuyển biến. Trước kia, Tiền Thường Nam muốn lôi kéo Diệp Lăng Phi nên Tôn Hằng Viễn mới tỏ ra ân cần, mục đích là gì thì không cần nói cũng biết. Một khi Diệp Lăng Phi bị Tiền Thường Nam lôi kéo, thì Diệp Lăng Phi chính là cấp trên của Tôn Hằng Viễn, cho nên phải ân cần với hắn. Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Lăng Phi không hề để ý gì đến Tiễn Thường Nam, với Tiền Thường Nam như sông với núi. Một khi chỗ dựa của hắn là Trần Ngọc Đình bị sụp đổ, không còn hậu trường thì chức vụ này cũng sẽ bị lung lay.
Diệp Lăng Phi là nhân vật như thế nào, hắn làm sao không biết đạo lý đối nhân xử thế này chứ? Đừng nói là Tôn Hằng Viễn, ngay cả Tiền Thường Nam thêm vào cũng không phải là đối thủ của hắn. Diệp Lăng Phi bất động thanh sắc, coi như không thấy thái độ và lời nói của Tôn Hằng Viễn, hắn đi tới chiếc ghế sô pha ở trong văn phòng rồi ngồi xuống. Tôn Hằng Viễn thấy Diệp Lăng Phi tỏ ra như vậy, thì trong lòng thầm nghĩ:
- Diệp Lăng Phi, tên tiểu tử ngươi thật quá ngu ngốc, ngay cả lời nói của ta mà cũng không hiểu. Sở dĩ ta coi trọng ngươi là vì ngươi leo được vị trí bộ tổ chức. Nói không chừng ngươi cùng với Trần Ngọc Đình kia có quan hệ gì. Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, Trần Ngọc Đình như vậy là xong rồi. Nếu cô ta chịu theo ta, nói không chừng ta sẽ nói giúp với Tiền Thường Nam một chút, thả cho một con đường sống.
- Lý Khả Hân, cô ra ngoài trước, hạng mục ở khu công nghiệp duyên hải không cần cô theo, tôi sẽ phái người khác theo dõi hạng mục này.
Lý Khả Hân cắn môi, cái hạng mục ở vùng duyên hải này nàng vẫn luôn muốn theo tới cùng. Lần này tưởng rằng đã nắm chắc ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hạng mục ở khu công nghiệp duyên hải này được tập đoàn Tân Á đánh giá rất cao, liệt vào trong những hạng mục quan trọng nhất của công ty. Lý Khả Hân không còn cách nào khác, việc đến nước này, nàng đành phải bỏ vậy. Nàng quay người lại, rời khỏi văn phòng của Tôn Hằng Viễn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có với Diệp Lăng Phi.
- Giám đốc Diệp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi.
Tôn Hằng Viễn lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc, lấy ra một điếu đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không tỏ vẻ gì, đã là thuốc do Tôn Hằng Viễn đưa cho mình thì mình cứ cầm lấy mà hút thôi.
Sau khi rít một làn hơi dài, Diệp Lăng Phi phả ra một làn khói lớn, từ từ nói:
- Giám đốc Tôn, hôm nay tôi lên công ty thì chợt nghe trợ lý của tôi nói là ông ở bên này không có cách nào ký hợp đồng gia hạn công trình, cần bộ tổ chức chúng tôi phối hợp, không biết có phải hay không?
Tôn Hằng Viễn đã sớm đoán rằng Diệp Lăng Phi sẽ vì chuyện này mà đến tìm mình. Chuyện này là do Tiền Thường Nam muốn làm khó Diệp Lăng Phi. Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn đều là người của Tiễn Thường Nam, hai người này nếu như có bất kỳ vấn đề gì thì hoàn toàn đều có thể thương lượng với nhau. Hoặc là tăng ca sản xuất, theo đổi đơn đặt hàng, hoặc là cùng với phòng tiêu thụ hiệp thương. Sau khi giao hàng, đại đa số khách chắc sẽ không từ chối hoãn một hai ngày.
Nhưng chuyện này chính là để làm khó Diệp Lăng Phi cho nên Tôn Hằng Viễn sẽ không nể mặt hắn. Gã cười nói:
- Giám đốc Diệp, chuyện lần này tôi đã nói rõ với bộ tổ chức các anh, nhóm chúng tôi phải hoàn thành đơn đặt hàng.
- A, hóa ra là như vậy.
Diệp Lăng Phi như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói:
- Tôi nhớ là ông với Chu Tuấn có tâm sự với nhau, vấn đề này chẳng cần phải giải quyết, chỉ cần giao cho bộ tổ chức là được.
- Giám đốc Diệp, anh hiểu lầm rồi, tôi cùng với Chu Tuấn chỉ có quan hệ đồng nghiệp, giao tình lại không sâu. Hai người chúng tôi làm việc với nhau, nếu liên quan đến vấn đề chức trách thì ai cũng không nhượng bộ. Trước khi giao cho bộ tổ chức, tôi đã thông qua với bộ phận sản xuất. Bởi vì nhiệm vụ của bộ sản xuất rất nặng nề, hoàn toàn không thể đảm bảo kịp thời hạn giao hàng cho nên tôi không còn cách nào khác mới báo cáo lên. Tôi nhớ từ lúc thành lập bộ tổ chức đền giờ, phòng tiêu thụ cũng lệ thuộc vào bộ thì phải. Bây giờ thị trường của chúng ta có vấn đề, phải trực tiếp phản ánh lên bộ tổ chức, hy vọng bộ có thể giúp chúng tôi giải quyết.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Giám đốc Tôn, chuyện này ông không đúng rồi. Ông không phải hiểu rõ lai lịch của tôi sao? Tôi làm sao có thể giải quyết vấn đề này được. Bây giờ tôi tới tìm ông, chính là mong muốn ông giúp tôi làm chuyện lần này. Nếu không thì, ông gọi điện thoại cho Chu Tuấn rồi hai người cùng nhau giải quyết.
Tôn Hằng Viễn nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn mình làm chuyện này thì trong lòng thầm cười lạnh: "Ta sớm biết ngươi chỉ là cái bao cỏ mà, làm sao có thể giải quyết được chuyện này. Ta chính là muốn cho ngươi cảm thấy gian nan, không giải quyết được chuyện này, rời khỏi vị trí của bộ tổ chức." Tôn Hằng Viễn nghe thấy Diệp Lăng Phi cầu mình trợ giúp thì chính là điều mà hắn mong muốn, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Giám đốc Diệp, nói thế nào thì anh cũng là một giám đốc. Chút chuyện này mà cũng không giải quyết được thì từ nay chúng tôi làm sao tin anh được đây. Tôi thấy chuyện này là của anh, không có quan hệ với tôi, vậy tại sao tôi phải giúp anh? Được rồi, nếu như giám đốc Diệp không có chuyện gì cần nói nữa thì rời khỏi phòng làm việc của tôi, tôi còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không rảnh rỗi giống như anh.
Vừa nghe câu nói này của Tôn Hằng Viễn, Diệp Lăng Phi biết rằng hắn sẽ không giúp mình. Tạm thời không nói đây là chuyện không tôn trọng mà còn là đuổi khách. Trong lòng hắn thầm cười: "Ta không đi, xem ngươi làm gì được ta?" Hắn cố ý phả khói trên ghế sa lông, thay đổi tư thế gác chân lên, tiếp tục híp mắt, nhìn Tôn Hằng Viễn không nói lời nào.
Tôn Hằng Viễn thấy Diệp Lăng Phi không chịu rời đi, lại còn híp mắt nhìn mình thì trong lòng cảm thấy căm tức, hắn thầm nghĩ: "Tên ngu ngốc, này chẳng lẽ ngươi không hiểu tiếng người hay sao? Tại sao lại ngồi bất động ở chỗ đó." Tôn Hằng Viễn cố ý lầm bẩm nói:
- Trên đời này thật lắm người không biết xấu hổ, hừ, thật là không có biện pháp.
Tôn Hằng Viễn vừa nói xong câu này Diệp Lăng Phi đã đứng dậy. Tôn Hằng Viễn còn tưởng Diệp Lăng Phi không còn mặt mũi nào ngồi nữa, định rời khỏi phòng làm việc của mình thì bỗng nhiên, hắn đi tới cạnh gã.
- Giám đốc Diệp, anh làm gì vậy?
Tôn Hằng Viễn tỏ ra uy phong của một giám đốc, mặt hầm lại nhìn hắn.
- Muốn mời ông ra ngoài chơi.
Diệp Lăng Phi đi tới bàn công tác của Tôn Hằng Viễn cười cười nói:
- Tôi vừa rồi đang suy nghĩ, đã là chuyện liên quan đến lợi ích của tập đoàn Tân Á thì chúng ta cứ ném vấn đề này qua một bên. Nếu như tôi đi tìm Chu Tuấn của bộ sản xuất bảo gã, nhất định gã sẽ không nghe lời tôi. Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng không thể làm cách nào khác nữa. Tôi chỉ muốn phiến giám đốc Tôn đi với tôi một chút, không biết giám đốc có nể mặt mũi của tôi không?
- Giám đốc Diệp, phiền anh phân rõ chức trách của anh, chuyện này tôi đã tận lực rồi, phần còn lại chính là chuyện của anh, không cần phiền tới tôi. Tôi sẽ chờ tin tốt của anh.
Tôn Hằng Viễn nói xong liền trầm mặt xuống, tỏ ra một dáng vẻ giáo huấn:
- Nếu như giám đốc Diệp chuyện này làm không xong thì tôi nghĩ rằng chắc vụ giám đốc này của anh sẽ không còn lâu nữa đâu, không bằng hãy từ chức sớm đi.
- Giám đốc Tôn nói rất đúng, tôi chính là muốn chuyện này, phiền giám đốc Tôn thoáng qua cho một chút.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, sắc mặt liền thay đổi, hắn cười cười nói:
- Ông đã không muốn đi, tôi đành phải tự mình mang ông đi thôi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đột nhiên túm lấy cổ áo của Tôn Hằng Viễn, đem gã rời khỏi ghế.
Tôn Hằng Viễn ngã xuống đất. Cổ áo bị Diệp Lăng Phi túm lấy, người lết xuống giống như là chó chết bị người ta kéo đi vậy.