Khẩu khí của Diệp Lăng Phi không đặc biệt vui, hắn nói xong lại nói thêm một câu:
- Nếu không phải là do tôi tự trốn ra ngoài, đến lúc đó anh sẽ thấy tôi bị đánh không còn hình người nữa, tôi cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Trong lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện nghe thấy ở cửa văn phòng có tiếng bước chân vội vã, dường như có người đang chạy đến. Vương Vĩ mở cờ trong bụng, ông ta cho rằng nhất định là có người phát hiện kẻ tình nghi đã trốn, đuổi theo đến đây. Chỉ cần ông ta cầm cự với Diệp Lăng Phi một lát là có thể tìm cơ hội thoát thân. Trong lúc Vương Vĩ đang mở cờ trong bụng thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Vương cục trưởng phải không, thị trưởng muốn nói chuyện với ông.
- Thị trưởng?
Vương Vĩ rất kinh ngạc, mắt ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, dường như nghi ngờ lời Diệp Lăng Phi nói, tay phải Vương Vĩ từ từ giơ đến trước điện thoại, cầm điện thoại từ tay Diệp Lăng Phi. Khi ông ta nghe điện thoại, từ trong điện thoại có tiếng Chu Hồng Sâm vọng ra.
Ban nãy Diệp Lăng Phi gọi điện cho Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi nói với Chu Hồng Sâm rằng hắn đang ở trong cục công an tỉnh thành. Diệp Lăng Phi làm như vậy là muốn nói với Chu Hồng Sâm, chỗ hắn đang ở không thích hợp để gọi Chu Hồng Sâm là nhạc phụ, Diệp Lăng Phi không quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào nhưng hắn phải suy nghĩ cho Chu Hồng Sâm. Vì Diệp Lăng Phi có quốc tịch của nhiều nước, lấy nhiều hơn một người vợ cũng không vấn đề gì nhưng dù sao trước mắt Diệp Lăng Phi cũng sống ở trong nước, hắn cần suy nghĩ đến ảnh hưởng của những việc này đến Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm đã từng nói với Diệp Lăng Phi, khi ở bên ngoài Diệp Lăng Phi cố gắng chú ý một chút, trong lòng Diệp Lăng Phi nhớ rõ câu nói của Chu Hồng Sâm. Do vậy mới không trực tiếp gọi Chu Hồng Sâm là nhạc phụ. Diệp Lăng Phi luôn cho rằng đối với nhạc phụ của mình hắn không còn cách nào khác, nếu không phải là nhạc phụ của hắn, Diệp Lăng Phi có lẽ sẽ không bất lực như thế này, cùng lắm là không để ý, càng không cần quan tâm Chu Hồng Sâm trên chốn quan trường kết bè kết phái với ai, đó đều là chuyện của Chu Hồng Sâm nhưng lại chính vì Chu Hồng Sâm là nhạc phụ của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lại không thể không để ý đến những chuyện này khiến Diệp Lăng Phi không biết làm thế nào để đối mặt với những vấn đề trên tiền đồ chính trị không tước sáng của nhạc phụ hắn, nên mới trở nên do dự không quyết định được như vậy.
Phạch!
Cửa văn phòng của Vương Vĩ bị đẩy mạnh ra, bảy tám tên cảnh sát mang theo súng từ bên ngoài xông vào, trong đó có hai tên cảnh sát bị Diệp Lăng Phi nhốt trong phòng thẩm vấn.
Khi những cảnh sát kia xông vào, Diệp Lăng Phi đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với Vương Vĩ, tự tại đến mức hút thuốc, cho dù nghe thấy âm thanh mở cửa ở sau lưng Diệp Lăng Phi cũng không chút động tĩnh vẫn ngồi ở đó hút thuốc. Những cảnh sát đó xong vào vừa thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi, những cảnh sát này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi bọn họ biết có kẻ tình nghi trốn khỏi phòng thẩm vấn trở nên rất căng thẳng, gần đây xảy ra vài vụ tấn công cảnh sát khiến thần kinh của những cảnh sát này vô cùng căng thẳng. Hơi có chút động tĩnh là những cảnh sát này lại đặc biệt căng thẳng. Bọn họ lo những cảnh sát này sẽ gây bất lợi cho phó cục trưởng của bọn họ nên mới vội vàng xông đến, thấy phó cục trưởng cầm điện thoại trên tay đang gọi điện thoại, những cảnh sát này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Không được nhúc nhích...
Họng súng đều hướng về Diệp Lăng Phi, một trong số những cảnh sát đó đi đến định bắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không nói gì nhưng lai nghe thấy Vương Vĩ quát một tiếng:
- Các cậu làm cái gì vậy? Ra ngoài hết cho tôi.
Vương Vĩ quát khiến những cảnh sát ở hiện trường đều ngây ra, nhất là hai gã cảnh sát mà ban nãy Vương Vĩ phái đi thẩm tra Diệp Lăng Phi, tâm trạng lúc này càng thêm nghi hoặc. Hai gã cảnh sát nghĩ, ban nãy phó cục trưởng còn bắt bọn họ thẩm tra cẩn thận người này, nhất định bắt hắn thừa nhận giết người, chớp mắt phó cục trưởng lai bắt bọn họ ra ngoài. Hai bọn họ không hiểu bên trong rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, một trong hai gã cảnh sát đó hỏi:
- Phó cục trưởng, ban nãy ông...
Gã còn chưa nói hết câu đã nghe thấy Vương Vĩ quát:
- Tôi bảo các cậu ra ngoài thì ra ngoài, lằng nhằng cái gì.
Những cảnh sát đó nghe Vương Vĩ nói vậy không dám lưu lại nữa. Mặc dù trong lòng họ còn chưa hiểu rõ rút cuộc phó cục trưởng của bọn họ muốn làm gì, bọn họ đều ra ngoài. Trong văn phòng chỉ còn lại Diệp Lăng Phi và Vương Vĩ, Vương Vĩ đặt điện thoại xuống, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, vội vàng đứng lên nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ trong chuyện này có hiểu nhầm, nhất định có gì đó hiểu nhầm...
Vương Vĩ tỏ ra đặc biệt ân cần đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, mời Diệp Lăng Phi ngồi xuống sô pha trong văn phòng, còn hỏi Diệp Lăng Phi uống gì?
Ban nãy trong điện thoại Chu Hồng Sâm đã dạy dỗ cho Vương Vĩ một trận, Chu Hồng Sâm là thị trưởng Tỉnh Thành, dạy dỗ đến mức Vương Vĩ không nói được lời nào. Trong lòng Vương Vĩ cơ bản không biết làm thế nào. Mệnh lệnh mà ông ta nhận được là cục trưởng, không biết rút cuộc là ai ra lệnh. Trước đó Vương Vĩ cho rằng Diệp Lăng Phi không hề có chỗ dựa nào lớn không coi Diệp Lăng Phi ra gì nhưng sau khi Diệp Lăng Phi gọi điện cho Chu Hồng Sâm, Vương Vĩ mới ý thức được ông ta đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, không tìm hiểu rõ thân phận của Diệp Lăng Phi.
Chu Hồng Sâm cũng không làm rõ quá trình sự việc, ông ta chỉ là nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi nên gọi điện dạy dỗ Vương Vĩ. Bắt Diệp Lăng Phi là ý của Tưởng Khải Lâm nhưng chủ mưu đứng đằng sau mọi việc lại là Chu Ngọc Địch. Chu Ngọc Địch nhận được tin sát thủ Jacques mà cô ta phái đi đã thất bại, Chu Ngọc Dịch đã ý thức được Diệp Lăng Phi không hề dễ đối phó, cô ta định tìm người giúp đỡ, không còn nghi ngờ gì Tưởng Khải Lâm là trợ thủ tốt nhất. Lần này Diệp Lăng Phi chuẩn bị dùng vũ khí hợp pháp, nói cách khác cô ta muốn khiến Diệp Lăng Phi ngồi trong tù mà không nói được lời nào, do vậy Chu Ngọc Địch mới nhờ Tưởng Khải Lâm giúp đỡ để biến Diệp Lăng Phi thành kẻ tình nghi giết người. Từ một ý nghĩa nào đó, Chu Ngọc Địch nói Diệp Lăng Phi là kẻ giết người cũng không có gì là sai, Jacques quả thực là vì Diệp Lăng Phi mới ngã chết, từ điểm đó, Diệp Lăng Phi thực sự là kẻ tình nghi giết người. Nhưng vấn đề quan trọng là không ai biết Diệp Lăng Phi làm, ít nhất không có bằng chứng có thể chứng minh có liên quan đến Diệp Lăng Phi.
Tưởng Khải Lâm là bí thư thị ủy Tỉnh Thành chỉ cần thông qua người khác truyền đạt ý của ông ta đến cục trưởng cục công an tỉnh thành, chuyện này sẽ trở lên rất thuận lợi. Diệp Lăng Phi không hề nghĩ đến điều này, cho đến khi thông qua Trương Thiên Đào biết được tin tức, Diệp Lăng Phi mới bắt đầu nghĩ đến phương diện này.
Vương Vĩ biết được lai lịch của Diệp Lăng Phi đặc biệt ân cần, Diệp Lăng Phi lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn chiếc chìa khóa ở trên bàn, thản nhiên nói:
- Chiếc chìa khóa hẳn là chìa khóa của tôi.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Vương Vĩ vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, quả thực là chìa khóa của anh.
Khi Vương Vĩ nói, ông ta đã đi đến cạnh bàn làm việc lấy chiếc chìa khóa đưa cho Diệp Lăng Phi. Vương Vĩ nói:
- Tôi chỉ là hiếu kỳ, muốn lấy xem thôi.
Câu nói của Vương Vĩ đến bản thân ông ta cũng không tin được nhưng Diệp Lăng Phi không truy hỏi, Diệp Lăng Phi cầm chiếc chìa khóa trên tay rồi hỏi:
- Còn những thứ khác trên người tôi đâu?
- Ồ, ở, ở, tôi sẽ sai người đi lấy ngay.
Vương Vĩ đồng ý, ông ta quay về trước bàn làm việc, cầm điện thoại gọi điện. Ngay sau đó có người mang đồ đến cho Diệp Lăng Phi. Diện thoại của Diệp Lăng Phi tắt máy, sau đó Diệp Lăng Phi hỏi Vương Vĩ:
- Tôi vẫn còn một vấn đề cuối cùng.
- Diệp tiên sinh, xin cứ nói.
- Là ai bảo các ông bắt tôi?