Bạch Tình Đình cùng với Diệp Lăng Phi ôm nhau trên đỉnh núi, phía dưới có rất nhiều người đứng vậy quanh, thậm chí cả xe cảnh sát cũng chạy đến. Bạch Cảnh Sùng biết việc này sẽ khiến dư luận xôn xao thế nên ông nghĩ rời khỏi nơi này sớm một chút sẽ tốt hơn. Cũng không định tiếp tục ăn cơm dã ngoại nữa, thu dọn một số đồ đạc xong, tất cả lên ô tô quay trở về thành phố Vọng Hải.
Bọn họ đi tới một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, đây là nhà hàng sang trọng nhất ở Vọng Hải. Những người tới ăn ở đây đều là những người có thân phận, ngay cả chính phủ thành phố cũng thường chọn nơi này để chiêu đãi những thương nhân nước ngoài.
Bạch Cảnh Sùng không hề chọn phòng mà ông tìm một chỗ trang nhã cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Cô Ngô cùng với Bạch Cảnh Sùng ngồi đối diện với Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Lúc này, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đang sống trong men tình thế nên họ cứ nắm tay nhau mãi, không chịu rời xa nhau.
- Ba, con chết đói mất, tối qua con không ăn gì.
Tâm trạng hiện tại của Bạch Tình Đình rất tốt, nàng cảm giác rằng mình đang rất đói.
Bạch Cảnh Sùng nở nụ cười, ông gọi nhân viên phục vụ tới. Nhà hàng này cũng có mấy món sở trường như tương chưng ngan, gan hầm rượu vang và vịt quay dấm chua. Chọn món xong, Bạch Cảnh Sùng căn dặn người phục vụ mang ra nhanh một chút. Phàm những người tới đây đều không phải là người bình thường thế nên nhân viên phục vụ cũng hiểu rõ. Hắn vội vàng đồng ý rồi cầm lấy tờ thực đơn, đi vào bên trong.
Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi, ông cười ha hả nói:
- Tiểu Diệp, cháu định khi nào thì kết hôn với Tình Đình nhà tôi. Cháu không cần chuẩn bị gì đâu, tôi đã chuẩn bị hết rồi.
- Thúc thúc, việc kết hôn không phải là trò đùa, cháu còn không biết Tình Đình có đồng ý gả cho cháu không?
Diệp Lăng Phi chuyển ánh mắt sang Bạch Tình Đình. Tâm trạng lúc này của này rất tốt thế nhưng nàng lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lúc trước, lẩm bẩm nói:
- Con không thể mơ hồ mà gả cho anh ta được, ai biết anh ta có bao nhiêu cô gái ở bên ngoài. Hơn nữa, con vẫn còn chưa nói là yêu anh ta, con không muốn bị gả cho anh ta nhanh như vậy. Con còn muốn tiếp tục quan sát anh ta thêm một thờ gian nữa, kết hôn là chuyện liên quan đến cả đời người, con không muốn làm qua loa như vậy.
- Tình Đình, không sao cả, ba thấy nếu không thì các con đính hôn đi. Ba cũng không muốn người ngoài nắm được nhược điểm rồi lại nói con gái ba thế này thế nọ.
Bạch Cảnh Sùng nói.
- Thúc thúc, cháu cũng đồng ý đính hôn.
Diệp Lăng Phi đồng ý nói.
- Em còn chưa đồng ý, anh đồng ý cái gì.
Bạch Tình Đình véo vào đùi Diệp Lăng Phi một cái. Nàng vểnh cái miệng nhỏ nhắn của mình lên nói:
- Dựa vào cái gì mà em phải đồng ý với anh, anh thử nói ra một lý do để em đồng ý xem nào.
- Lý do rất đơn giản, bởi vì anh muốn kết hôn với em.
Diệp Lăng Phi cố ý nháy mắt với Bạch Tình Đình, nàng lại véo vào đùi Diệp Lăng Phi một cái nữa rồi hướng về phía Bạch Cảnh Sùng làm nũng:
- Ba, ba xem anh ta kia, bắt nạt con. Nếu như sau này bọn con kết hôn, thì ngày nào anh ta cũng ăn hiếp con cho mà xem.
Những lời này khiến cho tất cả mọi người đều tươi cười. Nếu như không có mọi người ở đây thì chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ ôm Bạch Tình Đình vào lòng rồi hôn cho nàng mấy cái. Nhìn bộ dạng làm nũng của Bạch Tình Đình, khiến cho người ngoài có cảm giác nàng rất đáng yêu.
Tiếng cười còn chưa dứt thì đã có người lớn tiếng nói:
- A, tổng giám đốc Bạch, khéo thật, tại sao ông lại rỗi rãi đến đây ăn vậy.
Bạch Cảnh Sùng nhìn quay lại thì thấy Lý Triết Hào đi cùng với một người đàn ông hói đầu khoảng hơn năm mươi tuổi.
- Tại sao Lý Triết Hào lại đi cùng với Trương Hành Trường?
Bạch Cảnh Sùng bực mình lẩm bẩm.
Diệp lăng không nhận ra Lý Triết Hào và Trương Hành Trường, hắn khẽ kéo tay Bạch Tình Đình, hỏi:
- Bà xã, hai người mới tới là ai vậy.
Bạch Tình Đình mang theo giọng điệu chán ghét nói:
- Lão già bên trái chính là cha của Lý Thiên Bằng và cũng là ông chủ của tập đoàn đầu tư Vọng Hải. Còn người bên phải là chủ tịch ngân hàng Trương Hành Trường, hắn là một con quỷ háo sắc.
- Ba Lý Thiên Bằng?
Sau khi nghe Bạch Tình Đình giới thiệu, Diệp Lăng Phi chú ý quan sát ông chủ tập đoàn đầu tư Vọng Hải. Nghe nói Lý Triết Hào là một nhà đầu tư lớn, rất am hiểu về cổ phiếu. Ông thường xuyên dùng thủ đoạn để kiếm lời từ thị trường chứng khoán thế nên những người chơi chứng khoán gọi Lý Triết Hào là "Cá Sấu lớn". Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Triết Hào, Diệp Lăng Phi đã cảm thấy chán ghét lão già này. Hắn thầm nghĩ:
- Nhìn con trai của ông như vậy, cũng dễ hiểu ông là người như thế nào.
Lý Triết Hào cùng với Trương Hành Trường đi tới bên cạnh Bạch Cảnh Sùng. Trương Hành Trường liếc mắt nhìn Bạch Tình Đình khiến nàng cảm thấy nổi da gà, nàng dựa sát vào người Diệp Lăng Phi. Động tác thân mật này của nàng ý muốn nói cho Trương Hành Trường biết rằng:
- "Ông cẩn thận đấy, chồng tôi đang ở đây." Cũng may Trương Hành Trường nhanh chóng chuyển ánh mắt sang Bạch Cảnh Sùng. Nếu như hắn còn nhìn thêm nữa, không chừng khiến Diệp Lăng Phi tức giận nên sẽ đánh cho Trương Hành Trường một trận.
- Tại sao ông chủ Lý lại đến đây, thật là trùng hợp quá.
Bạch Cảnh Sùng đứng dậy, lịch sự cười nói.
- Vừa đúng lúc gặp chủ tịch Trương nên mời ông ấy đi ăn cơm thôi.
Lý Triết Hào cười nói:
- Tổng giám đốc Bạch, tôi nghe thấy bảo tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế của ông có vấn đề về tài chính. Có phải hạng mục Hoa Viên Mặt Trời thiếu vốn không, nếu như ông vẫn làm ăn được thì hạng mục này đâu có vấn đề gì. Khi nào ông cần tiền thì cứ đến tìm tôi, tôi có thể bơm tiền vào tập đoàn giúp ông.
- Chuyện này ông không cần bận tâm, tập đoàn của tôi không hề có vấn đề gì về tài chính cả.
Bạch Cảnh Sùng nói.
- Ông chủ Bạch, không phải là như thế sao? Tôi vừa nghe chủ tịch Trương nói ông vay của họ không ít tiền mà lại là vay ngắn hạn.
Lý Triết Hào giả bộ không hiểu, hắn hỏi thăm:
- Tôi cũng biết tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế của ông năm nay cần vay không ít tiền. Thế nhưng đến cuối năm tất cả các ngân hàng ở Vọng Hải đều thu hồi tiền lại thì lúc đó ông lấy tiền ở đâu ra. Thế nào, ông có muốn tôi cho vay không?
- Một tập đoàn lớn đi vay tiền từ ngân hàng thì cũng là chuyện bình thường, đâu có vấn đề gì đâu. Thế nên ông chủ Lý không cần phải lo lắng cho tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế của chúng tôi.
Bạch Cảnh Sùng bắt đầu thấy bực mình, ông nói:
- Ông cần phải chú ý hơn tới tập đoàn đầu tư của ông. Tôi nghe nói năm nay chính phủ sẽ có chính sách mới để quản lý tình hình hỗn loạn của hệ thống tài chính. Nói không chừng đến lúc đó thị trường chứng khoán sẽ xuống dốc không phanh, hi vọng ông chủ Lý sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo.
- Ha ha, đa tạ tổng giám đốc Bạch đã quan tâm. Tập đoàn chúng tôi liên quan đến cổ phiếu nhưng chúng tôi làm ăn chân chính nên đâu có sợ gì. Thôi, tôi với chủ tịch Trương đi tìm chỗ để ăn đây, ông từ từ mà dùng cơm đi. Chúc ông ngon miệng.
Lý triết hào nói xong những lời này liền cười ha hả, sau đó cũng Trương Hành Trường rời khỏi chỗ này.
- Ba, tại sao Lý Triết Hào lại biết công ty chúng ta có vấn đề về tài chính?
Chờ khi Lý Triết Hào cùng với Trương Hành Trường đi khỏi, Bạch Tình Đình hung hăng nhìn Lý Triết Hào, nàng không hiểu nên hỏi.
- Có khả năng hắn đã mua chuộc người trong công ty của chúng ta nên mới biết được những tin tức này.
Bạch Cảnh Sùng nhíu mày, nói:"" Những loại người như Lý Triết Hào thường sử dụng những thủ đoạn này để thu thập tin tức. Nhìn bộ dạng của hắn có lẽ hắn rất hiểu về tình hình công ty chúng ta, ngay cả việc đến cuối năm công ty chúng ta phải trả tiền hắn cũng biết.
- Ba, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Bạch Tình Đình hỏi.
Bạch Cảnh Sùng lắc đầu nói:
- Chỉ có một con đường, hy vọng sau khi dự án Hoa Viên Mặt Trời bắt đầu giao dịch, cổ phiếu chúng ta sẽ tăng lên. Lúc đó mới có thể dễ dàng vượt qua khó khăn này.
Bạch Tình Đình im lặng không nói, là phó tổng giám đốc trong tập đoàn, Bạch Tình Đình hiểu rất rõ tình hình trước mặt của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Tập đoàn này liên quan đến rất nhiều ngành nghề nhưng chủ yếu vẫn là bất động sản. Dự án Hoa Viên Mặt Trời là dự án trọng điểm của tập đoàn, dự án này đã thu hút rất nhiều tiền và nhân lực của tập đoàn thế nên dẫn đến việc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế bị thiếu vốn.
- Được rồi, trong bữa ăn không nên nói chuyện công việc.
Cô Ngô liếc nhìn Bạch Cảnh Sùng, bà vội vàng nói:
- Chúng ta cần phải ăn chứ.
- Ừ, cô ngô nói rất đúng, chúng ta không nên nói đến những chuyện không vui nữa.
Bạch Cảnh Sùng đã trải qua vô số sóng gió thế nhưng chưa lần nào quật ngã được ông.
Tuy nói như thế nhưng chuyện này cũng ảnh hưởng đến tâm trạng lúc ăn của Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình. Sau bữa ăn, Bạch Tình Đình muốn cùng đi dạo với Diệp Lăng Phi, còn Bạch Cảnh Sùng thì quay trở về công ty.
Cô ngô cũng phụ họa thêm:
- Đúng vậy, buổi chiều hai người nên ra ngoài đi chơi cho thoải mái.
Bạch Tình Đình gật đầu. Nàng tuy là phó tổng giám đốc thế nhưng vẫn còn có ít kinh nghiệm cho nên một số việc trong công ty nàng không được nhúng tay vào. Nàng rất tin tưởng vào năng lực ba của mình, tin rằng ông sẽ có thể dễ dàng vượt qua chuyện này.
Bạch Tình Đình đặt tay lên cửa sổ xe, nàng dùng ngón tay xoa xoa thái dương, khuôn mặt lộ vẻ u sầu.
- Bà xã, có phải em vẫn còn lo lắng chuyện công ty đúng không?
Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa để ý tới sắc mặt Bạch Tình Đình.
- Em lo cho sức khỏe của ba em.
Bạch Tình Đình khẽ thở dài nói:
- Tim của ba vốn đã không tốt, bây giờ lại vì chuyện này mà phải làm việc vất vả. Em là con gái mà lại không giúp được gì.
- Yên tâm đi, người ta nói "Xe đến trước núi ắt có đường đi". Nói không chừng khi dự án Hoa Viên Mặt Trời bắt đầu giao dịch lúc đó tiền sẽ chảy về như nước, chuyện này sẽ được giải quyết dễ dàng thôi mà.
- Diệp Lăng Phi, anh không hiểu đâu, sự việc không đơn giản như anh nghĩ đâu.
Bạch Tình Đình chuyển ánh mắt sang Diệp Lăng Phi, nàng nói:
- Tuy ba em là chủ tịch tập đoàn thế nhưng từ trước tới nay Lý Triết Hào vẫn âm thầm thu mua cổ phiếu của tập đoàn. Ba em lo lắng rằng đợi lúc tình hình tài chính của tập đoàn có vấn đề thì Lý Triết Hào sẽ thừa cơ để phá rối.
- Được rồi, không nên lo lắng làm gì. Tin anh đi, tập đoàn của em chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Bạch Tình Đình, hắn cười nói:
- Trong tay anh còn có mấy trăm tỷ, nếu như có chuyện gì anh sẽ dùng số tiền đó thu mua cổ phiếu của tập đoàn. Sau đó sẽ cùng với em đảm nhiệm chức tổng giám đốc và phó tổng giám đốc tập đoàn, em thấy thế nào?
- Anh có mấy trăm tỷ, Bill Gates kia còn mới chỉ có hai trăm tỷ, nói thế hóa ra anh giàu nhất thế giới à. Hừ, anh lại bắt đầu gạt em rồi, cẩn thận em đánh cho anh một trận đấy.
Bạch Tình Đình tươi cười. Nàng nắm bàn tay nhỏ bé lại, giơ lên trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Đừng tưởng rằng em đối tốt với anh là anh có thể bắt nạt được em. Không có cửa đâu!
- Bà xã, anh nào dám. Không phải là anh đang muốn làm cho em vui vẻ sao?
Diệp Lăng Phi cười rộ lên.