Chuyện Diệp Lăng Phi nói đến chính là Dã Thú nửa đêm đi ra ngoài tìm phụ nữ thì bị bắt cóc, Dã Thú cảm thấy vô cùng nhục nhã về chuyện đó, bây giờ, Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện này chính là muốn nhắc nhở Dã Thú, nhất định phải luôn luôn chú ý, nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện. Dã Thú nghe xong, tỏ vẻ khinh thường, hắn bĩu môi, nói:
- Lão Đại, lần đó là em chủ quan thôi, lần này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa đâu, anh cứ yên tâm đi. Hơn nữa, em chỉ hẹn với cô ấy, bảo cô ấy dẫn em đi dạo ở tỉnh thành một chút, nhà cô ấy cũng ở tỉnh thành. Lão Đại, em thật sự không có ý gì khác, vừa tới tỉnh thành làm sao có thể làm loạn được chứ, lão đại, anh nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Dã Thú, không nói tiếp nữa, ý tứ của Diệp Lăng Phi đã rất rõ ràng, để Dã Thú muốn làm gì thì làm. Dã Thú lại hướng ánh mắt về phía nữ tiếp viên hàng không kia, cười nói:
- Lão Đại, nếu như buổi tối có tiến triển gì, en sẽ gọi điện thoại báo cho anh biết!
- Thôi khỏi, không cần đâu!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hắn rất tùy ý nhìn về phía chỗ ngồi của người đàn ông đến từ Thái Lan kia, lại phát hiện người đàn ông đó lại không có ở đó, Diệp Lăng Phi lại nhíu mày, tuy người đàn ông trông bộ dang như người Thái Lan nam nhân đó không có hành động gì bất thường, nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy người đàn ông đến từ Thái Lan này rất cổ quái. Hắn nhẹ nhàng huých Dã Thú, thấp giọng nói:
- Dã Thú, cậu còn nhớ người đàn ông mà anh nhắc với cậu lúc đi ra khỏi phòng ăn không?
Dã Thú gật đầu, tất nhiên là hắn nhớ được người đàn ông đó, chỉ là, Dã Thú lại không nhìn thấy người đàn ông này ở trong khoang hành khách. Dã Thú nhớ lúc nãy mình còn nhìn thấy người này lên máy bay, sao bây giờ lại đột nhiên không thấy đâu nữa.
- Lão Đại, để em đi tìm tên đó!
Dã Thú vừa định đứng dậy, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta chỉ cần coi chừng kẻ đó là được!
- Lão Đại, anh hoài nghi...!
Dã Thú đang nói thì bị Diệp Lăng Phi ngắt lời, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy người đàn ông đó trở về chỗ ngồi của hắn, một nữ tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở hành khách đó là máy bay sắp sửa cất cánh rồi, bảo người đó thắt chặt dây an toàn. Diệp Lăng Phi nhìn người đàn ông kia, sau đó hắn quay sang chỗ khác. Sau khi máy bay cất cánh được hai mươi phút, chỉ thấy người đàn ông đó đứng dậy, trông bộ dạng dường như là muốn đi vệ sinh. Diệp Lăng Phi cũng đứng dậy, hắn đi theo sau người đàn ông đó, vừa mới đi được có mấy bước, đã thấy người đàn ông đó bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, thấy Diệp Lăng Phi đang đi đằng sau mình. Người đàn ông đó cau mày, quay người lại, dường như là muốn quay trở lại chỗ ngồi của mình, Diệp Lăng Phi đi thẳng vượt qua người đàn ông đó, đến phòng vệ sinh. Khi Diệp Lăng Phi từ trong phòng vệ sinh đi ra, phát hiện người đàn ông đó đã ngủ thiếp đi trên ghế của mình, Diệp Lăng Phi cũng quay trở lại, theo Diệp Lăng Phi thấy, dường như người đàn ông đó không có ý nhằm vào mình. Chẳng lẽ là mình đa nghi rồi? Diệp Lăng Phi cảm thấy hoài nghi bản thân...
Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như ngồi cùng với nhau, người ngồi đối diện với bọn họ là Chân Cơ. Nơi này là một quán cay Tứ Xuyên cách chỗ khách sạn bọn họ ở khoảng chừng hai con đường, sinh ý của quán ăn không thể nói là thịnh vượng, chỉ có thể dùng miễn cưỡng dùng từ tạm được để hình dung. Thái Tiểu Như thích ăn món cay Tứ Xuyên, mà Tiểu Triệu lại cảm thấy món cay Tứ Xuyên quá nồng, cậu ta không thích ăn, nhưng Thái Tiểu Như lại thích ăn, Tiểu Triệu cũng không có cách nào, chỉ có thể chiều theo. Chân Cơ dùng cơm rất lịch sự, để khăn trước ngực cô ta. Kiểu cách như vậy thường là khi dùng cơm Tây, Tiểu Triệu nhìn tư thế cầm đũa bằng tay phải của Chân Cơ, cậu ta hơi ngừng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó.
- Cô Chân Cơ này, cô là người ở đâu nhỉ?
Tiểu Triệu rót bia vào cốc trước mặt mình, tay phải cầm cốc bia lên, nhìn về phía Chân Cơ đang ngồi đối diện, hỏi. Chân Cơ khẽ mỉm cười, nói:
- Tôi là người Quảng Đông!
- A, cô đừng để ý, bạn trai tôi là cảnh sát, đây là thói quen nghề nghiệp của anh ấy!
Thái Tiểu Như cảm thấy hơi xấu hổ với việc Tiểu Triệu đột nhiên hỏi một câu như vậy, cô liền thò tay xuống gầm bàn âm thầm véo đùi Tiểu Triệu mọt cái, ý bảo Tiểu Triệu không nên hỏi lung tung. Tiểu Triệu vẫn mỉm cười, liếc Thái Tiểu Như, nói:
- Tiểu Như, trong lòng anh biết rõ, em cứ yên tâm ăn cơm đi!
Tiểu Triệu nói xong, lại quay sang phía Chân Cơ, nói:
- Nói như thế nào đây nhỉ, đây có lẽ là thói quen nghề nghiệp của tôi, tóm lại khi tôi nhìn thấy người lạ thì thích hỏi thêm mấy câu, tôi hy vọng cô không cảm thấy phiền lòng!
- Không đâu, không sao đâu!
Chân Cơ nói tới đây, cô ta liếc nhìn Thái Tiểu Như một cái, nói:
- Thái tiểu thư, cô có muốn cùng đi phòng vệ sinh không?
Thái Tiểu Như mở miệng, trông bộ dạng là định đồng ý, lại bị Tiểu Triệu cản lại, chỉ nghe Tiểu Triệu nói:
- Tiểu Như không đi vệ sinh đâu!
Tiểu Triệu vừa nói ra câu này, Thái Tiểu Như đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Triệu, Tiểu Triệu cũng cảm thấy mình quả thật không nên nói như vậy, nhưng cậu ta cũng không còn cách nào, Tiểu Triệu không muốn để cho Thái Tiểu Như tiếp xúc quá nhiều với người phụ nữ tên là Chân Cơ này, theo Tiểu Triệu thấy, trên người Chân Cơ có quá nhiều điểm nghi vấn. Chân Cơ cười cười, không nói gì nữa, cô ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Chờ Chân Cơ rời đi, Thái Tiểu Như mới tức giận nói:
- Tiểu Triệu, anh làm cái gì vậy?
- Tiểu Như, em đừng nên nóng giận, nghe anh nói hết đã!
Trong lúc nói chuyện Tiểu Triệu còn nhìn về chỗ Chân Cơ vừa mới rời đi, cậu ta khẽ nhíu mày, nói:
- Anh cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề!
- Có vấn đề ư?
Thái Tiểu Như nghe xong, bỗng nhiên nở nụ cười, cô đưa tay ấn trán Tiểu Triệu một cái, nói:
- Chúng ta nhưng đang đi ra ngoài du lịch, anh đừng có đem công việc của anh vào đây được không, em thấy anh nhìn ai cũng thấy người đó có vấn đề!
- Anh nói đúng sự thật đấy!
Tiểu Triệu nói,
- Tiểu Như, anh không nói giỡn với em, người phụ nữ tên là Chân Cơ này rất có vấn đề, em có để ý đến tay cô ta không, tay cô ta được chăm sóc tốt như vậy, nhưng mà trên tay phải cô ta lại có vết chai, nếu như cô ta là một người làm nghệ thuật, tay cô ta không thể có vết chai dày như vậy được, theo anh thấy thì vết chai đó rất có thể...!
Khi Tiểu Triệu nói tới đây thì ngừng lại, bởi vì cậu ta phát hiện trên mặt Thái Tiểu Như đã hiện lên vẻ sợ hãi, Tiểu Triệu không nói tiếp, chỉ an ủi:
- Tiểu Như, không sao đâu, đã có anh ở đây rồi, hơn nữa, những thứ vừa rồi chỉ là suy đoán chủ quan của anh mà thôi, không có căn cứ gì. Được rồi, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đã!
Thái Tiểu Như nghe Tiểu Triệu nói như vậy, cô cũng không có tâm tình để ăn uống nữa. Chờ sau khi Chân Cơ trở về, Thái Tiểu Như cứ len lén đánh giá Chân Cơ, cô xem xét tỉ mỉ, mới phát hiện ra một vấn đề, dường như Chân Cơ là một người đàn ông. Lần đầu tiên Thái Tiểu Như nhìn thấy Chân Cơ cũng có cảm giác Chân Cơ có vấn đề gì đó, nhưng cô lại không nhìn ra, bây giờ, Thái Tiểu Như mới ý thức được vấn đề nằm ở đó, đó là Chân Cơ dường như giống một người đàn ông. Thái Tiểu Như không biết vì sao cảm giác cả người không được thoải mái, cô không còn tâm tình để ăn cơm, nói:
- Tiểu Triệu, em cảm thấy hơi khó chịu, không muốn ăn nữa, anh cùng em ra quầy thuốc mua ít thuốc đi!
Tiểu Triệu ngầm hiểu, cậu ta “ừ” một tiếng, hướng về phía Chân Cơ, nói:
- Bữa cơm này tôi mời, tôi và bạn gái phải đi mua thuốc, cô cứ ăn từ từ!
Tiểu Triệu vừa nói vừa giơ tay ra gọi người bán hàng đến tính tiền, lúc này, Chân Cơ lại nói:
- Không cần đâu, để tôi thanh toán cho!
Trong lúc nói chuyện, Chân Cơ đứng dậy, cất bước đi về phía quầy bán hàng. Thái Tiểu Như thấy Chân Cơ đi thanh toán tiền, cô lén lút nói với Tiểu Triệu:
- Em cứ có dự cảm chẳng lành, nhưng không nói rõ ra được!
- Tiểu Như, không sao đâu, chúng ta đi thôi!
Tiểu Triệu vừa nói vừa đứng dậy, sau khi uống nốt cốc bia, Tiểu Triệu ôm Thái Tiểu Như đi ra ngoài. Vừa mới đi tới chỗ cửa quán, không biết vì sao, cậu ta cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó trước mắt tối sầm, thoáng cái ngã lăn ra đất. Thái Tiểu Như không biết đã xảy ra chuyện gì, trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Tiểu Triệu ngã ra đất, cô cũng cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, “bịch” một tiếng, cô cũng ngã trên nền đất. Chân Cơ đang thanh toán tiền, khi cô ta nghe được hai tiếng “bịch bịch”, trong lòng âm thầm cười nhạt, cô ta trả tiền xong, làm bộ như không biết chuyện gì xảy ra, khi cô ta đi được mấy bước liền làm bộ rất kinh ngạc, nói:
- Thế này là thế nào, sao bạn tôi lại ngất xỉu vậy, mọi người ai giúp tôi với, giúp tôi đưa bạn tôi đến bệnh viện đi!
Có người nhìn thấy ba người bọn họ ăn cơm cũng với nhau, đương nhiên đều cho rằng ba người bọn họ đều là bạn, nghe Chân Cơ kêu lên như vậy, có mấy người nhiệt tình liền đến giúp đỡ, cùng Chân Cơ dìu Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như lên xe taxi. Chân Cơ vừa lên xe taxi, lập tức bảo với tài xế:
- Bác tài, lái xe đi!