- Vậy sao?
Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn nói như vậy, vui như mở cờ trong bụng, hắn liền suy nghĩ làm thế nào để hỏi Trương Tuyết Hàn đến tình hình ở Nam Uyển, lại không ngờ Trương Tuyết Hàn vẫn chủ động nói ra, Diệp Lăng Phi trong lòng cao hứng, nhưng hắn không muốn để cho Trương Tuyết Hàn nhìn ra, tránh để cho Trương Tuyết Hàn hiểu lầm mình quan tâm đến chuyện của Nam Uyển hơn. - Tuyết Hàn, em nói chỗ đó rất an toàn...!
Diệp Lăng Phi ôm Trương Tuyết Hàn, hắn vừa nói vừa cân nhắc trong đầu, hắn muốn tìm một cái lý do để Trương Tuyết Hàn không hoài nghi mình,
- Tuyết Hàn, nơi đó là khu buôn bán sao?
- Đúng ạ!
Trương Tuyết Hàn nói,
- Chỗ đó rất nhộn nhịp, Diệp đại ca, lần sau nếu anh đến tỉnh thành, em sẽ dẫn anh đi dạo ở đó một chút, ở đó có trung tâm mua sắm...!
Trương Tuyết Hàn một hơi kể ra không ít chỗ đi chơi, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên hỏi một câu kỳ quặc:
- Ở đó có công ty bảo hiểm không?
- Công ty bảo hiểm ấy ạ?
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi hỏi câu này xong, cô ngẩn người, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ khó hiểu, cô không dám chắc chắn, hỏi thử:
- Diệp đại ca, anh nói công ty bảo hiểm là công ty bảo hiểm thuần túy như là công ty Thái Bình Dương ạ?
Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn nói như vậy, trong lòng hắn lập tức rúng động, từ những lời này Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi nghe ra được trong đó bao hàm ý tứ khác, nói cách khác ở Nam Uyển có công ty bảo hiểm khác, không phải chỉ là công ty bảo hiểm thân thể thông thường, mà Diệp Lăng Phi đoán đây rất có thể là một công ty bảo hiểm cả những tài sản có giá trị cho khách hàng. Diệp Lăng Phi gật đầu, hỏi:
- Tuyết Hàn, vậy em có biết chỗ đó còn có công ty bảo hiểm nào khác không?
- Có một công ty nữa, chuyên môn bảo quản các vật phẩm quý giá cho khách hàng, đây là Tiêu Tiếu nói cho em biết, cậu ấy có bạn học làm ở trong công ty bảo hiểm đó, ở đó...!
Trương Tuyết Hàn kể lại những chuyện cô nghe được từ Vu Tiêu Tiếu cho Diệp Lăng Phi nghe, sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, lại nghĩ tới Nam Uyển theo lời Tiểu Triệu, trong lòng hắn dường như đã hiểu ra toàn bộ, vội vàng nói:
- Tuyết Hàn, lần này anh phải cảm ơn em rồi!
- Cảm ơn em ấy ạ?
Trương Tuyết Hàn hơi sửng sốt, dường như Trương Tuyết Hàn còn chưa rõ, tại sao Diệp Lăng Phi lại đột nhiên cảm ơn mình. Sau khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, hắn cũng cảm thấy hơi hối hận, Diệp Lăng Phi đó là do cao hứng quá mà nói lỡ mồm, hắn vội vàng bảo:
- Không có gì, không có gì, Tuyết Hàn, chúng ta uống cà phê đi, ừm, nói về chuyện...!"
...
Chu Ngọc Địch nhận được một một cuộc điện thoại xa lạ, người gọi dường như hiểu rõ mồn một mục đích của Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch rất bình tĩnh trò chuyện với người xa lạ kia, trước tiên cô ta trò chuyện rất bình thường với người xa lạ đó, trước khi chưa xác định rõ thân phận của đối phương, Chu Ngọc Địch không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô ta đã hẹn với người xa lạ đó, tối nay sẽ tiếp tục bàn lại, người xa lạ kia ngay cả họ tên cũng không nói với Chu Ngọc Địch, chỉ nói là sẽ gọi điện lại cho Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch có thể tận dụng thời gian buổi trưa để suy nghĩ thật kỹ đề nghị của hắn. Chu Ngọc Địch chỉ dẫn theo hai chị em sinh đôi kia ra ngoài, buổi chiều, cô ta cũng không trở về hội sở giải trí Đại Phú Quý. Chu Ngọc Địch đã mất rất nhiều thời gian ở thành phố Vọng Hải, dựa theo kế hoạch của cô ta, cô ta chỉ ở lại thành phố Vọng Hải khoảng một tuần, sau đó sẽ đi chỗ khác, nhưng bởi vì Diệp Lăng Phi xuất hiện, dẫn đến thời gian Chu Ngọc Địch phải ở lại thành phố Vọng Hải đã vượt xa so với dự định của cô ta. Hơn nữa, từ tình hình hiện nay mà xem xét, cục diện này có thể sẽ tiếp tục kéo dài, cô ta phải lấy được ngọc bội của Chu Ba, sau đó lại tập hợp các mảnh ngọc bội có được lại với nhau...
- Bà chủ, có điện thoại!
Thanh Nhi cầm điện thoại đi đến trước mặt Chu Ngọc Địch, Thanh Nhi và Tử Nhi hai người đi theo Chu Ngọc Địch được hai năm rồi, lúc trước nếu như không phải là Chu Ngọc Địch ra tay giúp đỡ, rất có thể hai chị em sinh đôi này đã chết ở những võ đài ngầm rồi. Vì vậy, hai chị em sinh đôi này một mực trung tâm với Chu Ngọc Địch. Chu Ngọc Địch đang suy nghĩ về bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, nghe thấy Thanh Nhi nói mình có điện thoại, cô ta giơ tay phải ra, Thanh Nhi đi tới trước mặt Chu Ngọc Địch, đưa di động cho Chu Ngọc Địch. Cú điện thoại là do Trác Việt gọi tới, Chu Ngọc Địch nhận cuộc gọi, từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Trác Việt:
- Bà chủ, Liêu Tiểu Hồng đã có tin tức, cô ta nói cô ta đã tìm được một phong thư giấu kín của ông chồng đã chết, trong phong thư đó có biên lai bảo hiểm...!
Chu Ngọc Địch nghe được những lời này của Trác Việt, dường như cũng không cảm thấy quá bất ngờ, tất cả chuyện này đã nằm trong dự tính của cô ta, Chu Ngọc Địch lạnh nhạt nói:
- Sau đó thì sao?
- Bây giờ cô ta đang ở tỉnh thành, cô ta hi vọng chúng ta có thể thực hiện lời hứa...!
Trác Việt nói tới đây, hơi dừng lại một chút, nói:
- Bà chủ, tôi cho là chúng ta không cần phải giữ lời hứa, những người phụ nữ như cô ta...!
Trác Việt vừa mới nói tới đây, đã nghe Chu Ngọc Địch hừ lạnh nói:
- Trác Việt, anh phải nhớ kỹ, làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, nếu như ngay cả chút danh dự cũng không có, sau này ai dám làm ăn với anh! Chúng ta không thiếu số tiền đó, chỉ là, Liêu Tiểu Hồng còn chưa giao miếng ngọc bội cho chúng ta, cho cô ta một phần ba số tiền đã giao hẹn, vẫn cho cô ta thân phận hội viên!
- Bà chủ, ý tôi chính là như vậy!
Trác Việt vội vàng nói,
- Tôi cũng nghĩ như vậy, bây giờ tôi đi nói với cô ta!
- Trác Việt, tôi thật sự hoài nghi năng lực của anh đấy, anh định đi nói với cô ta, anh sẽ nói với cô ta cái gì?
Chu Ngọc Địch hừ lạnh nói,
- Chờ chúng ta lấy được miếng ngọc bội thì nói với cô ta, đến lúc đó, cho dù cô ta hối hận, cũng không còn kịp rồi. Tình hình chỗ Chân Cơ thế nào?
- Cô ấy đang theo dõi tên cảnh sát kia, đúng như bà chủ đã dự liệu, tên cảnh sát đó hẳn là đang điều tra chuyện ngọc bội!
Trác Việt nói,
- Chân Cơ nói tên cảnh sát đó chiều nào cũng ở gần Nam Uyển!
- Bảo Chân Cơ lấy miếng ngọc bội đó, về phần tên cảnh sát kia, tôi cho là hắn không còn tác dụng gì nữa rồi, không cần phải theo dõi hắn nữa, bảo Chân Cơ giải quyết luôn tên cảnh sát đó, không được lưu lại cho Diệp Lăng Phi bất kỳ đầu mối nào, tôi muốn khiến cho Diệp Lăng Phi không biết đường nào mà lần!
- Vâng!
Trác Việt vội vàng nói,
- Bà chủ, tôi biết phải làm như thế nào, bây giờ tôi đi làm ngay!
Chu Ngọc Địch cúp điện thoại sau, cô ta hừ lạnh, nói:
- Diệp Lăng Phi, ngươi muốn đấu với ta, còn chưa đủ tư cách đâu!
...
- Hắt xì!
Diệp Lăng Phi đang lái xe đột nhiên hắt xì một cái, Trương Tuyết Hàn ngồi ở ghế phụ lái vội vàng lấy ra khăn giấy từ trên người ra, cô đang định tự tay lau cho Diệp Lăng Phi, không ngờ Diệp Lăng Phi đã cầm lấy khăn giấy, lau mũi trước, không để cho Trương Tuyết Hàn giúp đỡ.
- Diệp đại ca, có phải là anh bị cảm lạnh rồi không?
Trong lời nói của Trương Tuyết Hàn mang theo sự áy náy, cô nói:
- Đều tại em, nếu như không phải vì em, Diệp đại ca cũng sẽ không đến bờ biển, càng không bị cảm, Diệp đại ca, em xin lỗi...!
- Tuyết Hàn, em nói linh tinh gì vậy, anh không sao đâu!
Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cổng trường, chiều hôm nay nơi này vừa mới xảy ra tai nạn, cổng trường đã đóng lại, còn có cả xe cảnh sát đỗ ở gần trường. Diệp Lăng Phi dừng xe ở gần cổng trường, hắn nói:
- Tuyết Hàn, anh đưa em vào nhé!
- Không cần đâu!
Trương Tuyết Hàn nói,
- Diệp đại ca, hôm nay em thấy rất vui, cảm ơn Diệp đại ca!
Trương Tuyết Hàn vừa nói vừa ghé môi đến bên môi Diệp Lăng Phi, sau khi hôn Diệp Lăng Phi một cái, cô vội vàng đẩy cửa xe ra, bước xuống xe. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn đi vào trong trường học, hắn mới quay đầu xe đi, Diệp Lăng Phi lấy một điếu thuốc ra, vừa lái xe, vừa tính toán. Phía trước đang có đèn đỏ, Diệp Lăng Phi dừng xư lại. Hắn cau mày, suy nghĩ mọi chuyện. Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đến sân bay. Diệp Lăng Phi hỏi thăm hôm nay có máy bay đến tỉnh thành không, sau khi biết được sáu giờ tối còn có chuyến bay cuối cùng đến tỉnh thành, Diệp Lăng Phi lập tức đặt hai vé máy bay của chuyến này. Đặt vé xong, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Thú, hắn không nhiều lời, chỉ nói qua loa là với Dã Thú là mau chuẩn bị một chút, Diệp Lăng Phi muốn Dã Thú cùng đến tỉnh thành. Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, không biết vì sao mà hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, theo Diệp Lăng Phi thấy, mình đã hiểu được mọi chuyện, chỗ Chu Ba cất miếng ngọc bội cũng đã biết rồi, hắn hẳn là phải cao hứng, nhưng Diệp Lăng Phi mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, hắn phải đi tỉnh thành đích thân xử lý chuyện này.