- Nói như vậy là anh đã có được miếng ngọc bội vốn nằm ở trong tay Bành gia rồi!
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới miếng ngọc bội kia, cô ta cũng không có gì bất ngờ, dường như Chu Ngọc Địch đã sớm nghĩ đến chuyện đó. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên, nếu như không phải như vậy, thế thì tôi cũng sẽ không nói chuyện hợp tác với cô, chẳng lẽ cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?
- Diệp Lăng Phi, anh đã nói đến nước này rồi, tôi cũng không cần che giấu nữa, thật ra thì, miếng ngọc bội trong tay Bành gia đối với tôi mà nói không quan trọng, đúng là Cửu Long triều thánh cần có chín miếng ngọc bội, nhưng thật ra chỉ cần tám miếng ngọc bội đã đủ rồi. Miếng ngọc bội còn lại, cũng chính là mảnh ngọc bội của Bành gia không có tác dụng gì quá lớn, có cũng được, mà không có cũng không sao, cho nên có thể nói trong tay anh chẳng có miếng ngọc bội nào cả!
- Thật sao?
Diệp Lăng Phi đưa điếu thuốc lá lên miệng, hắn hung hăng hút một hơi, sau đó dí điếu thuốc đã cháy hết vào cái gạt tàn cho tắt lửa, hắn hướng về phía Chu Ngọc Địch, phun khói thuốc ra. Chu Ngọc Địch quay mặt sang chỗ khác, tỏ vẻ chán ghét, hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, anh làm cái gì vậy?
- Tôi chỉ muốn để cho cô tỉnh táo lại một chút, mặc dù miếng ngọc tôi đang nắm trong tay không có tác dụng gì mấy, nhưng tôi còn một miếng ngọc bội sắp tới tay nữa. Chu Ngọc Địch, chẳng lẽ cô không cho là miếng ngọc bội kia rất quan trọng sao?
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta mỉm cười nói:
- Diệp Lăng Phi, ý anh muốn nói đến miếng ngọc bội của Chu Ba kia sao, quả thật, miếng ngọc bội của Chu gia là một phần rất quan trọng trong Cửu Long triều thánh, nhưng mà miếng ngọc bội đó không thuộc về anh mà thuộc về tôi!
- Chu Ngọc Địch, không phải là cô quá tham lam đó chứ, cô phải biết rằng, lòng tham quá lớn không phải chuyện tốt đẹp gì đâu. Tôi thấy cô nên há miệng nhỏ lại một chút, đừng hòng đoạt lấy đồ của người khác coi là của mình, điều đó đối với cô hay đối với tôi đều là chuyện tốt!
Diệp Lăng Phi nói những lời này rất không khách khí, sau khi nói xong, hắn cầm ly cà phê đã hơi nguội trước mặt lên, uống một ngụm lớn.
- Diệp Lăng Phi, điều tôi muốn nói với anh là miếng ngọc bội của Chu Ba kia đã thuộc về tôi, tôi biết anh đã phái người đi tỉnh thành (thành phố trực thuộc tỉnh) rồi, mục đích đơn giản là muốn lấy được những tin tức có liên quan đến Chu Ba, điều tra xm rốt cuộc Chu Ba đã để lại thứ gì ở tỉnh thành. Trong tay anh có chiếc chìa khóa của Chu Ba, đúng vậy, nhưng bên tôi lại có vợ của Chu Ba, Diệp Lăng Phi, bây giờ anh đã biết rồi chứ, ở trước mặt tôi anh sẽ chẳng có một cơ hội dù là nhỏ nhất, cho nên giữa tôi và không tồn tại điều kiện để hợp tác!
❊đọc truyện với //truyencuatui.net/ - Thật vậy sao?
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vây, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười, dường như không nghe hiểu Chu Ngọc Địch rốt cuộc muốn nói cái gì, hắn tựa người vào lưng ghế, gác chân lên, nhìn Chu Ngọc Địch ngồi đối diện mình. Trong ánh mắt Diệp Lăng Phi luôn mang theo nét cười mà Chu Ngọc Địch không thể nào đoán được, Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, cứ như vậy mà nhìn Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch bị Diệp Lăng Phi nhìn như vậy thì có chút mất tự nhiên, mặc dù Chu Ngọc Địch đã trải qua những trận phong ba bão táp, cũng đã gặp qua các nhân vật lớn, nhưng khi cô ta đối mặt với Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch vẫn tỏ ra có chút sợ hãi hiếm thấy. Một người phụ nữ khi đối mặt với người đàn ông đã từng “giết chết” cô ta, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng sẽ có cảm giác sợ hãi như vậy, cô ta cố gắng biểu hiện ra vẻ trấn định trước Diệp Lăng Phi, nhưng thật ra thì trong nội tâm cô ta vẫn lo lắng Diệp Lăng Phi giở trò sau lưng cô ta. Chu Ngọc Địch để thuốc lá lên cái gạt tàn, hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Diệp Lăng Phi, sao anh lại nhìn tôi như vậy, rốt cuộc anh đang suy nghĩ đang gì?
- Tôi đang suy nghĩ về người phụ nữ là cô đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chu Ngọc Địch, cô cho rằng cô có thể lấy được miếng ngọc bội kia sao? Tôi nghĩ cô đã quá tự tin rồi, tôi đã từng tiếp xúc với cô nàng Liêu Tiểu Hồng kia, cô ta căn bản không biết gì về chuyện của Chu Ba, nếu cô trông cậy vào cô ta có thể giúp được cô thì đúng là chuyện nực cười. Tôi nói cho cô hay, người thực sự có thể tìm được miếng ngọc bội kia là tôi. Bây giờ tôi muốn nói chuyện này, tôi muốn tham gia vào chuyện Cửu Long triều thánh!
- Diệp Lăng Phi, tôi không hiểu, chuyện này có ý nghĩa gì với anh sao?
Chu Ngọc Địch nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiền trong tay anh đã rất nhiều, cho dù có thêm vài trăm triệu nữa thì có làm sao, chẳng lẽ anh thật sự thích tiền như vậy?
- Cô lầm rồi, sở dĩ tôi muốn tham gia vào chuyện này, là bởi vì tôi đã nhận lời giúp đỡ người khác!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Chu Ngọc Địch, nói:
- Tôi tin hẳn là cô biết rõ!
- Bành Nguyên!
Chu Ngọc Địch nói.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Xem ra cô rất hiểu tình hình trong nước, cô đã biết Bành Nguyên, vậy cô cũng nên biết được sức mạnh hậu đài của tôi. Ở trong nước, nắm giữ quân đội có nghĩa là tôi có năng lực thao túng vận mệnh đất nước. Chu Ngọc Địch, cô nói xem, cô cho là tôi vẫn không xứng để hợp tác với cô sao?
- Đáng tiếc là Bành Nguyên đã không khỏe nữa!
Chu Ngọc Địch lắc lắc đầu, nói:
- Nếu như Bành Nguyên còn chưa lui xuống thì tôi vẫn còn lo lắng, đây cũng là lý do quan trọng trước đây tôi không để lộ thân phận như bây giờ, tôi không muốn để cho Bành Nguyên ý thức được sự tồn tại của Cửu Long triều thánh, miếng ngọc bội ở trong tay Bành Nguyên vốn là của vợ ông ta, ba mươi năm trước...!
Không biết vì sao Chu Ngọc Địch lại kể với Diệp Lăng Phi về một chuyện cũ hơn ba mươi năm trước, mà cố sự này cũng là chuyện mà lần trước Bành Nguyên nói với Diệp Lăng Phi chính, một trong các nhân vật chính của câu chuyện chính là vợ Bành Nguyên, cũng chính là một trong những người nắm giữ ngọc bội... Câu chuyện cũ đó rất dài, Chu Ngọc Địch nói hồi lâu, sau khi Chu Ngọc Địch kể xong, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, dường như là muốn nhìn phản ứng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, nói:
- Chu Ngọc Địch, câu chuyện này tôi đã nghe qua rồi, đây cũng là lý do tại sao tôi muốn tham dự vào trong chuyện này, tôi đã đáp ứng Bành Nguyên rồi!
- Ta biết ngay là ông ta!
Chu Ngọc Địch gật đầu, nói:
- Chỉ là giờ không còn vấn đề gì nữa, tôi đã có chỗ dựa mạnh mẽ hơn rồi, cho nên, tôi không cần lo lắng vấn đề an toàn của mình!
- Chu Ngọc Địch, nếu chúng ta đã thẳng thắn với nhau, vậy chúng ta nói điều kiện đi, cô đã nói miếng ngọc bội của Chu Ba rất quan trọng, vậy thì chờ sau khi tôi lấy được nó, tôi sẽ bàn lại điều kiện. Chỉ là, tôi nói trước, chuyện này bất luận thế nào tôi cũng sẽ nhúng tay vào!
- Dĩ nhiên là được!
Chu Ngọc Địch gật đầu, đáp.
- Vậy tôi đi trước, Chu Ngọc Địch, thanh toán cho tôi luôn nhé!
Diệp Lăng Phi nói xong, đứng dậy, đi qua bên cạnh Chu Ngọc Địch. Chu Ngọc Địch vẫn ngồi không nhúc nhích, trên mặt cô ta hiện lên nụ cười, Chu Ngọc Địch lấy điện thoại di động ra, cô ta định gọi điện thoại cho Trác Việt, bảo Trác Việt phái người đi theo Diệp Lăng Phi, không ngờ Chu Ngọc Địch vừa mới cầm lấy điện thoại, điện thoại của cô ta lại đổ chuông. Chu Ngọc Địch nhìn số máy gọi tới, nhưng lại là một số điện thoại mà cô ta không biết. Chu Ngọc Địch nhíu mày, dường như đang suy nghĩ có nên tiếp cuộc điện thoại này không. Cuối cùng, Chu Ngọc Địch vẫn quyết định nhận điện thoại, sau khi nối máy, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
- Tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cô!
- Hợp tác?
Chu Ngọc Địch người đàn ông kia nói như vậy, cô ta cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Hợp tác cái gì?
- Cửu Long triều thánh!
Người đàn ông đó dường như không muốn với vòng vo Chu Ngọc Địch, trực tiếp nói:
- Tôi biết, trong tay cô có không ít ngọc bội, nhưng mà điều này không có nghĩa là cô đã có toàn bộ số ngọc bội, vừa vặn bên chỗ tôi cũng có một miếng ngọc bội, không biết tôi có tư cách để bàn chuyện hợp tác với cô không?
Khi nghe được những lời mà người đàn ông kia nói, vùng lông mày Chu Ngọc Địch hiện lên nét vui sướng, dường như cô ta cũng không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, thậm chí có người chủ động gọi điện thoại cho cô ta để bàn chuyện hợp tác, về phần người đàn ông đó làm thế nào biết được số điện thoại của cô ta, Chu Ngọc Địch cũng không ở trong lòng, giờ phút này cô ta quan tâm đến chuyện người đàn ông đó là ai, đang làm cái gì.
- Thật thế sao? Vậy để tôi xem một chút!
Mặc dù Chu Ngọc Địch trong lòng đang rất cao hứng, nhưng cô ta lại bất động thanh sắc nói:
- Trong tay tôi đã có tám miếng ngọc bội, bên ông chỉ có một miếng...!
- Sai, để tôi sửa lại một chút cho đúng!
Người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia chậm rãi nói,
- Trong tay cô nhiều nhất chỉ có thể có sáu miếng ngọc bội thôi, một miếng thì ở trong tay tôi, một miếng thì ở trong tay người đàn ông đã chết tại thành phố Vọng Hải, còn tung tích của miếng ngọc cuối cùng không quan trọng nữa, bởi vì... Tôi biết người kia cũng đã đến thành phố Vọng Hải rồi!