Chương 1461: Phiền anh chút nhé! (1)

- Pằng, pằng!

Hai tiếng súng nặng nề vang lên từ bên trong hội sở Đại Phú Quý đã vọng đến tai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tựa người vào cửa xe, tay phải của hắn đang kẹp một điếu thuốc còn một nửa ở giữa hai đầu ngón tay, sau khi nghe thêm một tiếng súng nữa thì Diệp Lăng Phi xoay mặt sang phía Dã Thú và nhẹ nhàng nói:

- Dã Thú, cậu không nói cho những vệ sĩ kia không được gây chết người sao?

Dã Thú hút thuốc, sau khi hắn nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì Dã Thú lấy điếu thuốc lá từ trong miệng ra, hắn nhìn về phía Diệp Lăng Phi nhếch môi lên và nói:

- Lão Đại, anh cứ yên tâm đi, em làm sao có thể không nói cho bọn họ biết được, bây giờ chúng ta là những người bình thường, dĩ nhiên phải làm những chuyện trong phạm vi luật pháp cho phép chứ!

Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy thì hắn gật đầu một cách hài lòng và nói:

- Dã Thú, anh muốn xem xem Chu Ngọc Địch có phản ứng gì, cô ta bảo anh đến đây để nói chuyện hợp tác, không hiểu tại sao, anh cứ cảm thấy cô ta không có hảo tâm một chút nào, anh phải đề phòng cô ta thì tốt hơn. Tránh để đến lúc đó cô ta làm cho anh một đao, anh không biết vì sao mình chết, loại phụ nữ này tốt nhất là không nên trêu chọc!

- Lão Đại, anh luôn nói không nên trêu chọc cô ta, theo em thấy dường như Lão Đại, anh và cô ta có điểm mập mờ đó!

Dã Thú cười toe toét và nói,

- Lão Đại, anh đừng nói em xen vào việc của người khác, em luôn cảm thấy cô ta luôn đối với anh...!

Dã Thú vốn định nói ra nhưng hắn nhìn sắc mặt của Diệp Lăng Phi thì Dã Thú quyết định không nói gì nữa.

Diệp Lăng Phi rất không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Chu Ngọc Địch, theo Diệp Lăng Phi thì Chu Ngọc Địch bề ngoài thoạt nhìn dường như có lẽ đã không so đo ân oán quá khứ với Diệp Lăng Phi, nhưng trên thực tế, Chu Ngọc Địch lại không thể quên đi ân oán đó, ít nhất theo Diệp Lăng Phi thấy, cần phải đề phòng Chu Ngọc Địch, nếu như mình khinh thường cô ta thì sẽ khiến Chu Ngọc Địch có cơ hội, nói như vậy, mình sẽ hối hận đến chết, nguyên nhân chính là như thế, Diệp Lăng Phi mới đề phòng Chu Ngọc Địch ở mọi điểm, ngay cả Dã Thú mà tiếp xúc với Chu Ngọc Địch thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ khẩn trương, hắn lo lắng Chu Ngọc Địch sẽ vận dụng tất cả thủ đoạn để đối phó mình. Không loại bỏ trường hợp Chu Ngọc Địch lợi dụng Dã Thú.

Diệp Lăng Phi ngậm điếu thuốc trong miệng và hút một hơi, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, hắn giơ chân phải lên rồi hung hăng dập tắt điếu thuốc. Hắn ngẩng đầu, nhìn về hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý cách đó không xa, bên kia có thể nghe được tiếng động huyên náo lớn, nhưng không có tiếng súng mà chỉ còn lại từng đợt âm thanh náo loạn chói tai.

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, hắn lại lần nữa bấm số điện thoại của Chu Ngọc Địch, điện thoại bên kia sau khi vang lên mấy tiếng thì nghe thấy tiếng của Chu Ngọc Địch từ trong điện thoại di động truyền tới, so với khi nãy thì bây giờ Chu Ngọc Địch vừa khôi phục giọng thâm trầm khi nãy.

- Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ đây là lễ ra mắt anh cho tôi sao?

Chu Ngọc Địch mang theo giọng chất vấn và nói:

- Đừng nói với tôi, chuyện này không có liên quan đến anh đấy!

- Tôi không nói là chuyện này không có liên quan đến tôi!

Diệp Lăng Phi trả lời rất trực tiếp, hắn không phủ nhận chuyện này,

- Chu Ngọc Địch, tôi chỉ muốn cùng cô hàn huyên một chút, vốn dĩ là tôi định đến đây một mình cũng không cần phải suy nghĩ đến những chuyện khác, nhưng sau đó tôi lại nhớ ra, ngày hôm qua cô đã chơi tôi mộtcố, cái này là ăn miếng trả miếng. Ngày hôm qua cô đã đe dọa bà xã tôi, hôm nay thì sao, nếu như tôi không suy nghĩ thì chẳng phải là để cho người khác cho rằng Diệp Lăng Phi tôi khi dễ, vậy thì sau này tôi còn có thể sống được ở thành phố Vọng Hải sao, không biết sau này có con chó con mèo nào sẽ rớt xuống đầu tôi không nữa!

- Nói như vậy là anh cố ý đúng không?

Chu Ngọc Địch sau khi hỏi những lời này thì Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chu Ngọc Địch, tôi sao mà bây giờ lại có cảm giác lời nói của cô rất ngớ ngẩn vậy, khi nãy tôi chẳng phải là đã nói rất rõ ràng ư, lần này tôi đến gây chuyện, một mặt là vì phát tiết oán khí trong lòng, hôm qua cô dám chơi xỏ tôi, hôm nay tôi phải trả thù lại, mặt khác tôi còn suy nghĩ đến an toàn của mình, ai biết cô sẽ giở trò với tôi hay không?

- Tôi giở trò với anh? Tôi sẽ giở trò gì?

Chu Ngọc Địch vừa nói xong những lời này chưa hết long lắng, trong lòng cô rõ ràng đã có tính toán, đợi Diệp Lăng Phi đi tới hội sở tiêu khiển thì cô ta sẽ giết chết Diệp Lăng Phi, tay súng này cũng tìm rồi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại giở chiêu như vậy, Diệp Lăng Phi thật sự không lộ diện, hơn nữa là một nhóm người đến đây gây chuyện. Như vậy chuyện có thể bị náo loạn, cho dù Chu Ngọc Địch muốn giết chết Diệp Lăng Phi thì cũng không được.

Diệp Lăng Phi cười ha ha và nói:

- Chu Ngọc Địch, cô cứ nói đi, tôi không yên tâm đối với cô, tôi lo là cô có thể giết chết tôi, bây giờ chỗ của cô cũng loạn thành một đống rồi, cho dù tôi muốn đến thì tôi thấy chỗ đó cũng không tiện nửa, thế này đi, chúng ta đổi lại gặp mặt ở chỗ khác, chi bằng chúng ta gặp mặt ở quán cà phê trên đường Hoàng Hà thế nào, cô đừng thấy quán cà phê đó diện tích không lớn, nhưng phong cách lại nho nhã, hơn nữa nơi đó không có gì có thể dùng để mai phục, tôi cũng sẽ không lo lắng cô phái người đến mai phục tôi. Chu Ngọc Địch, cô thấy thế nào?

- Diệp Lăng Phi, xem ra anh đã sớm có chuẩn bị rồi có phải không?

Chu Ngọc Địch hỏi. Diệp Lăng Phi cười rồi đáp:

- Quả thật, tôi sớm đã nghĩ đến điểm này, Chu Ngọc Địch, sở dĩ tôi làm như vậy hoàn toàn là bởi vì tôi không yên tâm về cô, cho cô nửa tiếng, nếu nửa tiếng nữa mà cô không xuất hiện, đến lúc đó, cô cũng đừng trách tôi không cho cô cơ hội, tôi biết rất nhiều về Cửu Long triều thành, ha ha ha...!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì hắn cúp máy, hắn chặn tay Dã Thú và nói:

- Dã Thú, chúng ta lên xe đi đi!

Dã Thú ngạc nhiên, hắn không ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên bỏ đi, hắn không nhịn được liền hỏi:

- Lão Đại, đang yên đang lành tự nhiên sao lại bỏ đi!

- Dĩ nhiên là phải đi rồi!

Diệp Lăng Phi bĩu môi, hắn lạnh lùng nói:

- Người phụ nữ kia đang giở trò với anh, vậy thì anh cũng đùa với cô ta một chút, để cô ta không nắm được lá bài tẩy của anh, chỉ có như vậy, người phụ nữ này mới có thể ngoan ngoãn được. Dã Thú, cậu sau này cần học thêm nhiều thứ hơn, cậu cứ từ từ học đi!

Dã Thú mở cửa xe định lên xe thì đột nhiên hắn nghĩ đến thủ hạ của hắn, hắn có thể cứ như vậy phủi mông mà đi, nhưng những thủ hạ do hắn mang đến ở trong đó. Dã thú nói với Diệp Lăng Phi:

- Lão Đại, những người đó làm sao bây giờ, để cho bọn họ rút, hay để cho bọn họ tiếp tục ở đây huyên náo?

Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ và nói:

- Như vậy cũng được rồi, bảo bọn họ rút đi, anh thấy cảnh sát cũng sắp đến rồi đấy, nếu con đàn bà thối kia không ngoan cố thì chúng ta cũng đã sớm rút rồi, như vậy cũng có thể còn bớt được không ít chi phí, cứ như vậy đi!

Diệp Lăng Phi lái xe tới trước quán mà khi nãy hắn nói là quán cà phê ở đường Hoàng Hà, sau khi hắn dừng xe lại thì Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Triệu Đào, Diệp Lăng Phi nhíu mày, lúc này Triệu Đào gọi điện thoại đến tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì rồi, Diệp Lăng Phi nghe máy, bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Triệu Đào:

- Diệp tiên sinh, bây giờ anh có rảnh không?

Diệp Lăng Phi tuy trong lòng vốn không muốn nói chuyện với Triệu Đào quá nhiều, nhưng bất kể nói thế nào thì Triệu Đào cũng là Cục trưởng Cục công an thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi ít nhất cũng phải nể mặt. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Triệu cục trưởng, anh nói như vậy cho dù tôi không có thời gian thì cũng phải sắp xếp, tôi nào dám đắc tội với anh, anh là Cục trưởng Cục công an thành phố Vọng Hải, ngộ nhỡ anh bắt tôi thì...!

Diệp Lăng Phi chưa nói câu tiếp theo ra thì trong lòng Triệu Đào cũng đã hiểu, Diệp Lăng Phi chẳng qua là ở trước mặt hắn nói mấy câu khách khí mà thôi, theo Triệu Đào thì trong lòng Diệp Lăng Phi căn bản không xem mình là gì.

- Diệp tiên sinh, tôi tìm anh thật sự là có việc!

Triệu Đào hơi chần chừ một chút, nhưng ngay sau đó hắn nói:

- Diệp tiên sinh, tôi vừa mới biết dường như là người của Công ty bảo an Công ty con của tập đoàn anh vừa mới đến Hội sở Đại Phú Quý gây chuyện, dĩ nhiên, tôi biết chuyện này Diệp tiên sinh hẳn là không rõ, sở dĩ tôi nói chuyện với Diệp tiên sinh cũng là hi vọng chúng ta ở thành phố Vọng Hải có thể bình yên, tốt nhất không nên ra gây ra lộn xộn mới được!