Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng những người khác chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện. Đèn trong phòng cấp cứu không ngừng sáng lên. Diệp Lăng Phi lộ ra vẻ vô cùng rối loạn và buồn bã, hắn ở bên ngoài phòng cấp cứu đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt về phía phòng cấp cứu.
Khi đèn trong phòng cấp cứu tắt thì Diệp Lăng Phi và mười mấy người ở bên ngoài đều vây quanh cửa phòng cấp cứu để đợi tin từ bên trong truyền ra. Giờ phút này, Diệp Lăng Phi cũng không nói lên được đó là cảm giác gì, tóm lại hắn có cảm giác lòng mình như bị ai trói chặt, níu lấy, rất khó chịu.
Thân thể của Bành Nguyên nhìn bên ngoài vẫn y như vậy. Trước khi đến thành phố Vọng Hải, người của Bành gia đã biết tình trạng sức khỏe của Bành Nguyên rất không tốt, người của Bành gia cũng muốn ngăn cản Bành Nguyên đến Vọng Hải, nhưng lão già Bành Nguyên này rất ngoan cố, hắn đã quyết định làm gì thì không ai có thể phản bác được, ngay cả con trai của Bành Nguyên cũng không dám nói nhiều lời với cha mình, vì lo rằng sẽ chọc giận cha mình, sức khỏe của lão già này càng trở nên nguy hiểm.
Diệp Lăng Phi cũng không biết đến những chuyện này, hắn dĩ nhiên biết rõ, sức khỏe của Bành Nguyên bây giờ không giống như trước, nhưng hắn lại không biết sức khỏe của Bành Nguyên lại nhanh yếu như vậy. Mãi cho đến hôm nay, Diệp Lăng Phi mới biết sức khỏe của Bành Nguyên không tốt như thế.
Tin tốt là lần này Bành Nguyên không có chuyện gì, sau khi cấp cứu, Bành Nguyên đã vượt qua nguy hiểm. Diệp Lăng Phi hỏi thì mới biết được, bởi vì Bành Nguyên năm đó đem quân đi đánh giặc đã bị súng bắn bị thương nghiêm trọng, mấy năm nay, biến chứng của những thương tích đó mới được thể hiện ra, lần này có thể cứu được nhưng không có nghĩa là lần sau cũng có thể cứu được. Khi Diệp Lăng Phi nghe được tin nói Bành Nguyên đã được cứu thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sat, Diệp Lăng Phi lái xe đến bệnh viện quân khu. Ở bệnh viện quân khu trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Bành Hiểu Lộ đang nói chuyện với Bành Nguyên. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng bệnh ra và đi vào, Bành Hiểu Lộ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi tới thì Bành Hiểu Lộ nói:
- Ông nội em khi nãy mới nhắc đến anh, ông nói tương lai nếu em tìm chồng thì tốt nhất là nên tìm một người giống như anh...!
Bành Hiểu Lộ khi nói những lời này thì gương mặt của cô lộ ra vẻ rất xấu hổ, Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Bành Nguyên đang nằm trên giường bệnh một cái, rồi lại nhìn Bành Hiểu Lộ đang ngồi bên cạnh giường bệnh một cái, hắn khẽ lắc đầu. Diệp Lăng Phi cầm túi trái cây trong tay đặt ở bên cạnh giường và nói:
- Lão già, ông không phải là không biết, con người của tôi căn bản là không biết mua thứ gì tới thăm ông, tôi định đi tay không sang đây thăm ông nhưng Tình Đình không cho. Hết lần này tới lần khác cô ấy bảo tôi phải mua đồ, tôi thật sự không biết mua thứ gì, tôi thấy người ta đến bệnh viện thăm người bệnh thương mang theo trái cây, nên tôi cũng mua trái cây sang đây thăm ông, ông đừng trách tôi, tôi thật không biết phải mua cho ông cái gì cả!
Trên cánh tay của Bành Nguyên còn gắn dây truyền dịch, thuốc nước từ bình thuốc được treo ngược ở phía trên chảy theo ống truyền chảy vào trong người Bành Nguyên, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, gương mặt hiện ra nụ cười, dù cơ thể ông không tốt lắm, nụ cười của Bành Nguyên với gương mặt trắng bệch, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
- Tiểu Diệp, cậu đã tới rồi, không cần phải mang đồ gì đến đâu!
Bành Nguyên nói chuyện rất chậm, nhưng ông đang nói được mấy câu thì Bành Hiểu Lộ đã ngắt lời Bành Nguyên, Bành Hiểu Lộ nói:
- Ông, ông đừng nói nhiều quá, bác sĩ khi nãy không phải đã nói sao, bây giờ ông nghe rồi đấy, đừng nói nữa!
Bành Hiểu Lộ vừa nói vừa xoay mặt sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng nói nhiều với ông em, có chuyện gì thì anh cứ trực tiếp hỏi em là được rồi, là cháu gái của ông, em có thể trả lời anh bất cứ câu hỏi nào!
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì hắn cười, bây giờ Bành Hiểu Lộ không giống như khi sáng. Sáng sớm hôm nay Bành Hiểu Lộ lục thần vô chủ, bộ dạng đó rõ ràng rất đáng thương, khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy Bành Hiểu Lộ cũng là một người con gái nhu mì, nhưng giờ phút này mồm miệng Bành Hiểu Lộ lanh lợi làm cho người ta nhớ đến Bành Hiểu Lộ vẫn luôn là một cô bé biết ăn nói, dĩ nhiên, cái gọi là biết ăn nói của cô chẳng qua là khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, khi đó, Bành Hiểu Lộ đặc biệt có thể nói được, nhưng đối mặt với người khác Bành Hiểu Lộ vẫn trầm mặc.
Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Lộ, hôm nay anh đến thăm lão gia, anh không phải là tới thăm em, anh mà có cái gì tốt để nói với em, nếu em muốn nói chuyện với anh thì chờ lão gia khỏi bệnh anh sẽ một mình cùng em nói chuyện một chút!
Bành Hiểu Lộ vừa nghe thấy vậy thì miệng cô lập tức vểnh lên, ra vẻ rất không hài lòng, cô nói:
- Diệp Lăng Phi. Tại sao anh lại không nói với em, em nói tất cả nơi này là em làm chủ, bây giờ ông nội nghe theo sự sắp xếp của em, em nói gì thì ông nội mới có thể làm đó, nếu em không đồng ý thì ông nội cũng không thể!
- Hiểu Lộ, được rồi, đừng nói nữa, để Tiểu Diệp và ông nói vài câu!
Bành Nguyên rốt cuộc cũng nói, gương mặt ông hiện ra nụ cười, dường như đối với cháu gái mình lời nói của nó còn mang nhiều vẻ bướng bỉnh rất trẻ con, Diệp Lăng Phi nghe Bành Nguyên nói như vậy thì hắn nở nụ cười và nói:
- Lão già, bây giờ sao tôi thấy Bành Hiểu Lộ càng ngày càng ghê gớm, thì ra là vì ông ở sau lưng làm chỗ dựa vững chắc cho cô ấy!
Bành Nguyên dùng ánh mắt hiền lành nhìn cháu gái của mình rồi ông lại nhìn Diệp Lăng Phi và nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Diệp, ta nghe Hiểu Lộ nói với ta chuyện hồi sáng nay, cám ơn cậu. Ta thật không ngờ là cậu sẽ đến, càng không nghĩ là cậu lại đồng ý với yêu cầu của ta, tuy ta biết ta làm như vậy là làm khó cho cậu, nếu để cậu dính dáng đến những chuyện không có liên quan đến cậu, ta...!
Bành Nguyên mới vừa nói đến đây thì ông ta ho lên mấy cái, Diệp Lăng Phi thấy Bành Nguyên ho thì hắn vội nói:
- Lão già, ông cũng đừng nói nhiều nữa, chuyện này trong lòng tôi cũng hiểu!
Lúc này hắn nhìn Bành Hiểu Lộ một cái thì thấy Bành Hiểu Lộ vểnh miệng lên điệu bọ như đang làm nũng vậy. Diệp Lăng Phi cũng làm như không hiểu là rốt cuộc Bành Hiểu Lộ đang làm nũng với ai, hắn thu ánh mắt lại và nói với Bành Nguyên nói:
- Lão gia, cho tôi chút thời gian, tôi chuẩn bị một chút, ông nói Cửu Long triều thánh tôi còn không biết là vật gì nữa, ông bảo tôi làm thế nào?
- Ừ!
Bành Nguyên gật đầu và trả lời:
- Ta dĩ nhiên sẽ cho cậu thời gian!
Con đường cách cửa lớn của quân khu không xa, Thái tiểu Ngọc và Tiểu Cửu ngồi ở trong chiếc xe màu đen bình thường. Chiếc xe của Thái Tiểu Ngọc rất phong cách việt dã, không thích hợp cho loại công việc giám thị này, chiếc xe phong cách việt dã đang chạy trên đường, giống như một sản phẩm trong khu triển lãm, hấp dẫn nhiều lực chú ý của nhiều người, như vậy sau này còn theo dõi thế nào.
[ truyen cua tui dot net ] http://truyencuaTui.net/ Tiểu Cửu cầm trong tay chiếc điện thoại di động chơi trò chơi, hắn thỉnh thoảng cười ra một trận vui vẻ. Thái tiểu Ngọc ánh mắt vẫn nhìn về phái cửa lớn của quân khu, cô cũng không biết khi nào Diệp Lăng Phi ra, nhìn một hồi lâu, Thái Tiểu Ngọc cũng có chút buồn buồn, cô xoay mặt về phía Tiểu Cửu trách móc:
- Tiểu Cửu, cậu vẫn không phải là người như vậy, lẽ nào cậu có phải là người hay không, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để cho tôi đứng đây một mình, còn cậu thì ở đó chơi điện tử, cậu nghĩ sao vậy?
Thái Tiểu Ngọc định làm ra thế đánh lộn, Tiểu Cửu nhìn thấy Thái tiểu Ngọc giơ tay phải lên, nắm quả đấm, nhìn bộ dạng có vẻ như đang muốn đánh hắn, hắn cầm trong tay điện thoại di động, căn bản không có ý muốn tránh né, hắn lầm bầm:
- Tiểu Ngọc, chúng ta đây là hợp tác vui vẻ, cậu không phải là không hiểu rõ, tôi thích chơi điện tử, cho dù trời có sập xuống thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi không quản tên đó rốt cuộc đang làm gì, cậu bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó!
- Tiểu Cửu, chuyện này không đúng, chẳng lẽ mỗi lần tôi phải phân cho cậu chỗ tốt à?
Thái Tiểu Ngọc nhếch miệng lên, rồi lạnh lùng nói:
- Lúc cậu và tôi ở trong cô nhi viện, tôi lúc nào cũng giúp đỡ cậu, có cái gì tốt tôi cũng nghĩ đến cậu, cậu nhìn đi, chuyện gì tôi cũng làm, cậu ngược lại, lại đi chơi điện tử, đợi tôi nói cho bố biết để ông ấy dạy dỗ cậu!
Tiểu Cửu đầu vẫn không ngẩng lên, trong tay của hắn vẫn cầm điện thoại chơi trò chơi như cũ, sau khi hắn nghe Thái Tiểu Ngọc nói những lời này thì Tiểu Cửu nói:
- Ông ấy là bố cậu, không phải là bố tôi, bố ruột của tôi đã sớm qua đời rồi, Tiểu Ngọc, không phải là tôi nói cậu, chẳng lẽ cậu cho rằng bố của cậu thật sự thương cậu sao?
- Cậu, cậu nói bậy bạ gì vậy?