- Diệp đại ca, chúng ta liệu có lạc đường không?
Đường Hiểu Lộ vừa hỏi câu đó xong cô ta lại vội vàng giải thích:
- Diệp đại ca, không phải em nghi ngờ anh, em chỉ là...
Diệp Lăng Phi không đợi Đường Hiểu Uyển nói hết câu, hắn cắt ngang lời của Đường Hiểu Uyển nói:
- Có người!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Đường Hiểu Uyển sợ mất vía. Cô ta không hề có tâm lý chuẩn bị, bất thình lình nghe Diệp Lăng Phi nói “có người” khiến cô ta sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước xe, quả nhiên nhìn thấy phía trước xe có một người đang nằm dưới đất, mặc dù mặt trời đã lặn rồi nhưng trời vẫn chưa tối, vẫn còn rất sáng để có thể nhìn thấy có người nằm ở phía trước. Người đầy máu. Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy một người đầy máu nằm ở phía trước sợ đến mức há hốc mồm. Diệp Lăng Phi thấy người đó lăn đến hắn vội vàng đạp phanh. Hắn ra hiệu bảo Đường Hiểu Uyển ở trong xe không nên đi xuống, Diệp Lăng Phi tháo dây an toàn, mở cửa xe đi xuống. Con đường này có rất ít xe. Lúc này không hề cho chiếc xe nào đi qua. Cho dù bản lĩnh của Diệp Lăng Phi tài giỏi hơn nữa, gặp phải trường hợp này Diệp Lăng Phi cũng phải thận trọng cảnh giác. Hắn sợ nếu bản thân có chỗ nào đó không chú ý thì sẽ gặp phải rắc rối to. Xã hội bây giờ rất loạn, trước đây rất nhiều người muốn làm người tốt, làm chuyện tốt, nếu trên đường có những chuyện như người già bị ngã chẳng hạn sẽ có rất nhiều người ra tay giúp đỡ nhưng từ sau vụ án Bành Vũ ở Nam Kinh, cái thể hệ đạo đức này ít nhất đã đi lùi hai mươi ba mươi năm. Sức ảnh hưởng của vụ án đó quá lớn, đến mức cho đến tận bây giờ người ta vẫn còn bàn tán xôn xao về ảnh hưởng của nó đối với xã hội.
Ảnh hưởng trực tiếp mà vụ án này tạo nên đó là sau này khi người ta gặp người già bị ngã không dám dỡ dậy, đó là một chuyện rất đáng sợ, không phải không có người muốn làm người tốt, làm chuyện tốt chủ là mọi người đều sợ hãi, lo lắng sẽ lại trở thành một Bành Vũ khác. Đã từng xảy ra một chuyện, một cụ già bị ngã, nói với mọi người xung quanh là tự mình bị ngã, không liên quan đến mọi người xung quanh. Chuyện này vốn là một chuyện rất đáng buồn, năm đó quan tòa ở khu Cổ Lầu, Nam Kinh xét xử vụ án ấy bất luận là xuất phát từ mục đích nào mà đưa ra phán quyết đều vì vụ án Bành Vũ mà khiến mọi người ghi nhớ mãi trong lòng.
Chính vì nguyên nhân đó mới khiến xã hội bây giờ xuất hiện hiện tượng ấy, đó chính là chuyện không liên quan đến mình thì nên tránh xa, chuyện này không thể không nói rằng là một điều đáng buồn trong xã hội. Diệp Lăng Phi cũng không phải là người thích quản chuyện của người khác, quan trọng nhất là ở chỗ còn đường này rất ít xe qua lại, ai mà biết được liệu có người gài bẫy ở đây hay không. Diệp Lăng Phi không thể không cẩn thận một chút.
Sau khi Diệp Lăng Phi xuống xe, hắn không định đi tới đó ngay mà đi xung quanh xem xét một chút, cách con đường này không xa là một nơi đang vị dỡ bỏ, cửa sổ kính của mấy khu nhà cũ đều không còn nữa, những người sống ở đây có lẽ đều đã dọn đi hết rồi. Bên đường chỉ còn lại một đống đổ nát, nếu từ khu nhà cũ đó đến đây thì rất đơn giản chỉ cần lăn xuống là được. Khu đất hoang này đã được đưa vào khu vực quy hoạch chỉ là đang tiến hành thi công mà thôi. Xung quanh khu đất hoang này đã dựng lên một số lều tạm đơn giản.
Diệp Lăng Phi xem xét khu vực xung quanh xong, hắn xác định kẻ trên người đầy máu kia lăn ra từ khu nhà đổ nát. Diệp Lăng Phi không chắc chắn rút cuộc kẻ kia còn sống hay chết. Hắn cẩn thận từ từ bước tới. Đường Hiểu Uyển ngồi trong xe, cô ta không yên tâm nhìn ra bên ngoài, Đường Hiểu Uyển rất căng thẳng. Cô ta thật sự rất lo lắng kẻ trên người đầy máu kia sẽ đột nhiên chồm dậy, nếu như vậy Đường Hiểu Uyển nhất định sẽ sợ đến mức kêu ầm lên.
Diệp Lăng Phi đi đến người phía trước kẻ khắp người đầy máu, hắn không dùng tay mà dùng chân chạm vào kẻ đó, không ngờ vừa mới chạm vào bèn nghe thấy kẻ đó khẽ kêu cứu, cánh tay phải đầy máu của gã ta cũng giơ lên, trong tay gã ta còn cầm một chùm chìa khóa. Diệp Lăng Phi vừa thấy cảnh tượng đó cho dù hắn không muốn quản chuyện này cũng phải quản. Hắn cúi người xuống đỡ gã kia dậy, đúng lúc đó miệng gã ta phun ra máu tươi, phun thẳng vào người Diệp Lăng Phi. Quần áo trên người Diệp Lăng Phi coi như bỏ đi rồi, nhưng Diệp Lăng Phi không có tâm trạng nào đi quan tâm đến quần áo mặc trên người, theo kinh nghiệm của Diệp Lăng Phi, gã đàn ông này mười phần là đã bị thương vào nội tạng rồi, cho dù đưa đến bệnh viện cũng khó mà cứu được. Nhưng bây giờ hắn cũng chỉ còn cách thử thôi, đúng lúc Diệp Lăng Phi bế gã kia lên xe thì thấy gã ta giơ chùm chìa khóa ở tay lên, ấn vào một trong những chiếc chìa khóa, miệng nói từng chữ không rõ ràng:
- Ngọc... Ngọc...
Gã nói liền vài tiếng cũng không nói rõ ra cái gì rồi lại nôn ra máu sau đó bèn gục đầu xuống. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng đó của gã ta bèn cau mày, để ngón tay vào dưới mũi gã ta, không hề cảm thấy có hơi thở, sờ vào mạch đập cũng không còn nữa.
Diệp Lăng Phi xác định gã đàn ông này thực sự đã chết rồi, cho dù hắn đưa gã ta đến bệnh viện cũng không thể cứu được nữa. Diệp Lăng Phi vứt xác gã đàn ông xuống đất, rồi lấy điện thoại trên người ra gọi cho tiểu Triệu. Điện thoại kết nối xong, Diệp Lăng Phi chỉ nói vài câu:
- Tiểu Triệu, ở đây có án mạng, cậu dẫn người đến đây một chút, nhớ thông báo cho trung tâm cấp cứu, ồ, nhân tiện mang cho anh bộ quần áo, quần áo thế nào cũng được chỉ cần mặc được là được.
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với tiểu Triệu xong, hắn liếc nhìn vết máu trên người khẽ lắc đầu, xem ra con người không nên quá tốt bụng, làm người tốt thì sẽ chuốc lấy phiền phức. Diệp Lăng Phi cầm chùm chìa khóa trên tay, đó là chùm chìa khóa mà gã người đầy máu ban nãy đưa cho Diệp Lăng Phi nhất là chiếc chìa khóa mà gã người đầy máu trước khi chết chỉ cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy bên trong nhất định có vấn đề nếu không gã đó trước khi chết cũng không dặn dò lại chuyện này. Diệp Lăng Phi lật qua lật lại chiếc chìa khóa đó cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
- Diệp đại ca!
Tiếng của Đường Hiểu Uyển từ trong xe vọng ra, Đường Hiểu Uyển không đi ra cô ta thò đầu qua cửa xe gọi Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, em hơi sợ khi nào chúng ta sẽ đi?
Khi Đường Hiểu Uyển nói Diệp Lăng Phi bèn quay người lại, khi Dường Hiểu Uyển nhìn thấy trên người Diệp Lăng Phi có máu tươi cô ta trợn tròn mắt. Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ngoài của hắn ra, quấn quần áo lại với nhau rồi đi đến trước xe.
Hiểu Uyển, đợi một lát, anh đã gọi điện cho cảnh sát đến giải quyết chuyện này rồi” Diệp Lăng Phi vứt quần áo vào cốp xe sau rồi đi về phía trước xe mở cửa xe lên xe. Hắn lấy thuốc lá ra châm một điếu rồi nhìn kẻ khắp người đầy máu nằm cách xe không xa nói:
- Hy vọng khi bác sỹ đến còn có thể cứu được gã ta.
Diệp Lăng Phi biết Đường Hiểu Lộ nhát gan, nếu bây giờ hắn nói với cô ta rằng gã kia đã chết, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ vô cùng sợ hãi thậm chí trong lòng sẽ bị ám ảnh về chuyện này. Diệp Lăng Phi suy nghĩ đến những chuyện đó nên mới nói dối rằng gã kia vẫn chưa chết.
Đường Hiểu Uyển cho là thật, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp đại ca, vậy sao chúng ta không đưa gã ta đến bệnh viện?
- Hiểu Uyển, em nghĩ xem, bây giờ tình hình giao thông ở đây không được tốt, hơn nữa anh cũng không thân thuộc địa hình ở đây.
Diệp Lăng Phi đã nói dối với Đường Hiểu Uyển rồi thì đành nói dối tiếp, hắn không muốn Đường Hiểu Uyển vì biết gã kia đã chết mà cảm thấy sợ hãi. Hắn nói:
- Nhỡ chúng ta làm lỡ thời gian cứu gã ta thì làm thế nào, anh đã gọi cho trung tâm cấp cứu rồi, bọn họ sẽ đến đây nhanh nhất có thể, những người ở trung tâm cấp cứu rất có kinh nghiệm, bọn họ biết làm thế nào để giải quyết những trường hợp này, cũng sẽ kịp thời cấp cứu cho gã ta, Hiểu Uyển em thấy có đúng không?
Đường Hiểu Uyển vừa nghe, cảm thấy Diệp Lăng Phi nói rất đúng, cô ta nói:
- Diệp đại ca, anh nói cũng đúng, chúng ta quả thực không nên hành động bừa bãi.
Đúng lúc Đường Hiểu Uyển nói đột nhiên có mấy người từ khu nhà đổ nát chạy đến. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đang nói chuyện, ban đầu Diệp Lăng Phi không chú ý, đến khi hắn để ý thì mấy người kia đã chạy đến rồi.