Diệp Lăng Phi vừa nghe khẩu khí của Lý Khả Hân, biết được trong lòng Lý Khả Hân lúc này đang rất không vui. Diệp Lăng Phi rất hiểu tính cách của Lý Khả Hân, khi tâm trạng của Lý Khả Hân không được tốt mà đấu khẩu với cô ta thì chắc khác gì từ chuốc lấy bực mình. Con người Lý Khả Hân không giống với những phụ nữ khác, cá tính của Lý Khả Hân rất rõ ràng, cô ta không vì thích Diệp Lăng Phi mà nhượng bộ trước Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Khả Hân, đừng vội vàng cứ từ từ mà đi.
Diệp Lăng Phi nói đến đây liền nói thêm một câu:
- Anh sẽ đợi em, cho dù chỉ được nhìn em một cái thôi cũng được.
Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, Lý Khả Hân ở đầu kia điện thoại bèn cười nói:
- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi em thật không có cách nào với anh, anh đúng là biết ăn nói, em nhận thua rồi. Em đang đi đến chỗ anh, anh đợi em nha.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, ban nãy hắn cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, Diệp Lăng Phi không hề vội. Hắn uống hết chai nước lọc trên tay rồi vứt chai vào thùng rác bên cạnh, Diệp Lăng Phi vứt rất chuẩn, nháy mắt liền vứt cái chai vào thùng rác. Sau đó hắn lấy hộp kẹo cao su ra, đút hai viên vào miệng. Miệng của đàn ông hút thuốc có mùi thuốc lá. Khi phụ nữ và đàn ông mới yêu nhau, càm thấy đàn ông hút thuốc rất có phong cách nhưng nếu phụ nữ và đàn ông kết hôn với nhau rồi, phụ nữ lại rất ghét đàn ông hút thuốc, luôn tìm đủ mọi cách để đàn ông bỏ thuốc nhưng đàn ông lại không có cách nào để bỏ thuốc.
Lý Khả Hân đã từng nhắc với Diệp Lăng Phi, bảo Diệp Lăng Phi ít hút thuốc thôi, tốt nhất là đừng hút thuốc. Diệp Lăng Phi lo Lý Khả Hân biết hắn hút thuốc sẽ không vui nên hắn mới mua kẹo cao su hy vọng để miệng hắn bớt mùi thuốc đi. Thực ra làm vậy cũng không có tác dụng nhiều lắm. Cần biết đối với những người không biết hút thuốc mũi của bọn họ trở nên vô cùng mẫn cẩm, chỉ cần có người cho dù chỉ hút một chút thôi bọn họ cũng có thể ngửi ra được. Diệp Lăng Phi làm vậy không tránh được có phần tự lừa mình dối người...
Chu Ba bị đánh ngất, khắp người gã đều là vết thương. Người cảnh sát ở trong phòng, ngồi dưới đất, tay cầm thuốc. Thấy Chu Ba lại bị đánh ngất, gã ta cầm điếu thuốc hút vài hơi rồi dụi điếu thuốc xuống đất, sau đó phủi tay đứng lên đi đến trước mặt Chu Ba nhìn gã ta nằm dưới đất, Chu Ba nằm cuộn mình dưới đất, chân phải của anh ta khẽ dẫm lên mặt Chu Ba, Chu Ba không có bất kỳ phản ứng nào.
- Tiểu tử này khá kín mồm, không chịu nói ra tung tích của miếng ngọc bội, lẽ nào miếng ngọc bội đó còn quan trọng hơn cả tính mạng của gã sao?
Người đàn ông mặc quần áo cảnh sát lẩm bẩm:
- Xem ra tiểu tử này sống chết cũng không chịu nói.
Gã ta nói rồi gọi người thanh niên đứng bên cạnh nói: Làm cho nó tỉnh lại đi.
Người thanh niên kia hơi chần chừ nói: Anh Tôn, gã ta đã bị ngất đi rồi nếu tiếp tục đánh nữa, gã ta chắn chắn sẽ chết ở đây mất.
Người thanh niên đó còn chưa nói hết câu thì người đàn ông mặc quần áo cảnh sát đã trừng mắt lên quát:
- Mày dài dòng cái gì, anh bảo mày làm gì thì cứ thế mà làm, đừng có lằng nhằng hiểu không hả?
Người đàn ông đó trừng mắt trông rất đáng sợ, người thanh niên kia cũng không nói nhiều nữa, quay người đi, cậu ta xách một cái xô nước nhỏ ở góc tường đến, hắt xô nước vào mặt Chu Ba.
Hai lần trước Chu Ba vừa bị hắt nước liền tỉnh lại nhưng lần này hắt nước vào Chu Ba nhưng gã ta không có phản ứng gì cả, Chu Ba vẫn hôn mê. Người thanh niên tay xách xô nước liếc nhìn người đàn ông mặc quần áo cảnh sát thấy gã ta cau mày, miệng hùng hùng hổ hổ nói:
- Bực mình quá, tiểu tử này, sức khỏe kém thật, mới thế mà đã không chịu được rồi.
Nói rồi gã lại đạp Chu Ba nhưng Chu Ba vẫn không có phản ứng gì.
Người đàn ông mặc quần áo cảnh sát lấy thuốc lá ra, lại châm thuốc hút. Gã hút một hơi thuốc xong, ánh mắt nhìn về phía Chu Ba đang nằm dưới đất, hùng hùng hổ hổ nói: Tệ thật, xem ra tiểu tử này muốn chết rồi, lẽ nào lại chết như thế này sao.
Gã lại hút một hơi rồi lấy điện thoại ra gọi đến vào một số điện thoại.
Người đàn ông kia nhận điện thoại xong gã bèn nói:
- A lô, tiểu Tam bây giờ cậu đang làm gì vậy? Nếu cậu không có việc gì thì đến đây một chuyến, giúp anh cứu người, người vẫn chưa chết, cậu phải giúp anh cứu sống người này ít nhất để nó nói hết mọi chuyện với anh xong rồi hãy chết. Cậu có hiểu không?
Người đàn ông mặc quần áo cảnh sát nói chuyện điện thoại hồi lâu mới đặt điện thoại xuống, điếu thuốc trên tay gã đã hút hết hơn một nửa, gã vứt điếu thuốc xuống đất nói với ba người kia: Ba người các cậu trông nom chỗ này cho tôi, bây giờ tôi phải lái xe đi đón một người đến đây.
Có kẻ nhìn bộ dạng của Chu Ba cảm giác Chu Ba không được ổn lắm, gã ta lo lắng nếu người bị đánh sắp chết này chết ở đây thì bọn họ không biết xử lý thế nào bèn hỏi:
- Anh Tôn, nếu gã ta chết thì làm thế nào?
Rất rõ ràng người đàn ông mặc quần áo cảnh sát cũng chưa biết làm sao, gã cau mày nói:
- Chết cũng đợi tao quay lại, bây giờ tao đi đón người rồi sẽ quay lại ngay.
- Anh Tôn, vâng ạ!
Người đàn ông mặc quần áo cảnh sát lái chiếc xe con màu đen của gã ta đi khỏi, ba người còn lại quay vào trong phòng, liếc nhìn Chu Ba nằm dưới đất không hề động đậy, với ba người kia người đàn ông bị đánh sắp chết này cơ bản không cần để ý. Người đàn ông này chết chắc rồi, một trong ba người đó đi đến trước mặt Chu Ba, lấy ví tiền, điện thoại trên người Chu Ba. Đang định đi ra ngoài thì nghe thấy có người nói:
- Cậu lấy những thứ đó làm gì, vứt ở đó là được rồi, ai biết được anh Tôn định làm gì, nếu anh Tôn quay lại phát hiện người này chết rồi không biết sẽ tìm lý do gì để nổi nóng với chúng ta đây, cậu đừng gây chuyện nữa, cái gì cũng đừng động vào, đợi anh Tôn quay lại hẵng hay.
Người đàn ông đó vốn đã lấy đồ của Chu Ba định đi, bây giờ lại nghe thấy đồng bọn của gã nói cảm thấy thực sự là như thể, gã thấy người đàn ông người đàn ông nằm dưới đất kia sắp chết đến nơi rồi cho dù để những thứ này ở đây cũng không mất được. Gã nghĩ đến đây bèn để những thứ đã lấy vào chỗ cũ. Ba người rời khỏi căn phòng. Bọn họ đương nhiên không dám đi quá xa, chỉ tìm một chỗ ở bên ngoài, bỏ những thứ mang theo ra vừa ăn vừa nói chuyện.
Ở trong phòng, Chu Ba khắp người đầy máu nằm đưới đất, mặt gã ta sưng lên không thành hình nữa. Ngay bản thân gã cũng không biết mình tỉnh lại từ khi nào, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng khắp người đã không còn cảm giác gì nữa, mắt gã dường như không mở ra được nhưng trong đầu Chu Ba lại có giọng nói nói với gã nếu bây giờ không trốn đi gã sẽ bị đánh chết ở đây.
Chu Ba nằm dưới đất hồi lâu mới chầm chậm bò dậy. Gã thò tay phải với những thứ ở phía trước, không lấy ví tiền hay gì khác mà chỉ cầm chặt chùm chìa khóa trong tay rồi từ từ bò ra cửa sổ. Gã cơ bản không biết mình đang ở chỗ nào, những gì gã có thể nghĩ bây giờ là nhanh chóng trốn khỏi đây. Chỉ cần trốn khỏi đây những chuyện khác không cần quan tâm.