Lúc Bạch Tình Đình nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi thì nàng đang ngồi trong phòng khách ôm con mèo KITTY dễ thương, sau khi nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, tâm trạng của nàng lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Vốn dĩ nàng định về nhà để tránh nghĩ tới việc của Diệp Lăng Phi trong bệnh viện. Từ trước tới nay Bạch Tình Đình thường được người khác theo đuổi thế mà bây giờ lại gặp phải Diệp Lăng Phi. Hắn không chỉ thường xuyên trêu chọc nàng mà lại còn có quan hệ mờ ám với nữ đồng nghiệp khác.
Bạc Tình Đình cảm thấy rất tủi thân, lần đầu tiên nàng để ý tới một người đàn ông thì người này lại khiến nàng thất vọng. Nghĩ tới lúc buổi sáng thức dậy trên giường, bởi vì Diệp Lăng Phi mà nàng tức không chịu được.
Bạch Tình Đình bực mình, nàng tắt điện thoại đi rồi ném lên trên ghế sô pha. Lại nhìn thấy chiếc điện thoại di động trên ghế, nàng cắn chặt môi, lấy con KITTY hung hăng đập lên chiếc điện thoại.
- Tình Đình, tại sao lại tức giận như vậy?
Cô Ngô bưng bát canh tổ yến tới, bà vừa hỏi vừa đi tới chiếc ghế sô pha, cầm con KITTY lên đặt vào trong lòng Bạch Tình Đình.
- Tôi không muốn, tôi không muốn.
Bạch Tình Đình lại ném con KITTY trở về chỗ cũ, nước mắt lưng tròng, nàng nói:
- Diệp Lăng Phi là tên khốn kiếp, hắn là tên đại khốn kiếp, tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Cô Ngô cười cười, bà đến ngồi cạnh Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi:
- Tiểu thư, hôm nay tôi thấy cô cãi nhau với Diệp Lăng Phi, nếu không phải như vậy thì tại sao cô lại phải chạy về nhà ở vài ngày. Theo tôi thấy thì không có chuyện gì đâu, vợ chồng ở với nhau không tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn. Chuyện gì đã qua thì cứ cho qua, rồi đâu lại vào đấy thôi mà.
Bạch Tình Đình đang suy nghĩ những lời của Cô Ngô, nàng nức nở nói:
- Là tại tên khốn kiếp đó. Hắn có quan hệ với nữ nhân khác, hôm nay tôi vào viện thăm hắn thấy có một nữ nhân viên cùng công ty cũng vào thăm hắn, khiến tôi tức không chịu được.
- Thì ra là như vậy, thực ra chuyện này cũng chẳng có gì là ghê gớm cả.
Cô Ngô thấy Bạch Tình Đình nổi cáu lên như vậy, bà biết chắc là nàng đang ghen. Bà cũng là người từng trải nên hiểu được tâm lý của những cô gái đang ghen. Đương nhiên bà cũng có nhưng bà chỉ ghen ở trong lòng chứ không nói ra miệng. Cô Ngô nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Tình Đình, bà dịu dàng nói:
- Tiểu thư, tôi sống với cô từ lúc cô còn nhỏ đương nhiên là hiểu tính tình của tiểu thư. Nhưng cô nên biết, ở bên ngoài đôi khi đàn ông cần phải xã giao thế nên có chút quan hệ với những cô gái khác thì cũng là bình thường. Chỉ cần người đó đối tốt với cô, khiến cô được hạnh phúc thế là được rồi.
- Cô Ngô, dựa vào cái gì mà đàn ông có thể ăn chơi đàn điếm ở bên ngoài.
Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Cô Ngô, nói:
- Dựa vào cái gì mà tôi phải tha thứ cho tên khốn kiếp có nữ nhân ở bên ngoài. Hơn nữa, hiện tại tôi với hắn cũng không có quan hệ vợ chồng, thậm chí còn không có quan hệ bạn trai bạn gái nữa. Bây giờ mà hắn còn làm như vậy thì sau khi tôi kết hôn với hắn, không biết hắn còn làm càn như thế nào nữa?
- Tiểu thư, bây giờ cô còn chưa có kinh nghiệm, nếu như sau này cô yêu một người đàn ông nào thì cho dù hắn có bất kỳ khuyết điểm nào cô cũng sẵn sàng tha thứ bởi vì cô yêu hắn.
Nét mặt Cô Ngô tỏ ra tươi cười hạnh phúc. Bà vỗ nhẹ đầu vai Bạch Tình Đình, nói:
- Tôi tin rằng bây giờ cô cũng có thích Diệp tiên sinh một chút. Nhìn thấy cô bây giờ, tôi lại nghĩ đến tôi năm đó, cũng vì một người đàn ông mà rơi lệ, nhưng... . .
Cô Ngô chưa nói hết câu thì đã thấy Bạch Cảnh Sùng trở về. Bà định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi, vội vàng đứng dậy cởi ái khoác giúp Bạch Cảnh Sùng.
- Cô Ngô, tại sao bà với Bạch Tình Đình lại về đây?
Bạch Cảnh Sùng vừa về đến nhà thì đã nhìn thấy Cô Ngô cùng với con gái cưng của mình, ông cảm thấy hơi bất ngờ. Cô Ngô vừa cởi áo khoác giúp Bạch Cảnh Sùng vừa cười nói:
- Lão gia, việc này thì ông cần phải hỏi con gái cưng của ông.
- A.
Bạch Cảnh Sùng là người từng trải, chỉ nhìn thấy vẻ mặt oan ức của Bạch Tình Đình là ông đã biết có chuyện gì không ổn. Sau khi cởi áo khoác xong, ông đi đến ngồi trên ghế sô pha trước mặt Bạch Tình Đình.
- Ba, con nhớ ba nên về đây vài ngày.
Bạch Tình Đình cúi đầu, nàng không đợi Bạch Cảnh Sùng hỏi đã vội vàng nói ra lý do.
- Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp nhau ở công ty sao, tại sao lại còn nhớ ba?
Bạch Cảnh Sùng nhấc chân phải lên, dựa người vào sau ghế sô pha, ông cười nói:
- Tình Đình, nói thật đi, có phải con cãi nhau với Diệp Lăng Phi hay không?
- Không, chúng con rất tốt.
Bạch Tình Đình không nói cho Bạch Cảnh Sùng biết chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ đứng lên nói:
- Ba, con cảm thấy hơi mệt, con muốn về phòng nghỉ.
Nói xong, nàng quay người sang chỗ khác, chỉ nói thêm một câu:
- Con không đói, cơm tối không cần gọi con đâu.
Rồi nàng vội vàng đi lên tầng hai.
Bạch Cảnh Sùng nhìn theo bóng con gái khuất sau tầng hai, ông cười cười, quay sang Cô Ngô đang đứng bên cạnh, hỏi:
- Con bé này rốt cuộc làm sao vậy, có phải là cãi nhau với Diệp Lăng Phi không?
Cô Ngô ngồi bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, bà khẽ nói:
- Cái này phải hỏi đàn ông các ông.
Bạch Cảnh Sùng sửng sốt nhìn Cô Ngô, ông hỏi:
- Chuyện đó với đàn ông chúng tôi thì có quan hệ gì?
- Cũng tại con rể quý của ông, tự nhiên lại xuất hiện ra một nữ đồng ngiệp ở công ty. Tình Đình vào thăm Diệp Lăng Phi thì thấy cô ta cũng vào thăm con rể quý của ông nên mới xảy ra chuyện này. Tình Đình còn muốn chia tay với hắn, ông thấy có phải nên trách đàn ông các ông không?
Bạch Cảnh Sùng nở nụ cười, ông vỗ nhẹ nên tay trái của Cô Ngô, nói:
- Không phải chỉ là một nữ đồng nghiệp thôi sao, có gì đâu mà Tình Đình phải tức giận như vậy. Đàn ông thì cần phải có xã giao, nếu làm như vậy thì cũng đâu có gì. Hơn nữa, Diệp Lăng Phi cũng là nhân viên cấp cao trong công ty, bị bệnh có thuộc hạ đến thăm cũng là chuyện bình thường, nói không chừng trên thực tế không phải như Tình Đình tưởng tượng đâu. Vì chuyện nhỏ này mà chia tay thì cũng không đáng. Nhưng dù sao qua chuyện này thì cũng thấy Tình Đình đang ghen đó không phải là nó đang thích Diệp Lăng Phi hay sao?
Mặt Cô Ngô ửng đỏ giống như một tiểu cô nương, ánh mắt u oán của bà dừng lại trên người Bạch Cảnh Sùng, mang theo một chút ngọt ngào bà lẩm bẩm nói:
- Đều là tại đàn ông các ông, ai cũng muốn có nữ nhân ở bên ngoài, hơn nữa đã làm rồi lại còn không chịu nhận, tôi thấy Diệp Lăng Phi cũng có thể là người như vậy. Từ nhỏ tới giờ Tình Đình chưa từng yêu ai thế mà ông lại bắt buộc nó kết hôn. Thôi được rồi, bây giờ Tình Đình đã thực sự thích người đàn ông kia, ông đã hài lòng chưa?
- Chuyện đó đâu có quan hệ gì với tôi, Tình Đình đâu còn là cô bé nữa, nó thích ai tôi đâu biết được. Nhưng dù sao thì Diệp Lăng Phi cũng không phải loại đàn ông như vậy, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Nhưng mà cũng tại bà, tại sao lại không khuyên bảo Tình Đình mà còn để cho nó trở về nhà.
Bạch Cảnh Sùng nói chuyện với Cô Ngô nhưng khẩu khí không giống như đang nói chuyện với người giúp việc mà ngược lại giống như nói chuyện với người trong nhà.
Cô Ngô dùng giọng oán giận nói:
- Tôi không quản được Tình Đình, nó là con gái của ông, còn tôi chỉ là một người giúp việc, tôi đâu có tư cách để nói nó.
Vừa nghe Cô Ngô nói vậy, Bạch Cảnh Sùng vội nói sang chuyện khác:
- Tối nay ăn cái gì đây, cũng không biết lão Mã làm cái gì nhưng xem ra thì tay nghề vẫn kém bà. Xem ra tôi đã quen ăn cơm bà nấu rồi, ăn cơm người khác nấu cảm thấy khó thích ứng.
Bạch Cảnh Sùng đứng lên, ông dùng khóe mắt lướt nhìn Cô Ngô thấy Cô Ngô có chút oán giận, ông vội vàng nói:
- Nếu như Tình Đình đã trở về thì cứ để nó ngủ trong phòng tối hôm nay, chờ ngày mai nó bớt tức giận thì bà nên khuyên nhủ nó.
- Được rồi.
Cô Ngô đang ngồi trên ghế sô pha, bà hất mái tóc ra sau, nói:
- Tôi sẽ tận lực khuyên nhủ nó, chỉ sợ nó không nghe tôi thôi.
- Tại sao lại không nghe bà, dù sao thì bà cũng đã ở rất lâu với nó rồi.
Bạch Cảnh Sùng nói xong câu đó liền nheo mắt lại, ông cười cười, nói:
- Bà nói cũng đúng, con bé Tình Đình này đã bị tôi làm cho hư nên thường hay tủi thân. Hay là tôi tính như vậy đi, ngày mai tôi cũng không có việc gì, chúng ta sẽ đi ra ngoài dã ngoại. Đến lúc đó bà giúp hai đứa chúng nó điều tiết lại để cho đôi vợ chồng trẻ được hòa thuận, bà thấy thế nào?
Mắt Cô Ngô sáng lên, trên mặt hơi ửng hồng, bà gật đầu nói:
- Vâng, tốt.
- Cứ quyết định như vậy đi, bà lo Tình Đình còn Diệp Lăng Phi thì để tôi nói.
Nói xong, Bạch Cảnh Sùng đi lên tầng hai, chỉ còn lại Cô Ngô đang đứng ngơ ngác trong phòng khách.
Bạch Cảnh Sùng đi vào phòng ngủ, ông thay quần áo ra, mặc bộ quần áo ở nhà vào. Phòng ngủ của Bạch Cảnh Sùng thông với thư phòng, chỉ cách nhau có một cánh cửa. Ông đẩy cửa ra, tiến vào trong thư phòng.
Thư phòng của ông được bố trí rất gọn gàng, chiếc kệ trên tường xếp đầy sách, toàn là sách kinh doanh, tài chính, sách liên quan đến thị trường, ngoài ra còn có một số sách về văn học cổ Trung Quốc và một số tác phẩm nổi tiếng thế giới nữa.
Bạch Cảnh Sùng không phải là loại ông chủ đi mua sách về để trang trí, để tô đậm thêm cho thân phận và địa vị của mình mà toàn bộ những cuốn sách này ông đều đọc và nghiên cứu rất tỉ mỉ. Làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn, ông phải có kiến thức uyên bác để làm cơ sở thì mới có thể hoạch định được kế sách trong tương lai cho tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế được.
Ngoài giá sách ra thì trong thư phòng còn có một chiếc bàn làm việc, trên đó có đặt một chiếc notebook, bên cạnh chiếc notebook là một tập giấy trắng.
Ở bên rìa tường phía tây còn có một chiếc bàn dùng để viết chữ. Bạch Cảnh Sùng thường xuyên luyện tập thư pháp để tiêu khiển và làm giảm áp lực trong công việc.
Bạch Cảnh Sùng ngồi vào bàn làm việc, ông đưa tay cầm lấy một khung ảnh phía bên trái. Đây là bức anh chụp vợ của Bạch Cảnh Sùng nhiều năm về trước. Từ trước đến nay ông vẫn thường xuyên ngồi chỗ này và ngắm nhìn bức ảnh.
Nhìn bức ảnh của vợ mình, Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài nói:
- Tử Vân, không biết bây giờ bà ra sao rồi. Thoáng cái đã mấy chục năm trôi qua, bây giờ Tình Đình đã trưởng thành còn tôi thì ngày càng cô đơn. Nếu như còn có bà sống thì tốt biết bao.