Chương 14: Ham món lợi nhỏ, bị thiệt thòi lớn

Mới Sáng sớm, chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi đã reo lên đánh thức hắn. Hôm qua hắn cùng với "Đừng chọc ta" đánh bài tới tận hai giờ sáng, tưởng rằng hôm nay là ngày cuối tuần có thể nghỉ cho lại sức không ngờ mới bảy giờ đã có người gọi đến.

- Hừ, cái tên khốn kiếp nào gọi điện thoại vào giờ này vậy?

Diệp Lăng Phi không thèm nhìn màn hình, nhắm mắt lại cầm lấy điện thoại hỏi.

Đầu giây điện thoại bên kia im lăng nửa ngày. Khi Diệp Lăng Phi chuẩn bị tiếp tục mắng thì truyền đến thanh âm của Lý Khả Hân.

- Hừ, tôi lo chân anh gặp chuyện gì nên gọi hỏi thâm, bây giờ thì biết chắc rằng không sao rồi, vô lại, anh cứ tiếp tục ngủ đi.

Lý Khả Hân tức giận nói sau đó lập tức cúp máy.

Diệp Lăng Phi mở mắt ra, nhìn vào màn hình thì thấy rõ ràng là số điện thoại của Lý Khả Hân, hắn cười cười nói:

- Tiểu nha đầu này, ngoài miệng thì nói một đường, trong lòng thì nghĩ một nẻo, thật là khó hiểu.

Diệp Lăng Phi ném điện thoại di động lên đầu giường rồi tiếp tục ngủ. Hắn vừa ngủ được một lúc, điện thoại lại vang lên. Lần này hắn có kinh nghiệm nên xem trước, đó chính là số của Đường Hiểu Uyển.

- Trưởng phòng, anh ở phòng trọ số bao nhiêu vậy?

Đường Hiểu Uyển hỏi hắn một câu không đầu không đuôi. Diệp Lăng Phi cũng thuận miệng đáp:

- Lầu năm, phòng số ba.

- Ừm, trưởng phòng, chiều nay tôi đến tìm anh.

Nói xong, Đường Hiểu Uyển đã cúp điện thoại.

Diệp Lăng Phi mở to hai mắt, sau khi chắc chắn rằng mình không nghe lầm mới nhíu mày nghĩ thầm:

- Tiểu nha đầu này tìm mình rốt cuộc là để làm gì nhỉ?

Hắn nhìn thời gian thì đã thấy là tám giờ. Bây giờ ngủ tiếp cũng không được, đành phải mang đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi tắm nước nóng xong, Diệp Lăng Phi mặc một bộ thường phục màu trắng. Cách phòng thuê không xa chính là bờ biển, Diệp Lăng Phi chạy khoảng một km sau đó quay trở về, đi tới siêu thị ở dưới lầu mua hai chai sữa chua, một cái bánh hamburg và một chiếc bánh mì bơ.

Lúc đến cầu thang máy, Diệp Lăng Phi đang chuẩn bị đi lên thì gặp Tần Dao.

- Diệp tiên sinh, chào buổi sáng.

Tần Dao nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì cười chào hỏi. Nói thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng đồng ý cho nàng tắm rửa, lại còn cho nàng lấy tạp chí cũ về cho nên trong lòng nàng vẫn có cảm kích.

- Ừ, chào buổi sáng.

Diệp Lăng Phi cũng cười nói, hắn đến trước mặt Tần Dao hỏi:

- Cô ăn điểm tâm chưa?

- Tôi ăn rồi.

Tần Dao trả lời chắc chắn.

Đúng lúc này, từ bụng Tần Dao bỗng vang lên tiếng sôi ùng ục. Khuôn mặt nàng đỏ bừng hồng nhuận:

- Buổi sáng hôm nay tôi ăn bánh bao.

Tần Dao giải thích.

- À, vậy là cô dậy rất sớm. Bây giờ đã là mười giờ rồi, số bánh bao kia cũng đã tiêu hóa, chắc cô cũng đã đói bụng. Coi chừng bị xỉu ở trong phòng thì rất nguy hiểm, nói không chừng đến lúc đó gặp phải sắc lang thì. . .

Diệp Lăng Phi nói lời này khiến cho Tần Dao run rẩy, nàng liền nói:

- Không sao, tôi sẽ cẩn thận.

- Đừng nói đùa.

Diệp Lăng Phi lấy từ trong túi ra một chai sữa chua cùng với hai cái bánh mì bơ đặt vào tay Tần Dao nói:

- Cầm lấy, có thực mới vực được đạo.

- Không cần, không cần.

Tần Dao lập tức đem những đồ ăn này trả lại cho Diệp Lăng Phi. Thế nhưng Diệp Lăng Phi lúc này đã buông thõng tay xuống, Tần Dao thấy không có cách nào đành nói:

- Những thứ này bao nhiêu tiền, để tôi trả cho anh.

- Một trăm vạn.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi là gian thương, nếu như cô muốn mua những thứ này trong tay tôi thì phải trả số tiền một tră vạn. Cho nên sáng suốt là cô nên nhận lấy, không phải trả tiền.

- Cám ơn anh.

Khuôn mặt Tần Dao đỏ bừng, nàng thật không muốn nhận lấy.

Thang máy tới nơi, hai người liền đi vào trong. Tần Dao hôm nay tới tầng năm để quét dọn chỉ là không phải quét phòng của Diệp Lăng Phi mà là một nhà khác. Lúc lên đến tầng năm, nàng tách khỏi Diệp Lăng Phi.

Sau khi Diệp Lăng Phi rời khỏi, Tần Dao đi nhanh vào một góc rẽ, ăn nhanh miếng bánh mì bơ và uống hộp sữa chua. Lúc này nàng mới cảm thấy thật dễ chịu, khẽ liếm liếm môi, nàng quăng vỏ sữa chua và vỏ bánh mì vào trong thùng rác rồi đi đến căn phòng phía nam tầng 5.

Nàng ấn chuông cửa, từ bên trong truyền đến tiếng dép lê. Sau đó cánh cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện, tuổi khoảng chừng bốn mươi, vẫn còn đang mặc đồ ngủ. Mái tóc rối bù, hình như là chưa rửa mặt.

- Trần tiên sinh, tôi tới đây quét dọn.

Tần Dao trước kia rất ít khi gặp người chủ phòng này. Nàng chỉ nhớ hắn họ Trần, chỉ ngẫu nhiên một hai lần thì gặp hắn sau khi đã làm xong công việc ở cửa ra vào mà thôi.

- Cô tới rất sớm đó.

Trần Hồng Sinh nhìn thấy Tần Dao thì sáng hai mắt lên, khuôn mặt của gã lộ một nụ cười thân thiện:

- Mau đến đây, mau đến đây, tôi không ngờ cô lại đến sớm như vậy.

Nói xong, gã mời Tần Dao vào nhà.

Tần Dao đi vào trong phòng, dựng dụng cụ quét dọn ở góc tường. Nàng đối với người tên là Trần tiên sinh này cũng không có nhiều hảo cảm. Một cô gái đối với một người đàn ông thì bao giờ cũng mẫn cảm như vậy, nàng cảm thấy đằng sau nụ cười thân thiện của vị Trần tiên sinh này là một sự che dấu nào đó. Nàng không dám cùng với họ Trần nói chuyện nhiều, cầm khăn lau bước đến cửa sổ.

Trần Hồng Sinh ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách, vừa cầm tờ báo lên vừa nhìn nàng hỏi:

- Ăn cơm chưa?

Trần Hồng Sinh hỏi.

- Tôi vừa ăn xong.

Tần Dao không quay đầu lại, chăm chú lau cửa kiếng.

- Hay là uống cà phê với tôi đi. Tôi thích nhất là uống cà phê.

Trần Hồng Sinh buông tờ báo trong tay, đi đến gần bếp lấy ra mốt ly cà phê cười nói với nàng:

- Thứ cà phê này khiến cho người ta nâng cao tinh thần. Tôi là một chủ nhiệm cho nên không uống cà phê không được, nói không chừng không tỉnh táo có khi sẽ bị mất đến cả trăm vạn.

Trần Hồng Sinh vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Tần Dao đang chuyên tâm làm việc. Bàn tay của hắn lấy một ít bột trắng bỏ vào trong đó rồi quấy đều, bưng ra ngoài phòng khách.

- Nào, uống cà phê, nâng cao tinh thần, Hắn bưng chén cà phê không bỏ thứ chất bột kia lên uống một ngụm nhỏ:

- Chà, rất thơm.

- Không cần, công ty của chúng tôi có quy định.

Tần Dao vẫn tiếp tục lau cửa sổ, không hề có ý định nhận lấy. Trên mặt Trần Hồng Sinh có một vẻ thất vọng, gã cười cười nói:

- Công ty của cô thật hà khắc, hay là cô đến công ty của tôi, tôi sắp xếp một công việc cho cô.

Lúc này Tần Dao đã lau hết cửa kính, nàng cầm khăn lau ném vào trong chậu nước cất tiếng nói:

- Không cần, tôi cảm thấy công việc hiện tại của tôi đã rất tốt. Tôi đang đi học, chỉ bớt thời giờ làm thêm công việc này thôi. Chờ sau khi tôi tốt nghiệp đại học xong, tôi sẽ tìm một công việc ổn định.

Nàng nói xong liền khom người tiếp tục quét dọn.

- À thì ra là như thế!

Trần Hồng Sinh tuy nói như vậy nhưng ánh mắt hắn vẫn khao khát nhìn cặp mông của Tần Dao. Bộ đồng phục bó sát người của nàng đã khiến cho cặp mông tròn trịa của nàng hiện ra trước mặt hắn. Mà lúc này Tần Dao đang cúi người quét rác, càng lộ ra vẻ ngạo nghễ, khe rãnh chia cặp mông hiện ra, chiếc quần trong màu trắng khẽ lộ một chút. Trần tiên sinh nhìn thấy thế thì mê mẩn, cố gắng kìm nén, uống một ngụm nước.

Tần Dao cũng không biết rằng mình đã lộ xuân quang như vậy, nàng chăm chú vào công việc. Sau khi quét dọn xong, nàng đem rác rưởi gom về một chỗ, trong đó còn một số báo chí.

- Trần tiên sinh, những báo chí này ông có cần nữa không?

Tần Dao hỏi.

- Nếu như ông không cần nữa thì để tôi mang ra ngoài.

Tần Dao thường xuyên thu gom một số vật phẩm không còn dùng nữa để mang bán lấy tiền. Đây cũng không phải là điều bí mật gì, rất nhiều người thấy nàng như vậy đề mang một số đồ không còn dùng nữa đưa cho nàng. Dù sao thì những thứ đồ đó không còn dùng được nữa, giữ lại cũng không có ích, chi bằng cho nàng.

Trần Hồng Sinh biết Tần Dao nghĩ gì, hắn hùng hồn nói:

- Đống báo chí này tôi không cần nữa. À, tôi còn một chiếc điện thoại cũ bỏ đi, cô chờ tôi một chút.

Nói xong, hắn đi vào trong phòng ngủ.

Tần Dao thừa lúc Trần Hồng Sinh rời khỏi liền thu dọn đống báo chí, xếp thành mốt bó, để ở bên chân mình. Sau đó nghe thấy tiếng gọi của Trần Hồng Sinh liền đi tới.

- Chính là chiếc điện thoại này.

Trần Hồng Sinh cầm một chiếc điện thoại Nokia đi ra, đưa cho Tần Dao:

- Cô giúp tôi vứt đi.

Tần Dao cầm chiếc điện thoại này thì tim đập thình thịch. Nàng từ trước đến giờ vẫn muốn có một chiếc điện thoại nhưng vẫn chưa đủ tiền để mua. Nghe nói chủ nhà muốn vứt chiếc điện thoại này đi thì lo lắng, cất vào trong túi quần.

- Trần tiên sinh, tôi đi trước.

Nói xong, nàng cầm dụng cụ quét dọn và đống báo chí mở cửa đi ra.

Nàng vừa định rời khỏi phòng thì đột nhiên Trần Hồng Sinh từ phía sau ôm lấy eo lưng Tần Dao. Từng luồng hơi hôi thối do chưa đánh răng phả vào bên tai của nàng, Trần Hồng Sinh thấp giọng nói:

- Em làm bạn gái của anh, anh sẽ cho em rất nhiều tiền. Chỉ cần em làm bạn gái của anh, anh sẽ mua xe cho em, từ nay về sau em cũng không cần phải cực khổ như vậy, em muốn gì thì anh cho cái đó.

- Không!

Tần Dao tuy tham tiền nhưng chưa đến mức bán rẻ bản thân của mình. Nàng kiên quyết cự tuyệt hắn. Đồng thời nàng ra sức giãy khỏi cái ôm của Trần Hồng Sinh:

- Thả tôi ra, thả tôi ra, bằng không tôi sẽ kêu lên!

Trong lúc giãy dụa, nàng đem chổi, rác rưởi báo chí... ném vào cửa, từng hồi thanh âm loảng xoảng vang lên.

Nhìn thấy Tần Dao giãy dụa như vậy, Trần Hồng Sinh nở ra một nụ cười lạnh, hắn cất tiếng nói:

- Cô hô đi, đến lúc đó tôi sẽ nói là cô ăn trộm điện thoại di động của tôi. Chiếc điện thoại của tôi còn đang nằm trong túi quần của cô đó.

Tần Dao nghe thấy hắn nói vậy thì hoảng sợ, cả người ngây ra. Nỗ lực phản kháng lúc nãy cũng đã biến mất. .