Diệp Lăng Phi và Dã Lang ở trong phòng giám sát, khi Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi thang máy chở hàng bị hỏng ở giữa tầng sáu và tầng bảy, Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn bảo Dã Thú dẫn người qua đó, còn hắn và Dã Lang cũng rời khỏi phòng giám sát đi thẳng tới thang máy chở hàng.
Khi Diệp Lăng Phi và Dã Lang đến, Dã Thú đã dẫn người đứng ở tầng sáu, đang có người mở cửa thang máy chở hàng. Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi tới liền rảo bước đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Dã Thú chỉ vào cửa thang máy đang được mở ra nói:
- Lão đại, mở cửa này ra thì sẽ biết kẻ nào ở bên trong.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn cửa thang máy không nói gì, đúng lúc đó bèn nghe thấy bên trên có người hô: Cửa mở ra rồi.
Thang máy bị kẹt ở giữa tầng sáu, tầng bảy, hai tầng này đều có người đang mở cửa. Khi nghe thấy trên lầu nói cửa mở ra rồi, Diệp Lăng Phi đang định đi lên lầu thì nghe thấy Dã Thú nói:
- Mẹ nó chứ, sao lại không có người?
Diệp Lăng Phi nhìn qua thấy cửa thang máy tầng sáu đã được mở ra, từ đó nhìn vào thấy trong thang máy chở hàng không có người.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy bên trong không có người, lông mày hắn nhíu lại. Diệp Lăng Phi quay mặt về phía Dã Thú nói:
- Dã Thú, không phải em nói người bị nhốt ở đây sao? Sao lại không có người?
- Lão đại, em cũng không biết.
Dã Thú lẩm bẩm:
- Ai mà biết được kẻ đó chạy đi đâu rồi chứ...
Trong lúc Dã Lang và Dã Thú đang nói chuyện thì nghe thấy ở trên lầu có tiếng huyên náo, Diệp Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú không suy nghĩ nhiều lập tức chạy lên tầng bảy.
Khi bọn họ lên đến tầng bảy mới biết ở trên lầu này có tiếng huyên náo không phải vì trong thang máy có cái gì mà là có người trong nhà vệ sinh nam phát hiện một thi thể.
Nhà vệ sinh ở đây có ít người tới, chủ yếu là một số nhân viên hậu cần thường dùng. Ban nãy một nhân viên bảo vệ vì gần đây bụng dạ không tốt, nửa đường muốn đi nhà vệ sinh, kết quả khí anh ta đến nhà vệ sinh, vừa mới mở cửa đang định đi vệ sinh thì phát hiện bên trong có thi thể một người đàn ông. Anh ta không để ý mình vần còn chưa đi vệ sinh cứ thể chạy ra khỏi nhà vệ sinh, vì thế mới khiến trên lầu huyên náo, Diệp Lăng Phi và những người kia nghe thấy tiếng huyên náo từ dưới lầu chạy lên.
Diệp Lăng Phi và Dã Lang đi vào nhà vệ sinh thấy bên trong có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc quần áo thợ sửa chữa chết ở bên trong. Khắp người ông ta không có vết thương nào rõ rệt, nhưng khi Diệp Lăng Phi để tay lên cổ người đàn ông kia, Diệp Lăng Phi đột nhiên quay người lại nói với Dã Thú: Dã Thú, nữ đặc công đó vẫn còn ở đây.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Dã Lang và Dã Thú không nói thêm câu nào quay người đi. Ban nãy Diệp Lăng Phi đã nói rất rõ rồi, đó là nữ đặc công đó không hề biến mất. Vì được người công nhân sửa chữa tình cờ đi qua cứu ra ngoài nhưng đồng thời nữ đặc công đó không muốn để người khác biết hành tung của cô ta nên mới ra tay giết chết người thợ sửa chữa. Còn về tại sao lại chết ở đây thì không cần phải truy cứu thêm. Vấn để bây giờ là người nữ đặc công kia ở đang ở đâu.
Từ thân nhiệt của người chết cho thấy, thời gian người nữ đặc công đó rời đi chưa lâu, cũng có khả năng là vừa mới rời đi mà thôi. Diệp Lăng Phi nghĩ đến Bạch Tình Đình, hắn cần lập tức quay về văn phòng của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi thấy chuyện này trở lên không đơn giản nữa rồi.
Diệp Lăng Phi không ngờ sự việc bây giờ lại trở lên phức tạp, vốn cho rằng chuyện này sẽ rất đơn giản không ngờ lại càng ngày càng phức tạp.
Bên trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình, Bành Hiểu Lộ, Lương Ngọc và Bạch Tình Đình ngồi nói chuyện với nhau, còn Minako ngồi ở cửa văn phòng, cô ta liếc nhìn xung quanh. Theo như Diệp Lăng Phi nói, khả năng có kẻ muốn uy hiếp sự an toàn của Bạch Tình Đình. Là vệ sĩ của Bạch Tình Đình, Minako đương nhiên cần cố gắng hết sức để bảo vệ cho Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ ngồi trên sô pha, hỏi chuyện Bành Hiểu Lộ. Mặc dù Bành Hiểu Lộ đã nói với Bạch Tình Đình, cô ta và Diệp Lăng Phi gặp nhau ở bệnh viện nhưng bên trong còn có một số vấn đề khiến Bạch Tình Đình cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, đó là tại sao Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ lại cùng nhau tới. Lời giải thích của Bành Hiểu Lộ là khi cô ta nghe Diệp Lăng Phi nói ở đây xảy ra chút chuyện nên mới tới.
đọc truyện❊cùng //truyencuatui.net/ Bạch Tình Đình trầm ngâm không nói gì, trong lòng có tâm sự nhưng Bạch Tình Đình không nói ra. Lương Ngọc vẫn không nói gì, ở đây không có chỗ để cô ta nói xen vào, đợi đến khi Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ nói chuyện xong, Bạch Tình Đình mới quay sang phía Lương Ngọc cười nói:
- Cảnh sát Lương, chị xem tôi đấy, ban nãy cứ mải nói chuyện với Hiểu Lộ còn chưa kịp đến hỏi thăm chị.
Bạch Tình Đình nói không tránh được có phần khách sáo, Lương Ngọc nghe Bạch Tình Đình nói vậy cô ta khẽ nói:
- Không có gì, tôi thích ngồi nghe chứ không nói, điều này có liên quan đến nghề nghiệp của tôi, tôi là cảnh sát mà.
Bạch Tình Đình nghe Lương Ngọc nói vậy, cô ta lập tức nghĩ đến Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính cũng là cảnh sát. Hân Mính trước đây cũng là một cảnh sát hình sự, ồ, tôi nhớ ra rồi, qua một hai tháng nữa đứa trẻ trong bụng Hân Mính sẽ chào đời. Bạch Tình Đình nói đến đây thái độ của cô ta có chút buồn, dường như đối với việc Chu Hân Mính sinh con, Bạch Tình Đình không hề kỳ vọng như vẻ bề ngoài của cô ta. Thái độ đó của Bạch Tình Đình cũng chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi, ngay sau đó, Bạch Tình Đình lại quay về với nụ cười của mình, đang định nói thì nghe thấy tiếng kêu của Minako ở cửa văn phòng vọng vào:
- Không được nhúc nhích!
Cùng vói câu nói đó bèn nghe thấy một tiếng “Rầm”, người Minako bị văng ngang vào trong phòng.
Minako là một vệ sỹ được đào tạo rất chuyên nghiệp nếu không phải là có trường hợp đặc biệt, Minako sẽ không bị văng vào như thế.
Bành Hiểu Lộ và Lương Ngọc thấy Minako bị vứt vào văn phòng, hai bọn họ biết đã có gì đó xảy ra, phản ứng của Bành Hiểu Lộ rất nhanh, tay phải cô ta đẩy Bạch Tình Đình, miệng hô: Cẩn thận! Tay Bành Hiểu Lộ rất mạnh, cô ta vừa đẩy Bạch Tình Đình đã bị đẩy ngồi bịch xuống sàn nhà, “bụp” Bạch Tình Đình ngồi trên sàn nhà, cau mày cảm thấy mông rất đau. Bạch Tình Đình không giống Bành Hiểu Lộ cả ngày tập luyện, da thịt cô ta mỏng manh, chưa từng chịu khổ, kết quả bị Bành Hiểu Lộ đẩy, hai mông của Bạch Tình Đình ngồi bịch trên sàn nhà.
Lúc này, Bành Hiểu Lộ không có tâm trạng xem Bạch Tình Đình bị ngã thế nào, cô ta có dự cảm không lành, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Đúng lúc Bành Hiểu Lộ đang nghĩ vậy, đẩy Bạch Tình Đình ngã xuống đất, Bành Hiểu Lộ trong người rút ra một con dao găm. Bành Hiểu Lộ vừa dút dao ra khiến Bạch Tình Đình ngồi trên ghế sợ mất vía, cô ta không biết Bành Hiểu Lộ lấy con dao ở đâu ra, Bạch Tình Đình nghĩ trên người Bành Hiểu Lộ không mang vũ khi nào cả. Bạch Tình Đình vẫn quen dùng tư duy theo quán tính để đánh giá về Bành Hiểu Lộ, Bạch Tình Đình cho rằng Bành Hiểu Lộ cũng giống như cô ta đều là những người đẹp trên người chỉ mang theo mỹ phẩm nhưng không ngờ trên người Bành Hiểu Lộ lại có cả dao găm.
Những hành vi như thế này Diệp Lăng Phi thường xuyên làm, trên người Diệp Lăng Phi lúc nào cũng mang theo dao. Diệp Lăng Phi có thể không mang theo súng nhưng Diệp Lăng Phi không thể không mang theo dao. Đó là thói quen của hắn. Dao găm phù hợp với cận chiến còn súng lục thích hợp với cự ly ngắn. Cuộc sống ở thành thị tần suất dùng đến dao nhiều hơn hẳn so với sử dụng súng. Chính vì thế, Diệp Lăng Phi càng thích mang theo dao trên người. Bành Hiểu Lộ cũng có suy nghĩ như thế, Bành Hiểu Lộ cho rằng nếu trên người có mang theo dao thì sẽ rất thận tiện, có tác dụng như súng lục nhưng lại có khả năng sát thương mạnh hơn súng. Trong xã hội này tác dụng uy hiếp của súng lục lớn hơn hắn tác dụng chiến đấu thực sự của nó, nhất là những cảnh sát bọn họ được trang bị súng chủ yếu là dùng để uy hiếp, trong trường hợp bất khả kháng mới dùng đến súng, nhưng mức độ sát thương của súng lại không bằng dao găm.