Bành Hiểu Lộ vừa mới nói đến đây, tay Diệp Lăng Phi đột nhiên tóm lấy tay Bành Hiểu Lộ đang để ở ngực hắn. Bành Hiểu Lộ hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó liền nói tiếp:
- Diệp Lăng Phi em muốn biết giữa anh và Bạch Tình Đình là loại tình cảm gì, nói thế nào nhỉ, em thấy dường như Bạch Tình Đình không hề tin tưởng anh.
- Bành Hiểu Lộ, đó chính là vợ chồng.
Diệp Lăng Phi cấu vào mu bàn tay Bành Hiểu Lộ, mắt hắn nhìn vào khuôn mắt xinh tươi của Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, em vẫn chưa kết hôn, đương nhiên không hiểu được những chuyện này, đợi em kết hôn rồi em sẽ biết, Bạch Tình Đình làm như vậy hoàn toàn là phản ứng bản năng của một người vợ. Mặc dù chồng của cô ấy là một Liễu Hạ Huệ, một kẻ không gần nữ sắc nhưng là một người vợ lúc nào cũng cần có cảnh giác để tránh có kẻ nhân lúc sơ hở nhảy vào, không biết em có hiểu ý anh không?
Đôi mắt diễm lệ của Bành Hiểu Lộ liếc nhìn Diệp Lăng Phi hờn dỗi nói:
- Em làm sao mà hiểu được. Em cũng chưa kết hôn, quan trọng nhất là không có ai muốn lấy em, Diệp Lăng Phi anh có dám lấy em không?
Bành Hiểu Lộ quả thực nói quá thẳng thắn, khi Bành Hiểu Lộ nói ra câu đó Diệp Lăng Phi còn chưa kịp phản ứng, Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ hồi lâu mới định thần lại, hắn buông tay đang nắm chặt tay Bành Hiểu Lộ, thì thầm:
- May mà không cầm quá chặt, nếu không thật sự sẽ xảy chuyện.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra bèn nghe thấy Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng tự đề cao mình nữa, em cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, anh đừng có suy nghĩ gì về em.
Bành Hiểu Lộ nói ra câu đó sợ rằng đến bản thân cô ta cũng không tin được vì khi Bành Hiểu Lộ nói câu đó trong mắt cô ta còn có chút oán trách nhìn Diệp Lăng Phi, có vẻ như câu nói của Diệp Lăng Phi khiến Bành Hiểu Lộ rất không hài lòng.
Diệp Lăng Phi không nghe thấy câu nói sau cùng của Bành Hiểu Lộ, hắn vẫn nằm ngửa, hai tay để lên mắt, chặn ánh mặt trời chiếu vào, miệng thầm thì nói:
- Thật thoải mái, có thể nằm ở đây tắm nắng, quả là một việc khiến người ta thật vui, Hiểu Lộ, em nói có phải không?
- Không biết.
Bành Hiểu Lộ đột nhiên nói vậy rồi liền sau đó cũng nằm ngửa ra dường như có ý tránh Diệp Lăng Phi, cô ta dịch người sang một bên. Diệp Lăng Phi dường như không cảm nhận thấy hành động ban nãy của Bành Hiểu Lộ nên hắn cũng không có bất kỳ hành động nào. Bành Hiểu Lộ đợi một lát thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì, Bành Hiểu Lộ lại quay người dịch sang phía Diệp Lăng Phi, cô ta cố tình chạm vào người Diệp Lăng Phi. Vừa lúc chạm vào, Bành Hiểu Lộ kêu lên nói:
- Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh không thấy anh chạm vào em sao? Anh mau nhường chỗ cho em.
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ kêu lên xong cũng không tính toán, quả nhiên cũng dịch sang bên cạnh. Bành Hiểu Lộ có phần đắc ý lấn át người khác, đúng lúc Diệp Lăng Phi vừa mới dịch sang một chút Bành Hiểu Lộ cũng dịch sang, người cô ta lại chạm vào Diệp Lăng Phi. Lần này Bành Hiểu Lộ lại không chút khách khí kêu lên:
- Diệp Lăng Phi, sao anh cứ chạm vào em vậy.
Diệp Lăng Phi không có vẻ gì định tính toán với Bành Hiểu Lộ, khi Bành Hiểu Lộ kêu lên, hắn lại dịch người sang một bên, Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi lại dịch người sang một bên, người cô ta lại dịch sang. Khi người Bành Hiểu Lộ chạm vào người Diệp Lăng Phi không đợi Bành Hiểu Lộ kêu lên, Diệp Lăng Phi lại kêu lên trước:
- Bành Hiểu Lộ, em làm gì vậy, lẽ nào em thèm khát anh, muốn làm chuyện đó với anh?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, không phục nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng co nói bậy, em không hề có ý đó.
Bành Hiểu Lộ dịch người sang một bên nói tiếp:
- Đây đều là chuyện anh làm, là anh cứ đến gần em, chứ không phải em đến gần anh, bây giờ hay thật anh lại còn kêu trước, Diệp Lăng Phi, anh đúng là đang chơi xấu em, ồ phải nói là người anh đúng là vô lại.
Diệp Lăng Phi những lời đó của Bành Hiểu Lộ xong, thật sự không thể nhịn được nữa, hắn trở mình rồi lập tức ngồi dậy. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi ngồi dậy cô ta nằm yên nói một cách khinh thường:
- Sao chứ, lẽ nào vì em nói lên sự thật, anh cảm thấy mất mặt phải không?
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói:
- Bành Hiểu Lộ, em thật biết ăn nói, cái gì em cũng nói hết rồi, cho dù anh muốn nói, anh cũng không tìm được lý do, lợi hại, lợi hại, Bành Hiểu Lộ, bây giờ anh phát hiện tái ăn nói của em càng ngày càng lợi hại.
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta không khách sáo nói:
- Cảm ơn anh đã quá khen. Em cũng là học anh thôi, Diệp Lăng Phi, nếu nói đến tài năng ăn nói, em thấy nếu trên đời này anh là thứ hai thì không có ai dám nhận là thứ nhất. Ồ, nhưng anh đã xem bộ phim “Thẩm tử quan” do Châu Tinh Trì đóng chưa, em thấy anh còn lợi hại hơn Châu Tình Trì trong bộ phim đó nhiều.
Diệp Lăng Phi trả lời không chút khách sáo:
- Chưa xem. Hiểu Lộ, anh phải làm em thất vọng rồi, vì bộ phim mà em nói đến anh chưa xem, càng không biết Châu Tình Trì trong bộ phim đó lợi hại đến mức nào.
- Chưa xem thì bỏ đi, thực ra em cũng không có gì, chỉ là không thể bắt người chết nói chuyện mà thôi.
Bành Hiểu Lộ xua tay tỏ ra không thèm quan tâm. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng đó của Bành Hiểu Lộ trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra, Bành Hiểu Lộ chuẩn bị đối địch với mình đây, vậy mình phải dạy dỗ cô ta cẩn thận mới được.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây bèn cười lộ ý đồ đen tối. Sau đó hắn lại nằm xuống, lần này, hắn và Bành Lộ Tuyết nằm đối mặt với nhau, khoảng cách giữa hai người rất gần, Bành Hiểu Lộ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất trong hơi thở của Diệp Lăng Phi. Mặc dù ban nãy Bành Hiểu Lộ nói rất nhiều nhưng lúc này Bành Hiểu Lộ lại không nói nên lời, cô ta cảm thấy tim mình đập rất nhanh như muốn rơi ra ngoài lồng ngực. Bành Hiểu Lộ ngầm mắng bản thân quá vô dụng, sao lại có thể vì cô ta và Diệp Lăng Phi ở sát gần nhau mà tim cứ đập loạn lên.
Bành Hiểu Lộ muốn tỏ ra không quan tâm đến Diệp Lăng Phi nhưng cô ta càng muốn thể hiện thì lại càng không biểu hiện ra được, cuối cùng Bành Hiểu Lộ cảm thấy hai má cô ta nóng lên. Trong lòng Bành Hiểu Lộ thầm kêu than, nếu cứ tiếp tục như thế này cô ta cũng không biết sẽ thành ra thế nào nữa.
Bành Hiểu Lộ không dám tiếp tục như vậy với Diệp Lăng Phi nữa, cô ta nói:
- Diệp Lăng Phi, anh làm gì mà dựa sát vào em vậy, mau nằm cách xa em ra một chút.
Khi Bành Hiểu Lộ nói còn đang tay đẩy Diệp Lăng Phi một cái, muốn đẩy Diệp Lăng Phi ra nhưng Diệp Lăng Phi không hề có ý định quay ra chỗ khác. Bành Hiểu Lộ đẩy một cái, Diệp Lăng Phi không những không quay đi mà ngược lại càng tiến gần hơn đến Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ cũng biết, bản thân cô ta muốn đẩy Diệp Lăng Phi ra có vẻ không được khả thi lắm, nếu Diệp Lăng Phi muốn giở trò thì không ai có thể quản hắn được.
Bành Hiểu Lộ không muốn mặt đối mặt với Diệp Lăng Phi, cô ta quay lưng về phía Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ thầm nghĩ:
- Thế này là được rồi chứ gì.
Nhưng Bành Hiểu Lộ không ngờ rằng cô ta vừa quay người đi thì cảm thấy trên mông cô ta có một bàn tay, ngay sau đó cô ta nghe thấy Diệp Lăng Phi kề miệng vào tai cô ta thì thầm:
- Hiểu Lộ, đây là em đang quyến rũ anh, em còn quay mông về phía anh, lẽ nào em không biết...
Khi Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn lập tức chọc phần dưới của hắn vào mông Bành Hiểu Lộ, rồi nói tiếp: Anh đang nghĩ, nếu em không mặc quần, anh làm như vậy thêm chút nữa, sẽ chạm vào chỗ nào nhỉ? Ừm thật sự rất muốn thử xem thế nào, Hiểu Lộ, em có muốn thử không?
Bành Hiểu Lộ không thể chịu nổi nữa, Diệp Lăng Phi đang khêu gợi một cách lộ liễu. Mặc dù Bành Hiểu Lộ quả thật có tình cảm với Diệp Lăng Phi, giữa cô ta và Diệp Lăng Phi cũng đã từng có hành vi thân mật nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói ra như vậy. Cần biết chỗ ban nãy Diệp Lăng Phi đâm vào là ở giữa mông Bành Hiểu Lộ, khó mà tượng tượng được nếu Diệp Lăng Phi thật sự làm như hắn nói thì cô ta sẽ xấu hổ đến mức nào.
Bành Hiểu Lộ đột nhiên trở mình quay lại, nhưng không ngờ miệng cô ta và miệng Diệp Lăng Phi lại ở rất gần nhau, đến mức dường như chạm vào miệng Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ thấy hoang mang, sợ hãi khi miệng cô ta chạm vào miệng Diệp Lăng Phi, trong tình cảnh này nếu Diệp Lăng Phi có sự va chạm thân mật hơn nữa thì mọi việc sẽ phát triển đến giai đoạn không thể khống chế được.
Bành Hiểu Lộ nghĩ tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi Diệp Lăng Phi, không thể môi chạm môi với Diệp Lăng Phi. Nhưng trên thực tế Bành Hiểu Lộ cơ bản không thể làm được. Miệng cô ta và Diệp Lăng Phi sớm đã chạm vào nhau rồi, ban đầu Diệp Lăng Phi chỉ muốn dọa Bành Hiểu Lộ một chút nhưng không ngờ Bành Hiểu Lộ lại đột nhiên quay người lại, miệng của hai người lại tiếp xúc gần đến như vậy, Diệp Lăng Phi chỉ là thuận lý thành chương đưa miệng lại gần miệng Bành Hiểu Lộ va chạm một chút. Thế là Bành Hiểu Lộ chẳng khác gì củi khổ được châm lửa còn chủ động ôm Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi say đắm.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ thật không thể chịu nổi nữa, người đẹp như Bành Hiểu Lộ lại nóng bỏng đến như vậy bao nhiêu đàn ông có thể chịu được chứ. Diệp Lăng Phi cảm thấy trong người có một luồng khí nóng bốc lên, đồng thời bên tai hắn có tiếng nói:
- Quật ngã cô ta, Diệp Lăng Phi, nếu mày không quật ngã cô ta thì mày không phải là đàn ông.
Diệp Lăng Phi chưa từng lo lắng đến việc đẩy ra, dù sao hắn là người dám yêu dám hận, cần quật ngã thì sẽ quật ngã, nếu có thể đến Loli cũng không bỏ qua. Giống như Diệp Lăng Phi đối xử với Kỷ Tuyết vậy, nếu không phải Diệp Lăng Phi vẫn chưa tìm được một cơ hội hợp lý, nói không chừng sớm đã quật ngã Kỷ Tuyết rồi. Không phải có người đã tổng kết Loli có ba điểm tốt sao? Giọng nói, thân thể và dễ dàng quật ngã. Diệp Lăng Phi là một con trâu già thích ăn cỏ non, nếu thật sự có cơ hội đó Diệp Lăng Phi thật sự sẽ diễn một màn tình ái đầy kịch tính với Loli.
Chính vì như vậy, trước tình cảnh này, ngọn lửa dục vọng của Diệp Lăng Phi bốc lên hừng hực. Phần dưới của hắn cũng có phản ứng, khi nụ hôn say đắm giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ vừa kết thúc thì Diệp Lăng Phi đã cởi dây lưng của Bành Hiểu Lộ ra, hai tay hắn dùng sức kéo quần của Bành Hiểu Lộ xuống, chiếc quần dài của Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi tụt xuống đến đầu gối để lộ ra chiếc quần lót có màu trắng in hình chuột mickey. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy chiếc quần lót đầy quyến rũ, hắn liền liếm mép rồi bổ tới giống như một sói háo sắc.