Bành Hiểu Lộ đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, sau khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói câu nói này thì Bành Hiểu Lộ nói:
- Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh cho rằng quan chỉ huy của tổ chức lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm dễ dàng đối phó như vậy sao? Em thấy hắn ta rất thận trọng, hắn ta làm sao có thể dễ dàng đối phó như vậy được!
- Anh cũng biết như vậy, tên đó không dễ đối phó nhưng anh không ngờ tên già đó sẽ giảo hoạt đến bước này, lại để hắn chạy thoát!
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm một câu:
- Anh nghi ngờ tên già đó đang ở đây, anh nhận ra tên chỉ huy trắng trẻo đó không phải là người phụ trách ở đây, theo anh thấy thì tên da trắng đó không có bản lĩnh như vậy đâu, nhưng vấn đề là nếu tên quan chỉ huy đang ở đây thì hắn trốn ở đâu?
- Ở đây nhiều người như vậy nói không chừng tên khốn đó đã đi ra rồi!
Bành Hiểu Lộ trong lòng không để ý đến phương diện này, trong đầu cô lúc này nghĩ đến chuyện khi nãy, khi nãy Diệp Lăng Phi chưa nói xong đã bỏ đi, còn Bành Hiểu Lộ thì cứ luôn nghĩ, bây giờ cuối cùng đã xong chuyện rồi, Bành Hiểu Lộ mới nói:
- Diệp Lăng Phi, khi nãy chuyện đó vẫn chưa nói xong, anh rốt cuộc là...!
Bành Hiểu Lộ chưa nói hết lời thì nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi:
- Đúng, Hiểu Lộ, em nói không sai, chính là những người đó!
Diệp Lăng Phi nói xong thì bước đi ra ngoài, Bành Hiểu Lộ vẫn chưa hiểu ý trong câu nói của Diệp Lăng Phi, cái gì mà gọi là nói không sai, cái gì mà những người đó. Bành Hiểu Lộ không hiểu gì cả, không biết Diệp Lăng Phi rốt cuộ là nghĩ ra chuyện gì nhưng Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi ra ngoài thì cô chỉ có thể chạy theo ra. Diệp Lăng Phi chạy một mạch ra ngoài, hắn vẫy tay và gọi to:
- Không cho phép bất cứ một người nào rời khỏi đây, Quan chỉ huy, để ta xem thử ngươi lần này có thể chạy đi đâu được!
Diệp Lăng Phi hô to một tiếng khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, bao gồm cải những cảnh sát và những con tin vừa được cứu thoát ra khỏi đây, ai cũng không hiểu chuyện này là thế nào còn những bộ đội đặc chủng Lang Nha thì không có phản ứng gì, bọn họ vốn do Diệp Lăng Phi huấn luyện, lời nói của Diệp Lăng Phi đối với bọn họ là mệnh lệnh, sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì thấy bọn họ nâng súng lên, giống như đối diện với kẻ địch vậy, cấm bất kể người nào ra khỏi đây. Triệu Đào vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại như vậy. Hắn định đi hỏi Điền Vi Dân nên làm thế nào thì nghe thấy tiếng của một phụ nữ vọng lại từ sau lưng hắn:
- Cục trưởng Triệu, ông còn ngây người cái gì, mau phong tỏa hiện trường đi!
- Vâng, được, được!
Triệu Đào không cần quay lại, khi nghe giọng nói này hắn có thể đoán ra người phụ nữ đang nói phía sau lưng mình là Mộ Văn, khi nghe Mộ Văn nói như vậy thì hắn nghĩ đến ở đây chắc chắn có chuyện nữa rồi. Triệu Đào vội hạ lệnh phong tỏa hiện trường, cấm bất cứ kẻ nào rời khỏi đây.
Bành Hiểu Lộ, Dã Lang và những người khác đi sau lưng Diệp Lăng Phi, lúc này Bành Hiểu Lộ mới hiểu ý của Diệp Lăng Phi. Theo Bành Hiểu Lộ thì Diệp Lăng Phi cái tên này luôn làm ra vẻ bí mật như vậy, khi nãy cũng không nói với mình một tiếng, đột nhiên chạy ra ngoài, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bành Hiểu Lộ trong lòng rất không đồng ý với cách làm của Diệp Lăng Phi, nhưng lúc này không phải là lúc trách móc, cô thấy Diệp Lăng Phi đã bắt đầu cho người đi lục soát, theo tình hình mà bọn họ nắm được thì Quan chỉ huy đó là một tên ngoại quốc, tuy ở trong nhiều người như vậy tìm ra Quan chỉ huy phải mất rất nhiều thời gian nhưng vốn không phải là một việc rất khó. Ánh mắt Diệp Lăng Phi quan sát những con người này, khi ánh mắt của hắn vừa lướt qua phía đông bắt thì đột nhiên nhìn thấy một lão già đang len lén đi qua tuyến cảnh sát, đang chen vào trong đám người. Lão này không biết chạy đến đây lúc nào, phải nói khi Diệp Lăng Phi đang nghĩ đến Quan chỉ huy đang xen lẫn trong đám người thì lão già này đã đi đến gần tuyến cảnh giới. Nếu Diệp Lăng Phi không hô to một tiếng khiến cho mọi người đều dừng lại thì tên già đó rất có thể đã nhân lúc hỗn loạn này mà len lén chạy thoát, chính vì như vậy ngược lại đã khiến tên già đó lộ rõ chân tướng.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tên già đó thì trong đầu hắn lập tức phát hiện ra tướng mạo tên Quan chỉ huy theo lời nói của Serena:
- Quan chỉ huy, không phải ngươi đang tìm ta sao? Ta đang ở đây này!
Diệp Lăng Phi hô to một tiếng, tên già đó dường như vô ý quay đầu lại, nhưng lập tức hắn lại quay đầu đi chen vào trong đám người chạy một cách thục mạng, đến lúc này Diệp Lăng Phi đã không cần nghi ngờ gì nữa, tên già đó chính là Quan chỉ huy. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì hắn vứt mũ và súng trên đất, nhanh chân đuổi theo. Bành Hiểu Lộ, Dã Lang và những người khác cũng hiểu ra và những người này không chút do dự cũng đuổi theo.
- Quan chỉ huy, để ta xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát!
Diệp Lăng Phi rất cố gắng, trong khoảngt hời gian này tên quan chỉ huy đó đã gây rắc rối không ít cho hắn, hơn nữa mỗi lần đều rất nguy hiểm. Nếu Diệp Lăng Phi xử lý không xong thì có khả năng sẽ đánh mất tính mạng. Lần này thật vất vả cuối cùng mới nhìn thấy Quan chỉ huy, Diệp Lăng Phi bất luận thế nào cũng phải bắt được quan chỉ huy.
Lão già kia vừa qua đường, Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng bám theo sát lão già đó mà băng qua đường. Diệp Lăng Phi nhìn lão già đi vào bên trong một ngõ nhỏ thì khi Diệp Lăng Phi vừa đuổi theo đến đầu ngõ thì chợt nghe một tiếng súng “pằng” vang lên, thật may Diệp Lăng Phi vô ý phản ứng không đưa đầu ra bằng không viên đạn có thể đã đúng đầu Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi rụt đầu lại, hắn sau khi dừng lại một chút thì bổng nhiên cầm khẩu súng trong tay, “pằng, pằng” liên tiếp bắn hai phát vào không trung, hai viên đạ khiến lão già đó không dám lộ đầu. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội này mà xông đến, khi Diệp Lăng Phi cách lão già đó khoảng chừng hơn mười mét thì lão già đột nhiên lại bắn mấy phát súng về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nằm sấp xuống và mắng:
- Ài, quan chỉ huy, tên khốn nạn nhà ngươi có chút trình độ này sao? Lẽ nào ngươi không muốn giết ta sao?
Bên kia không có người trả lời, Diệp Lăng Phi thử lộ đầu ra ngoài nhưng không ngờ vừa ló đầu ra, đầu vẫn chưa ló ra khỏi thì nghe thấy một tiếng súng vang lên. Sau đó là vị trí cạnh Diệp Lăng Phi xuất hiện tia lửa. Diệp Lăng Phi cầm súng trong tay và mắng:
- Tên khốn nạn ngươi, lẽ nào không thể ngoan ngoãn để cho ta bắt hay sao, ta hỏi ngươi mấy câu thôi mà. Nếu ngươi tiếp tục như vậy thì xin lỗi, ta phải giết ngươi thôi!
- Satan, ngươi đừng hù ta, ta không sợ!
Khi Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này thì Quan chỉ huy cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng nói:
- Satan, ta biết lai lịch của ngươi, cũng biết bản lĩnh của ngươi, có thể giết ngươi, bản thân chính là một vinh quang đấy!
- Này, ngươi nói xem, vì sao ngươi lại chạy đến thành phố Vọng Hải?
Diệp Lăng Phi thì thầm:
- Ngươi ngoan ngoãn mà sống tuổi già của mình đi, cứ chạy đến Vọng Hải để tìm cái chết, ngoài chuyện đó ngươi vì sao lại đả kích tòa nhà này, ta không hiểu điểm này, ngươi có thể giải thích cho ta biết không?
- Satan, ngươi đừng nghĩ ngươi như vậy là có thể kéo dài thời gian để ta bắt đầu lại ta sẽ không thua ngươi đâu!
Quan chỉ huy nói xong câu nói đó thì nghe thấy một tiếng răng rắc, dường như quan chỉ huy đã đạp bể một tấm kính gì đó, khi Diệp Lăng Phi nghe thấy âm thanh này thì hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện Quan chỉ huy đã không ở đó nữa, tấp kính ở cửa hàng chỗ quan chỉ huy đã bị đập bể, Quan chỉ huy đã xôn g vào trong cửa hàng!
- Chết tiệt, ngươi chạy rất nhanh đấy!
Diệp Lăng Phi đứng lên và nghe thấy một tràng tiếng bước chân. Bành Hiểu Lộ và những người khác đang đuổi theo phía sau, hắn đi đến đó và nói:
- Quan chỉ huy đã ở đây, phong tỏa hết xung quanh này cho tôi, tôi không tin lão già đó có thể chạy thoát khỏi đây!
- Vâng!
Bành Hiểu Lộ nói.
Cửa hàng đó đã không có người, bên trong tối như mực, vốn cửa kính bên ngoài là chuyện để bày biện sản phẩm, trang bị chuông báo cảnh sát, ngộ nhỡ kính có vấn đề gì thì chuông báo cảnh sát sẽ vang lên, khi đó sẽ báo đến cho cục cảnh sát.
Âm thanh của chuông báo cảnh vang lên chưa dứt thì Diệp Lăng Phi trong tay cầm súng hắn rất chán ghét âm thanh báo cảnh của chuông, trong lòng hắn thầm nghĩ cái này chẳng có tác dụng gì cả, nó sẽ vang lên không dứt.
- Tắt cái chuông ngay cho tôi!
Diệp Lăng Phi dặn dò.
Khi chuông báo nguy đã được tắt, Diệp Lăng Phi mới cảm thấy tốt lên nhiều, cửa hàng này kinh doanh quần áo. Cửa hàng rất lớn, tuy phía cảnh sát đã bao vây ở đây nhưng Diệp Lăng Phi cũng không thể khẳng định Quan chỉ huy có chạy thoát hay chưa. Theo Diệp Lăng Phi, Quan chỉ huy nhảy vào trong cửa hàng này có phần hơi ngốc nghếch, cứ cho là cửa hàng này là nơi ẩn trốn thích hợp thì ngộ nhỡ bị bao vây thì Quan chỉ huy muốn chạy cũng không thể nào chạy được. Diệp Lăng Phi không hiểu lắm hành vi này của Quan chỉ huy, giống như khi Quan chỉ huy tấn công người ở khách sạn vậy, Diệp Lăng Phi đến bây giờ vẫn không nghĩ rõ được. Tuy kế hoạch này xem ra rất hoàn mỹ nhưng kế hoạch này cũng có một vấn đề trí mạng, rất dễ bại lộ mục tiêu. Giống như trường hợp bây giờ, rất dễ khiến toàn bộ lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm bị tiêu diệt.
Diệp Lăng Phi đứng ở cửa của cửa hàng, hắn liếm liếm môi dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó. Dã Thú đột nhiên nói:
- Lão đại, tên khốn nạn đó trốn trong này rồi, bắt tên khốn nạn đó ra là đủ rồi, có gì mà lo lắng?
- Dã Thú, cậu nói đơn giản nhỉ, cậu biết lão già đó rốt cuộc có chuẩn bị gì không, anh không cho rằng tên già đó cam nguyện bị bắt như vậy đâu, hắn không phải là một tên ngoan ngoãn để mà bị bắt đâu. Dã Thú, không thể coi thường hắn!
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa ánh mắt nhì n vào bên trong, cuối cùng hắn nói:
- Chúng ta đợi đi, tôi không tin tên khốn đó không chui ra!
Bành Hiểu Lộ nãy giờ không nói gì cả khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cô nói một cách lạnh lùng:
- Diệp Lăng Phi, không phản là chúng ta khi nãy ở hiện trường đều đã trải qua rồi sao, lẽ nào đối mặt với tên đó anh lại sợ à, anh nếu sợ thì để em!
- Em đứng đó!
Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ định đi vào thì hắn kéo cánh tay Bành Hiểu Lộ và nói:
- Bành Hiểu Lộ, em đừng có phiền phức vậy chứ, em không biết nếu em xảy ra chuyện thì ông em sẽ tìm anh mà tính sổ, anh không dám chọc ông em, cho nên em cứ ngoan ngoãn ở đó cho anh!
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này thì Bành Hiểu Lộ dùng lực đẩy cánh tay của hắn ra, cô nói một cách lạnh lùng:
- Khi nãy sao anh không nói, bây giờ lại nghĩ ra, được rồi, Diệp Lăng Phi, anh cứ đứng ở đây đợi là được rồi, chuyện ở đây cứ giao cho em, em sẽ bắt Quan chỉ huy ra, như vậy sau này chuyện của Khoa Nhung Hỏa Diễm cũng dễ dàng rồi!
Khi Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang đứng nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng bom từ phía bắc vọng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng súng. Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ hai người nhìn nhau rồi vội vàng chạy về hướng bắc. Sau khi bọn họ chạy về hướng bắc thì phát hiện tường ở phía bắc đã bị nổ bom, quan chỉ huy ở đây chạy ra.