Chương 134: Chuyện này không xong

Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân xông thẳng vào trong phòng bệnh nhưng hắn không mặc quần áo vào mà chỉ khẽ kéo cái chăn lên che đi phần hạ thân của mình.

- Khả Hân, thấy anh thế nào?

Diệp Lăng Phi da mặt quá dày, hắn cười hỏi.

Lý Khả Hân đâu ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại không mặc quần áo như vậy. Tối qua, Đường Hiểu Uyển mới nói cho nàng biết Diệp Lăng Phi phải nằm viện, nàng thầm trách Diệp Lăng Phi tại sao lại không báo cho mình biết. Sáng sớm hôm nay, vừa mới ra khỏi cửa Lý Khả Hân đã đi đến bệnh viện để hỏi tội, nàng muốn hỏi Diệp Lăng Phi xem rốt cuộc thì nàng và hắn có quan hệ gì.

Trong lòng bực tức, vừa mới vào bệnh viện Lý Khả Hân đã xông thẳng vào phòng bệnh. Đi vào rồi nàng mới cảm thấy hối hận, sớm biết Diệp Lăng Phi không mặc quần áo thì có đánh chết nàng cũng không xông vào.

Nhưng việc đã đến nước này thì có muốn đi ra cũng không còn kịp nữa. Không còn cách nào khác, Lý Khả Hân đành phải hướng anh mắt ra ngoài cửa sổ, nàng nói:

- Anh mặc quần áo vào đi, trần truồng như vậy trông khó coi lắm.

Diệp Lăng Phi vẫn không nhúc nhích, hắn nhìn Lý Khả Hân cười nói:

- Có gì đâu mà, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy thì cho dù chúng ta có trần truồng nằm cùng một chỗ cũng có sao đâu. OH, được rồi, khi nào em có thời gian, chúng ta đi du lịch Nhật Bản, ở đó nam nữ có thể tắm chung ở suối nước nóng, hai người chúng ta cùng đến suối nước nóng đó.

Lý Khả Hân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói muốn đi đến Nhật Bản tắm suối nước nóng, nàng đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi nói:

- Anh nói hay nhỉ, ai có quan hệ tốt với anh, anh nghĩ mặt anh dát vàng à. Nếu như không phải tối qua Hiểu Uyển nói cho em biết chuyện của anh thì em cũng không thèm đến đây. Nhưng mà thật ra thì em cũng đâu cần đến, anh đâu có nói cho em biết.

Diệp Lăng Phi không phải là thằng ngu, nghe Lý Khả Hân nói như vậy hắn cũng biết nàng đang ghen. Diệp Lăng Phi đưa tay mặc lấy chiếc quần lót màu đen rồi lặng lẽ đi xuống giường.

Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi đã ngồi xuống giường thì đành cất tiếng nói:

- Đi Nhật Bản với anh coi như là xong. Nói không chừng đi qua đó anh sẽ bán em cho người khác cũng không chừng.

Lý Khả Hân vừa nói xong câu này thì tức giận, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, bốn mắt giao nhau. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, túi trái cây trong tay hướng về phía Diệp Lăng Phi ném tới, trong miệng lẩm bẩm:

- Diệp Lăng Phi, anh mặc quần áo lại đi.

Nàng nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Diệp Lăng Phi không đề phòng bị Lý Khả Hân ném túi trái cây vào người, các quả cam quả táo văng ra tung tóe trên giường và trên mặt đất. Diệp Lăng Phi cười khổ trong lòng, mình định trêu đùa Lý Khả Hân, không ngờ nàng lại làm ra chuyện này. Hắn nhấc mông lên, đi khắp nơi nhặt lấy hoa quả.

Lý Khả Hân vừa mới đi tới cửa phòng bệnh đã đụng phải Bạch Tình Đình. Lý Khả Hân biết Bạch Tình Đình chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế, là con gái của Bạch Cảnh Sùng. Thế nhưng Lý Khả Hân đối với Bạch Tình Đình không có ấn tượng gì lắm, ngẫm lại, Bạch Tình Đình cũng chỉ là một viên chức bình thường, không có ấn tượng gì quá sâu sắc.

Đối với Bạch Tình Đình, cách ăn mặc của Lý Khả Hân không thể nào so sánh. Bạch Tình Đình mặc toàn đồ hàng hiệu, túi xách tay cũng là đồ đắt tiền, thế nhưng về khí chất và vẻ đẹp thì mỗi người một kiểu, cả hai đều là mỹ nữ.

Lý Khả Hân nhìn thấy Bạch Tình Đình ở cửa ra thì cảm thấy nghi hoặc, nàng không hiểu Bạch Tình Đình đến đây để làm gì. Bạch Tình Đình cũng vậy, nàng cũng nghĩ rất nhiều, thật không hiểu Lý Khả Hân đến đây có chuyện gì. Nàng thấy Diệp Lăng Phi cô đơn một mình, nên mới sáng sớm đã đến thăm hắn, vậy mà, lần nào ở cửa phòng bệnh cũng gặp một mỹ nữ.

Nếu như là một cô gái có vẻ đẹp bình thường ở trong phòng bệnh của Diệp Lăng Phi thì Bạch Tình Đình sẽ không có cảm giác gì. Nói thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng là giám đốc của tập đoàn Tân Á, khó tránh khỏi việc qua lại với nhiều người phụ nữ. Thế nhưng, Lý Khả Hân thì khác, nàng ta có một vóc dáng và thân hình rất đẹp, tuy quần áo bình thường nhưng vẫn toát ra một vẻ giỏi giang, quyết đoán.

Bạch Tình Đình cẩn thận dò xét Lý Khả Hân, mà Lý Khả Hân cũng không chịu yếu thế, đưa mắt nhìn lại Bạch Tình Đình. Ánh mắt Bạch Tình Đình dịch chuyển khỏi người của Lý Khả Hân, tới trong phòng bệnh, không nhìn còn đỡ, vừa mới nhìn, sắc mặt của Bạch Tình Đình đã biến đổi. Nàng thấy Diệp Lăng Phi lúc này chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, cong mông lên mà nhặt hoa quả rơi dưới đất.

- Diệp Lăng Phi, anh đang làm gì đó?

Bạch Tình Đình tức giận kêu lên. Tuy bề ngoài nàng không thừa nhận quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi, đây chỉ là giai đoạn sống thử mà thôi nhưng trong lòng không biết từ lúc nào đã coi hắn là người của mình. Phàm là nữ nhân, ai cũng vậy, một khi trong lòng đã coi vật gì là của mình thì không cho phép người khác được chen vào.

Trông thấy Lý Khả Hân đang ở trước cửa phòng, lại vừa mới đi ra, thì bất kỳ ai cũng có ý nghĩ nàng có chuyện mập mờ với Diệp Lăng Phi.

Nghe thấy thanh âm của Bạch Tình Đình, bàn tay phải của Diệp Lăng Phi hơi run rẩy, vừa nhặt hoa quả rơi trên mặt đất hắn vừa thầm kêu: "Không xong rồi" Bạch Tình Đình không ngờ lại xuất hiện đúng lúc này, hắn vội vàng đứng thẳng dậy, cười hì hì nói:

- Anh đang nhặt hoa quả.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tình Đình trông thấy thân hình cường tráng khôi ngô của Diệp Lăng Phi, trong lòng nàng không kìm khỏi có một cảm giác xúc động. Ngày thường, nàng thấy Diệp Lăng Phi là một nam nhân nho nhã, không ngờ hắn lại có một thân hình cường tráng như thế. Từng khối từng khối cơ bắp khiến cho bất cứ cô gái nào cũng không kìm chế được sự hấp dẫn, nhưng giờ phút này, Bạch Tình Đình lại cố gắng nén cảm xúc ở trong lòng, dùng một thanh âm trầm thấp tức giận nói:

- Anh có phải là nên giới thiệu cho tôi xem vị mỹ nữ bên cạnh là ai không?

- A, em nói nàng ta ư?

Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói tức giận của Bạch Tình Đình thì trong lòng mừng thầm. Bề ngoài, Bạch Tình Đình có vẻ như không có cảm giác với mình, không thèm để ý tới nhưng lại luôn quan tâm đến. Hắn hướng về phía nàng nói:

- Các cô đã sớm gặp qua rồi, cô ấy là Lý Khả Hân, đồng nghiệp của tôi.

Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa đi tới hai người. Hai vị mỹ nữ đều đồng thời kinh hô lên:

- Mau mặc quần áo vào.

Diệp Lăng Phi lúc này mới ý thức được cách ăn mặc của mình vô cùng bất nhã. Hắn vội vàng tới trước giường, tìm quần áo mà hôm qua Chu Hân Mính cởi của mình ra mặc lại. Sau khi ăn mặc tử tế, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình hai người đều quay lưng về phía mình.

- Tôi đã mặc quần áo tử tế xong rồi.

Diệp Lăng Phi kêu lên.

Nghe thấy thanh âm này của Diệp Lăng Phi, hai vị mỹ nữ đều quay người lại. Nhìn thấy quần áo của Diệp Lăng Phi chỉnh tề, hai người liền đi vào trong phòng bệnh.

- Diệp Lăng Phi, anh giới thiệu hai chúng tôi cho nhau đi.

Bạch Tình Đình mang theo sự tức giận cất tiếng nói.

- Kỳ thực, cái này còn cần tôi giới thiệu sao, đây là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của tôi Lý Khả Hân, còn người này chính là Bạch đại tiểu thư.

Diệp Lăng Phi cố gắng che dấu quan hệ giữa mình và Bạch Tình Đình, sợ rằng một khi mình nói ra quan hệ với nàng sẽ khiến cho cả hai người cảm thấy tức giận. Với tính tình của Lý Khả Hân, nói không chừng sẽ mắng lại rồi đoạn giao với mình, đây không phải là điều mà Diệp Lăng Phi mong muốn xảy ra.

Bạch Tình Đình nghe thấy lời giới thiệu của Diệp Lăng Phi như vậy thì hừ một câu nói:

- Diệp Lăng Phi dường như anh còn quên không giới thiệu một chuyện thì phải.

Lý Khả Hân vừa nghe thấy câu nói thì đưa đôi mắt nghi hoặc liếc nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng nàng thầm phỏng đoán quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi cau mày, những lời này của Bạch Tình Đình đã khiến cho trong lòng hắn có một cảm giác rất khó giải quyết. Lý Khả Hân này đã trở thành tình nhân của mình, mình làm sao nói rõ cho nàng ta nghe được. Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi không kêu mình là bà xã thì đưa mắt nhìn hắn. Nếu như Diệp Lăng Phi không chịu nói quan hệ giữa hai người, Bạch Tình Đình sẽ không dừng tay, trường hợp xấu nhất sẽ khiến cho quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt.

Dựa theo tính cách của Lý Khả Hân thì nàng chưa hiểu rõ được mọi chuyện thì sẽ chưa buông tha, không chừng sẽ tuyệt giao với Diệp Lăng Phi, đây cũng là khó khăn của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cảm thấy khó xử, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Cuối cùng hắn cũng đành cất tiếng nói:

- Nàng ta là bà xã của anh, nói rõ hơn một chút, là vẫn còn chưa đăng ký kết hôn, vẫn còn đang ở trong giai đoạn sống thử với nhau.

Lý Khả Hân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này xong thì sắc mặt trở nên biến đổi. Nàng cắn chặt môi, trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi trọn vẹn trong vòng nửa phút. Cuối cùng, Lý Khả Hân mới cất tiếng:

- Diệp Lăng Phi, anh hãy ở bệnh viện dưỡng thương cho thật tốt, tôi đi trước.

Nói xong những lời này, Lý Khả Hân liền xoay người đi ra ngoài.

- Khả Hân.

Diệp Lăng Phi nghe thấy lời nói này của Lý Khả Hân thì biết nàng đang rất tức giận. Hắn định gọi Lý Khả Hân lại nhưng nàng đâu chịu nghe, không hề quay đầu mà bước ra khỏi bệnh viện.

- Aizzz, người ta đã đi rồi, anh còn nhìn gì vậy?

Bạch Tình Đình mỉa mai nói:

- Được rồi, tôi thấy anh ở đây có vẻ rất tiêu dao, có mỹ nữ không hề thua kém tôi bầu bạn. Tôi ở đây cũng làm cho anh có cảm giác chán ghét, được rồi, tôi đi đây.

Bạch Tình Đình vừa xoay người đi, bỗng nhiên nàng quay lại, cười với Diệp Lăng Phi:

- À, tôi quên mất một việc, hai chúng ta không cần phải sống thử nữa, tôi có rất nhiều người theo đuổi, không thể vì anh mà làm chậm trễ tương lai của mình được. Được rồi, tôi nói hơi nhiều, đương nhiên, Bạch Tình Đình tôi không phải là người phụ nữ độc ác, anh cứ tiếp tục ở lại trong biệt thự cũng được, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, hai chúng ta từ nay về sau coi như không quen.

Vừa nói xong câu này, Bạch Tình Đình liền quay người vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Diệp Lăng Phi cười khổ không thôi, trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Chuyện này tại sao lại biến thành như vậy, khụ, chẳng lẽ phụ nữ trời sinh đã là cừu gia của mình, không thể ở cùng một chỗ để nói chuyện.

Bạch Tình Đình đi ra khỏi bệnh viện. Lúc vừa ngồi vào trong chiếc xe của mình, bỗng nhiên, nước mắt của nàng đảo quanh hai má.

- Diệp Lăng Phi, tên khốn kiếp này, anh là đồ xấu nhất trên đời.

Nàng nghiêng người về phía trước, gục xuống tay lái, hồi lâu không ngẩng đầu lên.