Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói chuyện điện thoại xong. Hắn để điện thoại xuống, dặn dò Bạch Tình Đình tối nay không được làm gì lung tung, mọi việc đều phải nghe theo lời hắn. Bạch Tình Đình gật đầu đồng ý nói:
- Ông xã, em biết phải làm thế nào, anh không cần phải lo lắng cho em, em sẽ không làm gì lung tung đâu.
Diệp Lăng Phi lại liếc nhìn Minako nói:
- Minako, bây giờ chúng ta sẽ trốn ở đây không cần làm gì cả, tôi tin những kẻ đó nhất định có mục đích của bọn chúng mà mục đích đó có liên quan đến tôi.
- Diệp tiên sinh, ý của ông là những kẻ đó muốn bắt ông?
Diệp Lăng Phi gật đầu sau đó lại lắc đầu. Diệp Lăng Phi cau mày nói:
- Điều này tôi không chắc lắm, theo lý mà nói bọn chúng không biết tôi có ở đây, tôi đến dự tiệc cũng là sau này mới quyết định, chừ phi...
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Bạch Tình Đình cười nói:
- Điều này làm sao có thể chứ, nhạc phụ của tôi làm sao có liên quan đến chuyện này được, vì vậy những kẻ đó không hề biết tôi có ở đây, nếu là như vậy thì những kẻ đó không phải vì tôi mà đến đây.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu đó, Minako nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Diệp tiên sinh, ý của ông là lẽ nào những kẻ đó là...
Minako chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi cắt ngang, hắn lắc đầu nói:
- Minako, những kẻ đó không phải vì Bạch Tình Đình mà đến, tôi thấy lần này bọn chúng muốn bắt những người đến tham dự bữa tiệc, cũng có nghĩa là bọn chúng biết về bữa tiệc lần này cho nên muốn bắt cóc những người này, mục đích rất đơn giản chính là ép tôi ra mặt.
Câu nói của Diệp Lăng Phi khiến Minako và Bạch Tình Đình kinh ngạc đến há hốc mồm, Bạch Tình Đình hoang mang sợ hãi, không yên vội vàng nắm chặt tay Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh nhất định không được mạo hiểm.
Diệp Lăng Phi vỗ vào lưng Bạch Tình Đình hai cái rồi bỏ tay ra, hắn nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Ai nói anh cần mạo hiểm chứ? Bà xã, anh vẫn muốn được sống vui vẻ bên em, anh làm sao có thể mang tính mạng mình ra mạo hiểm chứ? Bà xã, em yên tâm đi, anh sẽ không mạo hiểm đâu.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, khẽ thở dài dường như có vẻ yên tâm. Nhưng tay Bạch Tình Đình vẫn ôm chặt cách tay Diệp Lăng Phi, giống như cô ta buông tay ra Diệp Lăng Phi sẽ đi mất. Bạch Tình Đình không muốn buông tay, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình có phần căng thẳng, hắn an ủi nói:
- Tình Đình, không có gì đâu, chúng ta trốn ở đây rất an toàn” Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm: Ừm, Tình Đình, Minako đã cài lại điện thoại của chúng ta về chế độ rung rồi, không được để phát ra tiếng động đâu đấy.
Chuông điện thoại vang lên khiến Mộ Biến tỉnh giấc. Ban nãy trong giấc ngủ Mộ Biến đã nằm mơ, cô ta mơ thấy Diệp Lăng Phi khắp người đầy máu đi qua cô ta, Mộ Biến há miệng muốn gọ Diệp Lăng Phi nhưng gọi thế nào cũng không thể phát ra tiếng được, đúng lúc đó chuông điện thoại khiến Mộ Biến tỉnh giấc, Mộ Biến tỉnh lại mới phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.
Cô ta ngồi dậy, một tay che lên mặt. Mộ Biến không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại xuất hiện trong giấc mơ của cô ta, nhất là bộ dạng toàn thân đẫm máu ban nãy của hắn. Mộ Biến thấy, giữa cô ta và Diệp Lăng Phi chỉ có thể coi là bạn bè, cô ta còn không hiểu rõ lắm con người Diệp Lăng Phi, nhưng ban nãy Diệp Lăng Phi rõ ràng lại xuất hiện trong giấc mơ của cô ta.
Hôm nay Mộ Biến cảm thấy vô cùng mệt, cả buổi chiều cô ta đều ở chỗ Hoàng Việt, hy vọng từ phía Hoàng Việt có thể biết được một số việc mà cô ta chưa biết, nhưng Hoàng Việt rất kín miệng, bất luận Mộ Biến hỏi như thế nào, Hoàng Việt cũng không nói. Cuối cùng Mộ Biến đành từ bỏ ý định thông qua Hoàng Việt để có được một số tin tức tình báo. Mộ Biến có phần không hiểu rút cuộc tại sao Hoàng Việt lại làm như vậy, Mộ Biến thấy cuộc sống trước mắt của Mộ Biến rất tốt hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Nhưng Hoàng Việt lại làm như vậy khiến Mộ Biến thấy rất khó hiểu.
Mộ Biến quay về khách sạn, khách sạn này là do Diệp Lăng Phi đặt cho cô ta. Diệp Lăng Phi ban đầu khi đặt khách sạn này có suy nghĩ đến sự an toàn của Mộ Biến và Serena. Nhưng cô ta đã nói với cục trưởng cục công an ở đây chiều ngày mai sẽ có đặc công ở Bắc Kinh đến đưa Hoàng Việt quay về Bắc Kinh. Những chuyện này cho dù không nói với Triệu Đào thì Triệu Đào cũng không có nghi ngờ gì, Triệu Đào là cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải, nhưng lai lịch của Mộ Biến cũng không đơn giản, có thể nói nhiệm vụ mà Mộ Biến thực hiện Triệu Đào không thể trực tiếp tham gia, nhiều nhất Triệu Đào chỉ có thể phối hợp. Những chuyện khác Triệu Đào không cần thiết phải hiểu, đây là biện pháp giữ bí mật nghiêm ngặt.
Triệu Đào vốn dĩ cũng không phải là người thích hóng hớt, làm quan đến chức này, đặc biệt cần kín miệng chỉ cần một chút không để ý nói lỡ miệng, nói không chừng sẽ chuốc vạ vào thân. Trong chốn quan trường bao nhiêu năm, Triệu Đào làm sao có thể không hiểu những điều này chứ. Biết càng ít thì càng có lợi. Triệu Đào vẫn luôn tuân thủ thói quen này, hắn không hỏi nhiều, cũng không nhiều lời, đây cũng là lý do tại sao Điền Vi Dân lại giúp đỡ đưa Triệu Đào lên làm cục trưởng cục công an, ai mà lại không thích một thuộc hạ biết nghe lời cơ chứ!
Mộ Biến ngồi dậy, tay cô ta che lên mặt, sau đó lấy điện thoại ra. Vừa nhìn điện thoại thì là Triệu Đào gọi đến, Mộ Biến không biết tại sao vị cục trưởng cục công an lại gọi điện đến vào lúc này, cần biết bây giờ mới là bảy tám giờ tối, hôm nay Mộ Biến ngủ rất sớm, cảm thất rất mệt, muốn ngủ sớm một chút không ngờ vừa mới ngủ được một lúc thì nhận được điện thoại của Triệu Đào. Mộ Biến cầm điện thoại, cô ta do dự không biết có nên nghe điện thoại hay không. Đột nhiên điện thoại ngừng kêu, Mộ Biến để điện thoại trên giường, lại nằm xuống. Kết quả, Mộ Biến vừa mới nằm xuống, chuông điện thoại laijn vang lên một lần nữa, Mộ Biến cầm điện thoại lên vừa nhìn lại là Triệu Đào gọi đến, xem ra Triệu Đào gọi cô ta có việc. Mộ Biến không ngồi dậy mà nằm trên giường nghe điện thoại.
- Có chuyện gì vậy?
Giọng của Mộ Biến có phần mơ hồ, cô ta quả thực vẫn chưa tỉnh ngủ, ai đang ngủ bị gọi dậy đều mơ mơ màng màng như vậy. Mộ Biến nói:
- Cục trưởng Triệu, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi cảm thấy rất mệt.
- Thật ngại quá, tôi thật sự không muốn làm phiền cô.
Triệu Đào rất khách sáo với Mộ Biến, Mộ Biến và Triệu Đào không cùng một hệ thống, bất luận nói thế nào, Mộ Biến cũng do bên phía Bắc Kinh phái đến, thái độ của Triệu Đào đối với Mộ Biến tỏ ra rất khách khí, khi nói chuyện cũng cho thấy Triệu Đào có phần yếu thế, ông ta nói:
- Tiểu thư Mộ Biến, chuyện này tôi thấy cứ nên nói với cô một tiếng thì tốt hơn, vì bên trong khả năng có liên quan đến tổ chức lính đánh thuê đó.
Mộ Biến vốn không để ý lắm đến những lời Triệu Đào nói, cô ta nằm trên giường, vốn định ứng phó với Triệu Đào xong sẽ ngủ tiếp, nhưng nghe thấy Triệu Đào nói vậy xong, Mộ Biến lập tức trở lên rất tỉnh táo, cô ta ngay lập tức ngồi dậy, tay cầm điện thoại, truy hỏi:
- Cục trưởng Triệu, ông vừa nói gì?
- Tôi nói chuyện này có khả năng liên quan đến tổ chức lính đánh thuê đó. Chúng tôi vừa mới nhận đươc tin báo cảnh sát, khách sạn ở trung tâm bị một đám phần tử võ trang không rõ thân phận khống chế, ở đó ngoài một số khách thuê phòng còn có không ít các nhân vật nổi tiếng ở Vọng hải, vì tối hôm nay...
Triệu Đào nói lại những tình hình mà ông ta biết cho Mộ Biến nghe, mặc dù đám võ trang phân tử đó vẫn chưa tiếp xúc với cảnh sát nhưng từ đặc trưng hành động của bọn chúng cho thấy, đối phương rất có khả năng là những tên lính đánh thuê được đào tạo kỹ càng. Triệu Đào đã phái cảnh sát phong tỏa hiện trường, cảnh sát võ trang, đặc công đã sẵn sàng đợi lệnh...
Mộ Biến chưa nghe Triệu Đào tường thuật xong, cô ta đã từ trên giường nhảy xuống nói:
- Cục trưởng Triệu, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay, có tình hình gì liên lạc cho tôi qua điện thoại.
Triệu Đào nghe Mộ Biến nói vậy xong, ông ta đồng ý nói:
- Vậy được, tiểu thư Mộ Biến, chúng ta gặp nhau ở hiện trường.
Mộ Biến và Triệu Đào nói chuyện điện thoại xong, cô ta cúp điện thoại. Mặc quần áo xong, Mộ Biến mang theo súng vội vàng ra khỏi phòng. Vừa mới ra khỏi phòng, Mộ Biến bèn nhớ đến Diệp Lăng Phi, Mộ Biến thấy chuyện này nên thông báo cho Diệp Lăng Phi. Cần biết, những tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm vì đối phó với Diệp Lăng Phi mới đến Vọng Hải.