Ánh mắt của Diệp Lăng Phi lại nhìn cái thi thể đó và nói:
- Ám bộ trên phương diện tình báo có ưu thế tuyệt vời, nếu bọn họ giúp Đới Vinh Cẩm thì Đới Vinh Cẩm rất dễ vượt qua, mạng lưới tình báo của Tổ chức Lang Nha chúng ta, bây giờ xem ra trong những điều Đới Vinh Cẩm thật sự làm được thì điều mà hắn thành công là đã đưa lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm vào Vọng Hải, hơn nữa còn xâm nhập vào Vọng Hải trong lúc anh không biết nữa!
Diệp Lăng Phi vừa nói câu này thì Dã Lang hít sâu một hơi, trước mắt Dã Lang không lo lắng Ám bộ lợi hại thế nào, bây giờ không giống nhau nữa, khi nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì Dã Lang mới biết đến thế lực của tổ chức Ám bộ có lẽ là ngoài dự liệu của hắn. Serena nhìn Dã Lang một cái, vừa đúng lúc Dã Lang nhìn Serena, Serena tựa người vào Dã Lang mặt cô ta xoay sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Anna cũng là bị người của Ám bộ giết chết!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu và nói:
- Anh đã nói rồi, người của Ám bộ và Khoa Nhung Hỏa Diễm có quan hệ gì đó, dù cho không có quan hệ trực tiếp với lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm, chính vì như vậy khi Macneill biết tin Anna thì hắn vội vã đưa tin cho cấp trên... Không đúng, ở đây có vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì đột nhiên dừng lại và nói:
- Sean biết thân phận của Macneill, dù Macneill báo lên cấp trên nhưng ở đây...!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, hắn đi đi lại lại ở đây, trong tay Dã Thú kẹp điếu thuốc, hắn nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi đi lại lại như vậy thì Dã Thú nói:
- Lão đại theo em thấy nhất định lão cáo già Sean ấy đã làm gì đó, có lẽ Macneill sớm muốn giết hắn, tóm lại chính là Sean ra tay trước, cho nên Macneill không thể giết Sean theo kế hoạch được!
- Chuyện này đương nhiên anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh sớm biết chuyện này rồi, Sean đã nhắc đến rồi, là vì sau khi hắn phát hiện ra thân phận của Macneill, Macneill muốn giết Sean kết quả lại bị Sean giết trước, anh muốn nói đến cái chết của Anna, Anna bị đặc công của Ám bộ giết chết, chính là vì người của Ám bộ lo Anna biết quan hệ giữa họ và Khoa Nhung Hỏa Diễm...!
Diệp Lăng Phi đang phân tích, Diệp Lăng Phi cảm thấy hắn đã nghĩ thông suốt quá trình của sự việc nhưng lại không nghĩ rõ được một điểm nào đó, hắn cứ cảm thấy ở đây vẫn còn có chuyện gì đó nữa. Diệp Lăng Phi suy nghĩ cả nửa ngày cũng không thể nghĩ ra được gì khiến hắn hoang mang, Diệp Lăng Phi chỉ đành gác chuyện này sang một bên để suy nghĩ tiếp chuyện khác, chuyện ở phía sau thì đơn giản hơn nhiều, Sean phát hiện ra người của Ám bộ sớm đã đến Vọng Hải và đang ẩn nấp ở đâu đó, nhưng cuối cùng vẫn bị người của Ám bộ giết chết. Khi Sean chết ở Quảng Trường Hải Tinh, Sean đã đem chuyện của hắn nói cho Diệp Lăng Phi biết, còn chuyện giữa Serena và Hoàng Việt thì càng đơn giản hơn, Hoàng Việt muốn giết Serena, Serena lại không phải là kẻ ngốc, trước khi Hoàng Việt động thủ thì Serena đã động thủ trước.
Tiểu Triệu mang theo đại đội cảnh sát hình sự đến đây, Diệp Lăng Phi đang tựa người lên xe hắn, trong tay cầm điếu thuốc. Tiểu Triệu gọi mấy viên cảnh sát đến xem thi thể, còn hắn đứng trước mặt Diệp Lăng Phi và nói:
- Sao lại xảy ra chuyện này, hôm nay không được yên tĩnh, chuyện này rồi chuyện khác nối tiếp nhau xảy ra, không biết đến khi nào mới ngừng được!
- Tiểu Triệu, cậu yên tâm đi, chuyện này rốt cuộc cũng sẽ xong thôi!
Diệp Lăng Phi giơ tay vỗ lên vai Tiểu Triệu mấy cái và nói:
- Cậu báo cho Cục trưởng của cậu về chuyện này đi, tóm lại chuyện này cậu không thể giải quyết được đâu, cậu cũng không cần đích thân giải quyết đâu!
Tiểu Triệu thích nhất là nghe thấy câu này, không có chuyện gì của hắn thì là kết quả tốt nhất rồi. Tiểu Triệu bây giờ đang rất đau đầu, nhiều chuyện xảy ra thì hắn phải tăng ca, đừng nói là gặp mặt bạn gái đến ngủ cũng chỉ có thể ngủ được mấy tiếng thôi.
Tiểu Triệu nghe có người nói vụ án gì đó thì đầu hắn đã đau rồi nếu không phải Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu, thì Tiểu Triệu sẽ không đến. Bây giờ Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn vội nói:
- Diệp ca, như vậy tốt quá rồi, tôi cũng không muốn quản chuyện này, vốn dĩ chuyện của tôi đã đủ nhiều rồi. Tôi không biết một ngày tôi ngủ được bao nhiêu tiếng nữa, rõ ràng là ngủ không đủ, Diệp ca, không phải tôi không muốn làm việc kỳ thực bây giờ tôi mệt chết đi được, rất muốn tìm một nơi để ngủ một giấc đây!
Diệp Lăng Phi cũng có thể hiểu được cảm giác này của Tiểu Triệu, Thành phố Vọng Hải xảy ra nhiều vụ án như vậy, mệt nhất là những cảnh sát như Tiểu Triệu không ngày nào đêm nào không tăng ca, chính là để phá án, nhưng có những vụ án mặc dù rất cật lực nhưng cũng không thể phá được. Giống như vụ án này, không đơn giản là một vụ án, trong đó còn có rất nhiều yếu tố chính trị, chỉ cần dính đến yếu tố chính trị thì đó không phải là chuyện của Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi sở dĩ gọi Tiểu Triệu đến đây chẳng qua là để thông báo vụ án này thôi, để vụ án này có thể chính quy hóa, nếu không nói cứ để thi thể này xử lý đơn giản như vậy thì muốn điều tra thân phận tên đặc công Pháp thì cũng khó chứ đừng nhắc đến chuyện của Ám bộ.
- Tiểu Triệu, cậu không cần lo vụ án này, tôi có thể nói rõ với cậu đây là đặc công của Pháp!
Diệp Lăng Phi kéo Tiểu Triệu sang một bên và nói,
- Cậu nói với Cục trưởng hồi báo đi còn những chuyện khác cậu không cần quan tâm, nhớ lời tôi đấy!
- Ừ, Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi!
Tiểu Triệu gật đầu, nhìn bộ dạng Tiểu Triệu thì biết rằng hắn đã hiểu ý của Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi căn dặn Tiểu Triệu rồi hắn mói về lại trước xe của mình. Dã Lang và Dã Thú đứng trước xe của Diệp Lăng Phi nhìn những cảnh sát đang đứng bao quanh thi thể đặc công Pháp. Ở đây có Diệp Lăng Phi, bọn họ cũng không cần lo lắng chuyện giao tiếp với cảnh sát, chuyện gì Diệp Lăng Phi cũng đều làm xong rồi. Điều mà Serena nghĩ là chuyện trước đây cô đã nhắc với Diệp Lăng Phi, theo lời Diệp Lăng Phi, đặc công của Ám bộ sớm đã biết Sean đến Vọng Hải, lần trước, Sean vốn không liên hệ với bộ phận đặc công Pháp, Diệp Lăng Phi để Serena lần này liên hệ với đặc công Pháp nhưng đề nghị Serena về Bắc Kinh với Mộ Văn, từ Bắc Kinh quay về Pháp.
Serena cho rằng kiến nghị của Diệp Lăng Phi hiện nay rất thích hợp, cô ta cũng biết thế cục ở Vọng Hải bây giờ rất loạn, đến Bắc Kinh thì tốt hơn. Nhưng Serena làm như vậy thì sẽ không gặp được Dã Lang. Serena nhìn thấy ánh mắt của Dã Lang đã hiện rõ tâm tư của cô ta, Dã Lang nhìn Serena rồi vỗ vỗ vai Serena và lập tức Dã Lang quay mặt sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Vậy bây giờ bọn em nên làm gì?
- Nghỉ ngơi một chút đi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hiện nay chỉ là giải quyết những rắc rối của Ám bộ nhưng không phải chuyện giải quyết như vậy, theo anh thấy chuyện này vẫn chưa xong đâu!
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi đập nước, chuyện xảy ra ở đây khiến Diệp Lăng Phi rất đau đầu, chuyện này dường như vẫn chưa xong. Một chuyện vừa xong thì chuyện khác lại đến, Diệp Lăng Phi không muốn cứ xảy ra những chuyện thế này. Diệp Lăng Phi một tay đặt trên vô lăng, tay kia kẹp điếu thuốc, trong lòng đang tính toán tối nay phải làm gì.
Điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại ra nhìn thì ra là Bạch Tình Đình gọi đến. Diệp Lăng Phi nghe máy, tiếng Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia truyền lại:
- Ông xã, anh đang ở đâu vậy?
- Anh đang ở ngoài, sắp về nhà rồi, sao thế, có chuyện gì à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ông xã, tối nay có một bữa tiệc, em cũng vừa mới biết!
Bạch Tình Đình nói,
- Là bố em nói cho em biết, bữa tiệc này là tại khách sạn trung tâm thành phố do một người bạn cũ của bố tổ chức, ông xã, tối nay bố đến, bố bảo anh và em đến đấy!
- Tiệc tùng vậy có gì hay đâu mà tham gia, chẳng qua cũng chỉ là nói chuyện, ăn uống, chán chết đi được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tình Đình, nếu em muốn đi thì em đi đi, dù sao anh cũng không muốn đến đó, không có gì thú vị cả!
- Ông xã, anh thật không đi sao?
Bạch Tình Đình lại hỏi thêm lần nữa, Diệp Lăng Phi thầm thì:
- Bà xã, em không hiểu con người anh sao, anh không thích đến những chỗ đó, vừa nhiều người vừa lại có quy tắc, nếu ở đó không có bố vợ thì tốt hơn, anh không quan tâm người khác nhìn anh thế nào nhưng trong mắt bố vợi, anh cảm thấy không tự nhiên, bà xã, em đừng làm khó anh, chuyện này đừng bảo anh tham gia thì tốt hơn!
- Được rồi!
Bạch Tình Đình nói,
- Ông xã, anh đã nói như vậy thì em sẽ đi đến bữa tiệc đó!
- Ừ, đi đi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tình Đình, đừng quên dẫn theo Minako đi cùng, đặc biệt là tối nay phải chú ý an toàn đấy!
- Em biết rồi!
Bạch Tình Đình trả lời,
- Ông xã, anh yên tâm, em sẽ dẫn Minako đi cùng!
Diệp Lăng Phi tắt máy vốn định về nhà nhưng nhìn đi nhìn lại bây giờ mới hơn bốn giờ chiều.
Bạch Tình Đình muốn đi tham gia tiệc thì buổi tối sẽ không ở nhà ăn cơm, Diệp Lăng Phi không vội vã về nhà. Hắn muốn gặp Trương Lộ Tuyết. Dường như Trương Lộ Tuyết có vẻ hơi giận dữ, Diệp Lăng Phi lo nếu hắn và Bạch Tình Đình quan hệ lần nữa cương lên, hắn làm sao lừa mới tốt được, nghĩ đi nghĩ lại Diệp Lăng Phi cảm thấy hay là đến gặp Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây hắn vừa giơ tay ra cầm điện thoại thì nhìn thấy con đường trước mặt hắn có một cô gái tóc vàng khoảng chừng hai mươi lăm, hai sáu tuổi đang giơ tay đón xe, đây là ngã rẽ. Vì từ đập chứa nước chạy ra ở đây có độ dốc, khi lái xe ở đây tài xế thường giảm bớt tốc độ để tránh gây tai nạn giao thông, cô gái tóc vàng đang đứng bên đường vẫy tay đón xe. Xe cộ trên con đường này vốn không nhiều, đặc biệt là lúc này, càng không có xe, cô gái này giơ tay đón xe chính là muốn đón xe Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhíu mày, theo hắn thấy cô gái này chính là cô gái ngoại quốc đang đứng đón xe, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, hắn không dừng xe đi thẳng qua người cô gái đó. Khi Diệp Lăng Phi lái xe đi qua khỏi người cô gái thì cô gái tóc vàng đó tỏ ra cực kỳ tức giận.