Triệu Đào đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đưa chiếc chìa khóa cho Diệp Lăng Phi rồi nói: Diệp tiên sinh, tôi nghĩ tôi đã biết chiếc chìa khóa này để mở chiếc hòm nào rồi.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra cầm chiếc chìa khóa, mắt liếc nhìn Triệu Đào nói:
- Có phải mở chiếc hòm nào đó trong cục công an các ông không?
- Đúng vậy. Chiếc chìa khóa này là để mở két giữ đồ trong cục cảnh sát chúng tôi. Ban nãy tôi đã điều tra rồi, ông Sean hôm nay đến cục cảnh sát chúng tôi yêu cầu một két giữ đồ, và chiếc chìa khóa này chính là của két đó.
- Ông đã mở ra chưa?
Triệu Đào nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng thầm nghĩ:
- Tôi vẫn chưa ngốc đến mức đó, nếu mở ra thì không phải phiền phức to sao.
Triệu Đào đương nhiên biết những thứ này không thể tùy tiện động vào, Sean lại không phải là một người bình thường, nếu không cẩn thận động vào đồ của ông ta, nhỡ có chuyện gì xảy ra, thì Triệu Đào cũng không gánh vác nổi. Triệu Đào lập tức lắc đầu nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không hề động vào, chiếc két vẫn ở đó.
Diệp Lăng Phi cầm chiếc chìa khóa trong tay, Mộ Biến cũng đứng ở đó, vừa nghe xong những lời Triệu Đào nói, Mộ Biến đã hiểu hết mọi chuyện rồi, Mộ Biến đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi biết ngay là anh cổ quái, bây giờ anh không có cách nào chống chế được nữa nhé, anh sớm đã biết Sean có đồ gì đó để ở cục công an đúng không?
Trước mặt Điền Vi Dân, Triệu Đào và nhiều người khác, Mộ Biến bắt đầu nói Diệp Lăng Phi. Mặc dù Mộ Biến do Bắc Kinh cử đến nhưng may mà Diệp Lăng Phi cũng là nhân vật có máu mặt ở Vọng Hải, bị Mộ Biến nói như vậy trước mặt nhiều người, Điền Vi Dân cũng lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, đến khi đó, cô gái này sẽ biết, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại bĩu môi không quan tâm đến những lời của Mộ Biến, hắn lạnh lùng nói:
- Mộ Biến, cô biết được những gì chứ, ai nói tôi biết chứ, tôi chỉ là thử xem vận may thế nào, chuyện này giống như bắt dâm phụ vậy, không bắt được quả tang nam nữ trên giường cô làm sao có thể khẳng định giữa bọn họ có gian tình.
Diệp Lăng Phi ví với cái gì không được lại lấy chuyện đó ra để so sánh, nhưng Mộ Biến lại không thấy có gì không thỏa đáng, Mộ Biến liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói: Tôi biết ngay là anh thích bao biện, Diệp Lăng Phi nếu anh có thời gian bao biện với tôi thì sao lại không đi xem xem rút cuộc Sean để lại thứ gì chứ.
- Tôi cũng đang muốn đi xem, là do cô cản trở tôi không để tôi đi xem.
Diệp Lăng Phi không chút khách khí đẩy Mộ Biến đang chắn trước mặt hắn ta sang một bên rồi rảo bước đi về phía trước, Mộ Biến bị Diệp Lăng Phi đẩy ra một cách dã man, cô ta rất không hài lòng, biểu hiện ra bên ngoài, luôn mồm oán trách:
- Diệp Lăng Phi, anh có phải là đàn ông hay không, dù sao tôi cũng là con gái, đâu ra cái kiểu như anh thật là dã man.
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Biến nói cô là cũng là con gái xong, Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Cô là con gái ư? Tôi thấy đàn bà thì đúng hơn, mấy năm trở lại đây, muốn tìm con gái rất khó, càng ngày càng nhiều người vốn là con gái nhưng đã trở thành đàn bà rồi.
- Diệp Lăng Phi, chẳng có người nào xấu xa như anh.
Mộ Biến ở sau lưng Diệp Lăng Phi luôn mồm oán trách, những lời đánh giá của Diệp Lăng Phi đối với cô ta rõ ràng là mang nhiều ý nghĩa. Diệp Lăng Phi và Mô Biến vừa đi khỏi, Điền Vi Dân bèn gọi Triệu Đào lại không để Triệu Đào cùng qua đó.
Điền Vi Dân gọi Triệu Đào đến văn phòng của ông ta, Triệu Đào không biết Điền Vi Dân rút cuộc muốn nói chuyện gì với ông ta, trong lòng có phần thấp thỏm không yên.
Điền Vi Dân đợi Triệu Đào ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn ở cạnh ông ta xong mới nói:
- Cục trưởng Triệu, chuyện lần này là một lần khảo nghiệm rất nghiêm ngặt đối với đội ngũ lãnh đạo ở thành phố Vọng Hải chúng ta, tôi tin ông hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
Triệu Đào vừa nghe Điền Vi Dân nói xong, trong lòng bắt đầu lo lắng. Ông ta đoán đươc Điền Vi Dân muốn nói gì, sự việc lần này bản thân đã là một chuyện khiến người ta phải đau đầu, mấy ngày nay Triệu Đào đã bị chuyện này làm cho rất phiền rồi, buổi tối ngủ cũng không yên, bây giờ vừa nghe Điền Vi Dân nhắc đến chuyện này, Triệu Đào vội vàng nói:
- Bí thư Điền, trong báo cáo ban nãy của tôi có nêu ra đánh giá của tôi về cục diện trước mắt, nếu không phải do Diệp tiên sinh đột nhiên xông vào phòng họp, thì tôi đã báo cáo hết đánh giá của tôi rồi, nêu bây giờ ông muốn nghe, thì bây giờ tôi sẽ đi lấy báo cáo của tôi để báo cáo riêng với ông.
Điền Vi Dân nghe Triệu Đào nói muốn báo cáo riêng với ông ta, Điền Vi Dân bèn xua tay nói:
- Không cần thiết phải như vậy. Cục trưởng Triệu, tôi chỉ muốn nói chuyện trước với ông một chút, tôi thấy cục thế trước mắt ở Vọng Hải rất không ổn định, ông là cục trưởng cục cảnh sát ở Vọng Hải, có trách nhiệm, có nghĩa vụ ổn định cục thế ở Vọng Hải, tôi hy vọng ông cứ phóng tay giải quyết công việc, không cần phải cảm thấy áp lực, tôi sẽ ở đằng sau ủng hộ ông.
Triệu Đào có phần không hiểu những lời của Điền Vi Dân, ông ta nhìn Điền Vi Dân hỏi:
- Bí thư Điền, ý ông là muốn tôi cứ phóng tay giải quyết?
Điền Vi Dân vung tay vỗ mạnh vào vai Triệu Đào nói:
- Lẽ nào ông không hiểu ư? Cục trưởng Triệu, bây giờ thành phố Vọng Hải chỉ dựa vào ông thôi, ông cứ yên tâm mà làm, không cần phải cảm thấy có áp lực gì cả, bất luận là ai dám cản trở ông duy trì trị an đều có thể bắt lại, đây không chỉ là hy vọng của tôi mà cũng là hy vọng của ngàn vạn người dân ở thành phố Vọng Hải, điều họ hy vọng là sự ổn định ở Vọng Hải.
Tâm trạng thấp thỏm của Triệu Đào lúc này mới yên trở lại. Có những lời này của Điền Vi Dân, Triệu Đào cảm thấy trong lòng có người tâm phúc, không cần phải lo lắng chuyện gì nữa, nếu Điền Vi Dân đã nói như vậy rồi, thì Triệu Đào tự nhiên cũng phải thể hiện một phen. Mặc dù bên ngoài Điền Vi Dân gật đầu liên tục, thể hiện thái độ khẳng định đối với ý kiến của Triệu Đào nhưng trong lòng ông ta Điền Vi Dân lại nghĩ đến những lời Diệp Lăng Phi nói, mặc dù trước mặt Diệp Lăng Phi, Điền Vi Dân dương như tỏ ra không muốn tiếp nhận cách làm mà Diệp Lăng Phi nói, nhưng trong lòng Điền Vi Dân lại đã nghe theo ý kiến của Diệp Lăng Phi rồi, thế nên ông ta mới gọi Triệu Đào tới, mục đích không cần nói cũng biết chính là muốn đẩy hết trách nhiệm sang Triệu Đào để Triệu Đào một mình chịu trách nhiệm trong chuyện này.
Khi Diệp Lăng Phi nói ra ý kiến đó Điền Vi Dân, hắn ta không hề suy nghĩ nhiều mà chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Nhưng Diệp Lăng Phi không ngờ Điền Vi Dân lại thật sự làm như thế. Có điều những chuyện này không liên quan nhiều đến Diệp Lăng Phi, điều Diệp Lăng Phi quan tâm đó là trong két bảo hiểm mà Sean yêu cầu ở cục công an rút cuộc đựng cái gì, đó mới là điều hắn ta quan tâm nhất.
Diệp Lăng Phi và Mộ Biến đi đến trước két bảo hiểm, xung quanh chỉ có hai người bọn họ. Đẩy két ra ngoài, Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa trong tay, vốn định mở khóa nhưng hắn vừa mới đưa chiếc chìa khóa ra, lập tức lại đặt xuống. Mộ Biến bèn gật chiếc chìa khóa từ trong tay Diệp Lăng Phi. Mộ Biến đút chiếc chìa vào trong khóa, trước khi vặn khóa để mở, Mộ Biến quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn tay Mộ Biến, dường như Diệp Lăng Phi rất hy vọng Mộ Biến mở khóa ra.
- Diệp Lăng Phi, có phải anh sợ anh sẽ thất vọng không?
Mộ Biến không lập tức mở khóa mà nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không khẳng định mà cũng không phủ định chỉ thản nhiên nói:
- Tôi cũng là người, tôi cũng có cách nghĩ của riêng mình, tôi cũng có khát vọng, chính vì tôi có nhiều... Như vậy mới khiến tôi trở thành người bình thường, nếu tôi không có những cái này..., cô cho rằng tôi còn có thể là một người bình thường không?
- Diệp Lăng Phi, anh dài dòng như vậy làm gì, anh cứ nói thẳng với tôi là anh sợ trong cái két này trống rỗng không có cái gì đúng không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Mở ra đi. Hai chúng ta ở đây chỉ lãng phí thời gian thôi, bất luận thế nào, đã đến đây rồi để tôi xem xem rút cuộc Sean để lại cho chúng ta cái gì?
- Vậy được rồi.
Mộ Biến đồng ý, cô ta cầm chìa khóa mở chiếc khóa ra, khi Mộ Biến mở két bảo hiểm ra chỉ thấy bên trong có một tờ giấy gấp vuông, Mộ Biến không cầm tờ giấy lên, đó là thứ mà Sean để lại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thò tay phải ra, cầm tờ giấy trong két bảo hiểm lên, tờ gấy được gấp lại với nhau, Diệp Lăng Phi từ từ mở ra, thì ra tờ giấy đó là giấy in, Sean viết đầy tiếng Pháp lên tờ giấy đó. Diệp Lăng Phi mở ra xong. Đầu tiên nhìn thấy một dòng viết:
- Satand khi cậu nhìn thấy tờ giấy tôi để lại này thì có nghĩa là tôi đã chết rồi.
Diệp Lăng Phi vừa thấy dòng chữ Sean viết như vậy. Hắn cau mày, quay sang Mộ Biến nói:
- Xem ra Sean sớm đã có dự cảm rồi, này, này, Mộ Biến, cô có thể bỏ cái đầu dịch ra được không, đầu của cô đang chặn ngang tầm nhìn của tôi rồi đấy, tôi cơ bản không nhìn được bên trên viết cái gì.
Diệp Lăng Phi nói vậy xong, Mộ Biến mới dịch đầu ra khỏi tờ giấy, miệng trách móc:
- Diệp Lăng Phi lẽ nào anh không thể để tôi xem trước hay sao? Xem anh kìa, thật là quá cẩn thận, không giống đàn ông đại trượng phu gì cả, tôi thật không biết làm sao để nói tốt về anh nữa.
Diệp Lăng Phi không hề để ý những lời trách móc của Mộ Biến, sự chú ý của hắn đều tập trung vào cái gọi là thư mà Sean để lại, trên đó nhắc đến rất nhiều chuyện với Diệp Lăng Phi, trong đó bao gồm cả tổ chức “Ám bộ”. Trong bức thư Sean không nói quá chi tiết, Diệp Lăng Phi xem xong, đưa tờ giấy đó cho Mộ Biến, ban nãy Mộ Biến đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, vẫn luôn đọc tờ giấy trong tay Diệp Lăng Phi, khi Diệp Lăng Phi đưa tờ giấy cho Mộ Biến, cô ta vội vàng cầm lấy. Xem ra, trong khi Diệp Lăng Phi đọc, Mộ Biến đã xem được một chút, Mộ Biến rất nhanh đã đọc xong. Đọc xong, hít một hơi rồi nói:
- Không phải chứ, anh cho rằng Sean nói có thật không?
- Lẽ nào cô cho rằng Sean cần thiết phải lừa chúng ta sao?
Diệp Lăng Phi cầm lấy tờ giấy rồi lấy bật lửa từ trong người ra châm lửa đốt tờ giấy đó. Mộ có phần không hiểu cách làm của Diệp Lăng Phi, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp Lăng Phi, sao anh lai đốt vậy, đây là bằng chứng rất quan trọng, nếu để tôi mang về Bắc kinh, tôi...
Mộ Biến chưa nói xong thì đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Mộ Biến, đừng nói với người ngoài việc cô đã nhìn thấy tờ giấy này, nếu những gì Sean nói là thật thì rất có khả năng ám bộ đã xâm nhập vào phía Bắc Kinh rồi, đến khi đó, nói không chừng bạn bèn quanh cô lại chính là người của ám bộ, nếu như thế thì không phải là một chuyện tốt đâu, Mộ Biến, tôi nói có phải không?