Chương 1294: Chìa khóa (1)

Khi Diệp Lăng Phi đi, Mộ Biến vẫn còn chưa hiểu, mãi đến khi Diệp Lăng Phi nói nên đi ăn cơm, Mộ Biến mới nhớ ra bây giờ đã đến giờ ăn trưa rồi cần phải đi ăn trưa thôi.

Mộ Biến thấy Diệp Lăng Phi mở cửa xe, cô ta cũng đi tới, dùng cánh tay phải còn lại mở cửa xe bên kia của Diệp Lăng Phi rồi ngồi vào xe. Diệp Lăng Phi vừa lên xe đã thấy Mộ Biến không mời mà đến ngồi trên xe của hắn, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Mộ Biến, bây giờ cô càng ngày càng tự do nhỉ, tôi không mời cô, cô đã tự tiện lên xe của tôi, lẽ nào cô không cảm thấy như thế không được hay lắm sao?

- Với anh còn cần khách sáo hay sao? Anh lại là một ông chủ có tiền.

Tay phải Mộ Biến phải mất khá nhiều sức mới thắt được dây an toàn, miệng than vãn:

- Một cánh tay quả thật không tiện chút nào, thắt dây an toàn cũng phải mất cả buổi, Diệp Lăng Phi, tay tôi bị gãy, anh cũng phải có chịu một phần trách nhiệm, nếu không phải tại anh, cánh tay tôi cũng không bị gãy.

Trước câu nói của Mộ Biến, Diệp Lăng Phi tỏ ra rất coi thường, hắn bĩu môi nói:

- Mộ Biến, câu nói của cô thật thú vị, lại còn nói tay cô bị gãy liên quan đến tôi, vậy tôi hỏi cô, hôm đó rút cuộc cô muốn làm gì, nếu không phải lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đến, nói không chừng ngày hôm đó tính mạng của tôi đã bị tiêu ở đó rồi, bây giờ nghĩ lại, tôi thấy cần cảm ơn những tên lính đánh thuê đó, là bọn chúng đã cứu tính mạng cho tôi.

Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện ngày hôm đó, cô ta liền nói:

- Được rồi, được rồi, đó đều là những chuyện đã qua, Diệp Lăng Phi chúng ta không cần thiết phải nhắc đến nữa, anh nói có phải không, thực ra, tôi quen biết anh cũng không phải ngày một ngày hai, cũng đã vài năm rồi.

- Nói cũng đúng, thời gian tôi quen biết cô không ngắn, nếu tính cả thời gian cô luôn muốn giết tôi, thời gian tôi và cô quen biết nhau so với thời gian tôi quen biết vợ tôi còn sớm hơn, hai chúng ta thật là có duyên với nhau.

Diệp Lăng Phi nói rồi khởi động xe, Mộ Biến nghe thấy Diệp Lăng Phi lại nhắc đến chuyện này, cô ta cười quay mặt sang bên kia không nói với Diệp Lăng Phi nữa.

Diệp Lăng Phi một tay đặt ở vô lăng, tay kia lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tình Đình. Hôm nay Bạch Tình Đình vừa sáng sớm đã ra ngoài rồi. Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Bạch Tình Đình, cũng không biết Bạch Tình Đình bây giờ ở đâu.

Hắn gọi điện thoại chẳng qua chỉ muốn nói chuyện với Bạch Tình Đình, hỏi xem Bạch Tình Đình bây giờ đang ở đâu.

Đợi điện thoại kết nối xong, Diệp Lăng Phi đang định nói thì đã nghe thấy trong điện thoại vọng đến tiếng của Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, bây giờ em đang họp với Trương Lộ Tuyết, tạm thời không tiện nói chuyện, đợi họp xong sẽ nói tiếp nhé!

Bạch Tình Đình nói xong, không đợi Diệp Lăng Phi nói liền lập tức cúp máy. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay, cười rồi đặt điện thoại xuống. Mộ Biến vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, lúc này cô ta quay mặt lại nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi thấy anh lại bị bà xã anh dạy dỗ một trận rồi à, tôi là đặc công, tôi đã được học về tâm lý học, tôi thấy, giống như vợ anh...

Mộ Biến chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:

- Mộ Biến, chúng ta có thể ngừng lại một chút được không, bây giờ cô nói cho tôi biết, cô có thích ăn lẩu không?

- Ăn lẩu?

Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến lẩu xong, cô ta chớp mắt nói:

- Đương nhiên có thể rồi, tôi rất thích ăn lẩu, trước đây, nếu tôi có thể ăn lẩu thì tuyệt đối sẽ đi ăn lẩu, tôi và...

Mộ Biến vừa nói đến đây, cô ta dừng lại, thần sắc cũng có phần kém đi, Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Biến nói:

- Có phải cô muốn nói đến đồng nghiệp của cô trước đây, ồ, nói chính xác hơn là bạn trai của cô, Mộ Biến, tôi tin là các người nhất định đã được đào tạo về phương diện này, cô cũng biết đạo lý này nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, người giống như cô đã được định sẵn không thể sống cuộc sống như người bình thường, cũng định sẵn rằng cô không thể có tình cảm thật sự, nếu cô đối với những người bên cạnh cô, đặc biệt là đồng nghiệp của cô nảy sinh tình cảm yêu đương, điều đó có nghĩa là cô đã mất đi năng lực phán đoán, không chỉ khiến bản thân cô, mà cả bạn bè cô, đồng nghiệp của cô rơi vào nguy hiểm, điều này rất đáng sợ.

- Tôi biết.

Mộ Biến gật đầu, tay phải cô ta cầm gấu áo của mình, miệng nói:

- Tôi đã từng mê muội, không hiểu tại sao người như tôi không thể yêu. Thậm chí không cho phép giữa chúng tôi có được cái gọi là tình yêu, mãi cho đến khi anh ấy chết đi, tôi mới hiểu.

- Lúc đầu tôi đã nói với cô rồi, Mộ Thiên Dương có khả năng vẫn chưa chết, cô không nên cả ngày đều nghĩ rằng anh ta đã chết rồi. Tôi cho rằng một sự giải thích hợp lý hơn đó là Mộ Thiên Dương...

Khi Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn thấy Mộ Biến đang nhìn hắn, ánh mắt dường như ẩn chứa một sự không chắc chắn, cũng có nghĩa là nếu Diệp Lăng Phi nói ra tin tức không tốt về Mộ Thiên Dương, không biết Mộ Biến sẽ có phản ứng như thế nào. Diệp Lăng Phi vốn không cần thiết tham gia vào chuyện này, chuyện này không liên quan nhiều đến hắn, sự sống chết của Mộ Thiên Dương đối với Diệp Lăng Phi chẳng hề quan trọng, Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn không nói tiếp những lời phía sau nữa, xua tay nói với Mộ Biến:

- Không có gì, không có gì!

Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong tỏ ra rất thất vọng nói:

- Không có gì? Tôi còn tưởng anh có thể nhớ ra chuyện gì liên quan đến Thiên Dương.

- Mộ Biến, nghe tôi một câu, đừng suy nghĩ nhiều quá, gặp việc thì mới biết, nói cách khác có một số chuyện chỉ sau khi gặp phải mới có thể hiểu được, cũng có một số chyện nếu cô hiểu được chân tướng, ngược lại lại là một chuyện tốt, nếu cô hiểu rõ chân tướng...

Diệp Lăng Phi dừng lại, thở dài, hắn không nói tiếp nữa mà tập trung lái xe. Mặc dù Diệp Lăng Phi không nói nữa, nhưng trong lòng Mộ Biến đã hiểu rõ, chỉ là Mộ Biến không muốn tin đó là sự thật, với Mộ Biến, Mộ Thiên Dương không phải là người đàn ông như thế. Đương nhiên, mọi việc không có gì là tuyệt đối, cơ bản không ai có thể bảo đảm mọi việc đều là thật. Mộ Biến quay mặt sang phía bên kia cửa xe, giống như Diệp Lăng Phi trước đây từng nói, có lẽ để cô ta không đến gần với chân tướng sự việc sẽ tốt hơn, đến gần với chân tướng sự việc chỉ khiến sự việc trở lên phức tạp hơn, thậm chí còn đối diện với sự thất vọng to lớn, Mộ Biến không có dũng khí để đối mặt với những chuyện đó, có thể nói cô ta vẫn chữa chuẩn bị để đối mặt với những chuyện đó.

Diệp Lăng Phi lái xe đến nhà hàng lẩu ở khu Bắc thành của thành phố Vọng Hải, việc kinh doanh của nhà hàng này khá tốt nhất là vào buổi trưa, trong nhà hàng này luôn chật kín khách. Khi Diệp Lăng Phi và Mộ Biến đến nhà hàng này, Hỏa hướng thành, Cẩu phàm kinh đều hết chỗ ngồi, ở cửa nhà hàng ít nhất cũng có đến mười... Mười chiếc xe đợi xếp chỗ, Diệp Lăng Phi thấy cảnh tượng ấy, chỉ còn cách buông xuôi, chỗ này không được thì chỉ còn cách đổi nhà khác, đối diện với nhà hàng lẩu này cũng có một tiệm lẩu, mặc dù hai nhà hàng chỉ cách nhau một con đường nhưng việc kinh doanh lại khác nhau rõ rệt, một nhà hàng thì khách ngồi kín bàn, kinh doanh phát đạt, nhà hàng kia thì vắng tanh lạnh ngắt, trước cửa vắng như chùa bà đanh. Làm kinh doanh thường phải chú trọng phong thủy, tài vận, thường chỉ khác biệt một chút về phong thủy, tài vận đã có thể tạo nên sư khác biệt rõ rệt về vận mệnh.

Diệp Lăng Phi thấy nhà hàng này đã hết chỗ ngồi, mà nhà hàng lẩu đối diện khách lại không đông lắm, hắn liền dẫn Mộ Biến đến nhà hàng đối diện.

Lúc mới bắt đầu Diệp Lăng Phi còn cho rằng thực phẩm và giá cả ở nhà hàng này có sự khác biệt với nhà hàng kia, nhưng khi bước vào mới phát hiện không hề giống như hắn tưởng tượng, nói cách khác nơi này thiếu nhân khí.

Đương nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chỉ là đến ăn cơm mà thôi. Hắn chỉ cần quan tâm đồ ăn ở đây như thế nào, còn chuyện nơi này nên kinh doanh như thế nào, thì đó chyện mà người chủ ở đây cần quan tâm chẳng có chút quan hệ nào với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi và Mộ Biến chọn chỗ xong bèn gọi lẩu. Mộ Biến cầm đĩa rau và đĩa thịt đã gọi đổ vào nồi lẩu, sau đó lấy thìa canh đảo vài cái trong nồi lẩu. Diệp Lăng Phi tay phải cầm một chìa khóa, cau mày dương như suy nghĩ chuyện gì đó. Mộ Biến đặt thìa canh xuống, cô ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa đang ngồi trước mặt cô ta nói:

- Diệp Lăng Phi, rút cuộc anh đang nghĩ gì vậy, lẽ nào không thể nói với tôi, anh không phải thật sự cho rằng chuyện gì tôi cũng không biết đấy chứ, tôi đã được đào tạo về phương diện này rồi.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Chuyện này không liên quan đến việc cô đã được đào tạo gì đó, tôi đang nghĩ Sean muốn đưa cho tôi thứ gì.

Diệp Lăng Phi cầm chía khóa trong tay, nhìn về phía Mộ Biến nói:

- Cô có biết không, khi Sean gọi điện cho tôi, tôi có thể nghe ra, Sean đã ý thức được nguy hiểm, lúc đó ông ta cho rằng ở trong cục công an khá an toàn, kết quả ông ta lại cho rằng trong cục công an không an toàn nữa, trong chuyện này có thể đã xảy ra chuyện gì đó nhưng bất luận nói thế nào, Sean đã ý thức được ông ta đang ở trong nguy hiểm, nếu đã là như vậy, tại sao ông ta không trực tiếp nói khi gọi điện thoại cho tôi mà lại bảo tôi đi gặp ông ta. Điều này vốn khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu, tôi luôn không hiểu rõ rút cuộc Sean muốn làm cái gì?

Mộ Biến đặt hai tay lên bàn, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp Lăng Phi, vậy anh có nghĩ đến chuyện tối hôm qua không? Tối hôm qua khi Sean mời tôi ăn cơm, có thể lúc đó ông ta không hề muốn mời tôi ăn cơm mà là có lời muốn nói với tôi, lúc đó ông ta đã bị kẻ khác theo dõi rồi, những kẻ đến giết tôi hoặc có thể là đến giết Sean. Mộ Biến vừa nghe xong câu đó bèn thấy Diệp Lăng Phi cười. Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Mộ Biến, cô có nhớ không tối hôm qua những kẻ đó không phải muốn giết Sean mà là muốn giết cô.

- Điều này, tôi đã từng nghĩ đến. Người của Khoa Nhung Hỏa Diễm muốn giết tôi thì có thể hiểu nhưng tại sao lại phải chờ Sean đi rồi mới hành động, lẽ nào những kẻ đó vừa may gặp phải hay sao?

Diệp Lăng Phi lúc đó lấy đũa ra, gắp thịt ở trong nồi để vào đĩa của hắn, cho thêm mù tạp rồi đưa miếng thịt vào miệng nhai chậm rãi, bộ dạng như có vẻ đã có tính toán sẵn, thấy bộ dạng đó của Diêp Lăng Phi, Mộ Biến như bị thôi thúc muốn hỏi thăm Diệp Lăng Phi. Bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi thật đáng ghét, giống như coi Mộ Biến là kẻ ngốc vậy, hắn là hiền nhân, đại hiền nhân, tóm lại bộ dạng của Diệp Lăng Phi lúc này chính là thiếu đòn. Mộ Biến cố nén suy nghĩ muốn đánh cho Diệp Lăng Phi một trận xuống, miệng nói:

- Diệp Lăng Phi, anh có thể không nói như vậy nữa được không, ít nhất anh phải nói hết ra, ở đâu ra cái kiểu như anh chứ?