Chương 1281: Trên đường về nhà (2)

Bạch Tình Đình đưa gương mặt tiến sát đến mặt Diệp Lăng Phi, cô đưa cái miệng nhỏ nhắn của mình tiến đến phà hơi thở vào mũi Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô vào phần dưới của Diệp Lăng Phi cũng tiện tay mà mở phéc-mơ-tuya ở quần của Diệp Lăng Phi, cô nhẹ nhàng đưa tay vào phía trong quần của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua thì hắn muốn đưa mũi đến đụng vào mũi Bạch Tình Đình. Tay phải từ trong váy Bạch Tình Đình từ từ đưa vào, hắn đặt tay lên mông Bạch Tình Đình và khẽ nói:

- Xem em kìa sao biểu hiện rồi?

- Ở đây người nhiều, ông xã, chúng ta về nhà rồi làm gì làm có được không?

Bạch Tình Đình hỏi một cách dò thám. Diệp Lăng Phi cười và nói:

- Ừ, như vậy cũng được nhưng anh có một yêu cầu nho nhỏ!

Diệp Lăng Phi nói rồi ghé môi đến bên tai Bạch Tình Đình nói vài câu, Bạch Tình Đình dịu dàng nói:

- Ông xã, anh thật là xấu xa!

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình trên đường đi, vì kẹt xe chí ít cũng mất hơn một tiếng đồng hồ nếu không thì đã sớm về đến biệt thự rồi. Diệp Lăng Phi lái xe đến cách chỗ cửa tiểu khu biệt thự mà họ ở tầm 20, 30 mét, Bạch Tình Đình mới ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người lại, lấy trong túi xách ra một miếng khăn giấy đặt lên bên miệng.

Bạch Tình Đình nhổ một bãi nước miếng lên một cái khăn giấy rồi cô lấy chiếc khăn khác lau lau môi, sau đó Bạch Tình Đình quay mặt sang Diệp Lăng Phi và hỏi:

- Ông xã, anh thấy em có cần phải trang điểm lại không?

- Anh cảm thấy rất đẹp!

Diệp Lăng Phi nhìn gương mặt Bạch Tình Đình và nói:

- Em không cần phải trang điểm nữa đâu, anh thấy như vậy là được rồi!

- Thật không?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô lại nhìn gương. Diệp Lăng Phi gật gật đầu và trả lời:

- Ừ, chính xác là thật, anh thấy không bất kỳ vấn đề gì cả!

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì điện thoại hắn reo lên. Bạch Tình Đình vừa định lấy điện thoại của Diệp Lăng Phi nhưng lại nhìn thấy phéc-mơ-tuya quần của hắn vẫn còn mở, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái và nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đang bĩu môi tỏ vẻ e thẹn đến mê người. Diệp Lăng Phi không để ý đến phéc-mơ-tuya của chiếc quần mình, mà hắn cầm điện thoại nhìn vào màn hình hiển thị thì thấy số của Dã Lang gọi đến. Lúc này Dã Lang gọi điện thoại thì không cần hỏi Diệp Lăng Phi cũng có thể đoán được Dã Lang vì sao lại gọi điện thoại cho hắn, hắn hỏi:

- Dã Lang, đã đến sân bay chưa?

Diệp Lăng Phi và Dã Lang nói chuyện điện thoại khá lâu, Bạch Tình Đình đã giơ đôi tay nhỏ nhắn của cô, cô kéo lên kéo xuống phéc-mơ-tuya quần của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi chỉ là nói chuyện điện thoại với Dã Lang, trong điện thoại vọng lại tiếng của Dã Lang, phía bên chỗ Dã Lang có vẻ rất ầm ĩ, dường như Dã Lang vốn không có ở sân bay, mà đang ở trên đường, quả nhiên Dã Lang không ngoài suy đoán của Diệp Lăng Phi, hắn nghe Dã Lang thở dài và nói:

- Satan, em vẫn chưa đến, bây giờ em còn đang trên đường, bây giờ đường sá xe cộ rất đông, em đã kẹt xe hơn nửa tiếng đồng hồ, không biết có thể kịp đến sân bay không?

- Kẹt xe nửa tiếng đồng hồ à, vậy cũng còn sớm!

Diệp Lăng Phi một bàn tay để trên vô lăng còn tay kia thì cầm điện thoại, hắn và Dã Lang nói chuyện khá lâu và đã lái xe vào trong khu biệt thự. Hắn đang lái xe về phía biệt thự hắn ở. Diệp Lăng Phi đã rất quen thuọc với đường đến sân bay. Tình hình giao thông của con đường này vốn không tốt lắm. Đặc biệt là lúc này đang là lúc xe cộ trên đường đông nhấ, Dã Lang muốn lái xe đến sân bay thì chí ít bị kẹt xe hơn hai tiếng đồng hồ, xem ra Dã Lang chắc chắn sẽ muộn. Diệp Lăng Phi nói một cách không khách khí:

- Dã Lang, cậu thật sự là..., tại sao không đi sớm một chút, bây giờ cậu ở đó chắc chắn bị kẹt xe rồi, à, nói đi nói lại, Serena đâu? Cậu đưa cô ấy đến nhà anh chưa?

- Chưa!

Dã Lang nói:

- Em đã thay đổi chủ ý rồi, Satan, em cho rằng giấu diếm Lương Ngọc như vậy là không đúng, vì sao lại không nói hết sự thật cho Lương Ngọc biết, nếu Lương Ngọc có thể tiếp nhận em, vậy thì em sẽ càng đối xử tốt với Lương Ngọc, còn nếu Lương Ngọc không tiếp nhận em thì em cũng cứ cố gắng níu giữ Lương Ngọc, bất luận như thế nào em cũng sẽ không lừa gạt Lương Ngọc, chuyện như vậy bất luận đối với Lương Ngọc hay đối với bản thân em cũng không phải là một chuyện tốt, Satan, em không lừa gạt Lương Ngọc được càng không thể đối diện với cô ấy...!

Dã Lang vẫn chưa nói hết câu thì Diệp Lăng Phi đã ngắt lời:

- Dã Lang, cái tên tiểu tử này, cậu đã nghĩ vậy thì còn nói với anh làm gì nữa. Đối với suy nghĩ này của cậu anh giữ thái độ trung lập, anh không phát biểu ý kiến gì, tránh cho lúc xảy ra chuyện gì thì cậu lại trách anh. Tóm lại chuyện này cậu đã tự mình quyết định như vậy thì anh cũng không nói thêm gì nữa, anh chỉ muốn nhắc cậu một câu, Dã Lang, tâm tư của phụ nữ không phải cậu muốn hiểu là hiểu được đâu!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì Bạch Tình Đình vẫn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình dường như theo bản năng nắm chặt lấy phần dưới của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chau mày và lập tức nói:

- À, Dã Lang, tóm lại là như vậy đi nhé, có chuyện gì cậu cứ gọi điện thoại cho anh!

Diệp Lăng Phi và Dã Lang vừa nói chuyện điện thoại xong, hắn vội nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, mau buông tay đi, em làm cái gì vậy, em không biết anh đang lái xe sao, ngộ nhỡ...!

Diệp Lăng Phi chưa nói hết bị Bạch Tình Đình ngắt lời, tay của Bạch Tình Đình không buông ra. Mắt cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ngộ nhỡ cái gì, lẽ nào anh vẫn lo em thật sự hạ thủ sao?

- Không phải như vậy!

Diệp Lăng Phi cười và nói:

- Bà xã, chúng ra không đùa như vậy nữa, nếu đùa không hay sẽ dễ xảy ra chuyện lắm đấy!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì hắn lái xe đến cửa biệt thự. Diệp Lăng Phi sau khi dừng xe lại thì Bạch Tình Đình cũng buông tay ra. Bạch Tình Đình bĩu bĩu đôi môi nhỏ nhắn của mình và nói một cách không vừa lòng:

- Em không muốn anh biết, anh đừng nói bậy bạ cho phụ nữ bọn em!

Diệp Lăng Phi đợi cho cửa tự động mở ra, hắn lái xe vào trong sân biệt thự. Diệp Lăng Phi dừng xe lại, cởi dây an toàn, Bạch Tình Đình cũng cởi dây an toàn ra. Cô vốn định đẩy cửa bước xuống xe, nhưng không ngờ đã bị Diệp Lăng Phi ôm lại, hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy cái eo thon nhỏ của Bạch Tình Đình, môi hắn dán chặt vào môi Bạch Tình Đình. Sau khi hai người hôn nhau nồng nhiệt thì môi của Diệp Lăng Phi mới rời khỏi môi của Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình nũng nịu nói:

- Ông xã, anh làm gì vậy?

- Còn cần phải nói sao?

Diệp Lăng Phi khẽ cười và nói:

- Khi nãy cứ không có cơ hội cùng bà xã thân thiết một chút, bây giờ cuối cùng cũng đến nhà rồi, đương nhiên phải thân mật với bà xã một chút chứ!

Diệp Lăng Phi nói xong thì lại đưa môi ra và hôn một cách nồng nhiệt lên môi Bạch Tình Đình đang ngồi trong xe. Sau khi vừa về đến nhà, Bạch Tình Đình cũng không bất an giống bên ngoài khi nãy. Hành vi này cũng không còn dè dặt nữa, mặc cho Diệp Lăng Phi hôn phần dưới của cô...

Serena ngồi ở vị trí phụ lái, cô nhìn Dã Lang lái xe tiến vào bãi đậu xe ở sân bay. Trên đường đi bọn họ đã bị tắc đường mất một thời gian dài, nếu không thì cũng không đến muộn như vậy đâu. Cũng may Dã Lang và Lương Ngọc đã nói chuyện điện thoại với nhau, khi Dã Lang lái xe đến bãi đậu xe ở sân bay, nhìn thấy xa xa có người mặc chiếc áo màu xanh và quần dài màu trắng là Lương Ngọc đang đứng ở chỗ bậc thang, bên chân Lương Ngọc là một chiếc valy màu hồng.

Dã Lang dừng xe lại, vừa cởi dây an toàn ra vừa nói với Serena đang ngồi bên cạnh hắn:

- Serena, em cứ ở trong xe đợi anh, bây giờ anh đi đón Lương Ngọc, à, chính là cô gái mặc một chiếc áo màu xanh dương, anh sẽ quay lại nhanh thôi. Serena, đừng quên câu mà anh đã nhắc em, đừng xuống xe. Ai mà biết ở đây có người của Khoa Nhung Hỏa Diễm hay không, ngày mai, đặc công phía Pháp sẽ đến đón em, đến lúc đó em có thể trở về Pháp được rồi!

Dã Lang nói đến đây thì khẽ dừng lại một chút. Hắn chậm rãi nói:

- Serena, anh vốn không muốn em rời xa anh như vậy!