Chương 1270: Kết cục ngoài dự liệu (1)

Diêu Dao nhận được điện thoại của bạn trai cô ấy Thiệu Quân gọi đến, cô vốn định nghe điện thoại nhưng lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Diêu Dao, đừng nghe điện thoại!

Khi nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì Diêu Dao hơi ngạc nhiên, Diêu Dao vốn không biết vì sao Diệp Lăng Phi lại không cho cô nghe điện thoại. Diêu Dao tay cầm điện thoại, nhìn Diệp Lăng Phi. Trong lòng Bạch Tình Đình hiểu vì sao mọi chuyện lại như thế, khi nãy lúc Diêu Dao và Vu Tiêu Tiếu vào phòng vệ sinh Diệp Lăng Phi nghe điện thoại của Diêu Dao. Diệp Lăng Phi nhất định không muốn để Diêu Dao và bạn trai cô liên lạc, Bạch Tình Đình quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi, cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi cười nói:

- Xem ra không thể tiếp tục che giấu bọn họ được rồi. Anh nên nói cho bọn họ biết thôi, nhưng anh nên nói như thế nào đây, nên nói thế này, Diêu Dao, lúc em đi vệ sinh bạn trai em có gọi điện thoại cho em. Điện thoại đó là anh nghe, anh đã hẹn với bạn trai em rồi, gặp mặt ở quảng trường ven biển, chuyện là như vậy, Diêu Dao, em có hiểu không?

Diêu Dao sao mà hiểu được. Những lời nói của Diệp Lăng Phi không đầu không đuôi, trong lúc nhất thời Diêu Dao rất khó hiểu được ý Diệp Lăng Phi rốt cuộc là muốn nói gì, cô hỏi một cách nghi ngờ:

- Anh và bạn trai em đã hẹn gặp nhau ở Quảng trường ven biển, rốt cuộc là vì sao?

- Em hỏi đúng điểm mấu chốt rồi đấy, anh thích nói chuyện với những cô gái thông minh như em. Diêu Dao, em có biết nói chuyện với những cô gái thông minh như em anh không cảm thấy mệt không, anh nói một cách đơn giản với em nhé, là khi nãy anh đã để cho bạn trai em hiểu lầm là giữa anh và em có quan hệ, như vậy, bạn trai em sau khi đến gặp anh sẽ biểu hiện ra sự giận dữ của cậu ta, ví dụ nếu bạn trai của em giết Sở Thiếu Quân thì đối tượng kế tiếp rất có thể là anh. Diêu Dao, bây giờ em có hiểu ý của anh hay chưa?

Diệp Lăng Phi nói câu nói này một cách rất thẳng thừng cũng không cần giải thích gì nhiều, Diêu Dao đã hiểu được kế hoạch của Diệp Lăng Phi. Cô ấy không nói chỉ cắn chặt môi, cúi đầu. Trong lòng Diêu Dao rất mâu thuẫn, cô không muốn mọi chuyện trở nên giống như bây giờ, nhưng có những chuyện vốn không thể thay đổi theo ý của con người ta được, Diêu Dao không phải thần. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không phải là thần gì. Nhưng Diệp Lăng Phi lại có một khả năng, khả năng này có thể khiến cho Diệp Lăng Phi có được những thứ mà hắn muốn trong xã hội này, ví dụ như việc nắm giữ được sinh tử của người khác.

Bạch Tình Đình cũng không biết Diệp Lăng Phi dự tính như thế nào, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, dù sao bạn trai của Diêu Dao cũng là một người lương thiện. Nếu thật sự bạn trai Diêu Dao giết Sở Thiếu Quân thì cũng đồng nghĩa với việc bạn trai của Diêu Dao có thể giết người thêm lần nữa, chuyện này khiến cho người khác cảm thấy rất lo lắng. Bạch Tình Đình không hy vọng chuyện này cuối cùng lại có kết cục như thế này. Bạch Tình Đình quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi, và nói:

- Ông xã, thật sự muốn gặp mặt người đàn ông đó sao?

- Ừ!

Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói:

- Không có lựa chọn gì tốt hơn, khi nãy lúc anh và hắn nói chuyện điện thoại, hắn đã nói lộ ra rồi, theo anh thấy, bạn trai của Diêu Dao là một người cực kỳ nóng tính dễ kích động, đừng thấy bề ngoài hắn có lẽ rất thư sinh nhưng trong con người hắn lại tràn ngập bạo lực. Tình Đình, loại người này anh đã gặp nhiều rồi, em không cần lo lắng, anh biết ứng phó thế nào mà!

Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nhìn Diêu Dao cười và nói:

- Tiểu nha đầu, chuyện này đối với em cũng là một chuyện tốt, sau này có thể giải thoát được rồi, anh có thể cảm nhận được áp lực trong lòng em, tất cả đều không có liên quan gì đến em, đều không phải là do em sai!

- Em cũng nghĩ chuyện này không có liên quan đến em, nhưng em lại làm không được!

Diêu Dao sau khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nói:

- Em luôn cảm thấy cái chết của Sở Thiếu Quân có liên quan đến em, bởi vì em mà khiến cho cậu ta bị chết!

Vu Tiêu Tiếu giơ tay vỗ vỗ vai Diêu Dao và an ủi Diêu Dao.

Diêu Dao cũng không nói được nữa, cô tựa đầu vào vai Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi nhìn thấy tất cả, hắn khẽ thở dài không nói thêm gì nữa chỉ lái xe.

Quảng trường ven biển lúc này không đông người lắm. Là một quảng trường ở gần biển, Quảng trường này không lớn bằng quảng trường Hải Tinh, quảng trường ven biển đã được sửa chữa. Khi mới xây xong năm 2003, trung tâm quảng trường có một vòi phun nước điêu khắc mỹ nhân ngư, trong những năm được tu sửa người ta đã cho phá bỏ các công trình, cải tạo thành mặt bằng, trung tâm quảng trường không có kiến trúc gì cả, chỉ là bốn phía của Quảng trường có những vật kiến trúc xung quanh. Năm đó, thành phố tổ chức cuộc thi chạy tiếp sức ở đây, sau này quảng trường này đã tổ chức một hoạt động và cuộc thi đấu hào hứng.

Diệp Lăng Phi dừng xe lại ở con đường cạnh quảng trường, hắn đẩy cửa xe và bước xuống, Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn thì thấy ở phía gần biển nhất có một người đang thả diều. Gió biển ở đây hơi lớn, là nơi thả diều rất tốt. Chính là nơi gần biển, ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy những người thả diều cũng rất nhàm chán. Cuộc sống bây giờ bắt đầu hối hả rồi nhưng lại có người càng ngày càng cảm thấy buồn chán. Đầu niên đại tám mươi, chín mươi, vật chất khi ấy vẫn chưa dư dả như bây giờ, có rất nhiều nhà còn không có tivi, chứ đừng nói đến các loại máy tính khác, đến xem phim cũng là một sự hưởng thụ xa xỉ, nhưng lúc đó con người lại cảm thấy cả ngày lúc nào cũng đầy đủ, đặc biệt là những đứa trẻ, luôn xem không hết các phim hoạt hình, luôn chơi không hết các trò chơi, còn bây giờ càng ngày càng chán. Phổ cập máy vi tính, kênh truyền hình cũng rất nhiều, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khô khan, vô vị, phim hoạt hình càng ngày càng nhiều, nhưng thực sự có thể khiến khác nhớ thì càng ngày càng ít, kinh kịch cũng như vậy, mở ti vi thì luôn thấy một đám người già đang diễn kịch, luôn có thể thấy đủ loại cực khổ, biên kịch những vở kịch đó cũng không biết là những người thích tàn bạo, hay từ nhỏ họ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, luôn thích cho cuộc đời của nhân vật chính chìm trong uất ức. Khi sắp kết thúc cuối cùng cùng để nhân vật chính được kết cục tốt, nhân vật chính nằm trên giường, ngủ một giấc mộng đẹp, trong giấc mộng cái gì cũng có.

Bạch Tình Đình đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô kéo cánh tay Diệp Lăng Phi. Ánh mắt cô nhìn Vu Tiêu Tiếu và Diêu Dao đang đứng sau lưng cô. Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng Diêu Dao đang chau mày. Trong lòng cô có chút lo lắng, cô nhìn Vu Tiêu Tiếu ý muốn nhắc Vu Tiêu Tiếu chăm sóc cho Diêu Dao. Diệp Lăng Phi đi xuyên qua quảng trường, đến bên bờ biển, trên bãi cát gần bờ biển có không ít khách du lịch. Diệp Lăng Phi đứng ở đây, nhìn ra phía biển. Điện thoại của Diêu Dao reo lên, Diêu Dao rút điện thoại và nhìn thấy là số của bạn trai cô gọi đến, Diêu Dao không nghe máy mà hỏi.

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại của Diêu Dao. Hắn ấn nút nghe, trong điện thoại vọng lại tiếng của bạn trai Diêu Dao:

- Diêu Dao!

Bạn trai của Diêu Dao vừa hét tên Diêu Dao thì bị Diệp Lăng Phi ngắt lời. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Diêu Dao đang ở bên cạnh tôi, sao thế, cậu muốn tìm Diêu Dao à? Cậu ở đâu vậy?

Khi bạn trai của Diêu Dao nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi thì khẩu khí của hắn thay đổi. Diệp Lăng Phi vốn không vì sự thay đổi khẩu khí nói chuyện của bạn trai Diêu Dao mà có chút thay đổi gì cả. Gương mặt hắn vẫn giữ vẻ tươi cười, hắn nói một cách không hề hoảng hốt:

- Tôi đang ở Quảng trường ven biển, khi nãy tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Lẽ nào anh quên rồi à, à, tôi vẫn cho rằng anh đã sớm đến rồi, không ngờ anh vẫn chưa đến! Anh nói anh và Diêu Dao đến Quảng trường ven biển à?

- Đúng!

Diệp Lăng Phi nói một cách khẳng định,

- Tôi đã hẹn với cậu rồi, đương nhiên tôi sẽ đưa Diêu Dao đến quảng trường ven biển để gặp cậu, còn cậu sao, cậu đang ở đâu vậy?

Diệp Lăng Phi vừa nói mắt hắn nhìn bao quanh một vòng, hắn đang muốn tìm bạn trai Diêu Dao. Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì, hắn vốn không biết bạn trai Diêu Dao, cứ cho là bạn trai Diêu Dao ở quảng trường ven biển thì Diệp Lăng Phi cũng không nhận ra.

- Tôi lập tức đến đây, nếu anh có gan thì nói vị trí cụ thể anh đang đứng đi!

Bạn trai Diêu Dao nói với khẩu khí rất cứng rắn, cảm giác đó giống như đang uy hiếp Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi không vì thế mà để mình phải chịu áp lực, hắn nghe bạn trai của Diêu Dao nói với khẩu khí như vậy thì Diệp Lăng Phi lại cười nói:

- Cậu yên tâm đi, tôi không trốn đâu, tôi đang ở gần bờ biển ở quảng trường, nếu cậu muốn tìm tôi thì cứ tìm tôi, tôi ở đây đợi cậu, à, còn có Diêu Dao nữa đấy!

Diệp Lăng Phi nói xong thì tắt máy, hắn nhìn Diêu Dao một cái và nói:

- Diêu Dao, em đến đứng cạnh anh, anh nghĩ bạn trai em sắp đến rồi, em đừng nói gì cả, để anh và bạn trai em nói chuyện!

Diêu Dao gật đầu, Diệp Lăng Phi móc trên người ra một điếu thuốc, rồi châm lửa hút. Bạn trai của Diêu Dao là một người nhìn bề ngoài rất nho nhã trẻ tuổi, nhìn tướng mạo rất khó tưởng tượng ra cậu thanh niên nho nhã này lại theo lời kể của Diêu Dao lại có chút khác thường so với những người bình thường. Nếu không phải chính Diêu Dao chỉ cho Diệp Lăng Phi thấy thì Diệp Lăng Phi cho dù có đi đối diện với người thanh niên này cũng sẽ không tin nổi người thanh niên này lại là một kẻ bệnh hoạn nghiêm trọng như vậy.

Diệp Lăng Phi sau khi biết được người thanh niên đang mặc một cái áo khoác màu trắng bên ngoài là bạn trai Thiệu Quân của Diêu Dao, hắn vỗ nhẹ vai Diêu Dao, ra hiệu Diêu Dao lùi về phía sau một bước, Diệp Lăng Phi một mình đi đến trước mặt Thiệu Quân. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi đang đi về hướng tên thanh niên đó thì trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, cô nhìn Vu Tiêu Tiếu một cách bất an, cô khẽ hỏi:

- Tiêu Tiếu, cậu thanh niên đó rốt cuộc như thế nào vậy?

Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình hỏi như vậy thì có chút không giải thích được, cô không hiểu câu nói này của Bạch Tình Đình rốt cuộc là ý gì, cô nhìn Bạch Tình Đình và khẽ hỏi:

- Chị, chị nói vậy là ý gì?

- Chị nói thân thủ của hắn như thế nào?

Bạch Tình Đình khẽ nói,

- Nhìn thấy khẩu khí của Diệp Lăng Phi khi nãy dường như cậu thanh niên này là kẻ bị tình nghi là giết người, chị lo là cậu thanh niên này...!

Bạch Tình Đình định nói tiếp nhưng cô dừng lại, nhưng cho dù Bạch Tình Đình không nói ra thì Vu Tiêu Tiếu cũng đã hiểu được sự lo lắng trong lòng Bạch Tình Đình, ai gặp phải chuyện thế này cũng sẽ lo lắng thôi. Vu Tiêu Tiếu vốn định an ủi Bạch Tình Đình một chút nhưng cô thấy Thiệu Quân nhìn mình thì trong lòng Vu Tiêu Tiếu có chút run sợ. Vu Tiêu Tiếu không biết mình có quá nhạy cảm không hay Thiệu Quân nghĩ như thế, cô cảm thấy trong lòng Thiệu Quân lúc này đang cực kỳ căm hận cô, ánh mắt đó giống như đang muốn giết Vu Tiêu Tiếu vậy.

Vu Tiêu Tiếu không chỉ không an ủi được Bạch Tình Đình mà ngược lại cô còn nấp sau lưng Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình thấy Vu Tiêu Tiếu đang nấp sau lưng mình thì cô nhìn Thiệu Quân. Lúc này Thiệu Quân đã đưa ánh mắt sang nhìn Diệp Lăng Phi, không có nhìn sang bên này nữa, Bạch Tình Đình lại xoay mặt sang Vu Tiêu Tiếu đang nấp sau lưng mình và nói:

- Tiêu Tiếu, em lo cái gì vậy?