Chương 127: Di ngôn của Diệp Lăng Phi

Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu: "Không thấy đánh vợ bao giờ à. ", tức giận đến thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Trước mặt bao nhiêu người, Diệp Lăng Phi lại có thể nói loại chuyện như vậy. . .

Chu Hân Mính dùng hai chân đá loạn xạ cả nửa ngày, không có nửa điểm tác dụng, ngược lại còn bị Diệp Lăng Phi vỗ mấy cái vào mông. Vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không có biện pháp với Diệp Lăng Phi, không thể làm gì khác đành phải dừng lại, mặc cho Diệp Lăng Phi vác cô vượt qua hàng rào bảo vệ.

Diệp Lăng Phi vác Chu Hân Mính đi đến nơi đỗ xe, liền mở cửa xe, cẩn thận đặt Chu Hân Mính ngồi trên ghế. Ngay sau đó hắn đi đến bên kia, mở cửa, lên xe.

Đang chuẩn bị nổ máy, thì cảm giác thấy sau gáy mình có một vật cứng chĩa vào, lại nghe Chu Hân Mính tức giận nói:

- Tên hỗn đản này, ta muốn giết ngươi.

Diệp Lăng Phi lộ vẻ mặt kinh sợ, nói:

- Hân Mính, chuyện gì cũng từ từ, cần gì phải như vậy.

- Hỗn đản, vừa rồi ngươi nói cái gì?

Chu Hân Mính tâm tình kích động, tay phải cầm súng chĩa vào thái dương Diệp Lăng Phi hơi run lên.

- Khụ, Hân Mính, nếu cô thật sự vì chuyện vừa nãy mà muốn giết tôi, thì cứ bắn đi, tôi quyết không oán hận cô đâu.

Diệp Lăng Phi quay sang, liếc mắt nhìn khẩu K54. Tuy đối diện với họng súng đen nhánh, lạnh giá, Diệp Lăng Phi ngược lại lại rất bình tĩnh, hắn nhìn vào hai mắt Chu Hân Mính, vẻ mặt chân thành nói:

- Hân Mính, từ khi anh gặp em ngày đó, anh đã biết rằng anh đã yêu em, dung mạo mỹ lệ của em, khí chất không giống người thường, còn có phong cách làm việc của em nữa, tất cả đều hấp dẫn anh rất nhiều. Anh vẫn rất mong muốn em có thể gả cho anh. Khụ khụ, không ngờ trời xanh trêu người. Được rồi, anh không muốn nói nhiều nữa, cuối cùng, anh chỉ muốn nói: Nếu như lên thiên đường, anh có cơ hội được nói nữa, anh nhất định phải nói với em: Anh yêu em!" Diệp Lăng Phi nói xong, hai tay cầm lấy tay Chu Hân Mính, nói tiếp:

- Hân Mính, em nổ súng đi.

Chu Hân Mính trừng to mắt, không thể tin được Diệp Lăng Phi lại nói vậy, đến khi hai tay Diệp Lăng Phi cầm tay cô thì Chu Hân Mính mới như tỉnh mộng, mắng:

- Ngươi tên hỗn đản này, ngươi định dùng những lời này để lừa trẻ con lên ba chắc.

Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói:

- Hân Mính, vì sao em không tin lời anh nói vậy, nếu như em không tin anh nguyện dùng cái chết để chứng minh.

Diệp Lăng Phi nói xong, ngón cái tay phải đặt vào cò súng, rất giống mấy câu chuyện tự tử vì tình trong phim, nói:

- Hân Mính, kiếp sau chúng ta gặp lại.

Ba!

Một tiếng bóp cò vang lên, Chu Hân Mính thất thanh hô:

- Đừng!

Cô buông tay, khẩu súng rơi xuống sàn xe. Trong khoảnh khắc súng nổ, Chu Hân Mính tin tưởng những gì Diệp Lăng Phi nói, trong lòng hối hận không thôi.

Nhưng khi cô thấy Diệp Lăng Phi không sao, nhịn không được nhặt khẩu K54 lên, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn là khẩu súng này không còn đạn, nếu không lần này Diệp Lăng Phi đã chết rồi. Nhưng khi cầm khẩu súng lên, Chu Hân Mính lại có cảm giác lạ lạ, nhìn kĩ lại thì sắc mặt của cô thay đổi, băng đạn lại không thấy đâu.

Diệp Lăng Phi mở bàn tay, lộ ra băng đạn của khẩu K54. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chơi súng, cô còn kém lắm. Lẽ nào súng không có đạn cũng có thể bắn chết người?

Thì ra ngay từ khi Diệp Lăng Phi vác Chu Hân Mính đi tới xe, thì hắn đã tháo băng đạn trong súng của Chu Hân Mính ra rồi. Chu Hân Mính chỉ lo giãy dụa đâu biết súng của mình đã bị Diệp Lăng Phi tháo mất đạn.

- Ngươi, tên hỗn đản này, ta liều mạng với ngươi.

Chu Hân Mính lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra vừa nãy Diệp Lăng Phi đã biết kết quả, chỉ có mình là hồ đồ không biết gì. Vừa nghĩ tới bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn, Chu Hân Mính lại không nén giận nổi, mặc kệ tay phải đang bị thương, hai tay cùng đánh tới Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đã nghĩ đến Chu Hân Mính sẽ nổi giận, thấy Chu Hân Mính không quan tâm đang bị thương đánh tới mình, thân người ngả về phía sau, tạo khoảng cách với Chu Hân Mính, Chu Hân Mính đánh không trúng Diệp Lăng Phi, lại do dùng sức quá mạnh nên cả người lao về phía Diệp Lăng Phi. Hai tay Diệp Lăng Phi nắm lấy hai tay Chu Hân Mính, kéo Chu Hân Mính lại. Cả người Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi kéo ngã vào lòng hắn.

Chu Hân Mính ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, hai tay giãy dụa, lại nghe thấy thanh âm cứng rắn của Diệp Lăng Phi:

- Dừng lại đi, tôi chỉ muốn đùa với cô một chút, nếu như cô còn làm loạn nữa, tôi sẽ phế đi tay phải của cô.

Hai mắt Diệp Lăng Phi bắn ra ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào Chu Hân Mính, nói từng chữ:

- Nếu như cô muốn liều mạng với tôi, trước hết phải chữa trị tốt cánh tay của cô, nếu không cô không có bất kì cơ hội gì.

Chu Hân Mính cắn môi, thấp giọng nói:

- Buông tôi ra.

Diệp Lăng Phi lúc này mới buông hai tay ra, Chu Hân Mính trở về chỗ ngồi. Thấy Chu Hân Mính trở nên yên tĩnh lại, Diệp Lăng Phi mới khởi động ô tô đi đến bệnh viện.

Vết thương trên cánh tay Chu Hân Mính rất sau, dao găm của Lê Hưng Cường đâm vào gần 2 cm, cũng may dao găm của hắn không có rãnh máu, nếu như là dao găm của Diệp Lăng Phi sợ rằng cánh tay của Chu Hân Mính đã bị phế đi.

Bệnh viện lập tức sắp xếp bác sĩ khâu lại cho Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi thanh toán viện phí cho Chu Hân Mính, chờ Chu Hân Mính đi vào phòng giải phẫu, hắn cũng đi tới khoa ngoại, nhờ bác sĩ khám cho hắn.

Ông bác sĩ kia khám cho Diệp Lăng Phi xong, hít vào một hơi lãnh khí, thấy hai đùi Diệp Lăng Phi như chân giò hun khói vậy, không chỉ đùi, bụng dưới, thắt lưng, hai tay đều sưng tím lên.

- Cậu nhóc, sao cậu lại bị thương như vậy?

Ông bác sĩ dò hỏi.

- Không cẩn thận bị ngã.

Diệp Lăng Phi đành nói với ông bác sĩ như vậy, không thể nói là mình gặp đối thủ mạnh, bị thương hai người đánh nhau.

Cũng may ông bác sĩ cũng không hỏi nhiều, chỉ đề nghị:

- Cậu nhóc, tôi đề nghị cậu nên nằm viện, nhất là vết thương trên đùi, nếu không điều trị tốt, sau này sẽ ảnh hưởng đến khả năng đi lại của cậu.

- Nằm viện sao?

Diệp Lăng Phi nhíu nhíu mày, hắn đang suy nghĩ có nên nằm viện không. Dựa theo tình trạng này đúng là không nên đi lại nhiều, điểm ấy hắn biết rõ. Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng hắn gật đầu đồng ý.

Đầu năm nay chỉ cần có tiền thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết, Diệp Lăng Phi yêu cầu sắp xếp cho mình phòng bệnh riêng, hoặc là phòng đặc biệt, hắn không thích nằm cùng phòn bệnh với người khác, buôi tối không chừng còn có bệnh nhân ngáy ngủ, có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn. Vấn đề này đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ cần anh chi tiền ra, kể cả cho anh vào phòng bệnh xịn nhất cũng không có vấn đề gì.

Khi Diệp Lăng Phi làm thủ tục nằm viện thì Bạch Tình Đình cũng đi tới bệnh viện. Cô thấy Diệp Lăng Phi đang lảo đảo trong đại sảnh thì cau mày hỏi:

- Hân Mính đâu?

- Ở trong phòng phẫu thuật. Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Cô yên tâm, chỉ là một vết thương nhỏ, khâu vài mũi sẽ không sao.

- Vào phòng phẫu thuật mà là vết thương nhỏ.

Bạch Tình Đình thấy hình dáng đáng ghét của Diệp Lăng Phi, chỉ muốn đánh cho một trận, lại nhớ tới Diệp Lăng Phi kể chuyện Chu Hân Mính bị thương trong điện thoại, cảm thấy Diệp Lăng Phi đúng là một tên nhát gan, lại càng tức giận, hung hăng đá vào chân Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Tên hỗn đản này, nếu Chu Hân Mính có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho anh. Nói xong cầm theo một túi nhỏ, vội vàng đi đến thang máy.

- Ôi chao, bà cô của tôi, sao cô không đá chỗ khác, lần nào cũng đá vào cẳng chân tôi.

Diệp Lăng Phi ôm cái chân đau, thầm nghĩ: "Mình không nằm viện cũng không được rồi." Bạch Tình Đình lên đến tầng 3, hỏi thăm một cô hộ sĩ, biết được vị trí phòng giải phẫu. Cô liền đi đến phòng giải phẫu, sau khi biết giải phẫu còn chưa kết thúc, cô đành ngồi ở ghế chờ. Khoảng hơn một tiếng, mới thấy Chu Hân Mính với cánh tay phải đã băng bó đi ra hành lang.

- Hân Mính.

Bạch Tình Đình gọi.

Chu Hân Mính cũng thấy Bạch Tình Đình, tuy rằng có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn thấy cảm động. Từ nhỏ, cô với Bạch Tình Đình cùng nhau chơi đùa, sau này lớn lên, tình cảm giữa hai người càng tốt hơn. Bên ngoài có người nói Bạch Tình Đình kiêu căng ngang ngạnh, nhưng trong mắt Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình là một người bạn tốt vô cùng thân thiết.

Chu Hân Mính thu lại vẻ mặt khó chịu, cười nói:

- Tình Đình, sao bạn lại đến đây?

Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Chu Hân Mính, lo lắng nhìn cánh tay băng bó của Chu Hân Mính, hỏi:

- Hân Mính, bác sĩ nói như thế nào?

- Chuyện nhỏ.

Chu Hân Mính ung dung nói, - Mình chỉ bị tên kia đâm một cái, bác sĩ đã khâu lại rồi, hiện tại mình đã có thể về, chờ một tuần nữa quay lại bệnh viện cắt chỉ, sẽ không sao cả.

- Như vậy mà vẫn còn là việc nhỏ, Hân Mính, mình thấy bạn đừng làm cảnh sát nữa, bác Chu sao lại không tìm được việc khác cho bạn chứ. Hơn nữa, nếu bạn muốn thì đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế làm đi, mình thấy làm gì cũng hơn làm cảnh sát nhiều, làm cảnh sát cả ngày chỉ nơm nớp lo sợ à.

Bạch Tình Đình lắc lắc cánh tay trái Chu Hân Mính nói tiếp:

- Hân Mính, lần này bạn nghe mình nói đi, mình cũng không muốn mất đi người bạn tốt này đâu.

Ai cũng biết làm cảnh sát rất nguy hiểm, hồi đó Chu Hân Mính sau khi tốt nghiệp trường Cao đẳng sỹ quan, vốn Chu Hồng Sâm định sắp xếp cho Chu Hân Mính trực tiếp vào ủy ban thành phố. Dù sao ủy ban cũng là một cơ quan quan trọng, hơn nữa lại là công nhân viên chức, tiền lương cũng không thấp, ít nhất cũng hơn ba nghìn (nhân dân tệ ~ hơn 6 triệu VNĐ) một tháng. Nhưng Chu Hân Mính lại hết lần này đến lần khác thích làm cảnh sát, cô kiên trì tiến vào cục cảnh sát, làm một cảnh sát thật sự.

Mấy năm nay, cô gặp không ít nguy hiểm, nhưng cũng chưa bao giờ đáng sợ như lần này. Không chỉ có đội trưởng Mã Cương đã chết, kể cả cô cũng đã hai lần chết hụt rồi.

Nhưng Chu Hân Mính lại thích cái nghề này, cho dù gặp trường hợp nguy hiểm, cô cũng không nghĩ đến bỏ việc. Với việc bạn tốt của mình khuyên bảo cô cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt, cũng không nói gì.

Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đi xuống tầng một, đột nhiên Chu Hân Mính đứng lại. Từ khi Diệp Lăng Phi đưa cô vào phòng phẫu thuật thì không thấy hắn đâu nữa, tuy giận thì giận thật nhưng nghĩ đến chân hắn cũng bị thương trong lòng Chu Hân Mính lại cảm thấy lo lắng.

- Bạn có thấy Diệp Lăng Phi không?

Chu Hân Mính hỏi.

Bạch Tình Đình cầm tay Chu Hân Mính, định đi về, cô muốn đưa Chu Hân Mính về nhà, không nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Đến khi Chu Hân Mính nhắc cô mới nhớ tới, vừa rôi ở phòng khách mình còn đá hắn một cái.

- Tên hỗn đản đó bạn hỏi tới làm gì, đàn ông con trai gì mà nhát gan, không giúp đỡ lại chạy đi trốn.

Bạch Tình Đình lầm bầm trong miệng, cô cảm thấy mất mặt vì Diệp Lăng Phi.

Chu Hân Mính cười cười nói:

- Tình Đình, bạn bị hắn lừa rồi, nếu như không có Diệp Lăng Phi, lần này mình chắc chắn sẽ phải chết rồi. Nhiều chuyện bạn không rõ, mình cũng không rõ. Có thể chúng ta đều bị Diệp Lăng Phi lừa dối, trong lòng hắn cất dấu rất nhiều bí mật.

- Hân Mính, bạn nói gì vậy, bạn nói tên hỗn đản này cứu bạn? Sao có thể thế được, hắn nói với ta khác mà.

Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính giải thích cho Diệp Lăng Phi, tuy rằng ngoài miệng không tin, nhưng trong lòng cũng hơi hối hận. Nhớ tới lần trước Diệp Lăng Phi cũng đã cứu mình, lần này sao hắn có thể bỏ mặc Chu Hân Mính được.

- Mình nói thật, đều là hắn lừa gạt bạn thôi. Diệp Lăng Phi bên trong không hề giống như bên ngoài hắn biểu hiện ra đâu, bạn nên dùng nhiều thời gian tìm hiểu hắn hơn.

Chu Hân Mính nói xong, tay đẩy đẩy Bạch Tình Đình nói:

- Bạn gọi điện cho hắn xem hắn ở đâu.

- Sao mình lại phải gọi cho hắn, dù hắn cứu bạn thì sao chứ. Nói không chừng hắn có âm mưu gì đó, mình mặc kệ hắn, hay nhất là hắn vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt mình, mình không muốn mỗi ngày đều bị hắn trêu đùa như vậy.

Bạch Tình Đình không chịu, trong lòng cô nàng đã bắt đầu tức giận, mới được vài ngày mà hắn lại đùa giỡn mình.

Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình không chịu gọi điện, đành phải tự mình gọi điện. Tay trái cô móc điện thoại trong túi ra, bấm số của Diệp Lăng Phi.

Rất nhanh đường dây đã được kết nối, trong điện thoại truyền ra giọng nói bất cần đời của Diệp Lăng Phi:

- Hân Mính, chuyện gì vậy, không phải là "muốn" tôi đấy chứ?

Bạch Tình Đình đang ở ngay bên người Chu Hân Mính, dù sao Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cũng đang trong giai đoạn "sống thử", Chu Hân Mính cũng không muốn có bất cứ hiểu lầm gì, cô ghé sát điện thoại vào tai, thấp giọng nói:

- Anh ở đâu vậy?

- Hỏi tôi ở nơi nào? Ha ha, tôi đang ở một chỗ vô cùng tốt, trong một phòng cũng không khác nhà giam nhiều lắm, còn có một tiểu muội muội khả ái đang chăm sóc tôi, tôi bây giờ đang cùng tiểu muội muội này làm "một số chuyện".

Chu Hân Mính lúc này bông nhiên nghe được một tiếng kêu khe khẽ:

- Ai cho cô tiêm tôi, tôi không muốn tiêm, nói cho bác sĩ, tôi muốn uống thuốc, tôi tuyệt đối không tiêm.

Chu Hân Mính mơ hồ nghe thấy tiếng một người con gái đáp lại:

- Anh chịu khó một chút, đây là thuốc giảm đau.

Chu Hân Mính đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đang nằm viện à?

- Cô nói sao.

Rốt cuộc nghe được thanh âm bất đắc dĩ của Diệp Lăng Phi:

- Vốn tôi bị thương ở đùi, vừa nãy ở phòng khách lại bị Bạch Tình Đình đá mạnh một cái vào chân, giờ tôi có thể không nằm viện sao? Nếu như cô thật lòng quan tâm, thì thỉnh thoảng đến chăm sóc tôi là được rồi.

Chu Hân Mính không nói nhiều, cúp điện thoại.

Ở trong một phòng bệnh trong bệnh viện tung tâm thành phố, Diệp Lăng Phi nằm trên giường, hai chân bị băng bó trắng toát. Bên cạnh hắn, một nữ y tá khoảng 26, 27 tuổi cầm một ống tiêm trong tay, dỗ như dỗ trẻ con:

- Anh chịu khó một chút, tiêm sẽ không đau đâu, chỉ như kiến cắn thôi, một cái rồi sẽ không sao đâu.

Dù cho bị người ta dí súng vào đầu, Diệp Lăng Phi cũng không biến sắc. Vậy mà bây giờ lại như một người khác vậy, hoảng sợ nhìn mũi kim, liên tục lắc đầu nói:

- Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không tiêm, nếu cô còn muốn tiêm tôi, tôi sẽ tố cáo cô, tôi sẽ tố cáo cô quấy nhiễu tình dục.

Cô y tá kia cũng không co biện pháp, gặp phải bệnh nhân như vậy ai cũng không có biện pháp, nói cả nửa ngày vẫn không nghe, không thể làm gì khác đành nói:

- Nếu như vậy tôi đành phải đi gặp bác sĩ xin chỉ định, xem anh có bắt buộc phải tiêm không vậy.

- Mau đi đi.

Diệp Lăng Phi liên tục phất tay, chờ khi cô y tá kia đi rồi, Diệp Lăng Phi mới âm thầm thở dài một hơi. Trong lòng hắn có nỗi ám ảnh sợ mũi kim, tin rằng ai cũng không thể tin được, kẻ mệnh danh "Satan", người khiến cho bao kẻ khác kinh hoàng, lại sợ bị tiêm.