Chương 1224: Không thể giải thích rõ (2)

Vu Tiêu Tiếu trách móc.

- Anh không phải là không biết em ở trường mà, đi taxi đến đây phải mất rất nhiều thời gian, chạy như vậy là nhanh nhất có thể rồi đấy, anh còn muốn em thế nào nữa, em không thể thoáng cái là bay đến đó được, cho dù là em có thể bay thì em cũng không bay, ai mà biết sẽ đụng phải nhà cửa gì không!

Vu Tiêu Tiếu còn có tâm trạng mà đùa với Diệp Lăng Phi, cô đâu biết Diệp Lăng Phi lúc này đang rất sốt ruột mong Vu Tiêu Tiếu mau chóng đến đây. Diêu Dao ở trong xe đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút bất lực rồi, Diệp Lăng Phi nói:

- Tiêu Tiếu, anh biết rồi, em mau đến nhanh đi!

- À, đúng rồi, khi em đến đừng quên trả tiền xe cho em đấy!

Vu Tiêu Tiếu dặn dò Diệp Lăng Phi. Tiền xe nhiều hay ít Diệp Lăng Phi thật sự cũng không quan tâm chút nào, bây giờ hắn chỉ hy vọng Vu Tiêu Tiếu mau đến nhanh một chút. Sau khi Diệp Lăng Phi tắt điện thoại thì hắn vội vàng trở lại xe, hắn thấy Diêu Dao đang tựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt, đôi môi mềm mại như đóa anh đào đang hơi mân mê, nịt ngực cũng đã mặc vào vì Diệp Lăng Phi mở máy lạnh nên Diêu Dao cảm thấy hơi lạnh, áo khoác cũng đã mặc vào rồi. Đương nhiên Diệp Lăng Phi không thể để Diêu Dao như vậy trước mặt Vu Tiêu Tiếu được, nếu Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diêu Dao như vậy thì ai mà biết Vu Tiêu Tiếu sẽ nói gì với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến cái miệng của Vu Tiêu Tiếu thì đầu hắn đã thấy đau rồi, bây giờ hắn có chút hối hận, sớm biết như vậy chi bằng đừng gọi Vu Tiêu Tiếu sẽ tốt hơn, nhưng cứ cho là Diệp Lăng Phi hối hận thì cũng đã không kịp nữa rồi, Vu Tiêu Tiếu cũng đã sắp đến đây rồi.

Diệp Lăng Phi giơ tay mặc áo lại cho Diêu Dao, khi Diệp Lăng Phi vừa mặc áo cho Diêu Dao thì Diêu Dao mở mắt, khi nãy ánh mắt của cô còn chứa đầy sự mơ màng thì bây giờ đã có vẻ trong sáng hơn nhiều, cô hướng người về phía Diệp Lăng Phi và đôi môi nhỏ bé của cô hé mở, cô dịu dàng nói:

- Trong xe hơi lạnh!

- Anh bật máy lạnh đấy!

Khi Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì hắn tắt máy lạnh, hắn giơ tay ôm lấy vai Diêu Dao và hỏi:

- Em thấy thế nào rồi?

- Rất khó chịu, cảm giác khó chịu không nói ra được!

Diêu Dao đưa ngón tay ấn ấn vào thái dương và nũng nịu:

- Em cũng không rõ là chuyện gì xảy ra nữa, tóm lại là cảm thấy rất khó chịu, Diệp tiên sinh, anh có thể ôm em như vậy được không?

- Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!

Diệp Lăng Phi nói rồi móc điện thoại trong người ra, hắn nói:

- Anh gọi điện thoại cho bạn anh, khi nãy đi ra ngoài quên chào hỏi cậu ta, anh e rằng cậu ấy đang tìm anh!

Diệp Lăng Phi nói vậy chẳng qua là nói cho Diêu Dao nghe mà thôi, theo Diệp Lăng Phi thì gã Sean đó không phải là bạn bè, nếu như Sean trở thành bạn bè của hắn nói không chừng hắn sẽ bị tên đó hại chết mất. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi cho Sean, nói cho Sean biết là hắn cho việc nên Sean và Mộ Văn không cần phải chờ hắn nữa.

Sau khi bỏ điện thoại xuống thì Diệp Lăng Phi ôm lấy vai của Diêu Dao. Diêu Dao dĩ nhiên ngủ trong lòng Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi thấy Diêu Dao đã ngủ thì trong lòng mới yên tâm. Chí ít hắn không cần phải lo sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Khi Vu Tiêu Tiếu đến thì Diệp Lăng Phi đã ở bên ngoài xe chờ Vu Tiêu Tiếu. Tiền xe đương nhiên là Diệp Lăng Phi trả rồi, Vu Tiêu Tiếu vừa bước xuống xe thì vội mắng:

- Diệp đại ca, anh rốt cuộc là có chuyện gấp gì vậy, muộn như vậy mà vội vàng gọi em đến đây, lẽ nào anh không biết sáng mai em phải đi học sao? Bây giờ đã muộn như vậy rồi, cho dù là em muốn về ký túc xá thì cũng không được nữa, tóm lại tối nay anh phải chịu trách nhiệm về giấc ngủ của em!

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tiêu Tiếu, anh dẫn em đi gặp một người!

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ngạc nhiên và hỏi:

- Anh đưa em đi gặp ai?

Diệp Lăng Phi không nói nhiều mà dẫn Vu Tiêu Tiếu đi đến trước cửa xe, sau khi mở cửa xe ra, Vu Tiêu Tiếu nhìn vào trong xe. Khi Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diêu Dao thì cô ngạc nhiên và hỏi:

- Sao cậu lại ở đây?

- Nói ra thì dài dòng lắm!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Diêu Dao vẫn còn đang ngủ, hắn đóng cửa xe lại và kéo Vu Tiêu Tiếu sang một bên, hắn nói:

- Tối nay anh và bạn đến bar uống rượu thì thấy tiểu nha đầu này và mấy tên thanh niên đang uống rượu ở đó, hình như cô bé bị bỏ thuốc nên cả tối nay luôn thấy khó chịu, anh bèn dìu cô bé ra đây, Tiêu Tiếu, anh e rằng anh nếu anh và cô ấy ở cùng nhau thì sẽ xảy ra rắc rối nên anh mới gọi em ra đây!

- Tiểu nha đầu này sao lại ngốc như vậy chứ?

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì cô thì thầm:

- Diệp đại ca, anh không biết cô ấy đi với ai đến đây uống rượu à?

- Không nhận ra, hình như anh đã gặp qua cậu thanh niên đó rồi, dường như là bạn cùng trường của bọn em đấy. Còn tên cậu ta là gì thì anh cũng không rõ nữa, anh thấy đợi cô bé tỉnh lại rồi em hỏi cô ấy!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nhìn quanh và nói:

- Sắp mười một giờ rồi, Tiêu Tiếu, em và cô bé đó ở lại bar hay đến chỗ anh?

- Đương nhiên là đến chỗ anh rồi, chuyện này còn phải nói sao?

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Hai người con gái bọn em ở lại bar rất nguy hiểm, ai biết sẽ gặp phải những tên háo sắc nào nữa, em không muốn ở lại quán bar đâu!

- Tốt lắm, vậy bọn em đi theo anh đến bờ biển Dương Quang đi!

Diệp Lăng Phi vừa nói đến bờ biển Dương Quang thì Vu Tiêu Tiếu đã ngạc nhiên, Diệp Lăng Phi dọn nhà rất vội vàng mà không nói gì cho Vu Tiêu Tiếu là bọn họ đã chuyển đến ở bờ biển Dương Quang. Vu Tiêu Tiếu khi nghe Diệp Lăng Phi nói đến bờ biển Dương Quang thì đột nhiên phản ứng. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào đầu và nói:

- Xem trí nhớ anh kìa, anh quên không nói cho em biết là bọn anh đã chuyển nhà rồi, Tiêu Tiếu, bây giờ bọn anh ở chỗ biệt thự bên bờ biển Dương Quang, ở đó có thể nhìn thấy biển lớn, em có muốn đi xem không?

- Đương nhiên là muốn đi rồi!

Vu Tiêu Tiếu bĩu đôi môi nhỏ nhắn của cô, tỏ vẻ không được hài lòng và nói:

- Diệp đại ca, chuyện này sao anh không nói cho em biết, không phải anh định giấu em đấy chứ?

- Tiểu nha đầu, em nói bậy bạ gì vậy, anh làm sao mà giấu em cái gì chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì cười nói:

- Vì anh dọn nhà gấp quá nên chưa nói với em, hơn nữa bọn em gần đây không phải là học hành bận rộn sao? Anh cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của bọn em!

- Viện cớ thôi, đây đều là viện cớ, em không tin đâu!

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô bĩu đôi môi nhỏ nhắn của mình tỏ vẻ như là không tin, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu như vậy thì tay phải của hắn ôm lây eo Vu Tiêu Tiếu và kéo sát cô vào lòng mình và cười nói:

- Tiêu Tiếu, em đừng có tức giận mà, không phải anh vừa mới nói với em rồi sao?

- Bây giờ nói với em cũng muộn rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói thầm thì một cách không hài lòng,

- Em là người cuối cùng biết chuyện này mà, anh nói xem nếu như đổi lại là anh thì anh có giận không?

Diệp Lăng Phi đồng tình gật đầu, và nói:

- Chính xác, nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ giận, nhưng Tiêu Tiếu, quan hệ của chúng ta là gì, không cần phải giận dữ như thế, em nói có đúng không nào?

- Bởi vì quan hệ giữa chúng ta rất thân thiết cho nên em mới càng phải giận!

Vu Tiêu Tiếu tỏ vẻ như không muốn tha cho Diệp Lăng Phi, cô nói:

- Diệp đại ca, tóm lại chuyện này anh làm như vậy là không đúng, anh phải bồi thường về tổn thương tình cảm cho em!

- Được rồi, được rồi tiểu nha đầu, còn có tổn thương tình cảm nữa à!

Nếu như bây giờ Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ở đây tiếp tục nói nữa thì sẽ không bao giờ nói xong. Vu Tiêu Tiếu vốn hay làm nũng với hắn, loại nũng nịu này thì vô chừng mực, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiêu Tiếu chúng ta mau lên xe đi, khi đến nhà rồi nói tiếp nhé!

Diệp Lăng Phi liên tục giục Vu Tiêu Tiếu rồi đẩy Vu Tiêu Tiếu lên xe. Sau khi Vu Tiêu Tiếu lên xe thì cô ngồi chỗ phía sau xe nhìn Diêu Dao ngồi ở chỗ phó lái bên cạnh Diệp Lăng Phi thì cô nói:

- Diệp đại ca, Diêu Dao như vậy anh làm sao mà giải thích với chị em?

- Cho nên anh mới tìm em đấy!

Diệp Lăng Phi khởi động xe và nói:

- Chuyện này phải làm phiền em rồi, Tiêu Tiếu em phải giúp anh giải thích với Tình Đình, anh cũng lo là Tình Đình sẽ hiểu nhầm, càng lo Diêu Dao tiểu nha đầu này hiểu nhầm nữa, cô bé bây giờ bị người ta bỏ thuốc nên ngộ nhỡ khi cô ấy tỉnh lại lại hiểu nhầm là anh làm gì cô ấy nữa. Lúc đó anh càng không thể nào giải thích rõ được!