Chương 1192: Cổ tay của Điền Tư

Những lời của Diệp Lăng Phi đã nói rất trực tiếp rồi. Với Diệp Lăng Phi có một số việc không cần nói ra quá rõ ràng, Bạch Tình Đình có thể hiểu được ý của hắn. Quả nhiên, Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, hơi khẽ gật đầu.

Diệp Lăng Phi vừa lái xe, vừa nói:

- Bà xã, em đừng nghĩ chuyện này nữa, đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản được. Chúng ta cứ nên quản tốt chuyện của mình thì hơn, bà xã, em thấy có đúng không?

Bạch Tình Đình khẽ thở dài nói:

- Ông xã, không phải em muốn quản, em chỉ thấy bác Chu như vậy…

Bạch Tình Đình nói đến đây, dừng lại quay mặt sang một bên nhìn ra ngoài cửa xe không nói gì nữa.

Diệp Lăng Phi hiểu ý của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại không hiểu ý của Bạch Tình Đình chứ, hắn nói:

- Bà xã, anh cũng hi vọng nhạc phụ của anh không có chuyện gì nhưng nếu nhạc phụ tự mình muốn làm như thế thì không ai có thể ngăn cản được, anh tin nhạc phụ của anh trong lòng biết rõ nên làm như thế nào, em thấy có đúng không?

- Hy vọng là như vậy. Em và Hân Mính là bạn tốt của nhau, bây giờ cũng là vợ của anh, em không muốn thấy Hân Mính buồn…hài, ông xã, anh nói rất đúng, chuyện như thế này chúng ta không quản được, nên tốt nhất là không quản.

Trong một nhà nghỉ nhỏ cách đại học ngoại ngữ Vọng Hải không xa, Trần Dương không manh áo trên người đang đè lên người Điền Tư, hai cánh tay trắng ngần của Điền Tư đang ôm lên người của Trần Dương, do quá hưng phấn, mười ngón tay Điền Tư cào lên lưng Trần Dương thành vệt chảy máu.

Sau lưng Trần Dương ướt đẫm mồ hôi, đây là sự vận động rất tốn sức, còn Điền Tư với chuyện này có khát vọng cao hơn hẳn dự đoán của mọi người, giống như dục vọng bị đè nén từ lâu liền lập tức phát ra. Đây đã là lần thứ ba của bọn họ trong tối nay rồi, sau lần thứ nhất, Trần Dương đã thấy mệt rồi, các lần sau đều do Điền Tư yêu cầu. Là một người đàn ông, trước sự câu kéo của một người phụ nữ vô cùng hớp dẫn như Điền Tư thì rất khó kiềm chế.

Sau khi làm xong lần thứ ba, Trần Dương nằm vật ra giường, thở hổn hển. Theo lý mà nói, những chuyện trên giường đều do đàn ông chủ động. Nhưng khi Trần Dương đối diện với Điền Tư, anh ta có giác bất lực phản kháng. Mặc dù Điền Tư chỉ là một cô gái nhưng cô gái này lại không hề đơn giản khiến trong lòng Trần Dương không kìm được nhớ đến Vu Đình Đình.

Trong đầu Trần Dương nhớ đến khí chất nội tâm, thứ mà khiến người khác phải động lòng mà thường ngày Vu Đình Đình vẫn biểu hiện ra ngoài, Điền Tư dường như không có cách nào để so sánh với Vu Đình Đình, nếu là Vu Đình Đình cho dù lên giường cũng không phóng đãng như Điền Tư. Theo lý mà nói, đàn ông đều hy vọng người đàn bà của mình dâm đãng khi lên giường, nhưng Trần Dương lúc này lại hy vọng Điền Tư có thể rụt rè một chút. Sự khao khát dục vọng của Điền Tư khiến Trần Dương có phần sợ hãi. Thậm chí Trần Dương còn có cảm giác lực bất tòng tâm, cơ bản không thể đáp ứng được Điền Tư. Nhưng Trần Dương cũng không tim hiểu cặn kẽ căn nguyên, hậu quả của những chuyện này, anh ta chưa từng suy nghĩ tại sao trong lòng lại có cảm giác kiêng kị không nói lên lời đối với Điền Tư thậm chí có chút kháng cự lại người phụ nữ mà anh ta không hề hiểu rõ.

Ngày hôm đó khí Trần Dương ở trong phòng khách sạn, quả thực vô cùng sợ hãi, anh ta đâu đã trải qua những chuyện đó, lại thấy gã đàn ông kia chết trước mặt mình, Trần Dương không nghĩ được gì cả, không biết nên làm như thế nào mới được. Khi anh ta nhận được điện thoại của Điền Tư, phản ứng đầu tiên là cầu cứu Điền Tư, điều này xuất phát từ phản ứng bản năng của Trần Dương, Trần Dương không bình tĩnh suy xét những điều được che dấu ở đằng sau chuyện này

Nhưng sau khi Trần Dương và Điền Tư âu yếm trong nhà nghỉ âu yếm xong, đầu óc anh ta đã bình tĩnh trở lại, và bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ chuyện này. Trần Dương cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét thấy trong chuyện này không liên can quá lớn đến anh ta, cho dù cảnh sát có nghi ngờ cũng không nghi ngờ anh ta, lúc đó anh ta nên báo cảnh sát, để cảnh sát đến, như thế anh ta sẽ chứng minh được minh được sự trong sạch của mình. Nhưng bây giờ không còn cơ hội đó nữa, tự anh ta bỏ trốn, nếu anh ta lại tự đến đồn công an làm rõ, nói không chừng anh ta sẽ bị cảnh sát coi là kẻ tình nghi.

Trong lòng Trần Dương rất hối hận, lúc đó anh ta không nên nghe theo Điền Tư, mà nên đi báo cảnh sát, nhưng bây giờ đi báo cảnh sát thì đã muộn rồi. Cảnh sát không những không tin những gì anh ta nói mà nói không chừng còn nghi ngờ anh ta. Trong lòng Trần Dương rất buồn bã, dường như với chuyện này Điền Tư không có bất kỳ phản ứng gì, dù sao người đàn ông đó cũng là thầy giáo cấp ba của Điền Tư, lẽ nào thầy giáo cấp ba chết như vậy trong khách sạn ở Vọng Hải, Điền Tư lại không có chút phản ứng gì sao?

Trần Dương cảm thấy Điền Tư, trên người con gái này có cái gì đó mà anh ta không biết. Nhưng những thứ đó lại khiến anh ta rất sợ hãi. Trần Dương nằm trên giường, thở hổn hển, Điền Tư ở trêm giường ngồi dậy, lấy khăn mặt lau người, cô ta quay sang Trần Dương nói:

- Trần Dương, em phải ra ngoài tắm một cái, người dính dấp quá, tối hôm qua ngủ cũng không ngon, anh có muốn cùng đi tắm với em không?

Trần Dương xua tay nói:

- Anh không đi, bây giờ anh muốn nằm một lúc.

- Đồ đàn ông vô dụng. Mới có bao lâu, anh đã thế rồi, Trần Dương, sức khỏe của anh kém quá, anh phải tích cực tập luyện đi, lẽ nào anh định cứ như thế này mãi sao? Trần Dương, anh phải biết, em chưa hề nói bây giờ hoàn toàn chỉ thuộc về một mình anh, em không muốn bạn trai tương lai của em lại vô dụng như vậy.

Trần Dương nghe Điền Tư nói vậy, đột nhiên ngồi dậy. Đàn ông sợ nhất là bị đàn bà nói mình là đồ vô dụng, đúng là trong lòng Trần Dương có phần sợ Điền Tư, nhưng nghe Điền Tư nói vậy Trần Dương không kìm được ngồi dậy, anh ta trừng mắt nhìn Điền Tư nói:

- Ai vô dụng chứ, Điền Tư, em đừng có khinh người quá đáng.

Điền Tư thấy Trần Dương trừng mắt nói với mình, cô ta không những không sợ hãi, mà còn cười, Điền Tư cầm quần lót lồng vào hai chân, lạnh lùng nói:

- Em khinh người quá đáng? Không biết ai ở trong phòng khách sạn sợ đến mức không nói nên lời, em hay là anh? Em chỉ là một đứa con gái, nhưng còn Trần Dương anh? Anh là một người đàn ông không ngờ anh lại bị sợ đến mức ấy, chuyện này mà nói ra chắc chắn sẽ bị người khác cười chết mất, Trần Dương, không phải em muốn nói anh, nhưng là một người đàn ông, anh phải ra dáng một người đàn ông đừng để em coi thường anh.

Điền Tư nói xong, cô ta đi xuống giường, chỉ mặc một chiếc quần lót trắng, đi đến trước ghế, lấy quần áo vắt trên ghế, cô ta ngồi xuống ghế. Điền Tư không mặc quần áo ngay mà lấy thuốc lá ở trên bàn cạnh đó, bao thuốc lá đó là do Trần Dương mua, trước đây Trần Dương rất ít khi hút thuốc, thỉnh thoảng gặp phải chuyện buồn Trần Dương mới hút một điếu, lần này sau khi gặp phải chuyện này Trần Dương cảm thấy trong lòng rất buồn nên mới mua bao thuốc này. Trần Dương mới hút có hai điếu, trong bao còn mười tám điếu. Điền Tư lấy một điếu thuốc trong bao ra nhét vào miệng rồi lấy bật lửa, một tiếng phạch, ngọn lửa bùng lên, Điền Tư đưa ngọn lửa đến cạnh miệng mình châm thuốc, Điền Tư hút một hơi rồi từ miệng cô ta nhả ra một làn khói.

Trần Dương ngồi trên giường thở hổn hển, mặc dù những lời ban nãy của Điền Tư rất nặng nề nhưng Trần Dương lại cảm thấy Điền Tư nói rất đúng, anh ta cắn môi, trừng mắt nhìn Điền Tư hậm hực nói:

- Điền Tư, anh cần để em biết anh không phải là một người đàn ông vô dụng, bây giờ anh sẽ gọi điện cho cảnh sát, kể lại với cảnh sát mọi chuyện từ đầu đến cuối, anh tin cảnh sát sẽ biết chuyện đó không liên quan gì đến anh.

Điền Tư nghe Trần Dương nói vậy xong, cô ta đột nhiên cười phá lên. Trần Dương thấy Điền Tư cười, anh ta bèn hỏi:

- Điền Tư, em cười gì vậy?

- Trần Dương, em vốn luôn cho rằng anh chỉ nhát gan một chút, không phải là một người đàn ông chân chính mà thôi, không ngờ đầu óc anh cũng không tốt.

Điền Tư lại đưa điếu thuốc vào miệng, hút mạnh một hơi, cô ta nhả khói ra, đám khói thuốc bay lên trước mặt Điền Tư, Điền Tư ho một tiếng, cô ta không hay hút thuốc, ban nãy hút một hơi sâu như thế, khói thuốc sặc vào họng, Điền Tư không nhịn được ho lên một tiếng, cô ta ho xong, nhìn Trần Dương đang ngồi trên giường lạnh lùng cười:

- Trần Dương, không phải đẩu óc anh có vấn đề đấy chứ, lại muốn đi nói rõ với cảnh sát, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, bây giờ anh đi nói, đám cảnh sát kia nhất định sẽ kéo anh vào chuyện này. Anh đã nghĩ đến chưa, cảnh sát luôn hy vọng có người đến nhận tội, nếu không có người đến nhận tội bọn họ chỉ có thể xử lý theo trình tự thông thường, em đã nói rồi, thầy giáo cấp ba của em có bệnh tim, lần này là do bệnh tim của ông ta phát tác, một chuyện rất bình thường, nhưng nếu anh đi nói anh đã và ông ta đã từng gặp mặt nhau, hơn nữa…

Điền Tư nói đến đây cố ý dừng lại, không nói tiếp nữa.

Trần Dương nghe xong những lời của Điền Tư, quả nhiên bị Điền Tư dọa cho hết hồn, anh ta nhìn Điền Tư không chắc nói:

- Anh…anh không tin cảnh sát lại làm như vậy.

Điền Tư lạnh lùng nói:

- Những chuyện anh không tin còn nhiểu lắm. Trần Dương, em hỏi anh, trong xã hội này anh đã thấy được bao nhiêu chuyện rồi, nếu em không nói sai thì anh còn chưa từng đi làm thêm, nếu bố mẹ anh không cho anh tiền, thì anh cũng chẳng có tiền, anh có biết, bắt đầu từ khi học cấp hai em đã bắt đầu đi làm, bây giờ những đồng tiền em tiêu đều do em tự kiếm, con người và những việc mà em đã gặp nhiều hơn anh nhiều, em không biết đã nhìn thấy bao nhiêu người phải chịu oan ức, ở quê, em có bạn làm cảnh sát, từ cậu ta em đã hiểu được nhiều điều bên trong, em tin rằng, nếu em nói ra anh sẽ không tin, em cũng sẽ không cản anh nếu anh muốn đi tìm cảnh sát, bây giờ có thể đi, em còn ấn số cho anh, anh chỉ việc gọi thôi.

Bộ dạng của Điền Tư rõ ràng là đang hăm dọa người khác, cô ta lấy điện thoại của Trần Dương đang để trên bàn ấn số điện thoại rồi đưa cho Trần Dương nói:

- Điện thoại ở đây, nếu anh muốn gọi điện thoại thì có thể gọi ngay bây giờ.

Điền Tư vứt điện thoại của Trần Dương trước mặt anh ta, Trần Dương theo bản năng cầm điện thoại lên, rồi lập tức ấn phím hủy bỏ, ngay sau đó, Trần Dương hai tay ôm đầu than thở:

- Anh nên làm thế nào, anh nên làm thế nào?

Điền Tư tay cầm điếu thuốc từ dưới ghế đứng lên đi đến bên giường ôm Trần Dương vào lòng, cô ta nhét điếu thuốc vào miệng Trần Dương, Điền Tư khẽ vỗ vào lưng Trần Dương nói:

- Trần Dương bây giờ anh là bạn trai của em, em đương nhiên sẽ giúp anh, em cũng không muốn có chuyện gì xảy ra với anh, em còn nghĩ đến chuyện sau này chúng ta sẽ kết hôn, sinh con, em muốn anh sẽ có tiền đồ tươi đẹp, nếu anh vì chuyện này mà để lại tiền án ở chỗ cảnh sát thì tiền đồ sau này của anh coi như xong. Hãy tin em, chuyện này sẽ không có ai biết cả ngoài em và anh, chỉ cần sau này anh ngoan ngoãn nghe lời em em sẽ không để chuyện gì xảy ra với anh đâu.

Trần Dương chỉ hút thuốc không nói gì cả. Điền Tư buông tay ra cầm lấy áo con rồi mặc vào. Quay đầu liếc nhìn Trần Dương đang ngồi trên giường hút thuốc, nhếch mép cười lạnh lùng. Ngay sau đó cô ta quay mặt lại mặc quần áo. Mặc quần áo xong Điên Tư cầm túi của cô ta đi đến bên giường hôn Trần Dương một cái rồi nói:

- Bây giờ em đi tắm, anh ở trong phòng nghỉ ngơi đi, Trần Dương, em đảm bảo với anh tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra đâu, sau này anh sẽ có tiền đồ tươi sáng, ồ, anh còn nhớ nữ tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ không, em định gặp cô ta, nói không chừng bọn em sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

Trong mặt Trần Dương vốn chẳng có tia sáng nào cả nhưng nghe Điền Tư nói xong, trong mắt Trần Dương liền hiện lên hai tia sáng rạng ngời, anh ta đột nhiên nắm lấy cánh tay Điền Tư nói:

- Tư Tư, ban nãy em nói gì?

- Em nói em phải đi gặp vị nữ tổng giám đốc đó, cô ta không phải để lại danh thiếp cho em đấy sao, em thấy em có thể nói chuyện với cô ta.

Điền Tư rút tay khỏi tay Trần Dương nói:

- Anh đừng quên, chồng cô ta đã lái xe đâm vào anh, chỉ chuyện này thôi cũng đủ để em và cô ta giữ gìn một quan hệ tốt đẹp rồi, nếu em có thể giữ quan hệ tốt với cô ta, thì sau này chúng ta sẽ không cần lo lắng nữa, trong tập đoàn quốc tế Thế Kỷ sẽ có chỗ cho chúng ta, Trần Dương, bây giờ anh cảm thấy thế nào?

- Tư Tư, có thật không?

Trần Dương có phần không dám tin nhìn Điền Tư, với Trần Dương, nếu Điền Tư thật sự có thể tạo dựng quan hệ với nữ tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thể Kỷ thì đó là một chuyện rất tốt, sau này khi tốt nghiệp sẽ không cần lo lắng chuyện công việc nữa, hơn nữa lương ở tập đoàn quốc tế Thế Kỷ lại rất cao.

Điền Tư cười nói:

- Lẽ nào anh cho rằng em lấy chuyện này ra để đùa sao? Trần Dương, em biết phải làm như thế nào, em chỉ muốn nói với anh, anh có phúc khi có được người bạn gái như em, công việc sau này của anh không cần lo lắng nữa, ừ, em không nói với anh nữa bây giờ em phải đi tắm đây, đợi em tắm xong sẽ gọi điện cho anh.

- Ừ, được!

Trần Dương gật đầu đồng ý liên tục. Điền Tư xách túi đi ra khỏi phòng, trong lúc khép cửa phòng lại liếc nhìn Trần Dương đang nằm trên giường rồi sau đó đóng cửa lại.

Điền Tư đi ra khỏi nhà nghỉ đi đến phòng tắm cách đó không xa, nhà nghỉ đó không có chỗ tắm, rất nhiều cặp tình nhân thích âu yếm ở nhà nghỉ đó xong đến tắm ở phòng tắm này.

Mặc dù đã hơn mười giờ tối nhưng trong phòng tắm này vẫn có không ít khách. Điền Tư đi chân không vào bồn tắm trong phòng tắm, cô ta nằm trong bồn tắm nhắm mắt suy nghĩ mọi chuyện.

Mặc dù ban nãy trong phòng ở nhà nghỉ Điền Tư nói với Trần Dương cô ta sẽ trở thành bạn tốt với Bạch Tình Đình, nhưng nói thì dễ, làm thì khó. Bạch Tình Đình là ai chứ, một tổng giám đốc ở trên cao vời vợi còn Điền Tư, cô ta chỉ là một nữ sinh viên đại học mà thôi, không hơn không kém, Điền Tư biết rõ thực lực của mình, cô ta không có tư cách gi để làm bạn với Bạch Tình Đình, nhưng điều đó không có nghĩa là Điền Tư không thể nghĩ cách để chiếm được cảm tình của Bạch Tình Đình.

Điền Tư nghĩ đến Vu Đình Đình, có thể Vu Đình Đình là quân bài duy nhất mà cô ta có thể dùng.nói không chừng Bạch Tình Đình sẽ có cái nhìn khác đối với cô ta. Điền Tư nghĩ đến đây không kìm được lạnh lùng cười phá lên. Cô ta đang ở trong phòng tắm, trong lúc Điền Tư cười mấy người khách nữ ở bên cạnh Điền Tư còn tưởng cô ta bị làm sao, đang yên đang lành lại cười lên như thế, bọn họ cố tình giữ khoảng cách với vì sợ Điền Tư là kẻ thần kinh.

Điền Tư mở to mắt thấy mấy người khách nữ kia vốn đang đứng cạnh mình lai có ý tránh mình, cô ta chỉ bĩu môi rồi đứng dậy khỏi bồn tắm đi đến dưới vòi hoa sen bắt đầu tắm.

Điền Tư tắm xong quay về tủ để quần áo, mở tủ để quần áo thì chợt nhớ ra Trần Dương vẫn đang ở trong phòng của nhà nghỉ đợi mình. Điền Tư nhìn thời gian thấy vẫn chưa đến 11 giờ, Điền Tư suy nghĩ giây lát rồi nhếch mép cười lạnh lùng. Điền Tư cho rằng cô ta còn cần để cho Trần Dương nếm thêm chút khổ sở nữa, chỉ có như vậy, Trần Dương mới ngoan ngoãn nghe lời cô ta, thủ đoạn khuất phục kẻ khác Điền Tư rất có kinh nghiệm chỉ là không có cơ hội để thể hiện mà thôi. Điền Tư mặc quần áo xong xách túi đi ra khỏi phòng tắm. Cô ta không hề đi về phía nhà nghỉ mà đi về trường. Sau khi về đến ký túc xá, Điền Tư mới gọi điện cho Trần Dương nói:

- Trần Dương, em xin lỗi, ở trường có việc nên em vừa mới quay về trường rồi.

Trần Dương vẫn ngốc nghếch ở trong nhà nghỉ đợi Điền Tư đi tắm xong quay lại, nhưng không ngờ Điền Tư lại không quay về nhà nghỉ mà đi về ký túc xã trong trường, Trần Dương trong lòng rất tức giận, mặc dù những lời nói ban nãy của Điền Tư ở nhà nghỉ đã khuất phục được Trần Dương nhưng là một người đàn ông có hỏa khí, theo bản năng Trần Dương vẫn thể hiện sự tức giận đối với Điền Tư. Anh ta nói:

- Điền Tư, như thế là thế nào, không phải em nói sẽ quay lại sao, sao em lại một mình quay về trường?

Ps: Vài lời nói thêm, tôi thấy có bạn đọc nói cuốn sách này không YY, đến giờ vẫn không có âm mưu, tôi chỉ có thể nói rằng thời cơ chưa đến, cần có thời kỳ chuẩn bị. Tiểu Diệp không phải là vạn năng, tiểu Bạch cũng không phải chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn, Điền Tư cũng không phải là một cô gái đơn giản, tóm lại những chuyện sau này sẽ dần dần hiện ra.