Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Trương Tuyết Hàn mục đích là muốn Trương Tuyết Hàn nói chỗ ở của ông cô, bây giờ Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết hàn nói ra chuyện này thì hắn vội nói:
- Tuyết Hàn, nhưng anh không biết số điện thoại cố định của ông em!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nói:
- Diệp đại ca, bây giờ em nói số điện thoại cố định của ông em cho anh biết, anh cứ gọi vào điện thoại cố định đi, nếu gọi vào điện thoại cố định mà không được nữa thì anh nói với em, em sẽ nhờ ba em đi tìm ông em!
Diệp Lăng Phi nghe xong vội nói:
- Tuyết Hàn, không cần đâu, anh gọi điện thoại cố định là được rồi, à, đừng quên cuộc hẹn ngày mai nhé!
- Cuộc hẹn?
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi thì hơi ngạc nhiên rồi lập tức nói:
- Diệp đại ca, em sẽ không quên đâu!
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại và gọi vào số điện thoại cố định mà khi ngãy Trương Tuyết Hàn vừa đưa, sau khi gọi thì điện thoại bên kia reo lên mấy tiếng, rồi có một người phụ nữ bắt máy.
- Xin hỏi Tư lệnh Trương Dược có nhà không ạ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh là ai?
Người phụ nữ hỏi.
- Tên tôi là Diệp Lăng Phi!
Diệp Lăng Phi nói .
- Nếu Tư lệnh Trương Dược có nhà, phiền chị nói với ông ấy là tôi có chuyện cần gặp ông ấy, ông ấy biết tôi là ai mà!
- Được thôi, anh đợi một chút!
Người phụ nữ đó nói và đặt điện thoại xuống, Diệp Lăng Phi nghe được câu nói này thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra thì Tư lệnh Trương Dược chính xác là đang ở nhà. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đợi một chút thì nghe thấy tiếng cười của Trương Dược ở đầu dây bên kia vọng lại, ông nói:
- Tiểu Diệp, con thật là có bản lĩnh đấy, sao mà biết được điện thoại cố định của nhà ông vậy, ông nhớ là ông không nói cho con về số điện thoại nhà ông mà!
- Chuyện này…!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Dược nói như vậy thì hơi trầm tư một chút, hắn không muốn cho Trương Dược biết là mình lấy số điện thoại này từ Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi lo là Trương Dược sẽ biết được mối quan hệ của hắn và Trương Tuyết Hàn, như vậy thì không tốt lắm. Nhưng Trương Dược hỏi như vậy Diệp Lăng Phi lại không thể không trả lời, Diệp Lăng Phi nói:
- Trương Dược gia gia, muốn lấy được số điện thoại của ông đối với con mà nói thật sự là rất dễ, chuyện này con cần phải nói nữa sao? Con tin Trương Dược gia gia nhất định là biết con có được số điện thoại của ông từ đâu mà!
- Từ Tuyết Hàn đúng không?
Diệp Lăng Phi không ngờ Trương Dược lại nói thẳng ra như vậy, câu nói này khiến cho Diệp Lăng Phi không biết phải trả lời như thế nào, lúc đó hắn nghe thấy tiếng Trương Dược từ bên trong điện thoại vọng lại, ông cười nói:
- Tiểu Diệp, ông không đoán sai chứ?
- À, chuyện này…! Trương gia gia, chuyện lần trước con nhờ ông giúp vẫn chưa có kết quả à, lẽ nào Trương gia gia quên là lần trước con nhờ Trương gia gia giúp con một chuyện sao?
Diệp Lăng Phi lập tức chuyển chủ đề, hắn không muốn nói với Trương Dược về chuyện này nữa, hắn lo mình nhất thời không cẩn thận sẽ làm lộ chuyện mất, như vậy càng thêm phiền phức cho nên hắn chuyển chủ đề sang chuyện khác. Lần trước hắn nhờ Trương Dược giúp một chuyện. Qủa nhiên khi Trương Dược nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ông không hỏi Diệp Lăng Phi lấy số điện thoại từ đâu nữa, ông nói:
- Tiểu Diệp, chuyện này không phải là ông không muốn giúp con, thực ra là chuyện ở đây ông không làm được, ông chỉ biết một số chuyện thôi, nhưng không chính xác được cho nên chưa nói cho con biết!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy câu nói này thì hắn lập tức nói:
- Trương gia gia, ông nói ông biết một số chuyện mà, rốt cuộc là chuyện gì, nói cho con nghe xem đi!
Trương Dược nói:
- Chuyện này liên quan đến tin đồn về Chu Hồng Sâm, những chuyện này sở dĩ ta không nói cho con biết là vì ta cũng chưa xác minh được chuyện này có thật hay không, cũng có thể là do người khác tung tin đồn nhảm, Tiểu Diệp, con phải hiểu địa vị của một người có trình độ thì sẽ gắn liền với rất nhiều lời đồn đãi, nên không thể hoàn toàn tin tưởng được!
- Trương gia gia, chuyện này đương nhiên là con hiểu rõ mà!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nhưng Trương gia gia, nhưng không có lửa làm sao có khói, nhưng chuyện này không phải tự dưng mà người ta đồn đại được, con chỉ muốn biết rốt cuộc là những chuyện gì, con thật hay không thì con sẽ tự mình kiểm tra, trước khi chưa điều tra rõ ràng thì con sẽ không nói lung tung đâu!
Trương Dược nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn trầm tư một chút và lập tức nói:
- Vậy thì được, Tiểu Diệp, ta nói cho con nghe, nhưng những chuyện này vốn không phải chính mắt ta thấy, mà là Vệ Quốc nói với ta đấy, Tiểu Diệp, con nên biết Vệ Quốc là…!
Lúc này Diệp Lăng Phi ngắt lời của Trương Dược, hắn nói:
- Trương gia gia, ông cứ nói thẳng với con, chứ đừng vòng vo với con như vậy, con sắp bị hồ đồ đến nơi rồi, Trương gia gia, có thể nói thẳng với con được không?
Trương Dược nói:
- Tiểu Diệp, ông nghe ở tỉnh đó Chu Hồng Sâm có quan hệ rất tốt với một bà chủ, bà chủ đó hình như là chủ của công ty bất động sản đấy, chuyện cụ thể thì ông cũng không rõ nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Dược nói như vậy thì đột nhiên hắn cười nói:
- Trương gia gia, con còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này, chuyện này thì có gì lạ đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Trương gia gia, đương nhiên là con không thể để ông đi đến chỗ của con được, à, chuyện này đến đây thôi, Trương gia gia, con cảm ơn ông đã giúp đỡ con, khi nào ông có thời gian đến Vọng Hải thì con sẽ vui vẻ chiêu đãi ông!
- Ừ!
Trương Dược nói,
- Nếu ông có thời gian ông sẽ đến Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, hắn chau mày. Tuy khi nãy Diệp Lăng Phi và Trương Dược nói chuyện với nhau có vẻ như Diệp Lăng Phi đối với chuyện này không để tâm gì, đó chẳng qua là để cho Trương Dược xem. Nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi lại lo lắng, chủ yếu là lo lắng cho Chu Hồng Sâm. Nên biết, đàn ông và phụ nữ không ở cùng nhau thì sẽ không có chuyện gì tốt cả, mà luôn xảy ra chuyện phiền phức thôi. Lần này Chu Hồng Sâm về Vọng Hải một cách thật vội vàng, điều này vốn đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất nghi ngờ. Bây giờ Diệp Lăng Phi lại nghe từ Trương Dược về lời đồn liên quan đến Chu Hồng Sâm nữa làm sao Diệp Lăng Phi có thể không lo lắng cho Chu Hồng Sâm được, tốt xấu gì Chu Hồng Sâm cũng là bố của Chu Hân Mính, ngộ nhỡ ông xảy ra chuyện gì đó thì tâm trạng của Chu Hân Mính cũng sẽ không tốt. Diệp Lăng Phi sau khi về lại phòng trà thì dường như Chu Hồng Sâm và Điền Vi Dân đã nói chuyện xong rồi, nhìn thấy Diệp Lăng Phi vào thì Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, khi nãy bố và lãnh đạo cũ mới nhắc đến con đấy, nói là con mà ra ngoài thì rất lâu mới quay lại, bố và lãnh đạo cũ định ra ngoài tìm con nữa đấy!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Khi nãy tôi ở bên ngoài nghe điện thoại, à, là điện thoại của người nhà gọi đến, không dám không nghe được!
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn cười nói:
- Tiểu Diệp, thật là không nghĩ ra cậu là một người đàn ông tốt, tôi luôn cho rằng Tiểu Diệp, cậu luôn muốn chơi bời bên ngoài nhưng không ngờ cậu cũng là một người đàn ông lo cho gia đình đấy! Ừ, lo cho gia đình là tốt, lo cho gia đình là tốt!
Điền Vi Dân nói đến đây thì quay mặt sang phía Chu Hồng Sâm và nói:
- Lão Chu, còn ông thì sao, tôi nghe nói người nhà ông đều ở Vọng Hải cả, ông lại một mình đến tỉnh đó, vậy khi nào ông mới dẫn người nhà cùng đến tỉnh đó vậy?
- Chuyện này…!
Rõ ràng Chu Hồng Sâm vốn không ngờ Điền Vi Dân lại hỏi như vậy, ông không có chuẩn bị gì trước cả, sau khi nghe Điền Vi Dân hỏi như vậy thì Chu Hồng Sâm hơi ngạc nhiên và lập tức nói:
- Lãnh đạo cũ, lần này tôi quay về là muốn bàn bạc với người nhà tôi, xem xem khi nào có thể cùng nhau đến tỉnh đó đây!
- À, đúng rồi, nên làm như vậy mà!
Điền Vi Dân nói,
- Lão Chu, tôi chỉ nhắc nhở ông thôi, đối với những người như chúng ta, nếu người nhà không có ở bên cạnh thì sẽ có rất nhiều lời đồn đãi đấy. Hơn nữa nếu như vậy cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến công việc của ông, Lão Chu, ông nói xem có đúng như vậy không?
- Đúng, đúng!
Chu Hồng Sâm liên tục gật đầu, và nói:
- Lãnh đạo cũ, ông nói đương nhiên là đúng rồi, à, tôi về đây cũng chính là để bàn bạc một chút, để cho bà ấy mau chóng đến tỉnh đó đây!
Diệp Lăng Phi không nói gì, hắn vẫn luôn lắng nghe Chu Hồng Sâm và Điền Vi Dân nói chuyện. Đột nhiên, điện thoại của Chu Hồng Sâm reo lên, Chu Hồng Sâm vừa nhìn điện thoại và nói:
- Lãnh đạo cũ, tôi đi nghe điện thoại một chút. Xem ra là chuyện của chính phủ đây, à, chuyện của tôi còn rất nhiều, luôn cảm giác như làm mãi cũng không xong!
Điền Vi Dân cũng không nghĩ gì nhiều, ông xua xua tay và nói:
- Lão Chu, đi đi, ông đi nghe điện thoại đi, chuyện công việc như vậy không thể để chậm trễ được!
- Được, bây giờ tôi đi nghe điện thoại!
Chu Hồng Sâm đứng lên và nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp và Điền bí thư cứ nói chuyện đi, tôi sẽ quay lại ngay!
Chu Hồng Sâm nói câu này thì trong tay đã cầm chiếc điện thoại, tay phải của hắn khẽ nhấn nút nghe, nhưng lại không nói gì cả mà nói với Diệp Lăng Phi rất lớn:
- Tiểu Diệp, bây giờ bố đi ra ngoài rồi quay lại ngay, chuyện ở chính phủ nhiều quá!
Chu Hồng Sâm nói câu này với Diệp Lăng Phi chi bằng nói với chiếc điện thoại được hơn.
Diệp Lăng Phi là người rất thông minh, khi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì hắn định nhìn điện thoại của Chu Hồng Sâm một cái, khi vừa liếc mắt thì Chu Hồng Sâm tỏ vẻ rất căng thẳng, không nói gì cả, vội vàng đi ra khỏi phòng. Sau khi Chu Hồng Sâm vừa đi ra phòng thì Diệp Lăng Phi xoay mặt sang Điền Vi Dân, hắn nói:
- Điền bí thư, ông có cảm thấy lần này Chu thị trưởng trở về có chút kỳ lạ không?
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ông nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi không nói thêm gì nữa mà cầm ấm trà lên và rót cho mình một ly trà đầy, Điền Vi Dân vừa uống nước trà vừa nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn phản ứng của Điền Vi Dân có đôi chút kỳ lạ, hắn không hiểu mà hỏi:
- Điền bí thư, vì sao ông lại nhìn tôi như vậy?
- Tiểu Diệp, tôi đang suy nghĩ một chuyện!
Điền Vi Dân đặt chén trà xuống và nói:
- Tiểu Diệp, cậu nói làm quan như chúng ta thì điều lo sợ nhất là gì?
- Điền…!
Diệp Lăng Phi nói,
- Từ trước đến giờ tôi chưa làm quan nên càng không rõ được những vị quan như các ông sợ nhất là gì cả!
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu trả lời tôi rất thành thật, không nói cậu cũng không biết, những người có thân phận làm quan như chúng tôi cũng không rõ Tiểu Diệp, tôi, bí thư thành ủy đối với người khác mà nói thì cao hơn một chút là người có quyền lực trong tay, kỳ thực tôi cũng cần lo lắng, quyền lực của tôi vốn không giống như những gì mà người ngoài đã tưởng tượng, điều mà tôi lo là ủy ban kỷ luật sẽ điều tra tôi, đây cũng là lý do vì sao phải để người nhà ở thành phố Vọng Hải, tôi có một đứa con trai, tôi không để cho con trai của tôi vào chốn quan trường, nguyên nhân quan trọng nhất chính là tôi lo con trai của tôi sẽ mang lại đối thủ cho tôi, Tiểu Diệp, cậu biết không? Nếu người nhà không ở bên cạnh tôi cũng có thể đã xảy ra chuyện rồi, tiền, sắc luôn là những thứ hấp dẫn con người kể cả tôi, đôi khi không tự chủ được lạm dụng nói, Tiểu Diệp, tôi nghĩ là tôi đã nói khá rõ ràng rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân nói như vậy thì gật gật đầu và nói:
- Điền bí thư, tôi hiểu ý mà ông muốn nói. Ý của ông là nói với tôi là Chu thị trưởng đang đối mặt với những vấn đề này!
Điền Vi Dân gật đầu nói:
- Lão Chu lần này tìm tôi là muốn xử lý một vài vấn đề đầu tư năm đó còn lưu lại, mà những vấn đề này lúc đầu Lão Chu đã xử lý xong rồi, lần này anh ta đến tìm tôi cũng chính là muốn đem những chuyện đã giải quyết xong xử lý triệt để. Nếu như mọi chuyện suôn sẻ thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là ở chỗ những chuyện này vốn không trôi chảy như bình thường được, cậu có nghe nói công ty bất động sản Danh Thành chưa?
- Chưa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi đối với việc kinh doanh vốn không hiểu rõ lắm, cũng không biết công ty này là công ty gì nữa!
- Là một công ty kinh doanh bất động sản ở trong tỉnh, năm đó đã vi phạm quy định ở Vọng Hải nên sau đó đã bị niêm phong rồi!
Điền Vi Dân nói,
- Lão Chu lần này về đây là vì công ty bất động sản này đấy!
- Ta đã nói nhiều rồi, chuyện này càng ít người biết càng tốt, bây giờ lại có thêm những chuyện phiền não nữa, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào đây!
- Có gì mà phiền não vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi,
- Cứ theo cách của tôi mà giải quyết thôi!
Điền Vi Dân nghe xong thì khẽ lắc đầu và nói:
- Tiểu Diệp, tôi đã nói rồi, chuyện này vốn không đơn giản, nếu tôi xử lý không tốt thì…!
Điền Vi Dân nói đến đây, khẽ thở dài và nói:
- Bỏ đi, hay không nói là tốt hơn, tôi đã nói đủ nhiều rồi, bởi vì tôi rất tin cậu, tôi mới nói cho cậu, tiểu Diệp, tôi chỉ hy vọng tương lai nếu tôi có chuyện gì thì cậu sẽ giúp tôi một tay!
Diệp Lăng Phi móc trên người ra một điếu thuốc, trước mặt Điền Vi Dân hắn mồi thuốc và hút một hơi, sau đó Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc kẹp trong miệng ra, rồi hắn nhìn Điền Vi Dân và khẽ nói:
- Điền bí thư, tôi đồng ý là ông nên đi, nếu sau này thật sự cần sự giúp đỡ của tôi thì tôi sẽ dốc lòng giúp đỡ ông, nhưng tôi cũng có một thỉnh cầu hy vọng Điền bí thư có thể giúp đỡ tôi!
- Tiểu Diệp, cậu cũng có thỉnh cầu à?
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì tỏ ra có chút bất ngờ, ông nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Thỉnh cầu của cậu là gì nói nghe xem nào! Khi nãy tôi đã nói với cậu rồi, quyền lực của tôi vốn không giống như những người ngoài kia, tôi hy vọng là cậu có thể hiểu được điều này!
- Đương nhiên rồi!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói:
- Đương nhiên là tôi hiểu điều này, tôi sẽ không làm ông phải khó xử đâu, ngược lại tôi sẽ giúp ông, nếu tôi nói ông - bí thư thành ủy có thể ngồi là có thể đạt được chiến tích, tôi cho rằng đây không phải là chuyện tốt!
- Ngồi là có thể đạt được chiến tích à?
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì đột nhiên cười nói:
- Tiểu Diệp, không phải cậu đang đùa với tôi chứ, chuyện này sao có thể được?
- Đương nhiên là có thể rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi đã sáp nhập hai tập đoàn Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á, thành lập nên một công ty tập đoàn mới. Điểm chính của ty tập đoàn này là xây dựng ở bên Long Sơn, nhưng tôi nghĩ ở Vọng Hải làm chút chuyện, tôi muốn đầu tư một dự án lớn, đem thành phố Vọng Hải xây dựng thành một thành phố đông dân cư và mang tính quốc tế, tôi phải thay đổi cục diện lộn xộn hiện nay của Vọng Hải, đương nhiên một mình tôi không có cách nào làm được đến mức đó, tôi cần Điền bí thư giúp tôi một tay, tôi muốn trong thành phố này tất cả mọi thứ đều bật đèn xanh cho tôi, đương nhiên, tôi sẽ bỏ lại tất cả sau lưng, tất cả tiền bạc đầu tư đều do tập đoàn tôi chi ra, bí thư thành ủy ông chỉ cần yên tâm làm bí thư thành ủy hưởng thụ những thành tích mà thành phố kiểu mới này mang lại cho ông là đủ rồi, Điền bí thư ông thấy như thế nào!
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ông ta thực sự động tâm rồi. Điền Vị Dân nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tiểu Diệp, cậu thực sự không đùa chứ?
- Điền bí thư, ông cho rằng tôi là một người thích đùa sao?
Diệp Lăng Phi nói,
- Khi nãy tôi đã nói rất rõ, tôi muốn kiến thiết thành phố trở nên tốt đẹp hơn, bởi vì tôi đang sống ở đây, con của tôi tương lai cũng sẽ sống ở đây, còn một nguyên nhân quan trọng nữa!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì dừng lại một chút, hắn nhìn Điền Vi Dân một cái và chậm rãi nói:
- Tôi không muốn ông sau khi ông rời khỏi đây tôi lại phải vận dụng lực lượng ở Bắc Kinh bên kia để ổn định tất cả những thứ trước mắt của Vọng Hải, tôi hy vọng Điền bí thư có thể hiểu được suy nghĩ của tôi!
- Thì ra là như vậy!
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn gật gật đầu và nói:
- Tiểu Diệp, điều này đương nhiên là tôi hiểu, chỉ là tôi cho rằng kế hoạch này của cậu vô cùng khổng lồ, tôi cần phải nghiên cứu kỹ một chút!
- Đương nhiên phải nghiên cứu tỉ mỉ rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hôm nay là vì duyên cớ của Chu thị trưởng, tạm thời tôi quyết định nói với Điền bí thư, tôi chỉ hy vọng Điền bí thư có sự chuẩn bị tốt về phương diện này, trước mắt tập đoàn mới đang trong giai đoạn sáp nhập, vốn chưa ổn định được. Sau khi ổn định thì tôi sẽ chính thức đến gặp Chính quyền thành phố!
Điền Vi Dân gật đầu và nói:
- Tiểu Diệp, chuyện này tôi hiểu, vậy được, đợi sau khi tập đoàn mới sáp nhập thì chúng ta lại bàn về vấn đề này!
Điền Vi Dân nói ra câu nói này thì đúng lúc Chu Hồng Sâm đẩy cửa phòng đi vào, Chu Hồng Sâm đi vào và lắc đầu nói:
- Lãnh đạo cũ, chuyện của chính phủ thật nhiều, ai dà, lúc nào cũng tìm tôi cả!