Chu Hồng Sâm đột nhiên trở về, đến cả Diệp Lăng Phi cũng không rõ là sao Chu Hồng Sâm lại đột nhiên trở về một cách bất ngờ như vậy vào lúc này. Theo Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm vội vội vàng vàng trở về như vậy nhất định là đã gặp chuyện gì đó rồi. Chỉ là trước khi chưa gặp Chu Hồng Sâm thì Diệp Lăng Phi cũng không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa.
Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình trơ về biệt thự thì Chu Hồng Sâm đã ở biệt thự rồi. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa bước vào bên trong biệt thự thì đã nghe thấy tiếng của Chu Hồng Sâm từ phòng khách vọng lại. Trong đó còn có cả tiếng cười của mẹ Chu Hân Mính nữa, kỳ thực Chu Hồng Sâm đã rời khỏi Vọng Hải một thời gian rồi, mẹ Chu Hân Mính vốn đã không gặp được chồng mình, lần này có thể nhìn thấy chồng mình trở về thì bà ấy đương nhiên vui mừng rồi.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào phòng khách thì nhìn thấy Chu Hồng Sâm đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách, khuôn mặt hiện lên một sự mệt mỏi, nhưng trong lời nói thì còn có vẻ rất sôi nổi. Mẹ con Chu Hân Mính đang ngồi nói chuyện với Chu Hồng Sâm, còn Minako và Suzu Yamakawa vốn không quen với Chu Hồng Sâm nên hai người bọn họ không xuống dưới lầu. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa xuất hiện thì Chu Hồng Sâm đã hướng ánh mắt sang Diệp Lăng Phi và cười nói:
- Tiểu Diệp, con về rồi à, khi nãy bố còn định gọi điện thoại cho con để hỏi con xem khi nào con về nhà!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi đối diện với Chu Hồng Sâm, sau khi Diệp Lăng Phi ngồi xuống thì bắt chéo chân và cười nói:
- Bố vợ, sau khi con biết tin bố trở về thì con lập tức về nhà ngay, nhưng không ngờ lại muộn mất, bố vợ, hôm nay bố trở về sao lại không nói trước với con một tiếng chứ, như vậy con sẽ ở nhà để đón bố về mà!
- Chỉ là quyết định tức thời của bố thôi!
Sau khi Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói thì ông nói:
- Vốn dĩ định hai ngày nữa sẽ về nhưng đúng lúc bố có chuyện phải đến Vọng Hải nên tiện thể về xem xem. Nếu không thì bố cũng không biết khi nào mới có thể trở về được, việc ở tỉnh kia nhiều quá, bố luôn bận đến nỗi không có thời gian làm gì cả!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì hắn khẽ cười nói:
- Bố vợ, xem ra bố rất bận đấy nhỉ, nghĩ lại thì cũng đúng, việc ở tỉnh đó rất nhiều, bận cũng là lẽ đương nhiên thôi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nói thẳng:
- Bố vợ, lần này bố về là định dẫn mẹ vợ con cùng đến tỉnh đó phải không?
Diệp Lăng Phi đột nhiên nói những lời này, Chu Hồng Sâm dường như vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này nên sau khi nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy thì Chu Hồng Sâm hơi sững người rồi lập tức cười nói:
- Bố về đây chính là định bàn bạc một số chuyện, à, nói sao ta, việc ở tỉnh đó rất nhiều, thực sự là không có thời gian để quan tâm đến vấn đề sinh hoạt của bản thân, Tiểu Diệp, con không ở chốn quan trường nên không biết, việc ở đó rất nhiều không phải một hai câu là có thể nói rõ được!
- Bố vợ, con đúng là không có ở chốn quan trường, nhưng con cũng hiểu chuyện ở chốn quan trường đó!
Diệp Lăng Phi nói,
- Con nhớ con đã nói rồi. Bố vợ, nếu như một mình bố ở tỉnh đó thì sẽ khó tránh khỏi một số chuyện phiền phức, nếu để mẹ vợ cùng đến đó thì có lẽ sẽ càng tốt hơn đấy! Bố vợ, không biết bố thấy con nói có đúng không?
- Tiểu Diệp! Con nói rất có lý đấy!
Chu Hồng Sâm gật gật đầu và nói:
- Bố cũng nghĩ như vậy, cho nên lần này trở về đây bố muốn bàn bạc một chút, à, Tiểu Diệp, con có thời gian không?
- Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đang ngồi bên cạnh một cái, rồi lại nhìn Chu Hồng Sâm và nói:
- Con có thời gian, chỉ là con không biết bố vợ định làm gì?
- À, không có gì cả, lần này bố trở về là muốn đi thăm bạn cũ thôi!
Chu Hồng Sâm nói,
- Khi nãy bố đã gọi điện thoại cho Bí thư Điền và muốn đi ra ngoài nói chuyện chút! Tiểu Diệp, nếu con có thời gian thì có thể đưa bố đi gặp Bí thư Điền được không?
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì gật gật đầu và nói:
- Chuyện này thì đương nhiên không thành vấn đề rồi, bố vợ, con không có bận chuyện gì cả nên có thể đưa bố đi gặp Bí thư Điền đấy!
- Ừ!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ông nói:
- Tiểu Diệp, vậy bây giờ chúng ta đi được không?
- Nhanh như vậy à?
Chưa kịp đợi Diệp Lăng Phi nói thì Bạch Tình Đình đã nói với vẻ khó hiểu:
- Bác Chu, bác vừa mới về nhà, bây giờ lại đi thì có phải là gấp gáp quá không? Con thấy không cần phải vội vàng như vậy! Bác Chu, bây giờ bác đi nghỉ ngơi một chút, tối nay Diệp Lăng Phi sẽ đưa bác đi gặp Bí thư Điền, bác Chu, bác thấy như thế nào?
Chu Hồng Sâm lắc đầu nói:
- Tình Đình, cuộc hành trình của bác rất gấp gáp, ngày mai sáng sớm bác phải rời khỏi Vọng Hải rồi, bác chỉ có thể ở lại Vọng Hải một đêm nay thôi, bác muốn nói chuyện với Bí thư Điền nhiều một chút, còn hai mẹ con Hân Mính thì tối nay về bác sẽ trò chuyện tiếp!
Bạch Tình Đình nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì cô cũng không có cách nào nói tiếp được nữa, chỉ có thể lắc đầu nói:
- Bác Chu, nếu chuyến đi của bác gấp gáp như vậy thì con cũng không nói nhiều nữa, vốn dĩ con còn muốn cùng ra ngoài ăn với bác Chu một bữa cơm nữa!
- Để có dịp đã!
Chu Hồng Sâm cười nói,
- Sau này bác còn về Vọng Hải nữa mà, tỉnh thành cách Vọng Hải cũng không phải xa lắm, nếu bác muốn trở về thì sẽ trở về Vọng Hải rất nhanh đấy!
Diệp Lăng Phi đứng dậy và nói với Chu Hồng Sâm:
- Bố vợ, bố đã nói như thế thì con sẽ đưa bố đi gặp Bí thư Điền, đúng lúc con đang có chuyện muốn gặp Bí thư Điền, chúng ta sẽ cùng nhau đi gặp Bí thư Điền nhé!
- Vậy thì được!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì đứng lên và nói:
- Tiểu Diệp, vậy bây giờ chúng ta đi thôi, bố lo là lãnh đạo cũ của bố không có kiên nhẫn để chờ đợi đâu, bố biết là công việc của ông ấy cũng rất bận đấy!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi vừa trở về mà bây giờ lại đi ra ngoài nữa, cô đứng dậy và nói với hắn:
- Ông xã, bây giờ anh đi sao? Hay là nghỉ ngơi một chút rồi đi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay và nói:
- Tình Đình, anh và bố vợ đi luôn, em ở nhà nói chuyện với Hân Mính về tình hình của biệt thự mà hôm nay chúng ta đi xem, nếu Hân Mính không thích biệt thự đó lắm thì chúng ta lại bảo Dã Thú đi tìm tiếp, tóm lại là anh hy vọng Hân Mính có thể hài lòng về nó!
Chu Hân Mính cũng biết Diệp Lăng Phi nói đến chuyện căn nhà đó, chỉ là Chu Hân Mính có chút không hiểu, Chu Hồng Sâm khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện biệt thự thì ông nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi một cách khó hiểu:
- Tiểu Diệp, con lại mua biệt thự nữa à?
- Dạ!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói:
- Hân Mính muốn ngắm biển, chung quanh biệt thự ở Nam Sơn này đâu có biển cho nên con muốn đổi một biệt thự khác, kỳ thực thì con không có chuyện gì khác cả chỉ là vì con muốn tâm trạng của Hân Minh tốt hơn thôi, bố vợ, chúng ta đi thôi, dọc đường chúng ta từ từ nói tiếp nhé!
- Vậy được!
Chu Hồng Sâm gật gật đầu, ông và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi biệt thự. Trước khi lên xe, Chu Hồng Sâm nhìn chiếc xe của Diệp Lăng Phi một cái và khen ngợi:
- Xe đẹp lắm, Tiểu Diệp, chiếc xe này bố vừa nhìn đã biết giá của nó rất xa xỉ rồi đấy!
- Không nhiểu đâu bố, chỉ mấy trăm vạn thôi!
Diệp Lăng Phi có vẻ như không để ý, hắn mở cửa xe và định lên xe thì tự nhiên hắn xoay mặt sang hướng Chu Hồng Sâm và nói:
- Bố vợ, bố có muốn lái nó không?
Chu Hồng Sâm rất ít khi lái xe, ông có tài xế riêng lái xe cho mình rồi nên Chu Hồng Sâm không cần lái xe nữa. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì Diệp Lăng Phi thì Chu Hồng Sâm chần chừ một chút rồi lập tức nói:
- Được rồi, bố rất ít khi lái xe, hôm nay lái thử xem!
Diệp Lăng Phi vừa nãy chẳng qua chỉ thuận miệng mà nói ra thôi, trước đây hắn biết Chu Hồng Sâm vốn không lái xe. Phải nói là khi nãy Chu Hồng Sâm nói câu đó đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy bất ngờ.
Chu Hồng Sâm dĩ nhiên đã mở lời ra đánh giá chiếc xe thì chắc chắn ông đã có chút hứng thú với chiếc xe này. Đây vốn không phải là điểm mấu chốt của câu chuyện, mà điểm mấu chốt ở đây chính là Chu Hồng Sâm không giống như trước đây nữa, trước đây ông đối với những thứ vật chất như thế này vốn không có chút hứng thú nào cả. Diệp Lăng Phi còn nhớ lúc đầu Chu Hồng Sâm luôn tập trung hết cho công việc nhưng lần này Chu Hồng Sâm lại khiến cho Diệp Lăng Phi có một cảm giác khác, dường như Chu Hồng Sâm cũng muốn chạy theo những thứ vật chất này.
Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là cảm giác của Diệp Lăng Phi mà thôi, hắn vốn không nói ra những điều này nhưng sau khi nghe Chu Hồng Sâm nói có hứng thú với việc lái xe thì Diệp Lăng Phi đóng cửa xe mà khi nãy hắn vừa mới mở ra lại rồi đi về phía cửa xe bên kia và mở ra, hắn ngồi vào chỗ của phó lái. Chu Hồng Sâm ngồi vào chỗ của lái xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói:
- Tiểu Diệp, chiếc xe này con mua ở Vọng Hải à?
Diệp Lăng Phi khi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì hắn quay mặt sang Chu Hồng Sâm và nói:
- Bố vợ, có chuyện gì sao ạ?
- Không phải!
Chu Hồng Sâm nói,
- Bố chỉ cảm thấy sau khi bố rời khỏi Vọng Hải thì nền kinh tế ở đây phát triển rất nhanh, ở đây mà có thể mua được loại xe hơi cao cấp như vậy à! Bố nhớ năm đó khi bố còn ở Vọng Hải, bố không thể nào mua được loại xe hơi như vậy đâu, ở tỉnh đó những nơi có thể mua được loại xe này cũng rất ít, chủ yếu vẫn là vấn đề kinh tế, có nhiều người mua thì mới có nhiều tiệm bán xe này chứ, nếu không thì loại xe này cũng sẽ không bán được, chuyện này thì không cần phải nói nữa, Tiểu Diệp, con nói có đúng không?
- Bố vợ, bố nhầm rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Xe này ở Vọng Hải chính xác là không có chỗ nào bán, phải nó là không có hàng có sẵn, có chỉ là đặt người ta chế tạo thôi, đây là xe nhập từ nước ngoài vào. Kỳ thực ở Vọng Hải không phải là không có chỗ nào bán loại xe này nhưng cần phải đặt cọc trước, bố vợ, lẽ nào bố thấy hứng thú với chiếc xe này à?
- Bố chỉ là tiện miệng mà nói thôi!
Chu Hồng Sâm cười nói,
- Bố nào có thể có hứng thú gì chứ. Chiếc xe này giá mấy trăm vạn, nếu để bố ngồi lên nó thì phiền phức lắm, chốn quan trường của bố không thể tự do như người bình thường các con được. Nhất cử nhất động của bố đều phải suy nghĩ đến sự ảnh hưởng của nó, bố cũng chỉ tùy tiện mà nói ra như vậy thôi! Tiểu Diệp, bố chỉ cảm thấy xã hội này có tiền là tốt thôi, không giống trước đây, bố còn nhớ lúc trước…!
Chu Hồng Sâm vừa lái xe và vừa nói với Diệp Lăng Phi về chuyện quá khứ. Diệp Lăng Phi không nói xen vào, hắn đẩy cửa sổ xe xuống, trong tay kẹp điếu thuốc, tai nghe Chu Hồng Sâm nói về chuyện cũ. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hồng Sâm bây giờ so với Chu Hồng Sâm trước đây có chút thay đổi, chỉ là Diệp Lăng Phi không nói ra được rốt cuộc là thay đổi ở đâu, Diệp Lăng Phi chỉ cảm thấy Chu Hồng Sâm đang ở trước mặt mình càng ngày càng coi trọng những thứ vật chất như vậy. Theo Diệp Lăng Phi, những thứ đó chỉ là hư không, không có tác dụng gì cả.
Khi Chu Hồng Sâm lái xe rời khỏi khu Nam Sơn thì ông nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, lần này bố trở về thực sự là có hơi gấp gáp, bố cùng không nghĩ rằng bố sẽ trở về gấp gáp như vậy!
- Bố vợ, thực sự con không hiểu lắm, vì sao lần này bố lại trở về một cách gấp rút như vậy!
Khi Diệp Lăng Phi ở biệt thự thấy Chu Hồng Sâm đột nhiên trở về thì hắn cảm thấy kỳ lạ, chỉ là trước mặt mọi người Diệp Lăng Phi không hỏi mà thôi, bây giờ nghe Chu Hồng Sâm chủ động nhắc đến chuyện này thì Diệp Lăng Phi nói:
- Bố vợ, lần này bố về…!
- Ừ, bố có chút việc!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ông nói:
- Bố về Vọng Hải để giải quyết một chút chuyện trước đây còn lưu lại, bố hy vọng lãnh đạo cũ của bố có thể giúp đỡ bố một tay!
- Chuyện trước đây còn lưu lại?
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hồng Sâm một cách hoài nghi và nói:
- Bố vợ, chuyện gì mà trước đây còn lưu lại thế?
- Ừ, bố nói mà nói cũng không rõ nữa!
Chu Hồng Sâm nói,
- Chính là lúc trước khi bố ở Vọng Hải đảm nhận chức Bí thư thành ủy, bố đã từng điều tra một vài thương nhân đầu tư có vấn đề, nói sao nhỉ, những chuyện đó vốn không hắn là chuyện của bố nhưng vì chúng có liên quan đến một vài quan viên khác , bí thư thành ủy như bố phải đích thân đi giải quyết, tuy chuyện này đã giải quyết xong những vẫn còn lưu lại một vài vấn đề chưa được giải quyết, lần này bố đến tìm lãnh đạo cũ của bố để giải quyết, chuyện này không thể để vậy mà không xử lý được, như vậy cũng không tốt lắm, Tiểu Diệp, không biết bố nói vậy con có hiểu không?
Diệp Lăng Phi lắc đầu và nói:
- Bố vợ, con không hiểu lắm, có lẽ là con không hiểu những chuyện quan trường của bố, cho nên không hiểu những vấn đề còn lưu lại trong quá khứ mà bố nói rốt cuôc là cái gì, nhưng bố vợ đã giải quyết những vấn đề đó thì con cho rằng nhất định có sự cần thiết ở đây, bố vợ, những chuyện này bố không cần nói nhiều với con, cho dù bố có nói với con thì con cũng không hiểu, vậy chi bằng bố đừng nói!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ông cười nói:
- Cũng đúng, những chuyện này khiến người ta rất phiền não, bố vốn không muốn quản nhưng nghĩ lại lúc trước là vì bố đã lưu lại những chuyện đó nên chi bằng để bố đến gặp lãnh đạo cũ một chút giải quyết những vấn đề này, như vậy sau này bố cũng yên tâm không cần phải suy nghĩ đến nữa!
Diệp Lăng Phi thở dài, hắn cảm thấy Chu Hồng Sâm nói đã lưu lại những vấn đề gì đó mà lẽ ra lúc trước đã giải quyết xong rồi không muốn giải quyết nữa. Cách làm của Chu Hồng Sâm khi đó nhất định là để lại cho bí thư thành ủy sau này giải quyết, ông không cần phiền não nữa. Nhưng lần này Chu Hồng Sâm trở về lại vì những chuyện này, nói cách khác Chu Hồng Sâm ở tỉnh đó nhất định đã gặp phải vấn đề gì rồi nên mới khiến Chu Hồng Sâm thay đổi cách nghĩ muốn trở về Vọng Hải để giải quyết.
Diệp Lăng Phi sở dĩ nói hắn không phải là người chốn quan trường, không muốn biết những chuyện này, nguyên nhân chủ yếu là Diệp Lăng Phi không muốn dính dáng đến. Diệp Lăng Phi cảm thấy lần này Chu Hồng Sâm trở về đã có chút thay đổi, theo Diệp Lăng Phi thấy thì nếu Chu Hồng Sâm thực sự đã thay đổi thì cho dù bây giờ hắn có hỏi Chu Hồng Sâm thì Chu Hồng Sâm cũng sẽ không nói.
Diệp Lăng Phi thở dài chỉ là vì hắn biết mình lại có thêm chuyện phiền não nữa rồi, Chu Hồng Sâm nói gì thì nói cũng là bố ruột của Chu Hân Mính, nếu như một ngày nào đó ông xảy ra chuyện gì ở tỉnh đó thì hắn sẽ là người đi dọn dẹp.
Khi Diệp Lăng Phi đang thầm than thở thì Chu Hồng Sâm đã chuyển chủ đề câu chuyện sang Chu Hân Mính. Chu Hồng Sâm nói:
- Tiểu Diệp, Hân Mính khi nào có thể lâm bồn vậy?
Diệp Lăng Phi trong lòng đang toát mồ hôi, bất luận Chu Hồng Sâm nói thế nào cũng là bố của Chu Hân Mính, đã không biết con gái của mình khi nào có thể lâm bồn mà còn đi hỏi mình. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng nghĩ lại, mình nói thế nào cũng là cha của đứa bé trong bụng Chu Hân Mính, Chu Hồng Sâm hỏi mình về chuyện này thì cũng không có gì là sai cả. Diệp Lăng Phi trong lòng cảm thấy chua chát, Chu Hồng Sâm đã có mang vào năm ngoái đã được mười tháng, có mang mười tháng thì chí ít đến tháng tám năm này mới có thể lâm bồn được. Bây giờ đã giữa tháng năm rồi, thêm nửa tháng nữa là sang tháng sáu, ngày tháng còn lại cũng không nhiều lắm. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì Chu Hồng Sâm nói:
- Bố vợ, Hân Mính khoảng tháng tám là sinh đấy, không biết đến lúc đó bố vợ có thời gian về đây không?
- Bố đương nhiên phải về rồi!
Chu Hồng Sâm nói,
- Không ngờ lại nhanh như vậy, bố sắp được làm ông ngoại rồi, khi đó bất luận công việc bận rộn như thế nào thì nhất định bố cũng sẽ về thăm Hân Mính!
- Ừ, nhất định là như vậy rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Con sẽ gọi điện thoại cho bố vợ, bố vợ, nếu đến lúc đó bố bận qua thì bố có thể về Vọng Hải sớm vài ngày nhé!
- Bố sẽ cố gắng mà!
Chu Hồng Sâm khẽ thở dài và nói:
- Tiểu Diệp, con không phải là không biết công việc ở tỉnh đó rất nhiều, trước đây Vu thị trưởng còn ở tỉnh đó làm rất xuất sắc, bố là người kế nhiệm Vu thị trưởng, nên không thể nào làm kém hơn Vu thị trưởng được, nói đến đây, Tiểu Diệp, con có biết Vu thị trưởng bây giờ làm gì không?
- Bây giờ Vu thị trưởng đang ở thành phố Đông Hải, ông ấy làm quan rất tốt!
Diệp Lăng Phi nói,
- Thành phố Đông Hải bây giờ so với trước đây rất khác, đây đều là nhờ Vu thị trưởng cả!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nhớ đến lúc trước mình đã giúp đỡ Vu Chấn không ít, Vu Chấn có thể đặt đứng vững ở Đông Hải hoàn toàn là nhờ cả vào quan hệ của Diệp Lăng Phi.
- Lần trước khi bố nói chuyện phiếm với Lão Tưởng cũng đã nhắc đến Vu thị trưởng!
Chu Hồng Sâm nói,
- Lão Tưởng cũng nói lúc Vu thị trưởng còn ở tình thành thì cũng làm việc rất tốt!
- Tưởng Khải Lâm?
Diệp Lăng Phi đột nhiên nói ra cái tên này.
Chu Hồng Sâm gật đầu và nói:
- Lão Tưởng ở tỉnh đó đã giúp đỡ cho công việc của bố rất nhiều, nếu không có Lão Tưởng thì bố có thể sớm đã làm không nổi rồi!