Chương 117: Bao vây chặn đánh

Ne Win lái xe trên đường chạy như điên, Ở đằng sau, Suu Kyi đã đưa khẩu súng dịch khỏi đầu Bạch Tình Đình. Nàng đưa khẩu súng sang bên tay trái, tay phải khẽ vuốt bộ mặt mềm mại của Bạch Tình Đình.

- Mỹ nữ, nếu cô cứ chết như vậy thì thật là đáng tiếc.

Suu Kyi vừa vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Bạch Tình Đình vừa cười lạnh nói:

- Ngươi biết ta hận ngươi như thế nào không? Ngươi quả là một cô gái xinh đẹp, cả ngày lãng phí thời gian trang điểm ăn mặc, có được làn da này không biết đã tốn biết bao nhiêu phấn đây nhỉ? Không biết khi ta vạch một vệt trên mặt ngươi thì sẽ ra sao đây?

- Đừng, đừng làm thế, tôi van cầu cô, cô bỏ qua cho tôi. Tôi không biết các cô, cũng không có thù oán với các cô. Cô yên tâm, tôi sẽ không đi nói lung tung.

Bạch Tình Đình từ trước đến nay sống trong êm ấm, chưa từng trải qua những chuyện như thế này. Không chỉ có Bạch Cảnh Sùng mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng vô cùng yêu thương nàng, vì vậy bây giờ nàng nghe thấy cô gái Myanma này bức ép thì đã sợ tới mức run rẩy cả người, không bất tỉnh đã là tốt lắm rồi.

- Thả cô ra cũng được. Chỉ là cô xinh đẹp như vậy, thả cô ra xem ra cô sẽ được tiếp tục sống cuộc sống trong nhung lụa.

Suu Kyi phát ra vài tiếng cười lạnh:

- Còn tôi sẽ phải bỏ mạng.

Nói tới đây, Suu Kyi đưa tay cầm lấy chiếc cằm của Bạch Tình Đình, hung dữ nói:

- Tại sao chúng ta đều là phụ nữ mà vận mệnh lại bất đồng. Tôi muốn hủy cái gương mặt chán ghét này của cô, cho cô cả đời không dám gặp mặt người khác.

Bạch Tình Đình nghe thấy những lời này của Suu Kyi thì bờ môi khẽ run run, bất tỉnh. Suu Kyi buông cằm của Bạch Tình Đình ra, cười lạnh nói:

- Ta vẫn còn chơi chưa đủ mà đã bất tỉnh rồi sao.

Ne Win nhìn thấy phía đằng sau có một chiếc xe cảnh sát truy bắt thì hướng về phía Suu Kyi nói:

- Suu Kyi, đừng chơi đùa nữa, đằng sau chúng ta có xe cảnh sát.

- Cảnh sát Trung Quốc chết tiệt, em muốn xử lý bọn chúng.

Suu Kyi định thò đầu ra bên ngoài. Thế nhưng bỗng nhiên xen nghiêng một cái, Suu Kyi đã đâm đầu vào cửa xe, nàng tức giận nói:

- Anh làm gì thế?

- Phía trước có chướng ngại vật.

Ne Win xoay tay lái, chiếc xe liền quẹo qua bên phải đi qua một con đường khác. Thần sắc Ne Win trở nên nghiêm trọng, so với sự điên cuồng của Suu Kyi thì Ne Win tỉnh táo hơn nhiều.

Gã lái xe tăng tốc đến cao nhất, thế nhưng con đường này thật quá hẹp, phố xá hai bên lại có nhiều chướng ngại vật. Con đường này vốn là một cái chợ đêm, hàng hóa chất đầy.

Suu Kyi, xem ra chúng ta gặp phiền toái, cảnh sát Trung Quốc sẽ không buông tha cho chúng ta.

Ne Win tỉnh táo nói:

- Ngã ba phía trước em xuống xe, anh sẽ đánh lạc hướng những người cảnh sát này. Sau đó em sẽ chạy tới địa điểm ước định của chúng ta rồi đại ca sẽ đưa em rời đi.

- Em không đi, em muốn đi cùng anh.

Suu Kyi điên cuồng kêu lên:

- Nếu như cảnh sát đuổi theo chúng ta, chúng ta sẽ xử lý cô gái này sau đó xử lý tiếp những cảnh sát kia.

- Không thể động đến cô gái này, giữ lại nàng ta còn có giá trị lợi dụng, vạn bất đắc dĩ chúng còn có thể dùng nàng để uy hiếp.

Ne Win từ trước tới giờ đi ám sát cũng đã từng gặp qua một số lần bị cảnh sát vây quanh, thế nhưng hắn dựa vào con tin đã đào thoát thuận lợi mấy lần. Bây giờ Ne Win lại muốn làm như vậy.

- Tóm lại em không đi.

Suu Kyi kiên trì nói:

- Cùng lắm thì chúng ta chết cùng một chỗ.

- Đừng nói gở, anh sẽ không để cho em chết.

Ne Win nói:

- Bây giờ em gọi điện thoại cho đại ca, nói chúng ta hiện tại đang bị cảnh sát vây khốn, anh sẽ tận lực lái xe tới địa điểm ước hẹn. Để đề phòng bất trắc, chúng ta cần đại ca đón.

Suu Kyi dựa theo dặn dò của Ne Win mà gọi điện thoại cho đại ca của nàng lái xe tới vùng ngoại thành. Lúc này, chiếc xe màu đen đã bị phát hiện, hơn mười xe cảnh sát ở các đường đang không ngừng vây quanh.

Ở đằng sau, Chu Hân Mính cùng với Diệp Lăng Phi cũng không bỏ cuộc. Chu Hân Mính lái xe truy kích từ nãy đến giờ rõ ràng không nhanh bằng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sợ rằng Bạch Tình Đình ở trong chiếc xe kia sợ rằng mình đuổi theo gấp quá sẽ làm tổn thương nàng ta. Cho nên, Diệp Lăng Phi chỉ theo sát đằng sau chứ không ngăn lại.

Chiếc xe màu đen này chạy trong nội thành, dọc theo quốc lộ 202 mà hướng tới phía ngoại ô. Lúc này ở trên quốc lộ, đã có bảy tám chiếc xe cảnh sát được huy động. Hơn hai mươi cảnh sát cầm súng lục trong tay, được sự yểm hộ, bọn họ nhắm về phía chiếc xe màu đen sang trọng kia.

- Chiếc xe phía trước mau dừng lại.

Một nhân viên cảnh sát dùng chiếc loa lớn tiếng nói. Kêu gọi chiếc xe màu đen phía trước đầu hàng:

- Dừng xe, nếu như không nghe chúng tôi sẽ dùng tất cả mọi cách để khiến cho các bạn phải dừng lại.

Nhưng kết quả là chiếc xe màu đen vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào dừng lại, vẫn chạy băng băng trên đường. Những nhân viên cảnh sát kia đều mở bao súng ra, chuẩn bị xạ kích.

Đến khi cách chướng ngại vật này ba thước, đột nhiên chiếc xe màu đen lại rẽ sang bên phải.

- Mau đuổi theo.

Những cảnh sát này chạy bộ đuổi tới.

Chu Hân Mính thấy xe cảnh sát đuổi theo, nàng bị rơi vào trong một chiếc hố. Mà chiếc xe màu đen ở phía sau lao ra khỏi vòng bảo vệ không lâu, hai người trên xe theo Bạch Tình Đình tiến vào công trường kiến trúc.

Chu Hân Mính chạy đến trước công trường kiến trúc. Nàng dừng xe lại, bàn tay nắm lấy khẩu súng xông vào trong đó. ở phía sau, những cảnh sát khác cũng lao vào.

Giờ phút này, Diệp Lăng Phi cũng đã lái xe chạy vào trong công trường. Hắn dừng xe máy lại, xem xét công trường này. Trên công trường khắp nơi là cát, trông có vẻ hơi âm u. Trước cửa công trường có một tấm biển:

- Công trường trọng điểm, nghiêm cấm người ngoài tiến vào.

Diệp Lăng Phi đưa tay phải rút khẩu súng ngắn ra, hắn nhìn vào băng đạn thì thấy trong đó chỉ có năm viên. Loại súng ngắn bỏ đi này Diệp Lăng Phi trước kia rất khinh thường nhưng bây giờ hắn không còn cách nào khác, bây giờ mà về biệt thự lấy vũ khí cất trong rương của hắn nữa thì thật không thực tế.

Cũng may Diệp Lăng Phi biết rõ khẩu súng trong tay của mình có tính năng rất ổn định, nhìn bề ngoài thì có vẻ giống như là đã được cải tiến nhiều. độ chuẩn xác kém nhưng cũng là một vũ khí chấp nhận được.

Diệp Lăng Phi nào biết việc phân phối vũ khí cho cảnh sát thành phố Vọng Hải vô cùng nghiêm khắc hạn chế. Chức vụ không giống nhau thì vũ khí được phân phát cũng không giống nhau. Toàn bộ cảnh sát trong thành phố cũng không có vũ khí thống nhất. Mấy năm trước có một cảnh sát giao thông vì không khống chế được lý trí dùng vũ khí để giết người vì một chuyện cỏn con ở trong gia đình.

Sau sự kiện này, thành phố Vọng Hải đối với việc phân phát cấp súng hạn chế rất nghiêm ngặt, Diệp Lăng Phi sau khi xem xét khẩu súng này xong liền tiến vào trong công trường.