Chó khi bức bách còn biết nhảy tường, huống hồ là con người.
Bành Hiểu Lộ vừa nói xong Diệp Lăng Phi bắt đầu lo lắng. Hắn tin rằng với tính cách của Bành Hiểu Lộ không phải là không thể làm ra chuyện đó. Bành Hiểu Lộ là ai, trước đây cô ta là huấn luyện viên, nhìn thì có vẻ thuần khiết, xinh đẹp nhưng khi tức giận nên thì người bình thường không thể so sánh được.
Cái gọi là Hổ phụ sinh hổ tử, tương môn hổ nữ, câu cổ ngữ này không phải tùy tiện nói ra mà phải trải qua hàng ngàn năm tích lũy kinh nghiệm mới tổng kết ra được.
Bố của Bành Hiểu Lộ là quân nhân cao cấp, ông nội thì khỏi phải nói rồi, nếu như thật sự ép cô ta, không phải không có khả năng làm ra những chuyện không có lợi cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi trong lòng thật sự lo lắng, vừa động não vừa nghĩ thầm:
- Cứ dỗ Bành Hiểu Lộ cái đã, bất luận cô ta muốn làm gì, dù sao để mình có thời gian suy nghĩ là đối sách tốt nhất.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, khẩu khí nói chuyện không kiên quyết như ban nãy:
- Bành Hiểu Lộ, chúng ta cũng là bạn bè, em có chuyện, anh làm sao không giúp được, em nói đi, muốn anh làm gì?
Ở đầu kia điện thoại Bành Hiểu Lộ hừ lạnh lùng nói:
- Em muốn anh giả điên, cái đó có giúp không?
Diệp Lăng Phi đồng ý nói:
- Giúp! Không phải chỉ là giả điên thôi sao? Cái đó có là gì, chuyện nhỏ.
- Vậy thì tốt. Đợi đến chiều em lại gọi điện cho anh, đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn, Diệp Lăng Phi anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em, đến lúc đó, anh mà không giúp, em sẽ đi tìm Bạch Tình Đình.
- Bành Hiểu Lộ, chúng ta là bạn bè, em nói như vậy khách sáo quá!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong ở đâu kia điện thoại đã cúp rồi, không để Diệp Lăng Phi có cơ hội nói. Diệp Lăng Phi nhìn điện thoại hừ lạnh lùng:
- Muốn tôi giả điên, sao cô không giả điên đi.
Diệp Lăng Phi bị Bành Hiểu Lộ thúc ép quá rồi, trước khi Bành Hiểu Lộ cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi không dám nói thế, đến khi Bành Hiểu Lộ cúp điện thoại, Bạch Lăng Phi mới dám nói thật những điều trong lòng. Hắn vừa nói xong mới nhớ ra Bạch Tình Đình đang ngồi ở bên cạnh, Diệp Lăng Phi quay sang Bạch Tình Đình cười nói:
- Bà xã, là Bành Hiểu Lộ, ban nãy cô ta gọi điện là muốn anh giúp đỡ.
Trên khuôn mặt xinh tươi của Bạch Tình Đình hiện lên một nụ cười khác lạ, cô ta không phải là kẻ ngốc, phản ứng ban nãy của Diệp Lăng Phi đã sớm bị cô ta nhận ra, lúc đó, nghe Diệp Lăng Phi nói xong, Bạch Tình Đình thản nhiên nói:
- Ông xã, anh không phải cần đi giả điên sao?
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Ai nói chứ. Kẻ ngốc mới đi giả điên, anh lại không ngốc, tại sao phải giả điên!
Thái độ của Bạch Tình Đình có chút kỳ lạ, than thở nói:
- Nhưng ban nãy em rõ ràng nghe thấy ông xã đồng ý với Bành Hiểu Lộ rồi, lẽ nào em nghe nhầm? Ban nãy em còn nghe thấy ai đó rất tức tối nói những câu về giả điên gì đó, có khi em bị ảo giác rồi, em nghĩ em cần đi bệnh viện kiểm tra mới được.
Bạch Tình Đình cố ý nói vậy với Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi giả vờ như không nghe thấy gì, rút một điếu thuốc ra đặt lên miệng, hắn với tay định lấy bật lửa, Bạch Tình Đình nhanh hơn lấy giành lấy cái bật lửa. Bạch Tình Đình cầm bật lửa của Diệp Lăng Phi trong tay nói:
- Ông xã, anh nói đi, rút cuộc là có chuyện gì, có phải là em nghe thấy ảo giác?
Diệp Lăng Phi ngậm điếu thuốc trong mồm, phía trước có đèn đỏ, Diệp Lăng Phi vừa đạp phanh để xe dừng lại thì đã thấy phía trước có sáu bảy chiếc xe đỗ, Diệp Lăng Phi dừng xe xong, để tay lên ngực của Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em đưa bật lửa cho anh, anh sẽ nói với em, có phải em có vấn đề hay không.
Bạch Tình Đình đưa bật lửa cho Diệp Lăng Phi nói:
- Anh làm như em thích bật lửa của anh ấy, đưa cho anh đấy.
Bạch Tình Đình nói rồi trả bật lửa lại cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy bật lửa, bật lửa lên châm thuốc rồi tiện tay vứt ra trước mặt, hắn hút một hơi rồi quay sang Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em cũng đừng tức giận, Bành Hiểu Lộ tìm anh thật sự là không có chuyện gì, chỉ là muốn nhờ anh giúp đỡ, hình như mẹ cô ta sẽ đến Vọng Hải, đồng thời dẫn theo một người. Còn người ấy là ai, trên điện thoại Bành Hiểu Lộ không nói, anh vốn không định giúp Bành Hiểu Lộ, nhưng Bành Hiểu Lộ bắt anh phải giúp cô ta, cô ta nói nếu anh không giúp cô ta, cô ta sẽ gọi điện cho em.
- Anh nói Bành Hiểu Lộ muốn gọi điện cho em?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong có chút khó hiểu, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Ông xã, ý anh là Bành Hiểu Lộ sẽ gọi điện cho em, cô ta tại sao lại muốn gọi điện cho em?
Ban nãy Diệp Lăng Phi đã nghĩ rồi, nếu mình không làm như nói đùa với Bạch Tình Đình, nhỡ một ngày nào đó mình đắc tội với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ nói chuyện cô ta và Diệp Lăng Phi ở Ma Cao cho Bạch Tình Đình nghe, Bạch Tình Đình sẽ rất tức giận. Diệp Lăng Phi không muốn để tình cảnh đó xảy ra. Diệp Lăng Phi bây giờ rất thận trọng, luôn sợ có vấn đề xảy ra. Lần này không dễ gì làm hòa được với Bạch Tình Đình, hắn không muốn lại có chuyện xảy ra. Diệp Lăng Phi nói:
- Ừ, anh cũng thấy lạ, bà xã, em nói xem, Bành Hiểu Lộ rút cuộc nghĩ gì?
Bạch Tình Đình bĩu môi nói:
- Em làm sao biết được, em cũng không phải là Bành Hiểu Lộ. Em thấy mười phần là anh làm chuyện xấu gì đó bị Bành Hiểu Lộ bắt được thóp, Bành Hiểu Lộ mới nói như vậy, ông xã, anh nói thẳng đi, anh có chuyện gì không?
- Anh có thể có chuyện gì chứ, bà xã, em đừng nói lung tung. Con người anh rất yêu gia đình, yêu bà xã.
Bạch Tình Đình vênh mặt lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh yêu gia đình, yêu bà xã, hừ, anh chỉ nói mồm mà thôi, em không cảm thấy thế. Vậy anh nói đi, anh yêu gia đình như thế nào, yêu vợ như thế nào.
- Anh không phải ngày nào cũng hát bài hát đó sao, anh yêu gia đình anh, yêu vợ anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, thấy xe trước mặt đã đi rồi, hắn vội vàng khởi động xe, Bạch Tình Đình giục:
- Ông xã, anh vẫn chưa nói xong, anh mau nói nhanh.
- Bà xã, đều là vợ chồng già rồi, đừng có như vậy nữa.
Diệp Lăng Phi ngầm ám chỉ hai cô gái Nhật Bản ngồi ở đằng sau, ám chỉ Bạch Tình Đình cần chú ý hình tượng của mình, Bạch Tình Đình quay đầu nhìn Suzu Yamakawa và Minako, rồi lại quay đầu lại nói:
- Ông xã, anh đừng có tìm lý do nữa, bây giờ em muốn biết, anh mau nói đi.
- Được rồi, bà xã, tối nay khi ở trên giường anh sẽ biểu đạt tình yêu của anh dành cho em.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, qua gương xe phía trước nhìn Suzu Yamakawa và Minako ngồi ở đằng sau nói:
- Các cô thích mặc quần áo gì?
Minako hơi sửng sốt vội nói:
- Loại nào cũng được.
- Quần áo người phục vụ ư?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi, không đợi Minako trả lời, Bạch Tình Đình đã thò tay cấu vào eo Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, Diệp Lăng Phi vội chữa lời:
- Ý của tôi là, các cô gái Nhật có thích mặc quần áo người phục vụ không?
Minako vội giải thích nói:
- Không phải như vậy. Loại quần áo đó chúng tôi không mặc, tiểu thư Yamakawa rất chú ý ăn mặc.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi biết, tôi cũng không nói là cô ấy không chú ý trang phục, tôi chỉ nói là người Nhật các cô tại sao trong phim luôn mặc quần áo người phục vụ , ồ đúng rồi, bây giờ ở Nhật công ty nào tương đối nổi tiếng, gần đây có bộ phim nào hay, ở đây thi không được, rõ ràng là không tiện lợi như ở Nhật, trên đường không tìm thấy chỗ bán đĩa phim, cứ cho là tìm thấy thì cũng lén lén lút lút. Trên mạng thì lại càng như vây, lần trước tôi xem một bộ phim thấy không tồi, trong phim có bảy thanh niên cưỡng bức một người phụ nữ trưởng thành, tôi download cả một đêm mới xong, vừa xem lại là Kim cương hồ lô oa, bọn lừa đảo đáng chết, tôi không biết tên khốn đó rút cuộc làm gì, nếu để tôi bắt được tên khốn đó, nhất định phải dạy dỗ cho nó một trận, dám lừa ông.
Diệp Lăng Phi ngồi lẩm bẩm, Bạch Tình Đình ngồi ở bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, cô ta không hài lòng nói:
- Ông xã, lẽ nào anh không thể đứng đắn một chút sao?
- Anh làm gì mà không đứng đắn, anh rất đứng đắn. Bà xã, anh muốn xin em một chuyện.
- Xin cái gì? Bạch Tình Đình hỏi
- Anh muốn em nâng cao tốc độ mạng internet ở nhà mình, tốc độ mạng bây giờ chậm quá, anh nghĩ nên lắp cáp quang như vậy tốc độ mới tốt hơn một chút. Anh nghĩ, sau này download phim cũng nhanh hơn, bà xã, em thấy có đúng không?
Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi nói cả buổi với cô ta chỉ là muốn download phim nhanh hơn. Cô ta hừ lạnh lùng nói:
- Anh đừng có mơ.
- Bà xã, em đừng giận, anh chỉ là tiện nói thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười. Đúng lúc đó chuông điện thoại của Bạch Lăng Phi vang lên, Bạch Lăng Phi cầm điện thoại lên vừa nghe, tiếng trong điện thoại là Điền Vi Dân. Lần trước Diệp Lăng Phi nói với Điền Vi Dân về chuyện đó, Điền Vi Dân nói đợi anh ta về Ninh Châu sẽ giải quyết, chắc là hôm nay Điền Vi Dân về đến Ninh Châu nên mới gọi điện thoại cho mình.
- Bí thư Điền, có chuyện gì vậy? Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tiểu Diệp, tối hôm qua có phải cậu đến khách sạn Hoa Anh Đào không? Điền Vi Dân hỏi.
- Vâng, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi không hề để ý, với hắn, chuyện đến khách sạn Hoa Anh Đào chẳng có gì to tát. Diệp Lăng Phi không hề nghĩ nhiều, nhưng hắn lại nghe thấy Điền Vi Dân thở dài nói:
- Tiểu Diệp, cậu gây họa rồi!