Chương 1110: Nở hoa

Tiểu Triệu cảm thấy vận may của mình thật tốt, cùng làm với Diệp Lăng Phi lúc nào cũng phá được án lớn, lần này lại phá được án lớn. Tiểu Triệu không quan tâm những người Nhật kia có lai lịch thế nào, họ đã đến thành phố Vọng Hải, thì phải tuân thủ luật pháp của Vọng Hải, vậy mà lại dám mang theo súng thật không ra sao.

Tiểu Triệu lập tức gọi điện thoại thông báo đội cảnh sát, để đội cảnh sát phái thêm cảnh sát đến, bắt tất cả những người Nhật Bản này về đồn tiến hành điều tra, cần điều tra rõ ràng những khẩu súng lục này rút cuộc từ đâu đến. Ở thành phố Vọng Hải, không cho phép tàng trữ súng ống trái phép.

Diệp Lăng Phi trực tiếp đi đến nơi ở của Yonchien Yamakawa, hắn vừa đến của phòng của Yonchien Yamakawa liền bị hai tên vệ sỹ của Yonchien Yamakawa chặn lại.

Diệp Lăng Phi mắng:

- Để tao vào nếu không chúng mày cũng sẽ giống với mấy tên đồng bọn kia của chúng mày.

Hai tên vệ sỹ không hề có ý tránh ra, đây là trách nhiệm của bọn chúng, cần bảo vệ Yonchien Yamakawa. Nhưng đáng tiếc hôm nay người mà bọn chúng gặp phải lại là Diệp Lăng Phi, một người mà bọn chúng không thể đắc tội được, bất luận bọn chúng ở Nhật Bản làm loạn ra sao, nhưng khi đối diện với Diệp Lăng Phi, bọn chúng chỉ là một đĩa rau để ăn. Chỉ đáng tiếc, đĩa rau nay không đến lượt Diệp Lăng Phi ra tay, Dã Thú và Dã Lang đã xông lên. Trong lúc Dã Lang và Dã Thú đối phó với hai tên vệ sỹ kia, Diệp Lăng Phi đã giơ chân phải lên đạp cửa phòng Yonchien Yamakawa.

Chợt nghe thấy tiếng phụ nữ thét lên trong phòng, Diệp Lăng Phi lao vào phòng của Yonchien Yamakawa, nhìn thấy trên giường, Yonchien Yamakawa và một cô gái trẻ không mặc quần áo nằm với nhau, cô gái trẻ kia khoảng hơn hai mươi tuổi, tiếng hét ban nãy chính là từ cô gái này.

Diệp Lăng Phi không hề để ý cô gái kia, đến trước mặt Yonchien Yamakawa, dang tay tóm lấy cổ Yonchien Yamakawa mắng:

- Yonchien Yamakawa, mày là đồ khốn nạn, tao hỏi mày, người của mày ở đâu?

Yonchien Yamakawa không biết có chuyện gì xảy ra, bị Diệp Lăng Phi tóm cổ, hai tay gã tóm lấy cánh tay Diệp Lăng phi, cố sức nói:

- Satan, mày định làm gì?

- Mẹ mày, mày nói cho tao biết người của mày rút cuộc ở đâu? Diệp Lăng Phi quát.

Yonchien Yamakawa cô sức nói:

- Tôi...tôi không hiểu ý của anh. Satan, chúng ta có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.

Diệp Lăng Phi buông tay nhìn cô gái ngay không mặc gì nằm bên cạnh Yonchien Yamakawa, mắng:

- Cô mặc quần áo vào rồi cút ngay, lập tức cút ngay!

Cô gái đó còn lề mề mặc quần áo, Diệp Lăng Phi liền mắng:

- Mẹ nó, cô có phải muốn tôi vứt cô qua cửa sổ không, bây giờ cầm quần áo rồi cút khỏi đây ngay!

Cô gái đó vừa mặc xong đồ lót, bị Diệp Lăng Phi quát sợ đến mức vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài. Dã Thú và Dã Lang đã giải quyết xong hai tên vệ sỹ của Yonchien Yamakawa, Dã Thú nhìn thấy một cô gái trẻ gần như không mặc gì từ trong phòng chạy ra, Diệp Lăng Phi lớn tiếng quát:

- Lão già Yonchien Yamakawa vẫn còn tìm gái trẻ, xem ra đúng là người già nhưng tâm không già.

Dã Lang và Dã Thú chạy vào, Dã Thú vừa vào, liền nhìn thấy Yonchien Yamakawa hai tay ôm lấy cổ mình, ra sức ho, Dã Thú đến trước mặt Yonchien Yamakawa, vỗ mạnh vào vai Yonchien Yamakawa cười nói:

- Lão già khốn khiếp, không ngờ ở Vọng Hải có thể gặp nhau, chúng ta thật là có duyên với nhau.

Dã Thú lúc đó cố ý vỗ mạnh vào vai Yonchien Yamakawa, Dã Thú lúc đó bỗng trở nên rất nặng, vừa vỗ xong, Yonchien Yamakawa bèn cau mày, kêu lên một tiếng. Yonchien Yamakawa nhận ra Dã Thú và Dã Lang nhưng Yonchien Yamakawa không biết những người Lang Nha này lại ở Vọng Hải. Lúc đầu Yonchien Yamakawa nghĩ chỉ có một mình Diệp Lăng Phi ở Vọng Hải, bây giờ nhìn thấy Dã Lang, Dã Thú, Yonchien Yamakawa mới biết mình đã mắc sai lầm, lão ta không hề nghĩ rằng ở Vọng Hải còn có thành viên tổ chức Lang Nha. Bây giờ không phải là lúc Yonchien Yamakawa suy nghĩ xem mình đã phạm lỗi gì mà lão đang phải đối mặt với sự chất vấn đầy phẫn nộ của Diệp Lăng Phi, Yonchien Yamakawa nghĩ nên trả lời những câu hỏi của Diệp Lăng Phi như thế nào.

Diệp Lăng Phi quát:

- Yonchien Yamakawa, mày nhanh trả lời tao. Người của mày ở đâu?

Yonchien Yamakawa nói:

- Vệ sỹ của tôi đều ở bên ngoài. Ban nãy khi các người vào, hẳn đã nhìn thấy vệ sỹ của tôi.

- Mày chỉ mang theo vài người như thế đến đây?

- Đúng thế. Satan, tôi không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh có thể giải thích cho tôi không?

Diệp Lăng Phi hừ lạnh lùng nói:

- Giải thích? Vậy được, tao sẽ giải thích cho mày, Yonchien Yamakawa, tao muốn mày biết, tao không phải không có việc gì đến làm phiền mày.

Diệp Lăng Phi bèn nói lại những chuyện mà tối hôm nay đã xảy ra, Diệp Lăng Phi kể hết xong bèn nói:

- Yonchien Yamakawa, mày còn muốn nói gì, người Nhật dám ở đây nổ súng với tao không nhiều, bây giờ tao muốn biết người của mày ở đâu?

- Đều ở đây. Satan, người của tôi đều ở đây, anh nếu nghi ngờ là người của tôi, anh có thể điều tra, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.

Diệp Lăng Phi mắng:

- Vớ vẩn. Tao bây giờ đi đâu tìm.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, đổi giọng hỏi:

- Tên khốn Takeshi Kusamoto ở đâu?

- Ông ta không ở đây. Hôm nay ông ta dẫn người đi rồi, ngày kia mới quay lại đây, cụ thể ông ta đi đâu tôi cũng không biết!

- Mày không biết?

Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào mắt Yonchien Yamakawa, hừ lạnh lùng nói:

- Mày nói tao có nên tin lời mày không?

- Satan, tôi không cần phải lừa anh, đây là sự thật. Tôi thật sự không biết ông ta đi đâu.

Đúng lúc đó bèn nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, đó là tiểu Triệu dẫn người đến. Tiểu Triệu đến bên tai Diệp Lăng Phi nói:

- Anh Diệp, trưởng khu Trần đích thân đến, anh xem làm thế nào?

- Khu trưởng Trần đến làm gì? Nửa đêm canh ba, khu trưởng Trần không ngủ đến đây làm gì?

Tiểu Triệu nói:

- Em không biết. Em cũng vừa mới biết, khu trưởng Trần dẫn cảnh sát đến.

Diệp Lăng Phi mắng:

- Mẹ nó. Ông ta không muốn làm cái chức khu trưởng nữa rồi, anh đến đây tìm người, ông ta lại dám đến quản. Tiểu Triệu, ở đây để anh xử lý, không có việc của em, em đi xuống trước đi lát nữa anh sẽ xuống.

- Vâng ạ.Tiểu Triệu đồng ý.

Tiểu Triệu rời đi xong, Diệp Lăng Phi nhìn Yonchien Yamakawa nói:

- Yonchien Yamakawa, việc này chưa xong đâu, tao cho mày và tên khốn Takeshi Kusamoto hai ngày, để giao nộp bọn người Nhật dám nổ súng bắn tao, nếu không chúng mày nên chuẩn bị mà lo hậu sự đi, ồ, chúng mày đừng hi vọng bỏ trốn, tao sẽ giám sát chúng mày, Yonchien Yamakawa, mày còn nhớ năm đó mày nói câu gì trước mặt tao không, mày lúc đó nói đó là địa bàn của mày, mày làm chủ. Vậy tao bây giờ trả câu nói đó cho mày, đây là địa bàn của tao, ở đây tao làm chủ, mày hiểu rồi chứ.

Diệp Lăng Phi nói xong, quay người đi. Dã Thú dang tay vỗ vào mặt Yonchien Yamakawa cười nói:

- Yonchien Yamakawa, mày đúng là đồ khốn, đám đến Vọng Hải, nhớ kỹ câu của ông mày, tao hy vọng mày sớm tìm ra lũ khốn dám nổ súng bắn bọn tao.

Dã Thú là người cuối cùng ra khỏi phòng của Yonchien Yamakawa, đúng lúc Dã Thú khép cửa, hắn ta đột nhiên cười nói:

- Ồ, mày nhìn tao, quên đi, cái cửa này đã bị đại ca của bọn tao dẵm nát rồi, Yonchien Yamakawa, tao khuyên mày nên thay cái cửa khác mà ngủ, nhưng đừng mong rời khỏi khách sạn này, tao sẽ phái người theo sát mày, mày mà dám trốn đi, tao sẽ như thế này...

Dã Thú đưa tay hình cái súng nói:

- Bằng! Đầu mày sẽ nở hoa, đến lúc đó, óc trắng của mày sẽ bắn tung tóe, tao tin cảnh tượng đó nhất định rất hay, Yonchien Yamakawa tao rất mong được xem cảnh đó.

Đợi Dã Thú đi, Yonchien Yamakawa nằm trên giường, thở một hơi thật dài. Cảnh tượng ban nãy thật sự khiến Yonchien Yamakawa vô cùng sợ hãi, Yonchien Yamakawa ban nãy đã nhìn thấy sát khí trong mắt Diệp Lăng Phi, lão ta lúc đó nghĩ Diệp Lăng Phi thật sự sẽ xử lý mình. Kỳ thực, Takeshi Kusamoto không hề rời đi, Takeshi Kusamoto đang ở trên lầu, Yonchien Yamakawa thà chết không chịu nói là bởi vì Yonchien Yamakawa lo lắng bọn người mà Takeshi Kusamoto phái đi sẽ quay lại, nếu bọn người đó bị Diệp Lăng Phi bắt gặp, Diệp Lăng Phi sẽ không dễ dàng buông tha, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đến Yonchien Yamakawa cũng không dám khẳng định. Yonchien Yamakawa lúc đó mới thà chết không nói, đúng lúc Yonchien Yamakawa cho rằng mọi việc đã ổn, gã béo người Nhật đó vội vàng chạy vào phòng của Yonchien Yamakawa nói:

- Yonchien Yamakawa tiên sinh, những cảnh sát kia đòi dẫn người của chúng ta đi.

- Cái gì?

Yonchien Yamakawa sửng sốt, lão ta không ngờ cảnh sát muốn bắt thuộc hạ của lão dẫn từ Nhật qua, Yonchien Yamakawa vội vàng hỏi:

- Những cảnh sát đó tại sao lại đòi bắt người của ta?

Tên béo người Nhật lắc đầu nói:

- Không biết. Yamakawa tiên sinh, tôi có cần liên hệ đại sứ quán ở bên này không, hy vọng đại sứ quán ở bên này ra mặt sẽ tạo áp lực với chính quyền ở đây.

- Đương nhiên cần. Cậu ngay lập tức gọi điện cho Yamaguchi tiên sinh, để Yamaguchi tiên sinh tạo áp lực ngoại giao với chính quyền bền này.

Gã béo lùn người Nhật đồng ý nói:

- Hiểu rồi ạ. Tôi bây giờ sẽ gọi điện cho Yamaguchi tiên sinh.

Yonchien Yamakawa vừa nằm xuống, lão ta vội vàng mặc quần áo, Yonchien Yamakawa đi gặp Takeshi Kusamoto, nói chuyện với Takeshi Kusamoto về việc này. Việc này nằm ngoài dự liệu của lão ta, lão ta không ngờ trong việc này lại liên lụy đến Diệp Lăng Phi.