Diệp Lăng Phi đồng ý để cho Suzu Yamakawa và Minako tạm thời ở lại biệt thự, còn chuyện sau này để sau hẳn nói. Diệp Lăng Phi hôm nay muốn đi biển, Suzu Yamakawa và Minako đương nhiên không thể rời khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi bảo Trương Vân phụ trách sắp xếp chuẩn bị cơm trưa cho hai người, Suzu Yamakawa còn đang mặc trang phục của nhân viên phục vụ khách sạn. Vẫn là Bạch Tình Đình tìm một bộ quần áo của mình đưa cho Suzu Yamakawa.
Diệp Lăng Phi lái xe chở cả nhà đi biển. Trước khi đi còn gọi điện thoại cho Angel, nhưng Angel không có ý muốn đi biển. Nếu Angel không muốn đi biển thì Diệp Lăng Phi cũng không miễn cưỡng Angel.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng mặt trời tươi đẹp, thích hợp cho việc du ngoạn trên bãi biển. Đợi sau khi đến biển, Diệp Lăng Phi chọn một bãi cát bằng phẳng rồi lấy đồ đạc trên xe xuống.
Trên bãi cát trải một tấm bạc lớn, bày bao nhiêu là đồ ăn thức uống. Diệp Lăng Phi mặc quần bơi vào rồi nhảy xuống biển bơi lội. Nước biển hơi lạnh, một mình Diệp Lăng Phi tự do bơi lội ngoài biển. Cảm giác bơi ngoài biển với bơi trong hồ bơi hoàn toàn khác nhau, cái bể bơi quá nhỏ mà lực nổi không mạnh, lại không có to lớn như ngoài biển. Diệp Lăng Phi bơi hồi lâu ngoài biển mới chịu đi lên với toàn thân ướt đẫm nước biển.
- Ông xã, ăn chút gì đi!
Bạch Tình Đình gọi Diệp Lăng Phi qua ngồi xuống, ném cho Diệp Lăng Phi một cái chân giò hun khói, Diệp Lăng Phi vừa gặm chân giò hun khói vừa quay qua Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, anh vẫn đang nghĩ đến chuyện của Suzu Yamakawa, anh cảm thấy anh không nên để cho Suzu Yamakawa ở lại biệt thự, dính vào củ khoai lang phỏng tay này của Suzu Yamakawa, giờ muốn vứt bỏ cũng khó!
Chu Hân Mính cười nói:
- Ông xã, anh cũng đừng suy nghĩ nữa!
- Sao anh có thể không nghĩ đến chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh nghĩ đến khuôn mặt thối của Yonchien Yamakawa là anh cảm thấy đau cả đầu rồi. Anh không tài nào hiểu nỗi. Yonchien Yamakawa mặt lừa kia sao lại có thể sinh ra một tiểu cô nương Suzu Yamakawa xinh đẹp như vậy chứ, thật là kỳ quái!
Mẹ của Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Chu Hân Mính, trên khuôn mặt bà nở nụ cười. Diệp Lăng Phi ăn xong chân giò hun khói. Lại với tay cầm một chai nước khoáng, vừa mới mở nắp chai nước khoảng thì di động của Diệp Lăng Phi vang lên, Bạch Tình Đình lấy di động của Diệp Lăng Phi đem qua đưa cho Diệp Lăng Phi.
Sau khi Diệp Lăng Phi bắt máy, chợt nghe thấy tiếng của Tiêm Đao vọng lại trong điện thoại:
- Satan, giờ anh nói chuyện có tiện không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Có chuyện gì, nói đi!
- Satan, dựa vào tin tức đáng tin cậy của bên Lang Nha chúng ta, Đới Vinh Cẩm đang chiêu mộ lính đánh thuê.
Tiêm Đao nói.
- Satan, Lang Nha đang ở bên này truy tìm hành tung của Đới Vinh Cẩm, không rõ Đới Vinh Cẩm lần này là đối phó Lang Nha hay là vì đối phó với anh!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe những lời của Tiêm Đao, hắn cầm di động đi mấy bước về phía biển, cố ý tách rời khoảng cách với đám người Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không muốn vì chuyện này mà phải để cho Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính phiền não. Hắn cầm di động đi đến bên bờ biển, chân nhúng vào trong nước biển, miệng thấp giọng nói:
- Tên khốn Đới Vinh Cẩm này sao còn chưa chết, anh còn tưởng hắn đã chết rồi chứ, lúc ấy suýt nữa anh còn quên mất tên khốn này nữa chứ. Ừm, xem ra lão già của hắn muốn báo thù đây, nhưng lão già hắn lúc này không tiện lộ diện. Vì thế mới để cho Đới Vinh Cẩm ra mặt rồi!
- Satan, chuyện hẳn là vậy!
Tiêm Đao nói.
- Bởi vì Đới Vinh Cẩm rốt cuộc chiêu mộ lính đánh thuê ở đâu, chúng ta tạm thời không thể điều tra ra được, chỉ có thể nói Đới Vinh Cẩm lần này chiêu mộ lính đánh thuê là vì báo thù!
- Cái này chẳng có gì đáng giá phải nghi ngờ cả!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cũng không tin Đới Vinh Cẩm chiêu mộ lính đánh thuê là vì giữ gìn hòa bình thế giới, chuyện này không phải sự thật, sau khi câu lạc bộ hỏa quân Mỹ bị hủy, ta tin mấy tên sống sót sẽ không cứ như vậy là xong việc đâu!
- Satan, bên anh cẩn thận một chút, em đã thông báo với Dã Lang, Dã Thú rồi, phàm là người của Lang Nha đều phải phải chú ý!
Tiêm Đao nói.
- Ý của Phi Hổ chính là trong khoảng thời gian này toàn lực đuổi bắt mấy người chạy thoát của Câu lạc bộ hỏa quân Mỹ. Đồng thời, chúng ta cũng sẽ mau chóng thăm dò tin tức của Đới Vinh Cẩm, cố gắng hết khả năng trước khi Đới Vinh Cẩm tập kích chúng ta, tiêu diệt hắn!
- Ừm, cứ như vậy đi, có tin gì báo cho anh biết!
Diệp Lăng Phi nói.
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, cũng không có lập tức quay trở lại mà đứng ở bờ biển nhìn ra xa. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy sau lưng mình vọng lại tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi quay người lại thì thấy Bạch Tình Đình đang dìu Chu Hân Mính đi tới.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Sao tụi em lại qua đây?
Chu Hân Mính tay đỡ bụng bầu, đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, có phải có chuyện gì không?
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chính là chuyện bên Lang Nha thôi, không có chuyện gì khác đâu!
- Thật sự không có chuyện gì sao?
Chu Hân Mính nhìn vào ánh mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chuyển ánh mắt quay qua hướng khác nói:
- Có thể có chuyện gì chứ, Hân Mính, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi, chúng ta quay trở về ăn cái gì đi.
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi không chịu nói gì, cô không có hỏi tiếp nữa. Ngay lúc Chu Hân Mính quay người, ánh mắt của cô bỗng nhiên lướt qua mặt biển cách đó không xa, nơi đó có cái gì đang nổi lềnh bềnh. Chu Hân Mính không quay người mà là nhìn về phía đó. Diệp Lăng Phi hơi kỳ lạ nhìn theo về hướng ánh mắt của Chu Hân Mính đang nhìn thì thấy có vật gì đang nỗi lềnh bềnh ở trên mặt biển. Diệp Lăng Phi nhàn nhạt nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, không có gì, chúng ta đi thôi.
- Ông xã, anh xem thử đó rốt cuộc là cái gì thế?
Chu Hân Mính dùng tay chỉ, miệng nói:
- Em thấy sao giống như là một người!
- Một người?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn nhìn lại rồi nhíu mày, đưa tay ra ôm eo Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính. Không phải người gì đâu, em nhìn nhầm rồi đó, chúng ta quay vào đi!
Ngay lúc những lời nói này của Diệp Lăng Phi vừa dứt thì có vài đang bơi ngoài biển bơi lại, liền theo sau đó chợt nghe có người hét lớn. Chu Hân Mính cau mày, miệng nói:
- Ông xã, nghe tiếng hét của bọn họ, giống như đó là một xác chết!
- Hân Mính, cho dù là xác chết thì sao chứ, cũng chẳng có liên can gì đến em cả, thời buổi này người chết khá nhiều mà!
Diệp Lăng Phi thản nhiên nói.
- Không thể có người chết là hoảng hốt ngạc nhiên lên thế chứ, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta không cần phải quan tâm, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, để cho cảnh sát đến xử lý!
- Ông xã, chẳng phải em là cảnh sát sao?
Chu Hân Mính nói.
Những lời này của Chu Hân Mính khiến cho Diệp Lăng Phi sửng sốt. Diệp Lăng Phi nói:
- Giờ em đã mang thai rồi, không thể đi quản những chuyện này được!
- Ông xã, em là cảnh sát, những chuyện như thế này nếu em không gặp thì thôi, nhưng em đã gặp rồi, em không thể không quản!
Chu Hân Mính nói.
- Ông xã, em phải qua đó xem!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, hắn liền nói:
- Hân Mính, anh qua đó xem, em ở đây đừng có qua, có chuyện gì anh sẽ nói cho em biết!
Bạch Tình Đình lúc này cũng khuyên:
- Hân Mính. Đúng vậy, cậu đang mang thai, nếu đi qua đó cũng không được tiện lắm. Hơn những việc này rất xui xẻo, cậu đừng có quản nữa!
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, vậy em không qua đó, anh qua xem thử đi!
- Được!
Diệp Lăng Phi đồng ý đáp. Diệp Lăng Phi sau khi nhìn Chu Hân Mính cùng Bạch Tình Đình trở vào, hắn mới cất bước đi về bên đó, mấy người bơi lội ở đó đã kéo cái xác đó đi về bên này, trên bãi biển có người cầm điện thoại gọi báo cảnh sát. Lúc Diệp Lăng Phi đến, cái xác đó đã được kéo lên bờ rồi, rất nhiều người muốn đến xem nhưng lại không dám nhìn. Cái xác đó bị ngââm trong nước có chút dọa người. Những người nhát gan đều không dám nhìn. Diệp Lăng Phi đi đến trước thi thể đó, đại khái có thể phán đoán ra hẳn là một gã đàn ông, chỉ là mặt bị nước ăn có chút phù lên, không dễ nhận định được thân phận. Diệp Lăng Phi quan sát một chút thi thể đó thì thấy tay phải của gã đàn ông đó đang nắm chặt, hình như là nắm cái gì đấy trong tay.
Diệp Lăng Phi vốn định đi xem trong tay là cái gì. Nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn là không có qua xem. Quan trọng là Diệp Lăng Phi không muốn tham gia vào chuyện này, hôm nay vốn rất cao hứng muốn đi biển chơi, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện thế này ở biển, là ai cũng đều cảm thấy bị mất hứng rồi. Thời buổi này người chết rất nhiều, nào là nhảy lầu tự tử, động kinh chết, uống trà chết, tóm lại người chết rất dễ dàng, người này ai biết được có phải do cuộc sống áp lực quá lớn mà phải lựa chọn con đường tự sát.
Diệp Lăng Phi cũng không muốn tham gia vào, nhưng bởi vì nguyên do của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi chỉ có thể qua xem thử, trong lúc Diệp Lăng Phi bên này đang do dự có nên đi xem trong tay người đàn ông đó rốt cuộc nắm cái gì hay không, chợt nghe tiếng còi của xe cảnh sát, Diệp Lăng Phi nhìn thấy xe cảnh sát đến, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Những chuyện thế này để cho cảnh sát xử lý sẽ tốt hơn. Bản thân cũng đỡ phải nhúng tay vào.
- Tránh ra, đừng có xúm lại, ở đây không có gì đáng xem cả!
Vài cảnh sát đã đi tới. Trong đó một người nhận ra Diệp Lăng Phi, người cảnh sát đó vừa thấy Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh cũng ở đây à.
Diệp Lăng Phi vốn không quen cảnh sát này, hắn chỉ nói qua quýt:
- Ừm, tôi đến đây đi bơi!
- Diệp tiên sinh, đại đội trưởng của chúng tôi lập tức đến!
Người cảnh sát đó nói.
- Nếu anh có chuyện gì, có thể nói với đại đội trưởng của chúng tôi!
Ý của người cảnh sát này chính là để cho Diệp Lăng Phi đứng sang bên chờ đã, có lẽ người cảnh sát đó cho rằng Diệp Lăng Phi phát hiện ra thi thể, cần nhân chứng ghi chép gì gì đấy, nhưng hắn cho rằng không đủ tư cách nói chuyện với Diệp Lăng Phi, ý của hắn chính là bảo Diệp Lăng Phi chờ lát nữa nói với đại đội trưởng của hắn. Người cảnh sát này cũng biết bối cảnh của Diệp Lăng Phi, biết con người này mình không thể trêu vào. Diệp Lăng Phi "Ừ" một tiếng rồi đứng sang một bên, không lâu sau Tiểu Triệu đã chạy đến.
Tiểu Triệu vừa thấy Diệp Lăng Phi ở bên này, ánh mắt của hắn đảo quanh bốn phía, thì nhìn thấy Chu Hân Mính với cái bụng đã to lên.
Tiểu Triệu là hạng người thông minh cỡ nào chứ, sao không biết không thể vạch trần chuyện này được. Hắn vội vàng nói:
- Sao anh lại ở đây?
- Đến chơi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hây, thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện này!
Tiểu Triệu nói.
- Ừm, tôi cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện xui xẻo thế này!
Diệp Lăng Phi nói xong dừng ánh mắt ở chỗ tay phải của người đàn ông đó, nói với Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, phái người qua xem tay phải của tên khốn xui xẻo đó rốt cuộc là đang nắm cái gì vậy!