Diệp Lăng Phi cũng thích giao thiệp với những người thông minh. Tay Trương Hải Thiên này không nghi ngờ gì chính là một kẻ thông minh, vừa nghe Diệp Lăng Phi nói mấy câu đó, Trương Hải Thiên đã đoán được Diệp Lăng Phi muốn làm cái gì. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ừm, cậu nói rất đúng, quả thực là tôi có chuyện tìm cậu, nhưng không phải là tôi cần cậu giúp đỡ mà là chính cậu tự cứu mình đó?
- Chính tôi cứu tôi ư?
Trương Hải Thiên sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không tiếp tục dài dòng với Trương Hải Thiên nữa, nói:
- Tôi nói cho cậu rõ nhé, thành phố Đông Hải này cần phải chỉnh đốn lại, mà tôi tới thành phố Đông Hải này chính là để làm việc đó. Trương Hải Thiên, nếu cậu đã từng là thành viên của Phủ Đầu Bang, tất nhiên biết được bản lĩnh của tôi, lần này tôi tới thành phố Đông Hải chính là muốn quản lý nơi này cho tốt. Cậu không cần biết nguyên nhân, chỉ cần biết, cậu đang tự cứu mình đấy!
Trương Hải Thiên thở dài, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi hiểu ý ngài rồi, cũng biết sớm muộn gì sẽ có ngày này. Nhưng mà tôi chỉ là một một tiểu nhân vật, không làm được chuyện gì cả!
- Cậu chỉ cần nói hết cho tôi những gì cậu biết, bên cạnh đó, tôi còn muốn hỏi cậu những chuyện có liên quan đến Tiêu Dao lâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu có thể nói với tôi một số chuyện của Tiêu Dao lâu chứ?
Tiêu Dao lâu chính là một nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất thành phố Đông Hải, Trương Hải Thiên cũng chưa từng đi vào, nhưng hắn lại biết nơi đó. Ban đầu ý nghĩ của Diệp Lăng Phi là muốn đến Tiêu Dao lâu dạo chơi, nhưng sau khi Trương Hải Thiên kể lại xong, Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý. Hắn khoát khoát tay với Trương Hải Thiên, nói:
- Cậu có thể đi được rồi, có chuyện gì thì báo cho tôi biết!
Sau khi Trương Hải Thiên rời đi, Diệp Lăng Phi đi ra khỏi biệt thự. Trong bể bơi ngay phía trước biệt thự, Dã Thú đang bơi. Nhìn thấy Diệp Lăng Phị đi về chỗ này, Dã Thú nhô …
(ĐOẠN NÀY BỊ MẤT =.=)
hiện ra. Diệp Lăng Phi thật sự không cảm thấy có cái gì mà phải lo lắng cả, trông bộ dạng rụt rè e ngại đó của Vu Chấn, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thị trưởng Vu, bây giờ lá gan của ông quả là rất nhỏ đó!
- Không còn cách nào cả!
Vu Chấn nói.
- Sau khi cậu hiểu được tình hình ở nơi này rồi, cậu sẽ hiểu rõ nơi này rối loạn như thế nào!
- Loạn là bình thường, không loạn mới là không bình thường!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Thị trưởng Vu, bí thư thành ủy của các ông đang ở chỗ nào vậy?
- Cậu muốn làm gì?
Vu Chấn cả kinh, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Chẳng lẽ cậu định…
- Đây chính là phương pháp trực tiếp nhất, chẳng lẽ không đúng sao?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
Vu Chấn trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu, nói:
- Ông ta cũng ở trong cùng một khu biệt thự với tôi, chỉ là bảo vệ ở nơi đó…
Diệp Lăng Phi không để Vu Chấn nói hết, khoát khoát tay, nói:
- Chuyện này giao cho tôi đi làm đi, ông chỉ cần nói cho tôi biết ông ta đang ở chỗ nào là được, những chuyện khác tôi sẽ tự giải quyết!
Vu Chấn gật đầu, nói cho Diệp Lăng Phi biết địa chỉ cụ thể của bí thư thành ủy của thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi tiễn Vu Chấn ra tận cửa, sau khi quay trở vào, hắn gọi Dã Thú:
(LẠI BỊ MẤT MỘT ĐOẠN >”<)
- Sự phát triển kinh tế ở thành phố Đông Hải rõ ràng không bằng được thành phố Vọng Hải, điều tôi muốn nói là tình hình trị an ở bên này cơ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có ai muốn sống trong một cái thành phố như thế này chứ, an toàn không được bảo đảm!
- Lão đại, điều đó thì còn chưa chắc!
Dã Thú ngoác miệng nói.
- Em chỉ cảm thấy nơi này ít người mà thôi, xã hội đen không gặp có rất nhiều, nói không chừng có lẽ là là vì có liên quan đến tập quán sinh hoạt ở nơi này, người ta không thích cuộc sống về đêm, vì vậy nên mới đi ngủ sớm!
- Ngủ sớm cái đầu cậu ấy, tôi vừa nói qua đó, có liên quan đến sự phát triển kinh tế ở nơi này. Thương nghiệp ở đây đều bị xã hội đen khống chế, một thành phố nếu như thiếu đi sự cạnh tranh thương nghiệp, vậy sẽ thì kinh tế thương nghiệp sẽ bị trì trệ. Kinh tế thương nghiệp mà không phồn vinh, thành phố đó tất nhiên là không phát triển được. Bây giờ có rất nhiều quan chức suy nghĩ phiến diện cho rằng chỉ cần xây dựng thành phố cho tốt là sẽ có người đến ở, thành phố Đông Hải chẳng phải là ví dụ điển hình nhất sao? Cách thành phố Vọng Hải cũng chỉ hai bà tiếng đường xe, cũng nằm ở ven biển, quy mô thành phố Vọng Hải so với thành phố Đông Hải ít nhất cũng phải lớn gấp đôi, thành phố Đông Hải mà so với thành phố Vọng Hải thì chỉ tương đương một cái thị trấn nhỏ mà thôi. Theo ý tôi thì ở chuyện cần làm ở nơi này rất nhiều, cũng đủ để Vu Chấn bận rộn một khoảng thời gian rồi!
Dã Thú hỏi:
- Lão đại, em còn có chuyện chưa rõ! Vì sao anh lại muốn giúp cái tên thị trưởng tên là Vu Chấn kia, hắn ta có quan hệ với chúng ta chứ?
Diệp Lăng Phi ném cái điếu thuốc trong miệng ra khói cửa kính xe, quay đầu sang phía Dã Thú, cười nói:
- Quả thực Vu Chấn chà có chút quan hệ nào với cậu cả, nhưng với tôi thì có đấy. Cậu không biết Vu Chấn có một cô con gái tên là Vu Tiêu Tiếu à?
Dã Thú vừa nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, lập tức hiểu ra, hắn toét miệng cười, nói:
- Lão đại, chẳng trách mà anh..., em còn đang buồn bực làm sao mà lão đại anh lại đi quản chuyện này, thật không ngờ là vì phụ nữ đó!
Diệp Lăng Phi cười cười, quay đầu nhìn ra bên ngoài xe. Dã Thú lái xe tới chợ trung tâm thành phố, nơi này dù sao cũng là nơi thương nghiệp phát triển phồn thịnh nhất ở thành phố Đông Hải, ở nơi này mới cảm giác được thành phố Đông Hải là một thành phố. Dã Thú lái xe chậm lại, ánh mắt hắn quét qua hai bên đường, muốn tìm một quán ăn.
- Dã Thú, tìm một quán nhỏ ăn cơm đi!
Con mắt Diệp Lăng Phi đảo qua một cái lối rẽ ở bên cạnh, cái lối rẽ đó là một con đường, chỉ là lúc này con đường đó đã bị các hàng quán nhỏ bày bán chật ních rồi. Những quán nhỏ đều bày bàn, ghế, có người đang ngồi uống bia, ăn gì đó. Bây giờ đã sắp là tháng năm rồi, ở bên ngoài ăn cái đó cũng không phải là một lựa chọn tốt. Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, dừng xe bên cạnh. Diệp Lăng Phi mở cửa ra bước xuống xe.
Hắn và Dã Thú đi tới trước một quán ăn chuyên bán mì, chủ quán là một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi, trên gương mặt phơi nắng phơi sương đã thành màu đồng cổ có rất nhiều nếp nhăn, trông bộ dáng của người đàn ông đó là biết ngay ông ta đã chịu không ít cực khổ. Trước quán của ông đặt hai cái bàn vuông bằng gỗ, xung quanh bàn đặt những chiếc ghế nhựa. Lúc này, một người thực khách vừa ăn xong, ông chủ quán vừa thu dọn, vừa nói với hai người Diệp Lăng Phi và Dã Thú:
- Xin hỏi hai vị muốn ăn gì, chỗ tôi có mì, còn có cả đồ ăn vặt!
- Trước tiên cho hai bát mì đi!
Diệp Lăng Phi ngồi lên một cái ghế nhựa, bổ sung thêm một câu:
- Thêm thịt nhé, tiện thể cho luôn hai chai bia nữa!