Diệp Lăng Phi vừa nói với Tôn Hồng như vậy, Tôn Hồng ở đầu dây bên kia đã lập tức kêu lên:
- Diệp tiên sinh, anh nói đi, anh muốn tôi làm cái gì bây giờ?
Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại di dộng, trên mặt mang theo nụ cười, nói:
- Tôn Hồng, tôi thu xếp việc ở thành phố Vọng Hải trước, hai ngày nữa tôi sẽ đến thành phố Đông Hải, tôi hy vọng cậu hãy đến trước, giúp tôi xem xét tình hình bên đó thế nào. Tôi cũng không thể nào mà không biết địch biết ta sang bên đó, không phải cậu nói cậu có người ở thành phố Đông Hải sao, cậu hãy đến đó trước, từ chỗ bọn họ thăm dò nắm bắt tình hình ở bên Đông Hải!
- Tôi hiểu!
Tôn Hồng đáp. Bỗng nhiên, Tôn Hồng bổ sung thêm:
- Diệp tiên sinh, anh có thể nói một tiếng với tiểu thư được không?
- Cậu nói Vũ Văn à, không thành vấn đề. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu cứ yên tâm đi, không có việc gì đâu, Vũ Văn sẽ không nói gì cậu cả!
- Nếu như vậy thì tôi sẽ chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ dẫn người sang bên đó!
Nghe giọng nói của Tôn Hồng có thể cảm thấy hắn ta đang hết sức cao hứng, Tôn Hồng lẩm bẩm:
- Coi như dẫn mấy huynh đệ của mình đi du lịch!
- Ừ, đi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Láng Phi dập máy, lại bấm số đi động của Tiêu Vũ Văn. Đầu dây bên kia đổ chuông hồi lâu mới nghe thấy giọng nói lười biếng của Tiêu Vũ Văn trả lời:
- Diệp đại ca à, anh làm cái gì vậy, phá đám không cho người ta ngủ!
- Bây giờ đã là mấy giờ rồi mà em vẫn còn ngủ, sao kỳ cục vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vũ Văn, gần đây em sống thế nào?
- Vẫn như cũ thôi, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ngồi ăn rồi chờ chết!
Hình như Tiêu Vũ Văn trở mình một cái, lười biếng nói:
- Diệp đại ca, rốt cuộc anh có chuyện gì, nói đi, nếu không có chuyện gì thì đảm bảo anh sẽ không gọi cho em đâu, em quen lắm rồi mà!
- Cái gì mà đã quen mãi rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Một dạo trước anh vừa sang bên Anh quốc, mới về nước đã lập tức gọi điện thoại cho em, lẽ nào anh đối xử với em như vậy vẫn còn là không tốt sao?
- Em không biết, nói tóm lại là em thừa biết anh gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện gì đó, bằng không em sẽ không gọi cho em đâu!
Tiêu Vũ Văn nói với sự tự tin tràn đầy, chẳng qua, Tiêu Vũ Văn nói quá đúng, quả là Diệp Lăng Phi có chuyện muốn tìm Tiêu Vũ Văn. Trong lúc đó, Vu Tiêu Tiếu vừa mới tắm xong trần truồng trong phòng tắm đi ra. Vu Tiêu Tiếu đi tới bên giường, lấy tay đầy đầy Diệp Lăng Phi, sau đó cô trèo lên giường, nằm nghiêng mình, tay phải đặt trên ngực Diệp Lăng Phi, bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve bộ ngực nở nang của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi một tay cầm điện thoại di động trò chuyện với Tiêu Vũ Văn, tay kia thì ôm lấy Vu Tiêu Tiếu, lần mò từ vùng lung trơn bóng của Vu Tiêu Tiếu tới chỗ mông của cô, cuối cùng tay hắn đặt trên chỗ lõm vào giữa mông Vu Tiêu Tiếu, mồm vẫn nói chuyện với Tiêu Vũ Văn:
- Vũ Văn, bên anh có chút việc, muốn nhờ Tôn Hồng đến giúp đỡ, em thấy thế nào?
- Tôn thúc thúc của em ư?
Tiêu Vũ Văn ban đầu hơi sửng sốt, lập tức nói:
- Anh muốn tìm Tôn thúc thúc thì cứ tìm thẳng chú ấy đi, không phải là anh không quen chú ấy, bây giờ em rất ít khi gặp Tôn thúc thúc rồi!
- Anh vừa nói chuyện điện thoại với Tôn Hồng. Tôn Hồng không có vấn đề gì, anh chỉ lo em không đồng ý thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dù thế nào anh cũng phải báo với em một câu chứ!
- Diệp đại ca, được rồi, anh cứ đến tìm Tôn thúc thúc đi, bây giờ em thực sự không có thời gian để quản những chuyện khác!
Tiêu Vũ Văn nói.
- Bộ phim truyền hình đó của em sắp quay xong rồi, sau này em còn dự định đầu tư đóng phim, còn một đống việc đang chờ em giải quyết đây! À, chờ khi nào bộ phim của em đóng máy, Diệp đại ca, anh nhất định phải đến đó nhé!
- Được rồi, đạo diễn vĩ đại trong tương lai ạ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh đảm bảo lúc đó sẽ đến trình diện. À, em có cần anh giúp gì không?
- Đương nhiên là có rồi!
Tiêu Vũ Văn nói.
- Chỉ là khi nào cần em sẽ đến gặp anh!
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Tiêu Vũ Văn xong, dập máy, ném ở bên giường, hắn ôm Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Đều là do cái nha đầu này, nếu không phải vì em, anh thèm mà đi quản mấy cái chuyện không đâu này, em nói xem em định báo đáp anh thế nào đây?
Thân thể mềm tràn ngập sức sống thanh xuân của Vu Tiêu Tiếu quấn chặt lấy thân thể của Diệp Lăng Phi, bộ mông nảy nở bị bàn tay to bè của Diệp Lăng Phi đè lên, bộ ngực của cô ma sát lồng ngực của Diệp Lăng Phi, gương mặt kiều diễm hiện lên nét ửng hồng, dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, anh còn muốn gì nữa, bây giờ em đã trao anh hết thảy rồi, anh còn muốn cái gì từ em đây?
- Em quên câu mà em thích nói nhất rồi sao?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
Vu Tiêu Tiếu hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì, ngón tay của Diệp Lăng Phi đã chọc một cái vào giữa mông của Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu “A” một tiếng yêu kiều , hai tay ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi, mông cô cố sức kẹp chặt. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ở trong phòng khách sạn đến gần tối, Diệp Lăng Phi đưa Vu Tiêu Tiếu về nhà, sau đó mới quay trở về biệt thự. Diệp Lăng Phi nói lại chuyện chiều này gặp gỡ Vu Chấn cho Bạch Tình Đình nghe, Diệp Lăng Phi dự định là ngày mai sẽ đến thành phố Đông Hải, hắn muốn mau chóng giải quyết xong chuyện này.
Diệp Lăng Phi ở lại thành phố Vọng Hải thêm một ngày, sau đó lái xe đến thành phố Đông Hải. Lần này, hắn không dẫn theo Dã Lang đi cùng, chỉ gọi mình Dã Thú. Bây giờ Dã Lang và Lương Ngọc đang trong thời kỳ mặn nồng, Diệp Lăng Phi không muốn quấy rầy Dã Lang, về chuyện dẫn theo Dã Thú cùng đi, đó cũng là bởi vì tên Dã Thú này muốn tránh né Lục Tuyết Hoa, cực lực yêu cầu Diệp Lăng Phi dẫn hắn qua bên đó. Hóa ra là người phụ nữ mà Dã Thú bao nuôi ở bên ngoài trong lúc vô tình gặp Lục Tuyết Hoa, thành phố Vọng Hải bản thân là một thành phố nhỏ, cô gái được Dã Thú bao dưỡng kia chỉ biết là bà xã của Dã Thú tên Lục Tuyết Hoa nhưng lại không biết mặt Lục Tuyết Hoa. Kết quả, vừa dịp hai người gặp gỡ nhau, hơn nữa còn trở thành bạn, kết quả là vừa nói chuyện thì lại nhắc tới Dã Thú, thoáng cái khiến cho mọi chuyện bại lộ. Lần này trở về vốn là Dã Thú muốn kết hôn với Lục Tuyết Hoa, nhưng Lục Tuyết Hoa thì lại bộc lộ ra sự đố kỵ của phụ nữ, bắt đầu bất hòa với Dã Thú.
Lục Tuyết Hoa trước đây cũng không giống như thế này, nhưng mà từ khi Lục Tuyết Hoa có thai, tính tính Lục Tuyết Hoa cũng bắt đầu trở nên khó chịu hơn. Dã Thú thì lại không thế cãi nhau với Lục Tuyết Hoa, bây giờ Lục Tuyết Hoa đang mang trong bụng đứa con của hắn. Mặc kệ Dã Thú nói cái gì, Lục Tuyết Hoa đều không chịu nghe. Dã Thú ở nhà bị chì chiết thực sự không còn cách nào khác, thừa dịp Diệp Lăng Phi muốn đến thành phố Đông Hải, nói với Lục Tuyết Hoa là lão đại muốn tìm hắn. Đừng xem Lục Tuyết Hoa có thể vừa khóc vừa làm loạn với Dã Thú, vừa nghe nói Diệp Lăng Phi muốn tìm Dã Thú, Lục Tuyết Hoa lại đình chỉ khóc lóc. Dã Thú thầm nghĩ lão đại của mình đúng là có tác dụng, trước tiên cứ ra ngoài trốn mấy ngày, để Lục Tuyết Hoa tĩnh tâm lại một chút, ở trên xe Diệp Lăng Phi lại bắt đầu dạy dỗ Dã Thú, đương nhiên, bản thân Diệp Lăng Phi cũng không có tư cách gì để mà nói với Dã Thú, chính hắn cũng chẳng khá khẩm hơn gì cho cam. Diệp Lăng Phi chỉ nói cho Dã Thú làm thế nào để dụ dỗ con gái mà thôi, Dã Thú nghe mà gật đầu liên tục. Lái xe gần một giờ trên đường cao tốc, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra gọi cho Vu Chấn, hắn muốn liên hệ trước với Vu Chấn.
Vu Chấn luôn chờ điện thoại của Diệp Lăng Phi, lần trước Diệp Lăng Phi nói là hai ba hôm nữa sẽ qua bên này, Vu Chấn vẫn đang ngóng Diệp Lăng Phi đến Đông Hải. ở thành phố Đông Hải Diệp Lăng Phi cũng có biệt thự của chính mình, lần này đến thành phố Đông Hải sẽ sống ở bên đó. Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Vu Chấn xong, ném điện thoại di động sang một bên, quay đầu lại nói với Dã Thú:
- Dã Thú, buổi tối tôi dẫn cậu ra ngoài chơi một chút!
- Đi ra ngoài chơi ư?
Dã Thú có phần ỉu xìu, nói.
- Lão đại, bây giờ em thành ra như thế này thì còn ra ngoài chơi bời gì chứ. Quên đi, em không đi thì tốt hơn!
- Dẫn cậu đi kiến thức một chút!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Có biết Tiêu Dao lâu ở thành phố Đông Hải không?
- Tiêu Dao lâu à?
Dã Thú ngẩng đầu lên, nói:
- Chưa từng nghe nói bao giờ, lão đại, Tiêu Dao lâu là cái chỗ gì vậy?
- Tiêu Dao lâu là chốn ăn chơi giải trí xa hoa nhất ở thành phố Đông Hải này, nghe nói những người có thể vào đó không phải là nhân vật đơn giản, có muốn tới kiến thức xem thế nào không?
Dã Thú vừa nghe vậy, lập tức sáng mắt lên, nói:
- Đương nhiên là muốn đi xem một lần rồi, bây giờ em rất muốn đi xem rốt cuộc Tiêu Dao lâu này là nơi như thế nào!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chỉ là cậu phải chờ đến tối mới được đến đó, bây giờ chưa phải là lúc!
Diệp Lăng Phi nói xong, không nói thêm một câu nào nữa.
Diệp Lăng Phi lái xe tới biệt thự của mình, vừa đi vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi lập tức gọi điện thoại cho Tôn Hồng, muốn Tôn Hồng đến nơi này gặp hắn. Tôn Hồng tới thành phố Đông Hải sớm hơn một ngày so với Diệp Lăng Phi, tạm thời ở trong khách sạn. Lần này. Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hồng chuyển đến sống ở nơi này, Tôn Hồng dẫn theo tổng cộng hai mươi người tới đây. Tôn Hồng dẫn theo bốn người tới chỗ Diệp Lăng Phi, những người còn lại đều ở trong khách sạn.