Dã Thú, Angel và Alice đều đã đến nhà Diệp Lăng Phi. Sau khi thu xếp hành lý, hắn từ biệt Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghĩ rằng lẽ ra phải tiễn Diệp Lăng Phi đến sân bay, nhưng hắn kiên quyết không chịu. Bạch Tình Đình đành phải chấp nhận, đợi đến khi Diệp Lăng Phi đi khori thì Bạch Tình Đình nước mắt lưng tròng. Những người này trước tiên là đi máy bay từ thành phố Vọng Hải đến Bắc Kinh, sau đó từ Bắc Kinh bay đến Anh. Tiêm Đao đã giúp Diệp Lăng Phi sắp xếp chỗ ở, nhưng không ở trong khách sạn mà là ở trong một biệt thự tư nhân ở Luân Đôn nước Anh. Đa số người của Lang Nha đều có biệt thự tư nhân ở Luân Đôn, đương nhiên cũng có một số ít người ở trong khu căn cứ của Lang Nha ở Luân Đôn, khi căn cứ của Lang Nha bị nổ, có nhiều người trong tổ chức này không có mặt ở Anh lúc này, người của Lang Nha đều nghỉ phép, nên không nhận được đơn đặt hàng súng đạn gì cả, trong tổng bộ ngoài Phi Hổ ra có 5, 6 người.
Sau khi người của Lang Nha nhận được tin tổng bộ bị nổ, lục tục ở các nơi khác trên thế giới trở về tổng bộ ở Anh. Khi Diệp Lăng Phi đợi những người khác đến, thì còn vài người của Lang Nha vẫn chưa trở về. Dã Lang từ Hồng Kông về, hắn đến Anh trước đợi Diệp Lăng Phi và Dã Thú, khi Angel và những người khác trở về, Dã Lang đã ở trong đợi Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi vừa đến liền hỏi tình hình cụ thể thế nào, Tiêm Đao kể lại một cách tỉ mỉ, tổng bộ của Lang Nha bị đặt bom, chính sức bom khủng khiếp đã khiến cho một nửa kiến trúc căn cứ của Lang Nha đều bị sụp đổ. Khi đó, Phi Hổ vẫn ở bên trong, bị thương nặng. Lúc đó, bên trong căn cứ có tổng cộng 6 người kể cả Phi Hổ, trong đó 4 người khi bom nổ thì có một người bị thương, sau khi đưa đến bệnh viện, cũng vì bị thương quá nặng nên đã tử vong. Trước mắt, Phi Hổ đã qua được thời kỳ nguy hiểm, nhưng phải trải qua hôn mê lần thứ hai thì mới tỉnh lại được. Diệp Lăng Phi xanh mặt, chau mày nghe Tiêm Đao kể lại. Dã Thú điên tiết muốn tìm ra tên khốn đánh bom tổng bộ Lang Nha. Diệp Lăng Phi trừng mắt liếc nhìn Dã Thú, lớn tiếng quát:
- Dã Thú, cậu câm miệng cho tôi, cậu làm gì vậy hả, ngồi đàng hoàng lại cho tôi!
Dã Thú sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói, nếu là người khác dám mắng Dã Thú như vậy, Dã Thú sẽ trợn mắt và chửi lại tên đó một trận, cho đến khi hai tên thấy mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi. Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa những người trong Lang Nha, tình cảm đó người ngoài không thể hiểu được. Thậm chí đặc công nước Mỹ còn nghiên cứu đến tổ chức Lang Nha. Cuối cùng họ đưa ra báo cáo đó là những con dã thú đã quen với cái chết, trên cơ bản không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được. Dã Thú bị Diệp Lăng Phi mắng một trận, thật thà ngồi trên nền đất hút thuốc. Diệp Lăng Phi nhìn Tiêm Đao hỏi:
- Thế cảnh sát ở đây nói sao?
- Cảnh sát ở đây vẫn chưa có tin gì!
Tiêm Đao nói.
- Sự việc lần này gây náo động không nhỏ, cảnh sát phát hiện chỗ chúng ta đang cất giữ vũ khí, đang chuẩn bị điều tra chúng ta đấy!
- Thối tha, lũ cảnh sát đó dám điều tra chúng ta à? Kêu bọn chúng cút đi cho tôi!
Diệp Lăng Phi vừa nghe xong phát cáu, đập tay phải lên bàn, mắng:
- Bọn cảnh sát Anh khốn nạn này, tổng cục chúng ta bị nổ, bọn chúng không có khả năng điều tra ra là ai, thế mà lại dám đi điều tra chúng ta, tên cảnh sát trưởng của chúng có phải là muốn bị bay ghế không?
Diệp Lăng Phi nổi giận, mọi người đều im lặng. Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc bên cạnh mình ra, móc ra một điếu, sau khi châm lửa, hắn hút một hơi rồi hỏi Tiêm Đao:
- Tiêm Đao, cậu khi nãy có nhắc đến 4 người, rốt cuộc 4 tên đó là ai?
Tiêm Đao nhìn Diệp Lăng Phi, nói một cách không chắc chắn lắm:
- Có người trước khi vụ nổ xảy ra đã nhìn thấy 4 người rất khả nghi ở gần tổng bộ, nhưng không chấc đó có phải 4 người thực hiện vụ nổ không, bây giờ người của chúng ta đều đang truy tìm 4 người này!
- Còn cảnh sát ở đây thì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tiêm Đao chau mày:
- Cảnh sát ở đây lại chuyển sự chú ý sang vũ khí của chúng ta, đến nỗi mà trong nội bộ bọn cảnh sát lại có những lời bàn tán !
Tiêm Đao nói đến đây, nhìn Diệp Lăng Phi, không chịu nói tiếp. Diệp Lăng Phi trong tay cầm điếu thuốc nói với Tiêm Đao:
- Nói đi, có chuyện gì mà không thể nói được? Mau nói đi!
Tiêm Đao nhìn Diệp Lăng Phi, miệng lí nhí:
- Cảnh sát nghi ngờ là vũ khí mà chúng ta cất giữ lâu ngày có vấn đề dẫn đến xảy ra vụ nổ!
- Lũ khốn nạn!
Diệp Lăng Phi giận tím mặt, dập tắt điếu thuốc trong tay mình, đứng lên, lớn tiếng quát:
- Ta đến đây muốn xem tên cảnh sát nào to gan dám nói như vậy?
Diệp Lăng Phi nói đến đây liền đứng dậy, hơn 20 người có mặt ở đó cũng đều đứng lên. Dã Thú kêu lên:
- Lão đại, hay chúng ta tóm lấy tên cảnh sát trưởng rồi bắt hắn nói ra trước mặt chúng ta, vì sao đám cảnh sát lại chỉ nhìn bằng cặp mắt chó mà nghĩ số vũ khí trong căn cứ của chúng ta xảy ra vụ việc này, nếu tên đó dám mở mệng nói như vậy thì chúng ta giết chết hắn!
Lúc này Dã Lang ngăn cản:
- Satan, đừng quá kích động, bây giờ tình hình vẫn chưa được rõ ràng, chúng ta phải làm cho rõ đã rồi hãy nói!
Dã Thú há to miệng, nói:
- Dã Lang, cậu chạy đến Hồng Kông mấy ngày mà gan cậu giờ nhỏ lại rồi sao? Sao cậu lại có thể nói như vậy, chúng ta sợ ai chứ, trước đây không sợ, bây giờ càng không sợ. Anh em chúng ta hi sinh nhiều như vậy, lẽ nào tên cảnh sát trưởng đó không thấy sao?
Lão Hồ và những người khác cũng nói:
- Đúng, người của Lang Nha chúng ta trước giờ chưa hề chịu đựng những chuyện như vầy, bây giờ thực sự là uất ức muốn chết. Tổng bộ chúng ta bị nổ, vậy mà đám cảnh sát đó lại cứ điều tra chúng ta!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Lang nói như vậy, hắn bình tĩnh lại và ngồi xuống. Dã Lang nói với Dã Thú:
- Dã Thú, cậu bình tình ngồi xuống đi, cậu đừng thêm dầu vào lửa nữa, hãy đề Satan bình tĩnh lại một chút nào!
- Tôi thêm dầu vào lửa à?
Dã Thú vừa nghe xong, trợn tròn mắt, nói:
- Tôi làm sao mà thêm dầu vào lửa? Anh em chúng ta hi sinh nhiều như vậy, lẽ nào đành bỏ qua thế sao, Dã Lang, tôi nói cho cậu biết, tôi Dã Thú này trời không sợ, đất cũng không sợ, ai dám động đến anh em tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó, tôi muốn cho tên khốn đó nợ máu phải trả bằng máu!
Dã Lang nghe những lời này của Dã Thú, cơn tức trong lòng dâng lên, xanh mặt nhìn Dã Thú, nói:
- Dã Thú, câu nghe tôi nói đây. Dã Lang tôi từ khi gia nhập Lang Nha đến nay chưa hề sợ bất cứ gì, lúc trước không sợ, bây giờ cũng không sợ, sau này càng không sợ. Từ ngày tôi gia nhập Lang Nha, thì tính mạng của tôi là của Lang Nha, khi nào Lang Nha cần cái mạng này của tôi thì cứ lấy. Anh em chúng ta đi đến bước đường hôm nay không phải ai cũng đều đã đem tính mạng của mình giao cho Lang Nha rồi sao? Nhớ năm 1999, Thầy Dương Cầm bị bao vây ở Ru-an-đa là ai đã đi cứu đầu tiên chứ, lúc đó tôi có sợ không? Dã Lang tôi sợ gì chứ, việc gì đáng sợ tôi cũng đều trải qua rồi! Cậu đừng tưởng rằng chỉ có cậu mới vì anh em mà quên mình, tôi nói cho cậu biết, tôi cũng có thể vì anh em mà liều cái mạng này đấy!
- Im miệng hết cho tôi! Cãi cái gì mà cãi hả?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên hét lớn:
- Các cậu câm miệng hết cho tôi, việc này ai cần các cậu đi liều mạng hả? Lang Nha chúng ta không cần làm như vậy, bây giờ là lúc nào rồi, chúng ta cần tiền thì có tiền, cần thế lực có thể lực, liều mạng làm gì hả? Sau này các cậu phải nhớ cho tôi, tất cả không được nói liều mạng nữa, chỉ cần sống cho tốt thôi!
Diệp Lăng Phi nói xong, trong đại sảnh biệt thự lập tức yên lặng lại. Lúc này Angel đứng dậy, đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, đừng giận dữ như vậy, bây giờ chúng ta cần bình tĩnh ngồi xuống để nghĩ cách giải quyết, lúc này không phải là lúc tức giận đâu!
- Anh biết!
Diệp Lăng Phi vỗ vai Angel nói:
- Angel em đi nghỉ tí đi, em từ Vọng Hải đến đây chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, bây giờ đi nghỉ đi nhé!
Angel lắc đầu nói:
- Em không muốn nghỉ ngơi, em muốn đi thăm Phi Hổ!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Ừ, anh cũng muốn đi thăm Phi Hổ!
Nói xong hắn quay sang Tiêm Đao nói:
- Tiêm Đao, chuẩn bị xe đi! Bây giờ anh muốn đến bệnh viện thăm Phi Hổ!
Diệp Lăng Phi ngồi trong xe nhìn ra cảnh vật bên ngoài, kiến trúc thành phố Luân Đôn này so với lúc hắn rời khỏi đây cũng không có gì thay đổi lắm, lâu rồi không trở lại, bây giờ nhìn những cảnh vật quen thuộc này làm hắn nhớ lại lúc trước. Khi đó, hắn không sợ trời, không sợ đất, không cần tính đến hậu quả, nhưng bây giờ thì hắn không như vậy nữa , hắn có nhà, có vợ, hắn không thể lại hồ đồ như trước nữa. Nhưng hắn cần phải cho bọn chúng trả giá bằng tính mạng. Đây chính là chấp niệm của Diệp Lăng Phi. Chuyện lần này hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lang Nha cần hắn lãnh đạo, ít nhất là trong khoáng thời gian này, hắn phải lãnh đạo Lang Nha. Angel ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nắm lấy tay trái của hắn và nói:
- Satan, anh đang nghĩ gì vậy?
- Anh không nghĩ gì cả!
Diệp Lăng Phi thu tầm mắt của mình lại, và nói:
- Khi nãy anh chỉ là nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài thôi. Khi anh rời khỏi nơi này, nó không thay đổi nhiều lắm. Angel lâu rồi anh không trở lại tổng bộ ở Anh. Nếu không phải vì chuyện này, có lẽ anh sẽ không trở lại nhanh như vậy đâu! Lần này đến đây anh nhớ lại rất nhiều việc!
- Em cũng vậy!
Angel nói:
- Em còn nhớ chuyện anh cứu em năm đó, chuyện anh đã rèn luyện em năm đó, và cả chuyện chúng ta cùng nhau đi mua súng đạn nữa, tất cả đều không thể xóa mờ, không thể nào quên được. Satan, anh có nghĩ sẽ trở lại như lúc trước không?
- Không!
Diệp Lăng Phi lắc đầu:
- Angel anh đã trải qua cuộc sống vô vị đó rồi, nếu em muốn anh quay lại, thì đó là cách giết anh nhanh lắm đấy! Sau khi trải qua cuộc sống nhàn hạ đó, em mới thấy cuộc sống buông thả đều làm hư hỏng bản thân thôi, trong lòng em sẽ chán ghét cuộc sống đó, điều anh muốn bây giờ là làm sao để tiếp tục cuộc sống yên bình sau này!
- Satan, anh có suy nghĩ của anh. Xem ra thì em không thể thay đổi anh được!
Angel nói.
- Nhưng, nói cho cùng thì em thật sự rất thích cuộc sống ở Vọng Hải, có lẽ giống như anh nói đấy, sau khi trải qua một cuộc sống buông thả thì càng muốn sống bình yên!
- Có lẽ ai cũng như vậy thôi, khi chưa sống buông thả thì luôn muốn sống buông thả, nhưng sau khi đã trải qua rồi thì lại khát khao một cuộc sống yên bình!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Anh cũng là loại người đó!
Diệp Lăng Phi khi nói đến đây thì đột nhiên nhớ đến Alice, rồi nói:
- Không biết Alice bây giờ có gặp Tần Dao không? Cũng không biết Tần Dao như thế nào rồi, bộ dạng cô ấy bây giờ ra sao, không biết anh còn nhận ra được không!
- Alice đã đi rồi à?
Angel nói.
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tiêm Đao đã phái người đưa Alice và hai vệ sĩ của cô ấy về rồi, chắc bây giờ cũng đến biệt thự rồi đấy!
Angel nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, có phải anh đang lo lắng cho Tần Dao không?
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói rằng:
- Tần Dao không phải là trẻ con, cô ấy đã lớn rồi, cô ấy có thể tự lựa chọn con đường mà cô ấy muốn đi, anh sẽ không can thiệp. Bây giờ anh sẽ không gặp cô ấy, để giải quyết xong chuyện của Lang Nha rồi hãy nói!
Xe dừng ngay trước cổng bệnh viện, Diệp Lăng Phi và Angel xuống xe. Hôm nay trời mưa, Tiêm Đao cầm ô đợi ngoài xe. Khi Diệp Lăng Phi và Angel xuống xe thì hắn vội đem ô đến che cho hai người.
- Phi Hổ đang ở đây! Satan, xung quanh đều có cảnh sát, có cần em cho người đánh đuổi bọn cảnh sát này đi không ạ?
Tiêm Đao lo lắng rằng Satan xuất hiện sẽ gây rối cảnh sát một trận, ở chỗ này Satan có lẽ là một nhân vật khá nổi bật, cảnh sát Anh, đặc công, tổ chức tình báo… đều liệt Diệp Lăng Phi vào đối tượng quan trọng đặc biệt. Đối với loại đối tượng trọng điểm này đơn giản là mấy tên đầu lĩnh không nên trêu chọc vào, năm đó Diệp Lăng Phi cũng là một nhân vật từng làm mưa làm gió ở Luân Đôn, ăn sạch cả hai nhà hắc bạch, ngay đến bọn xã hội đen ở địa phương sau khi nghe nói đến Diệp Lăng Phi, thì cũng sẽ chủ động né tránh, tên gọi này không thể nào mà tùy tiện gọi được.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Cảnh sát Anh nhìn thấy tôi cũng tốt thôi, tôi muốn cho bọn họ biết, Satan lại trở về rồi đây. Bọn chúng dám làm những gì khi ta không có ở đây, ta sẽ cho chúng một bài học, Lang Nha bất cứ ai cũng không thế động vào được. Ta có hay không có đều vậy thôi, bất luận ai đắc tội với người của Lang Nha, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
Tiêm Đao không nói nữa lời, hắn cầm ô che mưa cho Diệp Lăng Phi, theo Diệp Lăng Phi đi đến cổng bệnh viện. Theo sau là hơn 30 người từ hơn 10 chiếc xe bước xuống đi theo sau Diệp Lăng Phi vào cổng bệnh viện.
Chuột và 5 người khác từ cửa bước đến. Tiêm Đao đã gọi điện thoại cho Chuột báo cho họ biết Satan sắp đến bệnh viện thăm Phi Hổ. Phi Hổ nằm đó có hai người trong phòng trông coi anh ta là Bác sĩ và Thầy Dương Cầm. Năm người còn lại theo Chuột ra cửa nghênh tiếp Diệp Lăng Phi. Có một vài người đến bệnh viện thăm người bệnh nhìn thấy đông người như vậy không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, mọi người đều tránh ra. Ở cửa bệnh viện có hai viên cảnh sát Anh trực ở đó, khi họ thấy đám người này thì hai viên cảnh sát liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi rời khỏi Anh lâu rồi, những tên cảnh sát này làm sao có thể nhận ra được Diệp Lăng Phi được, chỉ là cảm thấy cùng một lúc mà có nhiều người đến bệnh viện như vậy thật sự không bình thường, nên vội vàng báo lại với cấp trên. Diệp Lăng Phi liếc mắt quan sát hai tên cảnh sát đang báo cáo, rồi lại không để ý đến bọn họ, trực tiếp đi vào bên trong bệnh viện. Đi tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Phi Hổ, thấy bác sĩ và Thầy Dương Cầm đang ở đó. Bác sĩ và Thầy Dương Cầm vội vàng chào hỏi Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Phi Hổ thế nào rồi?
- Tình không phải là quá tệ, chí ít Phi Hổ vẫn còn sống!
Bác sĩ khẽ mỉm cười, nói rằng:
- Satan, anh biết không, khi tôi thấy Phi Hổ bị thương như thế, tôi thực sự cho rằng Phi Hổ sắp chết rồi, nhưng Phi Hổ đã vượt qua được giai đọạn nguy hiểm. Chí ít anh ta bây giờ đã sống, tuy rằng phía trước còn một giai đoạn nguy hiểm nữa, thế nhưng, tôi tin tưởng Phi Hổ nhất định sẽ vượt qua được!
Diệp Lăng Phi vỗ vai bác sĩ, cố sức gật đầu, nói rằng:
- Tôi cũng tin tưởng, Phi Hổ vẫn luôn là anh em tốt của tôi, anh ấy đã nhiều lần vật lộn với thần chết rồi, anh ấy sẽ vượt qua được. Thần chết sẽ không mang anh ta đi đâu!
Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn trước cửa kính, nhưng thật sự trong lòng cảm thấy rất đau đớn. Diệp Lăng Phi nói:
- Phi Hổ, cậu có nghe thấy tôi nói không. Tôi là Satan, cậu có nghe thấy tôi không, tôi đến thăm cậu đây, Phi Hổ, chúng ta biết nhau lâu rồi, trước giờ chúng ta lúc nào cũng bên nhau, lần này chúng ta cũng thế, cũng sẽ không xa nhau đâu. Còn nhớ khi việc khi xưa cậu đã từng nói với tôi không, cậu muốn lãnh đạo Lang Nha thật tốt, cậu còn muốn đuôi câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ ra khỏi nước Mỹ nữa cơ mà, bây giờ tất cả đều đang chờ đợi cậu hoàn thành đấy! Cậu không thể cứ ngủ mãi như vậy, Phi Hổ, cậu hãy nhớ cho tôi, không phải chỉ có một mình cậu, sau lưng cậu còn rất nhiều anh em nữa!
Diệp Lăng Phi nói hết những gì chất chứa trong lòng, phía sau mọi người đều im lặng, bất động. Dã Thú vành mắt đỏ hoe, đua tay đập Dã Lang đứng bên cạnh một cái. Dã Lang không hề cử động, mặc cho Dã Thú đánh mình, mỗi người đều có cách tiết chế tình cảm của riêng mình, Dã Lang hiểu được cách kiềm chế cảm xúc của Dã Thú. Dã Lang hai tay gồng cứng lại, cắn chặt môi, dường như muốn cắn cho đến khi chảy máu. Diệp Lăng Phi ở bệnh viện khá lâu. Tiêm Đao khuyên Diệp Lăng Phi nên về trước để nghỉ ngơi. Diệp Lăng Phi, Dã Thú và những người khác trên đường đến đây chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, sau khi tới đây thì đến bệnh viện nên không có thời gian để nghỉ ngơi. Tiêm Đao thây được sự mệt mỏi của Diệp Lăng Phi, hắn khuyên Diệp Lăng Phi trở về nghỉ ngơi. Diệp Lăng Phi cũng không có ý định nghỉ ngơi, hắn hỏi:
- Vậy thi thể các anh em khác ở đâu rồi?
- Bởi vì một vài thi thể đã không nhận dạng được, chỉ có thể thông qua quần áo mà phán đoán thôi, nên khi anh chưa đến đây đều đã an táng rồi!
Tiêm Đao nói.
- Tôi vốn định sau khi anh đến sẽ an táng cho họ, nhưng mọi người đều cho rằng không nên để anh nhìn thấy thì tốt hơn, Satan, hay anh về nghỉ ngơi đi!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói rằng:
- Tiêm Đao, tôi không mệt, đi, đưa anh đi gặp họ, anh muốn nói với họ lời từ biệt cuối cùng!
Diệp Lăng Phi nói, cất bước đi, Tiêm Đao và những người khác chỉ có thể đưa Diệp Lăng Phi đi ra nghĩa trang. Khi Diệp Lăng Phi và những người khác rời bệnh viện. 6,7 người nhận được tin mới vội lên xe cảnh sát đi theo...