Chương 1050: Đưa xuống địa ngục

Diệp Lăng Phi mở mắt, nhìn Vu Đình Đình đang nằm bên cạnh. Vu Đình Đình vừa mới quay về Vọng Hải để đi học lại, lần này Diệp Lăng Phi tới đây đã gặp được Vu Đình Đình rồi. Sáng nay, lúc Vu Đình Đình còn chưa ngủ dậy. Diệp Lăng Phi đã lái xe tới đây, thừa dịp Vu Đình Đình còn đang nằm trên giường. Diệp Lăng Phi cũng leo lên, cùng Vu Đình Đình triền miên một phen, sau đó cả hai lăn ra ngủ. Diệp Lăng Phi ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy, vươn tay cầm lấy điện thoại di động, xem xem có người nào gọi điện thoại cho mình không. Bạch Tình Đình đã đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đế xử lý công việc rồi. Chu Hân Mính thì ở nhà cũng đã mẹ của cô chăm sóc. Diệp Lăng Phi trở thành một người tự do tự tại.

Đêm qua, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình còn bàn luận về chuyện đầu tư các công trình dân dụng, theo Diệp Lăng Phi thì làm giàu cho dân mới là vương đạo, tiền thì kiếm quá nhiều, kẻ có tiền thích đi làm từ thiện, cái này gọi là tán tài, là để giúp cho càng nhiều người hưởng lợi càng tốt. Long Sơn là tài sản tư nhân của Diệp Lăng Phi, đừng nói muốn xây dựng nơi đó tốn bao nhiêu năm, cho dù đã xây dựng thành một thành thị quy mô lớn. Diệp Lăng Phi cũng sẽ không mở cửa với bên ngoài, để cho người bình thường vào ở trong khu vực Long Sơn. Bạch Tình Đình lại có suy nghĩ của mình, cô cho rằng nếu như muốn đầu tư vào ngành dân dụng thì phải có sự đầu tư xây dựng quy mô lớn, những chuyện đó lại dính dáng đến nhân lực, vật lực cực kỳ khủng khiếp.

- Không phải còn có Trương Lộ Tuyết sao, anh thấy chỉ bằng sáp nhập tập đoàn của hai em lại đi, thành lập một công ty tập đoàn quy mô lớn!

Diệp Lăng Phi nói.

- Như vậy là có thể đầu tư quy mô lớn để xây dựng thành phố Vọng Hải rồi, chuyện của Tùy Trường Hồng khiến cho anh ý thức được, anh phải khiến cho các thị trưởng hoặc là bí thư thị ủy sau khi tới thành phố Vọng Hải, trước tiên phải giao thiệp với chúng ta, ý kiến của chúng ta phải áp đảo ý kiến của bọn họ!

- Thế thì không phải là giống xã hội đen rồi sao!

Bạch Tình Đình nói.

- Ông xã, không phải là anh muốn khống chế thành phố này đó chứ!

Diệp Lăng Phi chỉ cười cười, hắn làm như vậy không phải vì muốn khống chế thành phố này, chỉ là muốn để cho cuộc sống của bọn họ tốt hơn thôi. Diệp Lăng Phi trong lòng đã có quyết định của riêng mình, cũng không tiếp tục giải thích gì thêm với Bạch Tình Đình nữa.

Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình còn đang ngủ say, hắn xuống giường, đi vào trong phòng tắm, ngâm cả thân mình vào trong nước, trong lúc tắm hắn bắt đầu suy nghĩ về những việc có liên quan trong chuyện sáp nhập tập đoàn Tân Á và tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Diệp Lăng Phi không biết ý kiến của Trương Lộ Tuyết thế nào, tuy mình chính là ông chủ của nơi đó, nhưng nếu như Trương Lộ Tuyết không đồng ý. Diệp Lăng Phi cũng sẽ không ép buộc Trương Lộ Tuyết phải chấp nhận phương án của mình. Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, lại quay về phòng ngủ, Vu Đình Đình đã dậy rồi, Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vai Vu Đình Đình, cười nói:

- Đình Đình, buổi trưa chúng ta ăn gì đây?

- Đi ra ngoài ăn đi!

Vu Đình Đình dụi dụi mắt, dịu dàng nói:

- Nếu bây giờ em mới bắt đầu nấu cơm e rằng không kịp!

- Anh không nói là muốn em nấu cơm, anh cũng muốn đi ra ngoài ăn!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Đình Đình, đi tắm đi, rồi chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!

- Vâng!

Vu Đình Đình gật đầu, bước xuống giường, đi tắm.

Diệp Lăng Phi ngồi bên giường, cầm một cái khăn sạch sẽ lau khô người mình. Trong lúc hắn đang tính xem buổi trưa nên cùng Vu Đình Đình đi ăn cái gì, thì điện thoại của Diệp Lăng Phi lại reo vang. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại di động, vừa nhìn biểu hiện của cuộc gọi thì thấy là Trương Lộ Tuyết gọi tới. Diệp Lăng Phi bắt máy, cười nói:

- Lộ Tuyết, có chuyện gì vậy, lẽ nào đang nhớ anh sao?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi lo lắng của Trương Lộ Tuyết, cô nói:

- Diệp Lăng Phi, anh có biết chuyện của phó tổng giám đốc Trần không?

- Phó tổng giám đốc Trần ư?

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nhắc tới Trần Ngọc Đình, hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

- Phó tổng giám đốc Trần xảy ra chuyện gì ư?

- Không phải là phó tổng giám đốc Trần xảy ra chuyện, là con trai của phó tổng giám đốc Trần gặp chuyện chẳng lành!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Đây là em nghe Khả Nhạc nói đấy, lúc nãy em bảo Khả Nhạc đi tìm phó tổng giám đốc Trần tới để bàn chuyện, nhưng Khả Nhạc lại quay về nói phó tổng giám đốc Trần vội vội vàng vàng đi ra ngoài, hình như là con trai của cô ấy gặp chuyện không may!

Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi:

- Lộ Tuyết, em không biết rốt cuộc là chuyện gì sao?

- Làm sao mà em biết được!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Em vừa gọi điện thoại cho phó tổng giám đốc Trần, điện thoại của cô ấy vẫn đổ chuông nhưng không ai nghe cả. Khả Nhạc biết được từ chỗ thư ký của phó tổng giám đốc Trần đấy, cụ thể thế nào thì em không rõ lắm, vì thế nên em mới hỏi anh!

- Lộ Tuyết, anh làm sao mà biết được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh gặp Trần Ngọc Đình làm sao nhiều bằng em được, anh căn bản là không biết dạo gần đây Trần Ngọc Đình xảy ra chuyện gì. Ừm, Lộ Tuyết, em không cần sốt ruột, em cứ xử lý chuyện của tập đoàn trước đi, anh tin là dù cho phó tổng giám đốc Trần có chuyện gì đi nữa, cô ấy cũng sẽ thu xếp ổn thỏa công việc, em không cần phải lo lắng chuyện của tập đoàn đâu!

- Em lo lắng cho tập đoàn lúc nào, em đang lo lắng cho phó tổng giám đốc Trần!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Dù sao em đã làm việc cùng phó tổng giám đốc Trần lâu như vậy rồi, sao lại không rõ tính cách của phó tổng giám đốc Trần chứ, cô ấy sống một mình cũng không dễ dàng gì, em cũng rất thông cảm với phó tổng giám đốc Trần!

- Anh cũng thông cảm với cô ấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Thế này đi, anh sẽ cho gọi điện thoại Trần Ngọc Đình, em thì tìm hiểu rõ tình hình bên công ty, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện tiếp!

- Được!

Trương Lộ Tuyết bằng lòng.

Diệp Lăng Phi dập máy rồi lập tức cho gọi điện thoại Trần Ngọc Đình. Hắn gọi bốn, năm cuộc điện thoại, quả nhiên giống như lời Trương Lộ Tuyết, Trần Ngọc Đình căn bản là không chịu nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, cũng cảm thấy hơi bất lực. Trần Ngọc Đình không nghe máy, ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù mình tự muốn đi giúp Trần Ngọc Đình cũng không có cách. Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại đến, lần này cuối cùng Trần Ngọc Đình cũng đã chịu nhận điện thoại. Thấy Trần Ngọc Đình đã nghe máy, lúc này Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

- Chị Ngọc Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi, - Em nghe Trương Lộ Tuyết nói vừa nãy chị vội vã đi ra ngoài, có phải là đã có chuyện gì không?

- Tiểu Vũ gặp chuyện rồi Trần Ngọc Đình khôíia hề giữ được sự bình tĩnh thoải mái thường ngày, giọng nói của cô vẫn cứ đứt quãng, luôn mồm nói:

- Bây giờ tôi đang muốn tới bệnh viện!

- Tới bệnh viện ư, bệnh viện nào vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Bệnh viện trung tâm thành phố!

Trần Ngọc Đình nói xong, vội vội vàng vàng nói:

- Tôi đang lái xe, đệ đệ, bây giờ trong lòng tôi rất loạn, không biết Tiểu Vũ ra sao rồi, đến bệnh viện chúng ta nói chuyện tiếp nhé!

- Được!

Diệp Lăng Phi đáp, - Chị chờ tôi qua bên đó!

- Được!

Trần Ngọc Đình ưng thuận.

Diệp Lăng Phi dập máy, sau đó hắn đi tới trước phòng tắm, gõ gõ cửa, nói với Vu Đình Đình đang tắm ở bên trong:

- Đình Đình, bên anh có việc gấp, nếu như em muốn đi theo anh thì nhanh nhanh đi ra đi nhé!

Vu Đình Đình vội vàng đi ra từ trong phòng tắm, cuống quýt nói:

- Diệp đại ca, em tắm xong rồi, em cùng đi với anh!

- Vậy thì mau mặc quần áo vào đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chúng ta phải lập tức lên đường thôi!

Vu Đình Đình không hỏi rốt cuộc Diệp Lăng Phi có chuyện gì, cô vội vàng lau khô thân thể, mặc quần áo vào, theo Diệp Lăng Phi đi ra ngoài. Trên đường đến bệnh viện trung tâm thành phố, Diệp Lăng Phi mới nói cho Vu Đình Đình đầu đuôi sự vụ. Trước đây Vu Đình Đình đã từng gặp qua Trần Ngọc Đình, còn nhớ kỹ dáng vẻ của Trần Ngọc Đình, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói là con trai của Trần Ngọc Đình xảy ra chuyện, Vu Đình Đình cũng cảm thấy không đành lòng.

Sau khi tới bệnh viện, Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi thẳng tới khu vực cấp cứu trong bệnh viện, quả nhiên thấy Trần Ngọc Đình sắc mặt trắng bệch đang ngồi dãy ghế ở bên ngoài. Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi tới, Diệp Lăng Phi còn chưa kịp nói gì, Trần Ngọc Đình đã nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi bật khóc nức nở. Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện này không ổn lắm, hắn không nói gì, chỉ an ủi Trần Ngọc Đình, đèn trong phòng cấp cứu tắt, một vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra. Trần Ngọc Đình vừa thấy viên bác sĩ kia, vội vàng hỏi:

- Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?

Vị bác sĩ đó lắc đầu, nói:

- Thực sự xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi!

Trần Ngọc Đình nghe những lời này, cảm thấy hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Diệp Lăng Phi vẫn chưa hiểu đây là chuyện gì, trước tiên hắn dặn Vu Đình Đình chăm sóc cho Trần Ngọc Đình, sau đó mới đi hỏi thăm. Bác sĩ cấp cứu 120 nói cho Diệp Lăng Phi biết, bọn họ nhận được điện thoại, có một vụ tai nạn giao thông nên mới vội vã đến đó. Khi bọn họ đưa nạn nhân vào bệnh viện thì tình hình đã rất nguy kịch, bọn họ tìm thấy số điện thoại của Trần Ngọc Đình từ trong điện thoại của cậu bé đó. Diệp Lăng Phi nhíu mày, xem ra Tiêu Hồng Vũ gặp tai nạn, nhưng chân tướng là như thế nào, e rằng chỉ có hỏi cảnh sát giao thông mới biết được. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu, bảo Tiểu Triệu đi hỏi giúp. Rất nhanh, Tiểu Triệu đã có tin tức. Hóa ra là mấy người Tiểu Triệu đã ở hiện trường, lúc đó có ba tên cướp thực hiện vụ cướp ngân hàng, trong lúc lái xe chạy trốn đã đâm vào Tiêu Hồng Vũ. Tiểu Triệu dẫn người của đại đội cảnh sát hình sự đang truy bắt ba tên cướp đó, chỉ là ba tên đó đã chạy thoát. Tiểu Triệu đã thông báo cho cấp trên, toàn thành giới nghiêm, quyết tâm bắt bằng được ba tên tội phạm.

Diệp Lăng Phi nghe xong, giận xanh mặt, nói:

- Tiểu Triệu, bằng bất cứ giá nào cũng phải bất được ba tên khốn kiếp đó về, dù có phải dùng đến biện pháp gì!

- Diệp ca, em biết mà, bọn em đang tập trung toàn lực truy bắt bọn chúng!

Tiểu Triệu nói.

Diệp Lăng Phi cúp máy, sau đó bấm số của Tôn Hồng. Diệp Lăng Phi đã có quyết định của. Tôn Hồng dù sao cũng có quan hệ rất rộng, đây mới là điểm quan trọng nhất. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nói với Tôn Hồng:

- Tôn Hồng, giúp tôi tìm ba người, ba tên đó hôm nay vừa cướp ngân hàng, dù cậu dùng phương pháp gì cũng phải bắt bằng được ba tên đó cho tôi. Tôi ra giá 10 triệu để lấy tính mạng của ba tên đó!

- Diệp tiên sinh, tôi biết rồi, tiền thì không cần đâu, tôi sẽ bắt ba tên đó cho anh, chỉ cần bọn chúng chưa chạy ra khỏi thành phố Vọng Hải thì vẫn còn cách tìm ra!

Tôn Hồng nói.

- Ừm, tốt lắm. Tôn Hồng, cảm ơn cậu nhiều!

Diệp Lăng Phi nói.

Diệp Lăng Phi cúp máy, đi vào trong phòng bệnh. Vu Đình Đình đang ở đây chiếu cố cho Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình còn chưa tỉnh lại. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Trần Ngọc Đình đang nằm ở trên giường bệnh, lại cầm lấy điện thoại di động gọi cho Trương Lộ Tuyết, bảo Trương Lộ Tuyết đến bệnh viện. Trương Lộ Tuyết lái xe tới bệnh viện, khi Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói con trai của Trần Ngọc Đình bị xe cán chết. Trương Lộ Tuyết trong lòng càng thấy thương cảm cho Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi nói với Trương Lộ Tuyết:

- Lộ Tuyết, em trông nom chỗ này một chút, anh cũng không thể chăm lo cho Trần Ngọc Đình mãi được, bây giờ tâm tình cô ấy không tốt lắm, anh nghĩ em nên phái người ở cùng cô ấy nhiều hơn!

- Điều này em biết mà, anh không cần lo lắng đâu!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Em sẽ bảo Khả Nhạc dẫn theo thư ký của phó tổng giám đốc Trần, chiếu cố phó tổng giám đốc Trần 24/24!

- Ừ, đừng quên thông báo cho người nhà cô ấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em ở đây sẽ khá vất vả đó!

- Em biết mà!

Trương Lộ Tuyết nói.

Người trong hắc đạo thường có thủ đoạn hơn cả cảnh sát, đám Tiểu Triệu truy bắt mãi mà vẫn không tóm được ba tên tội phạm cướp ngân hàng, còn Tôn Hồng thì lại tìm được chỗ ẩn nấp của ba tên này rồi. Ba tên đó không thể chạy ra khỏi thành phố Vọng Hải được, toàn bộ thành phố Vọng Hải đều bị giới nghiêm rồi, ba tên đó tìm một cái nhà nghỉ nhỏ mà trốn, chờ sau khi tình hình bớt nóng hơn mới chuồn khỏi thành phố Vọng Hải. Nhưng ba tên này lại không ngờ được rằng, hành tung của bọn họ đã bị Tôn Hồng nắm giữ rồi. Tôn Hồng không lập tức hành động mà dẫn người coi chừng cái nhà nghỉ kia, đề phòng ba tên cướp đó chạy trốn. Hắn gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nói với Diệp Lăng Phi là hắn đã tìm được ba tên đó rồi. Diệp Lăng Phi vừa nhận được điện thoại của Tôn Hồng, lập tức lái xe tới. Lúc này sắc trời bắt đầu tối, Diệp Lăng Phi vừa xuống xe, Tôn Hồng đã ra đón.

- Diệp tiên sinh, ba người kia đều ở bên trong!

Tôn Hồng nói.

- Tôn Hồng, đưa người ra đây cho tôi!

Diệp Lăng Phi đứng tựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, nói:

- Không nên động thủ ở chỗ này. Tìm một bãi đất trống, để tôi tự mình xử lý ba tên khốn kiếp kia!

- Được!

Tôn Hồng đáp.

Tôn Hồng vung tay lên, người của hắn chạy ào vào trong cái nhà trọ, không lâu sau đã trói ba gã đàn ông mặc quần soóc, dẫn từ trong đó ra, nhét vào trong chiếc xe. Diệp Lăng Phi cũng lên xe, đi phía sau chiếc xe kia, ra khỏi khu vực thành thị.

Cỗ xe đó đi đến một bãi đất hoang rồi dừng lại. Tôn Hồng chỉ huy người dẫ ba tên đó ra. Ba tên đó đển giờ vẫn chưa hiểu được ình đã gặp phải chuyện gì, bọn chúng vốn tưởng là cảnh sát - tới bắt mình, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống. Bọn họ chỉ mặc mỗi quần đùi, hai tay bị trói, bị đẩy nằm lăn ra đất, ba tên đó vẫn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì, luôn miệng nói:

- Các huynh đệ, có phải là đã hiểu lầm rồi không, nếu như các anh muốn lấy tiền, vậy thì dễ nói chuyện, trong tay ba chúng tôi cũng có chút tiền, coi như là lễ gặp mặt cho các vị huynh đệ đi, chúng ta đều là những người lăn lộn giang hồ, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu sẽ gặp, không cần thiết phải làm thế này!

- Đừng dài dòng nữa, mày lảm nhảm cái gì đấy!

Tôn Hồng mắng, - Ba thằng nhãi chúng mày có biết hôm nay đã đã làm chuyện gì không?

- Đã làm gì ư?

Một gã đầu trọc tầm 28, 29 tuổi cười toe toét, nói.

- Ba anh em chúng tôi chẳng làm gì cả, hôm nay cả bọn chỉ ngủ trong nhà trọ thôi!

- Mẹ nó, còn muốn giả ngu với tao hả, xem ra không để chúng mày thấy máu, chúng mày sẽ không chịu khai thật đâu!

Tôn Hồng cầm lấy một con dao găm từ trong tay thủ hạ của mình, về phía tên đầu trọc kia, đam một nhát xuống vai hắn, ngay sau đó lại lập tức nhỏ ra, máu tươi theo đó mà phun ra. Tôn Hồng chính là kẻ lăn lộn tro ng xã hội đen, hạ thủ có thể nói một chữ độc, ngay cả mắt cũng không nháy. Tuy Tôn Hồng bây giờ không còn là cái đường chủ gì cả, thủ đoạn độc ác tôi luyện trong khoảng thời gian lăn lộn vẫn không hề thay đổi chút nào, con mắt trợn lên quả thật là dám giết người. Từ miệng tên đầu trọc kia phát ra một tiếng kêu như lợn bị chọc tiết, hai tên còn lại thấy vậy cũng hơi sợ, luôn miệng nói:

- Hôm nay chúng tôi đi ăn cướp!

- Vậy bọn mày còn nhớ là cướp xong đã làm cái gì không?

Lúc này Diệp Lăng Phi đã đi tới, miệng thì ngậm điếu thuốc, vươn tay cầm lấy con dao găm từ chỗ Tôn Hồng, múa may trước mặt một trong ba tên đó. Trong ánh mắt Diệp Lăng Phi toát ra sát ý, hắn hừ lạnh nói:

- Có nhớ được là sau khi chúng mày cướp xong thì đã làm gì không?

- Không... không làm gì cả!

Gã kia nói.

- Chúng tôi tránh thoát được cảnh sát rồi núp vào trong nhà nghỉ!

- Tránh thoát cảnh sát à?

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói.

- Nhưng mà bọn mày lại không tránh được một đứa trẻ, tao hỏi chúng mày, không phải là bọn mày đã đâm chết một cậu bé sao?

- Chuyện này chuyện này lúc đó chúng tôi chỉ lo chạy trốn, thế nên... không để ý!

Gã kia nói.

- À đúng, hình như là có một cậu bé!

- Lũ súc sinh bọn mày, làm gì không làm lại muốn đi làm cướp!

Diệp Lăng Phi tay cầm dao găm, nhổ điếu thuốc trong miệng ra, nói.

- Mẹ nó, một sinh mệnh còn nhó tuổi như vậy đã bị lũ khốn kiếp bọn mày hại chết rồi, tao cho mày nói, mày định bồi thường thế nào?

- Chúng tôi đền tiền, chúng... chúng tôi đền tiền!

Gã đó thấy tình thế không ổn, run run nói.

- Đồ trang sức mà chúng em cướp được đều ở trong túi, giá trị số tài sản đó cũng hơn một trăm nghìn, anh buông tha cho bọn em đi, bọn em sẽ giao tất cả số trang sức đó cho anh!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói:

- Mới chỉ được hơn một trăm nghìn, lẽ nào chúng mày cảm thấy như thế không ít quá sao, tao nói cho mày biết, tính mạng của cậu bé đó có dùng tiền cũng không mua lại được, lũ súc sinh chúng mày chỉ có thể dùng tính mạng mà đền tội thôi!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hung hắng đam vào tim gã kia, sau đó rút dao, máu tươi bắn ra. Diệp Lăng Phi kê dao lên miệng, vươn đầu lưỡi liếm liếm máu còn dính trên con dao găm, tiện tay đưa con dao cho Tôn Hồng, nói:

- Giết chết toàn bộ, không nên lưu lại phiền toái!

- Tôi biết rồi!

Tôn Hồng gật đầu, đáp.

Diệp Lăng Phi không xem tiếp nữa, mở cửa đi lên ô tô. Hắn không lập tức lái xe về nhà mà lại đến bệnh viện, khi hắn đến bệnh viện thì Trần Ngọc Đình đã tỉnh lại, chỉ là hai mắt Trần Ngọc Đình vô thần, giống như là người mất hồn vậy. Diệp Lăng Phi đứng trước mặt Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình chỉ nhìn Diệp Lăng Phi, không nói gì cả. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, kéo một cái ghế, ngồi bên cạnh giường của Trần Ngọc Đình, hắn nắm bàn tay lạnh lẽo của Trần Ngọc Đình, nói:

- Chị Ngọc Đình, tôi biết trong lòng chị rất đau buồn, trong lòng tôi cũng không dễ chịu gì, chỉ là chỉ nên tỉnh táo lại một chút!

Trần Ngọc Đình vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng này của Trần Ngọc Đình trong lòng càng cảm thấy khó chịu, hắn khẽ dịch người đến bên cạnh Trần Ngọc Đình, hạ giọng thì thầm vào tai Trần Ngọc Đình:

- Chị Ngọc Đình, em đã đưa ba tên cướp đâm phải Tiểu Vũ xuống địa ngục rồi!