Ngày hôm sau Diệp Lăng Phi trở về thành phố Vọng Hải, hắn xuống máy bay liền gọi điện cho Bạch Tình Đình. Lúc Bạch Tình Đình nghe máy thì ngữ khí hiện rõ rất mệt mỏi, nói:
- Ông xã, có người của tổ điều tra đến hỏi em về hạng mục kinh tế sử dụng nhà ở hợp lý, giờ em còn đang ở trong phòng họp nói chuyện với họ về hạng mục này nè!
- Anh biết chuyện này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Từ bên nhạc phụ anh đã biết chuyện này rồi, bà xã, không sao đâu, cứ để họ điều tra đi, chẳng qua cũng chỉ là hình thức mà thôi!
- Vậy giờ em không quan tâm đến bọn họ nữa!
Bạch Tình Đình nói.
- Em còn lo chuyện này sẽ có liên quan đến bố của Hân Mính mới xem trọng nó, giờ xem ra em nghĩ không cần thiết phải quan tâm đến rồi. Ừm, ông xã, lúc nào anh về nhà?
- Em về nhà không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em hả, em còn phải đi gặp bố nữa!
Bạch Tình Đình nói.
- Bố bảo em đi đánh golf cùng bố, ông xã, nếu anh không bận gì chi bằng cùng qua đánh golf đi!
- Thôi, anh không đi đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đi gặp Dã Thú, có một số chuyện cần bàn với Dã Thú!
- Vậy được!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, vậy tối chúng ta gặp!
Diệp Lăng Phi đáp:
- Tối gặp!
Diệp Lăng Phi cúp máy, đột nhiên hắn nhớ đến đã lâu không gặp Đường Hiểu Uyển rồi, từ lúc mình đi tìm Vu Đình Đình lần trước đến giờ không gặp qua Đường Hiểu Uyển nữa. Diệp Lăng Phi thầm tính, một hai ngày nữa Vu Đình Đình cũng sẽ trở lại rồi, mấy hôm nay không gặp Vu Đình Đình vẫn thấy nhớ cô ấy quá.
Diệp Lăng Phi ra khỏi sân bay gọi điện cho Đường Hiểu Uyển, đợi sau khi thông máy thì hắn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Hiểu Uyển ở bên kia vọng lại:
- A lô, xin chào, đây là hộp thư thoại, xin anh chị sau khi nghe thấy tiếng "ò í e" thì nói ra những điều cần nói! Ò í e!
Diệp Lăng Phi nghe xong bật cười nói:
- Anh nói nè Hiểu Uyển, từ lúc nào em trở thành hộp thư thoại rồi vậy, còn "ò í e" nữa chứ!
- Giờ em chính là hộp thư thoại!
Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói - Hai ngày này em nhận điện thoại nhiều quá, hại đến nỗi em không dám nghe máy nữa!
- Tại sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Còn có thể là chuyện gì nữa chứ, đều là bạn học kết hôn, bạn học sinh con, bạn học, hây, đừng nói nữa, giờ em nghe đến hai chữ bạn học đầu nghe đau ê ẩm. Sao trước đây em không cảm thấy quan hệ của em với bạn học thân thiết như vậy đâu, giờ đến cưới rồi lại sinh con thì lập tức nhớ đến người bạn học em đây, thậm chí ngay cả người bạn học em không nhớ tên cũng đã gọi điện mời em tham gia tiệc cưới. Diệp đại ca, bạn học đó em ngồi cả buổi mà cũng không nhớ ra là tên gì, cuối cùng vẫn là cô ấy nói ra, chính là lúc tụi em học đại học, cô ấy ở phòng ký túc xá đối diện với ký túc xá của em, trời ạ, em cũng chẳng biết sao cô ấy lại có thể tìm ra em được chứ!
Đường Hiểu Uyển oán trách một hồi khiến cho Diệp Lăng Phi cười không ngớt, đường Hiểu Uyển sau khi nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi, hiện rõ rất sầu não nói:
- Diệp đại ca, anh đừng cười nữa, người ta giờ đang rất sầu nè!
- Sầu hả, vậy ra ngoài đi, chúng ta cùng đi chơi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dẫn em đi đánh bóng luyện tập sức khỏe, để em thoải mái tâm hồn một chút!
- Vậy được!
Đường Hiểu Uyển nói.
- Em đang muốn tìm Diệp đại ca đây, mấy hôm nay không gặp Diệp đại ca, em rất nhớ Diệp đại ca!
Sau khi Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển hẹn được địa điểm xong thì hắn vẫy tay gọi chiếc taxi lên xe. Diệp Lăng Phi đã đến nơi hẹn trước, sau khi hắn xuống xe lại gọi điện cho Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển lầu bầu:
- Diệp đại ca, bị kẹt xe rồi, kẹt đến nỗi khiến người ta sốt cả ruột!
- Đừng có sốt ruột, anh chờ em!
Diệp Lăng Phi nói.
- Giờ còn chưa tới buổi trưa, trưa em đến là được, tiện thể còn có thể ăn cơm ở đây!
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Đường Hiểu Uyển xong thì cất điện thoại vào người. Hắn không bước vào chỗ hẹn mà là băng qua đường đi qua con đường đối diện.
Rút tiền ra mua một tờ "Vọng Hải nhật báo", từ sau khi xảy ra chuyện của Hứa Tư Tư. Diệp Lăng Phi trở nên thích tờ "Vọng Hải nhật báo" rồi.
Diệp Lăng Phi cầm tờ báo ngồi bên ghế đặt sát đường, những chiếc ghế này đều là các công ty hiến tặng, trên danh nghĩa là vì sự nghiệp lợi ích chung. Nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là để tuyên truyền quảng cáo, lượng người qua lại ở đây một ngày không ít, hiệu ứng của loại quảng cáo này không thua gì quảng cáo trên báo chí hay các phương tiện thông tin đại chúng, điều quan trọng nhất là vốn để đầu tư kiểu quảng cáo này ngon hơn nhiều so với báo chí hay truyền hình, có thể nói một lần đầu tư có được thời gian quảng cáo lâu dài.
Diệp Lăng Phi vừa lật được hai trang báo thì nghe thấy có giọng của một cô gái hét lên:
- Ông làm gì thế hả, đừng có bám lấy tôi, phiền chết đi được!
Diệp Lăng Phi nghe ra giọng này rất quen, hắn đặt tờ báo xuống nhìn qua thì thấy Kỷ Tuyết mặc chiếc áo lông màu hồng, phía dưới là một chiếc quần bò màu xanh da trời, đôi chân mỏng đó của cô được chiếc quần bò bó sát càng hiện rõ mỏng manh hơn. Theo sau Kỷ Tuyết là một tên đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tên đàn ông đó mặc bộ vest màu xanh, tóc hơi ít. Nghe thấy tên đàn ông đó nói:
- Tao nói nè tiểu nha đầu, mày tưởng như vậy là có thể thoát được sao, cô gái đó là đi cùng với mày, cô ta giở trò với tao, tao tìm không ra cô ta, hôm nay lại gặp được mày, một là mày gọi cô ta đến, hai là mày phải trả tiền của tao lại cho tao!
Người đàn ông đó đưa tay ra túm lấy cổ tay của Kỷ Tuyết. Kỷ Tuyết dùng lực hất ra hét lên:
- Ông làm gì thế, cô ta ăn cắp tiền ông chứ có phải tôi ăn cắp tiền ông đâu, chẳng phải tôi đã nói với ông rồi sao, tôi không thân quen với cô ta, chỉ là gặp mặt có vài lần, ngay cả tên của cô ta tôi còn không biết, ông bảo tôi tìm cô ta, tôi còn đang muốn tìm cô ta tính sổ nè, đã dám lừa bổn tiểu thư, nếu như để tôi nhìn thấy cô ta ở đâu, tôi nhất định sẽ đánh cho một trận tơi bời. Ông bị cô ta lấy tiền, tôi thấy ông đáng đời, liên quan gì đến tôi chứ, nếu như ông cứ bám lấy tôi thì tôi hét lên cứu mạng đấy!
Người đàn ông đó sau khi nghe thấy những lời này của Kỷ Tuyết vẫn không chịu buông tay mà lại nói:
- Có gì tao phải sợ chứ, chúng mày đều là đồng bọn, hai người chúng mày đều là kẻ trộm, nếu như tao báo cảnh sát thì hai người chúng mày đều bị bắt. Tiểu nha đầu, đừng tưởng tao bị dọa khiếp, tao chưa từng thấy qua một tiểu nha đầu mũi còn vắt sữa như mày mà lại dám dọa tao, thật là không biết sống chết ra sao mà!
Diệp Lăng Phi cuộn tờ báo lại cầm trong tay đứng lên khỏi ghế đi về phía Kỷ Tuyết. Kỷ Tuyết chỉ lo chăm chú giải thoát khoải người đàn ông đó nên không để ý đến Diệp Lăng Phi đang đi đến trước mắt. Kỷ Tuyết không ngừng lầu bầu:
- Ông có phiền không hả, tuổi lớn thế này mà còn không thấy mất mặt, trâu già đòi ăn cỏ non, ông nằm mơ đó!
- ...Tiểu nha đầu, đứng lại cho tao!
Tên đàn ông đó nghe Kỷ Tuyết nói vậy liền hét lên một tiếng, đưa tay ra chuẩn bị túm lấy cổ tay của Kỷ Tuyết, chính trong lúc tay hắn vừa đưa ra thì cảm giác tay mình bị một kiềm sắt kẹp chặt. Hắn bất giác keo lên "ây da". Kỷ Tuyết lúc này mới phát hiện ra Diệp Lăng Phi đang đứng trước mặt cô. Diệp Lăng Phi túm chặt cánh tay của tên đàn ông đó, hừ lạnh nói:
- Tao thấy mày sống vô ích rồi, lại đi gây chuyện với một tiểu cô nương, còn lôi kéo ngoài đường nữa, mày có biết thế này gọi là gì không, mày làm thế này được gọi là chòng ghẹo phụ nữ, thật là một tên sắc lang già!
Diệp Lăng Phi nói xong buông tay ra, tên đàn ông đó vội vàng ôm chặt lấy cánh tay bị Diệp Lăng Phi bóp đau đó, nói:
- Mày là ai mà nhiều chuyện thế hả?
- Anh ấy là bạn trai của tôi!
Kỷ Tuyết vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt trẻ con của cô nở nụ cười rạng ngời, rất thân mật nắm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi. Kỷ Tuyết lúc này giống như người tâm phúc, chửi tên đàn ông đó:
- Ông là đồ đầu heo, theo tôi cái đêck gì chứ, ông muốn bổn tiểu thư lên giường với ông sao, ông cũng không nhìn cái đầu heo của ông thử, tôi thấy hay là ông quay về tìm đầu heo cái mà lên giường với nó, xí, tôi nhìn thấy ông là muốn ói!
Kỷ Tuyết lúc nãy chỉ có một mình, có muốn chửi cũng không dám chửi, giờ nhìn thấy có Diệp Lăng Phi ở đây thì khác rồi.
Cô há miệng chửi, tên đàn ông đó bị Kỷ Tuyết chửi đến đỏ cả mặt hét lên:
- Tiểu nha đầu, có phải mày muốn tìm chết không hả!
Lời hắn vừa dứt thì Diệp Lăng Phi giơ tay lên "chát" một tiếng, lập tức cho hắn một bạt tai. Tay Diệp Lăng Phi vẫn chưa phải là dùng lực, trên mặt tên đàn ông đó liền xuất hiện dấu tay của Diệp Lăng Phi, bạt tai này của Diệp Lăng Phi khiến cho tên đàn ông đó im miệng ngay lập tức, hắn ta ôm mặt nhìn Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt có chút không dám tin đây là sự thật.
- Tao nói mày ngu như heo ấy, chửi mày thì sao chứ, mày còn dám chĩa mỏ ra trả đũa, có tin là tao sẽ đánh cho mặt mày thành mặt heo luôn không!
Diệp Lăng Phi trợn mắt chửi:
- Thật là mù mắt mà, ngay cả phụ nữ của tao cũng dám đụng vào!
Kỷ Tuyết nghe thấy câu nói này của Diệp Lăng Phi đã bật cười đến nỗi cả khuôn mặt gần biến dạng cô lập lức trở nên càng rạng rỡ hơn, cô ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, nhấc chân phải lên cho một đá vào chân tên đàn ông đó. Kỷ Tuyết chửi:
- Đầu heo, nghe thấy chưa, mau cút cho tôi, đếu để bạn trai tôi nổi giận thì ông có muốn đi cũng đi không được, ông có biết bạn trai tôi làm gì không hả, làm lão đại ở đây đó, ai gặp anh ấy cũng phải cẩn thận dè dặt, đầu heo ông lại không biết bạn trai tôi, xí, ông mau cút đi cho tôi!
Kỷ Tuyết phì nhổ một bãi nước miếng, cũng may cô nhổ không xa, nếu không bãi nước miếng đó nhất định sẽ phun dính trên mặt tên đàn ông đó.
Tên đàn ông đó ôm mặt mình, trong ánh mắt có vẻ hơi sợ hãi. Nhưng lời Kỷ Tuyết vừa nói khiến cho tên đàn ông đó tưởng rằng mình đã gặp xã hội đen rồi, hắn ta nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi, quả thật có chút giống xã hội đen, ngộ nhỡ mình gây phiền phức tới mấy người này, đánh cho mình một trận thì chẳng đáng chút nào.
Người khôn ngoan không chịu thiệt trước mắt, tên đàn ông hơn ba mươi tuổi biết rõ đạo lý này. Hắn thầm nghĩ bụng trước sau gì sẽ gặp lại tiểu nha đầu này, đến lúc đó hẳn dạy cho tiểu nha đầu này bài học. Hắn nghĩ đến đây liền quay người vội vàng rời khỏi.
Kỷ Tuyết nhìn tên đàn ông đó rời khỏi, cô chửi lớn:
- Cút xa một chút, đừng để cho bổn tiểu thư gặp lại ông, nếu không tôi cho ông biết sự lợi hại của bổn tiểu thư!
Tên đàn ông đó đi xa rồi mà Kỷ Tuyết vẫn còn ở đây chửi bới. Diệp Lăng Phi quay đầu qua Kỷ Tuyết nói:
- Tiểu nha đầu, em đừng có chửi nữa, tên đầu heo đó đã đi xa rồi, em chửi cái gì chứ!
- Em muốn chửi tên đầu heo đó đấy, dám thấy em có một mình rồi bắt nạt em!
Kỷ Tuyết giương cái mặt non nớt đó của mình lên nói:
- Nếu như hôm nay không gặp Diệp đại ca ở đây thì ai biết được tên đầu heo đó đối xử với em thế nào, ây da, không phải ông ta định tìm chỗ vắng người quấy rối em đấy chứ, xem ra sau này em phải mang theo dao bên người, nếu như lại gặp tên đầu heo đó thì đâm hắn.
- Đâm gì chứ, em thật sự xem mình là tiểu nữ giang hồ rồi hả, đụng cái là đâm người!
Diệp Lăng Phi nói xong túm lấy đầu tóc nhuộm của Kỷ Tuyết, nói:
- Cái này... tiểu nha đầu, tóc đang đen thế không thèm, lại đi nhuộm tóc, xấu dễ sợ, em mau chóng chuyển mái tóc nguyên về trạng thái màu đen đi, nếu như lần sau để anh gặp vẫn còn thấy tóc em không phải màu đen, xem anh xử lý em thế nào.
Kỷ Tuyết túm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi nói:
- Em không có tiền nhuộm tóc nữa rồi, giờ trên người em chỉ còn có hai tệ, anh bảo em đi nhuộm thế nào chứ!
- Hai tệ?
Diệp Lăng Phi nghe Kỷ Tuyết nói vậy hắn không tin nói:
- Em có hai tệ trên người mà dám đi ra đường, gan của tiểu nha đầu em cũng quá lớn đó!
- Em chẳng còn cách nào khác, bố mẹ em cứ ngày ngày ở nhà cãi nhau, nếu em không ra ngoài bãi biển mà cứ ở nhà chắc phiền chết mất!
Kỷ Tuyết lầu bầu.
- Mấy ngày em chưa về nhà rồi!
- Không về nhà, vậy em đi đâu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đi chỗ chị Vũ Văn ở!
Kỷ Tuyết nói.
- Vốn dĩ chị Vũ Văn có cho tiền em, nhưng em đã tiêu sạch rồi, ngại quá không dám xin chị Vũ Văn nữa!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong nhìn Kỷ Tuyết nói:
- Bố mẹ em không có đi tìm em sao?
- Bọn họ tìm em?
Kỷ Tuyết bĩu môi hừ lạnh nói:
- Bọn họ chỉ lo cãi lộn, đòi ly hôn, bố em nuôi một người tình ở bên ngoài, còn mẹ em, chỉ muốn kiếm tiền nhiều, bọn họ đâu có chăm em đâu!
Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn rút điện thoại ra.
Kỷ Tuyết vừa nhìn thấy vội hỏi:
- Diệp đại ca, anh định làm gì?
- Anh gọi điện cho Vũ Văn, bảo cô ấy trông chừng em!
Diệp Lăng Phi lầu bầu.
- Chạy loạn như em rất dễ xảy ra chuyện!
- Đừng mà!
Kỷ Tuyết vội ngăn lại.
- Chị Vũ Văn không cho em chạy lung tung đâu, nhưng một mình em ở nhà chị ấy buồn quá nên mới lén chạy ra. Diệp đại ca, anh đừng nhắc chuyện lúc nãy với chị Vũ Văn, chị ấy sẽ không để cho em qua lại với mấy người đó đâu!
- Mấy người nào?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chính là mấy người trước đây đi theo chị Vũ Văn ấy!
Kỷ Tuyết nói.
- Chị Vũ Văn giờ cả ngày đều bận việc, cũng không có chơi như trước đây, em bất đắc dĩ mới chơi cùng với mấy cô gái đó!
- Tiểu nha đầu em, đi ra ngoài chơi thì cứ chơi đi, còn tìm nhiều lý do thế làm gì!
Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết đi đến trước ghế bên đường, sau khi ngồi xuống Diệp Lăng Phi nói:
- Tên đàn ông đó là chuyện thế nào đấy, anh nghe hắn nói bị mất tiền?
- Anh nói tên đó hả, em nói thế nào đây, tên đó chính là một lão già háo sắc!
Kỷ Tuyết nghe xong trề môi, bàn tay nhỏ của cô nắm lấy bàn tay của Diệp Lăng Phi nói:
- Mấy hôm trước em đi hát karaoke với một người bạn, và đã gặp tên già háo sắc ở đó, lúc đó hình như hắn đang nhậu với mấy tên Nhật Bản, mấy tên đó nói chí cha chí chóe cái tiếng chim gì đó mà em nghe chả hiểu, sau đó tên già háo sắc đó đã để ý hai bọn em, nói chịu trả giá cao để bọn em lên giường với hắn. Diệp đại ca, anh nhìn bộ dạng của lão già háo sắc đó, thấy mà muốn ói, cho dù có cho em một triệu, em cũng không lên giường với hắn, em có khí phách mà!
- Nếu như mười triệu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Mười triệu?
Kỷ Tuyết vừa nghe khẽ giật mình, nói:
- Cái này em cần phải suy nghĩ, em có thể đánh ngất mình trước, để cho tên già háo sắc đó cưỡng bức, sau đó em lấy tiền đi báo cảnh sát!
- Em là tiểu nha đầu hám của!
Diệp Lăng Phi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tuyết. Kỷ Tuyết liền chu miệng nói:
- Diệp đại ca, anh có tiền, anh không biết cuộc sống của những người không có tiền như tụi em đâu!
- Được rồi, tiểu nha đầu, em đứng có nhắc đến chuyện nghèo nàn trước mặt anh nữa, hãy nói cho xong chuyện đó đi, anh rất muốn biết kết quả sau đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đương nhiên là em không chịu rồi!
Kỷ Tuyết nói.
- Nhưng người bạn đó của em lại đồng ý, à, em phải nói rõ trước, em và cô gái đó quen nhau chưa lâu, em biết phòng mà cô ta với bạn trai thuê ở, bạn trai của cô ta giống như đòi nợ cho người ta vậy. Rốt cuộc cô ta làm gì thì em không biết, tóm lại là cô ta đi cùng với tên già háo sắc đó, chuyện còn lại em không biết rồi. Ai biết được hôm nay sẽ đụng phải lão già háo sắc đó trên đường, hắn nói người bạn đó của em nhân lúc hắn ta thay đồ đi tắm đã lén lấy cắp tiền của hắn rồi, đòi em trả. Nếu như em không trả thì phải lên giường với hắn. Diệp đại ca, anh nói xem có phải lão già đó đầu óc bệnh hoạn rồi không, hắn mất tiền liên quan gì đến em chứ!
Diệp Lăng Phi nghe xong nhìn Kỷ Tuyết nói:
- Kỷ Tuyết, đây xem như là một bài học, để em biết được sau này không thể tùy tiện đi ra ngoài chơi, em cũng thật là, người nào cũng dám đi theo chơi hết, nếu đi như vậy xảy ra chuyện thì làm thế nào đây!
- Vì em thấy buồn chán!
Kỷ Tuyết nói.
- Không có ai chơi với em, một mình em rất cô đơn!
- Sao gọi là không có ai chơi với em!
Diệp Lăng Phi nói.
- Giờ em ở với Tiêu Vũ Văn, nếu như Tiêu Vũ Văn bận thì em có thể tìm Vu Tiêu Tiếu, đợi lát nữa anh gọi cho Vu Tiêu Tiếu, để cô ấy chơi với em, tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này cũng ham chơi lắm!
- Diệp đại ca, chi bằng anh chơi với em đi!
Kỷ Tuyết kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:
- Em thích chơi cùng Diệp đại ca!
- Anh nói nè Kỷ Tuyết, trước đây chẳng phải em gọi anh bằng đại thúc đó sao, từ lúc nào cũng gọi anh là đại ca rồi vậy!
Diệp Lăng Phi đưa tay ra nhéo cái mũi của Kỷ Tuyết nói:
- Hay em cứ gọi anh là đại thúc đi, anh nghe em gọi anh đại ca ngượng ngùng sao ấy!
- Đại ca, đại thúc, đại ca, đại thúc...!
Kỷ Tuyết gọi không ngừng. Diệp Lăng Phi khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, anh không ép em nữa, em thích gọi sao thì gọi!
Diệp Lăng Phi nói xong rút ví tiền từ trong người ra, từ trong ví rút ra hai tờ một trăm tệ, sau đó lại rút thêm một thẻ ngân hàng đưa cho Kỷ Tuyết nói:
- Ở đây có hai trăm tệ, em cầm lấy mà tiêu, trong thẻ ngân hàng này chắc cũng không còn nhiều tiền mấy, anh cũng không nhớ rõ nữa, lần trước sau khi dùng xong anh cũng không có xem lại, còn khoảng năm sáu nghìn tệ gì đấy, em lấy mà tiêu, đến khi nào hết tiền thì đến tìm anh, nhớ rõ chưa?
Kỷ Tuyết vừa nghe liền lập tức cầm lấy tiền, trong lúc Diệp Lăng Phi cất ví tiền vào người lại thì Kỷ Tuyết đột nhiên kề môi lại sát mặt Diệp Lăng Phi, bất luận đây là ở ngoài đường, cô thơm một cái thật mạnh vào má Diệp Lăng Phi.