Chương 1039: Lại gặp thất bại

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động trò chuyện với Chu Hồng Sâm. Hắn cầm lấy quân cờ, đặt xuống bàn, sau đó hỏi:

- Nhạc phụ đại nhân, rốt cuộc cha định bảo con làm thế nào, con phải làm chuyện gì đây?

Chu Hồng Sâm còn đang suy nghĩ về bối cảnh của Diệp Lăng Phi, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy. Chu Hồng Sâm mới nhớ ra mình đang gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, là vì chuyện của tổ điều tra. Chu Hồng Sâm nói:

- Tiểu Diệp, không phải là con có người quen ở trong tỉnh sao, con hỏi thăm giúp cha một chút về chuyện của tổ điều tra lần này. Cha vẫn cứ lo lo, luôn cảm thấy có người đang đứng đằng sau muốn chỉnh cha!

- À, chuyện này sao, được rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nhạc phụ đại nhân, để con hỏi giúp cho một chút, thật ra thì con cũng không có người quen ở tỉnh, con cũng chỉ có thể đi hỏi thôi, cũng không biết có được hay không!

- Tiểu Diệp, chuyện lần này không phải chuyện nhỏ đâu!

Chu Hồng Sâm nói.

- Con nên biết, cha sắp đến tỉnh thành làm thị trưởng rồi, đúng lúc này lại xảy ra chuyện, rõ ràng là sẽ ảnh hưởng đến cha...!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói là chuyện này có ảnh hưởng đến ông ta. Diệp Lăng Phi không hề lên tiếng, mãi đến khi Chu Hồng Sâm nói xong. Diệp Lăng Phi mới nói:

- Nhạc phụ đại nhân, con biết rồi, được rồi, bây giờ con phải đi hỏi thăm một chút!

Diệp Lăng Phi dập máy, cũng không sốt ruột lập tức gọi điện thoại đến tỉnh thành, hắn không chút gấp gáp, sau khi chơi cờ với lão già xong. Diệp Lăng Phi mới nói:

- Lão già, tôi đi gọi một cuộc điện thoại!

- Ừ!

Lão già gật đầu, nói:

- Đi đi Tiểu Diệp, nhớ nhanh về đấy nhé, chúng ta lại chơi tiếp!

- Lão già, tôi chơi cờ với ông không thành vấn đề, nhưng ông nên chuẩn bị bữa trưa cho tôi, không thể tôi chơi cờ cả sáng với ông, buổi trưa ông lại không để ý đến bữa cơm của tôi, như vậy thì không được đâu đấy!

Diệp Lăng Phi lầu bầu.

- Sao lại không chiêu đãi tôi một bữa ra trò, lão già, ông nói đúng không?

Lão già cười nói:

- Tiểu Diệp à, cậu không cần phải lo mấy chuyện này đâu, tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu rồi, một món canh, năm món ăn, cậu thấy tiêu chuẩn đó thế nào?

- Tốt lắm, cứ làm theo cái tiêu chuẩn này đi!

Diệp Lăng Phi nói.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại tìm một chỗ không người, bấm số máy của bí thư Trương, điện thoại vang lên hai hồi chuông, sau đó giọng nói của bí thư Trương vang lên:

- Tiểu Diệp, thật không ngờ cậu lại gọi điện thoại cho tôi đó!

Diệp Lăng Phi nghe giọng nói của bí thư Trương dường như hơi thân thiết quá mức với mình, trước đây bí thư Trương không nói như vậy với hắn, tuy trước đây bí thư Trương chỉ cảm thấy bối cảnh của Diệp Lăng Phi rất thần bí, nhưng lúc nói chuyện với Diệp Lăng Phi ông ta đã quen dùng thái độ trên quan trường để nói với Diệp Lăng Phi, nhưng lần này. Diệp Lăng Phi cảm thấy rõ ràng giọng điệu của bí thư Trương khi nói chuyện với mình đã thân thiết hơn rất nhiều, thậm chí còn khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác bí thư Trương đang muốn thân với hắn hơn. Diệp Lăng Phi trong lòng có chút kỳ quái, không tự chủ được toát ra trong lời nói. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Trương, thực sự tôi không quen nghe ông nói chuyện kiểu này!

- Tiểu Diệp, chuyện này phải trách tôi!

Bí thư Trương thở dài, nói.

- Trước đây tôi không biết thân phận của cậu, lần trước tôi đến Bắc Kinh họp, gặp được lãnh đạo của tôi, từ chỗ ông ấy tôi mới biết quan hệ của cậu và lãnh đạo, khụ, chuyện này đều do tôi...!

Lúc này Diệp Lăng Phi mới hiểu ra, vòng vo hồi lâu, thì ra bí thư Trương biết bối cảnh của mình, từ đó mới muốn thân cận với mình hơn. Tuy bí thư Trương nói như vậy có vẻ quá thẳng thắn, nhưng Diệp Lăng Phi lại rất thích bí thư Trương trực tiếp như vậy, nói vậy bí thư Trương cũng từ trong miệng một vị lãnh đạo ở Bắc Kinh này biết chuyện mình đã tới Bắc Kinh, vậy người đó là ai? Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, nghĩ tới Nhạc Lâm Sơn, hẳn là từ chỗ Nhạc Lâm Sơn biết được bối cảnh của mình, đương nhiên Diệp Lăng Phi sẽ không đi hỏi bí thư Trương rốt cuộc là ai nói cho ông ta chuyện liên quan đến Diệp Lăng Phi. Việc này đối với Diệp Lăng Phi tới mà nói cũng không quan trọng. Hiện giờ Diệp Lăng Phi chỉ muốn biết chuyện tổ điều tra của tỉnh lần này. Hắn cười nói:

- Bí thư Trương, nếu đã như vậy, tôi nghĩ có chút chuyện muốn nói thẳng với ông rồi. Bí thư Trương, có thể nói cho tôi biết là tại sao tỉnh ủy lại phái tổ điều tra đến thành phố Vọng Hải không?

- Tiểu Diệp, sao cậu lại muốn hỏi chuyện này?

Bí thư Trương hỏi.

- Bí thư Trương, cái đó mà còn cần tôi nói sao?

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi tin rằng bí thư Trương hẳn là có thể biết được quan hệ lợi hại trong chuyện này!

- Chuyện này là do thường ủy tỉnh ủy Tưởng Khải Lâm nói ra. Tưởng Khải Lâm có chứng cứ chứng minh Chu Hồng Sâm lúc còn làm bí thư thị ủy ở thành phố Vọng Hải đã lợi dụng chức quyền giao hạng mục nhà ở giá rẻ cho một tập đoàn bản địa ở thành phố Vọng Hải thực hiện, lần này tỉnh cắt cử tổ điều tra đến để điều tra chuyện này!

- À, hóa ra còn có chuyện như vậy à!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói.

- Bí thư Trương, vậy ông có biết tập đoàn bản địa ở thành phố Vọng Hải đó tên là gì không?

Bí thư Trương nói - Cái đó thì tôi không biết, lúc đó tôi không nhớ kỹ tên của tập đoàn bàn địa ở thành phố Vọng Hải đó!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bí thư Trương, nếu ông đã không biết tên của tập đoàn đó, tôi đây nói cho ông cũng được. Tập đoàn đó tên là tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, tổng giám đốc tên là Bạch Tình Đình, mà chồng của Bạch Tình Đình tên là Diệp Lăng Phi!

- Diệp Lăng Phi ư?

Bí thư Trương nghe thấy cái tên đó, lẩm bẩm:

- Cái tên này tôi nghe thấy quen quen, hình như là đã nghe thấy ở đâu đó rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tên của tôi là Diệp Lăng Phi!

- A, hóa ra là như vậy à!

Bí thư Trương bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười, nói:

- Tiểu Diệp, ý của cậu là cái tập đoàn bị điều tra đó là công ty của vợ cậu sao!

- Nói đúng ra đó là tập đoàn của tôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bí thư Trương, không phải là tôi khoe khoang, tôi tùy tiện ném ra mấy trăm triệu cũng không nháy mắt một cái, tôi cần phải cấu kết với bí thư Chu để xây dựng nhà ở giá rẻ sao. Hạng mục nhà ở cho người thu nhập thấp là do bí thư Chu tự mình đến xin tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng tôi hỗ trợ, tôi thì nể mặt bí thư Chu đồng ý giúp ông ấy chuyện này. Nếu thị trưởng thành phố Vọng Hải nói chuyện này với tôi, tôi sẽ không thèm ngó tới đâu. Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng tôi đang thi công công trình bên Long Sơn. Long Sơn chính là đặc khu của quân đội, mà hạng mục bên Long Sơn giá trị ít ra cũng phải hơn 2 tỷ, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng tôi toàn lực khai phá công trình bên đó đã bận lắm rồi, còn cần phải đi xây dựng dân dụng sao? Tôi tin rằng hẳn là bí thư Trương hiểu rõ chuyện này, không cần tôi nói nhiều nữa, nói tóm lại tôi chỉ có một câu, nếu như lần này người của tổ điều tra dám làm khó bí thư Chu, vậy thì xin lỗi, tôi sẽ không chỉ không tiếp tục thi công công trình dân dụng kia, còn muốn điều tra thêm chuyện này, tôi cũng muốn xem xem cái gọi là chứng cớ đó lấy từ lâu ra. Nếu như ai muốn hãm hại bí thư Chu, vậy hắn cứ chờ kết cục giống như vậy đi, tôi tin tưởng mình có thực lực này!

Bí thư Trương hít vào một hơi lạnh, ông ta không ngờ trong chuyện này còn có nhiều thứ dây dưa như vậy. Bây giờ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói một tràng như vậy, bí thư Trương mới ý thức được lần này có lẽ đã chọc phải một cái tổ ong vò vẽ rồi. Bí thư Trương:

- Tiểu Diệp, chuyện này tôi thấy nhất định có hiểu lầm gì đó, đương nhiên, hẳn là cậu biết rõ chúng ta phái tổ điều tra xuống thành phố là công tác bình thường, không thể có người tố giác mà chúng tôi lại thờ ơ được. Chỉ là cậu cứ yên tâm, tổ điều tra chúng tôi sẽ không vu hãm Chu Hồng Sâm đâu, nếu như ông ta không có vấn đề gì, tổ điều tra chúng tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho ông ấy!

- Bí thư Trương, tôi đã nói nhiều như vậy, chuyện còn lại đều là của các ông, không liên quan gì tới tôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi ở Bắc Kinh còn có chuyện phải làm, tôi hy vọng bí thư Trương có thể hiểu, tôi không phải là một người thích gây sự, nhưng mà, nếu có người chọc tới tôi, tôi cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn đâu. Nếu như ông đã là người ở chốn quan trường, đương nhiên sẽ hiểu ý tôi muốn nói gì!

- Tiểu Diệp, tôi đã nói rồi, cậu có thể yên tâm!

Bí thư Trương nói.

- Ừ, bí thư Trương, tôi không nói chuyện tiếp được nữa!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi còn phải đi chơi cờ với lão già Bành Nguyên kia, chờ khi nào có thời gian, chúng ta có thể trò chuyện một phen!

- Được!

Bí thư Trương nói.

- Hoan nghênh cậu đến tỉnh thành gặp tôi, lúc nào cũng được!

Diệp Lăng Phi dập máy, lại quay về gặp lão già. Diệp Lăng Phi vừa ngồi xuống, điện thoại của hắn lại đổ chuông. Diệp Lăng Phi oán giận nói:

- Khụ, sao mà nhiều người gọi thế này, muốn chơi một ván ra hồn với lão già mà cũng không được!

Lão già cúi đầu, loay hoay đánh cờ một mình, nhẹ giọng nói:

- Thanh niên vận một chút cũng tốt, lẽ nào cậu cũng muốn chờ đến lúc già như tôi, không sức đâu mà làm việc mới bận hay sao?

- Lão già, cái đó thì còn chưa chắc!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi thấy ông già như vậy vẫn làm việc được mà, hai hôm trước tôi lên mạng thì nghe nói qua mốt tin tức, một ông già hơn 70 tuổi lại cưới một cô vợ còn trẻ, hơn nữa còn sinh cho ông già đó hai cô con gái song sinh, ông nói xem, ông già kia còn có thể làm được, sao ông chưa gì đã bảo là mình già không làm nồi cái gì nữa!

Lão già nghe những lời này của Diệp Lăng Phi liền ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Bây giờ tôi đi bộ đã phải thở dốc rồi, cậu còn bảo tôi đi làm việc. Tiểu Diệp à, rốt cuộc cậu có tâm tư gì vậy?

- Tôi chẳng có tâm tư gì cả, chỉ nói với ông như thế mà thôi!

Diệp Lăng Phi nói xong liền nghe máy, sau khi nghe thấy giọng nói của Nhạc Lâm Sơn ở đầu dây bên kia. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Được. Nhạc lãnh đạo à, nếu như ông có thời gian thì ông đến đây đi, tôi đang chơi cờ với lão già đây, đúng, đúng, nước cờ của lão già đúng là dở tệ như sọt rác, điểm ấy tôi hoàn toàn đồng ý với cái nhìn của ông!

Lão già nghe Diệp Lăng Phi lẩm bẩm như vậy, nói:

- Tiểu Diệp, có phải là lão Nhạc kia gọi điện tới hay không, đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn tính sổ vớ lão Nhạc một chút, cái gì mà nước cờ giẻ rách như sọt rác chứ!

Diệp Lăng Phi cười cười, đưa điện thoại cho lão già, thấy lão già cầm điện thoại, quát:

- Alô, cái lão Nhạc kia, ông nói tôi đánh cờ dở, vậy sao ông không sang đây đánh mấy ván xem, tôi sẽ cho ông biết sự lợi hại của mấy nước cờ sọt rác đó!

Diệp Lăng Phi gác chân lên, nhìn lão già và Nhạc Lâm Sơn nói chuyện phiếm. Lão già nói một hồi, cuối cùng bảo:

- Được, được, tôi không nói với ông nữa, nếu như ông có thời gian thì sang bên tôi, đừng chờ đến lúc tôi chết rồi, ông vẫn muốn sang thăm tôi đó!

Lão già nói xong, trả điện thoại lại cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Lão Nhạc kia muốn trò chuyện với cậu đấy. Tiểu Diệp, cậu mắng lão Nhạc kia một trận cho tôi, vừa rồi tôi bảo ông ta tới, ông ta không chịu tới, thực sự là không thể nào nói nói nữa!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Lão già, tôi biết rồi!

Diệp Lăng Phi đặt điện thoại bên tai, cười nói:

- Nhạc lãnh đạo, ông đã nghe lão già nói gì chưa?

Nhạc Lâm Sơn cười nói:

- Sao tôi lại không gnhe lão già này nói được chứ, thanh âm của ông ta dù có cách xa vạn dặm tôi cũng có thể nghe được!

- Ha ha. Nhạc lãnh đạo, vậy ông có qua bên này không?

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi dùng cơm trưa ở bên này đấy!

- Tôi không đi đâu, thực sự bận đến mức không thể phân thân được!

Nhạc Lâm Sơn nói.

- Tôi chỉ nghĩ hôm nay cậu tới đây nên gọi điện thoại cho cậu. Tiểu Diệp, buổi chiều tới họp chúng ta trò chuyện tiếp!

- Buổi chiều tôi không đi đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bây giờ tôi cũng không làm mấy thứ đó nữa rồi, không cần phải qua bên đó. Nhạc lãnh đạo à, lẽ nào ông sẽ đến sao?

- Tôi làm sao mà quản được nhiều chuyện như vậy, chuyện này tôi mặc kệ!

Nhạc Lâm Sơn nói.

- Tôi chỉ muốn cậu đến chỗ tôi tâm sự một chút!

- Được rồi. Nhạc lãnh đạo à, ông cứ tới đây đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi có một số việc muốn nói với ông đây!

- Chuyện này!

Nhạc Lâm Sơn hơi chần chừ, sau đó nói:

- Tiểu Diệp, bây giờ cậu đang ở đâu, tối nay tôi đi gặp cậu!

- Tôi vừa mới đến Bắc Kinh đã bị lão lãnh đạo đón đi rồi, tôi còn chưa tìm được chỗ ở đây!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Nhạc lãnh đạo, không thì ông thu xếp cho tôi, chúng ta bàn trước rồi đấy nhé, tôi là một người nghèo, trên người cũng không có tiền, ông đừng thuê cho tôi một chỗ giá một đêm mấy chục nghìn, như vậy thì tôi không dám ở đâu, ông tìm chỗ nào đó cho tôi là được, con người của tôi không quan trọng gì đâu, chỗ nào cũng ngủ được!

- Được, để tôi thu xếp một chút!

Nhạc Lâm Sơn nói.

- Lát nữa tôi sẽ điện thoại lại cho cậu!

- Được, cứ quyết định như vậy đi!

Diệp Lăng Phi nói xong liền dập máy, hắn quay đầu ra nhìn lão già, cười nói:

- Lão già, chuyến này tôi tiết kiệm được tiền rồi, không cần phải bỏ tiền túi ra thuê khách sạn, quả nhiên ở Bắc Kinh có người quen là dễ làm việc!

Lão già cười nói:

- Tiểu Diệp à, lẽ nào cậu còn quan tâm đến chút tiền ấy ư?

- Sao lại không cần!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bây giờ tôi cũng là người đã có gia đình, tôi còn phải nuôi sống một gia đình lớn chứ, sao có thể không quan tâm được!

Lão già cười, lắc đầu, không nói gì với Diệp Lăng Phi nữa mà thúc giục Diệp Lăng Phi mau mau chơi cờ.


Trong lúc Diệp Lăng Phi và lão già đang ở nhà chơi cờ. Chu Hồng Sâm ở thành phố Vọng Hải đã bị người của tổ điều tra đưa vào trong khách sạn tiến hành điều tra. Chỉ là lúc này, tổ trưởng tổ điều tra, viện trưởng Kim lại thấy hơi khó xử, ông ta vừa nhận được thông báo của tỉnh ủy, yêu cầu lần điều tra này nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ. Trong lúc viện trưởng Kim cho rằng cho rằng thông báo này của tỉnh ủy là muốn điều tra làm rõ chuyện này, bí thư Trương lại gọi điện thoại tới. Bí thư Trương tự mình gọi điện thoại tới khiến cho viện trưởng Kim cảm thấy chuyện này trở nên khó giải quyết, ông ta không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra ý của bí thư Trương bên trong điện thoại. Sau khi dập máy, viện trưởng Kim tự mình đi tới gian phòng của Chu Hồng Sâm.

Trong phòng hai nhân viên tổ điều tra đang chuẩn bị theo trình tự tiến hành thẩm vấn Chu Hồng Sâm, viện trưởng Kim vừa đi vào, bao hai người đó ra bên ngoài chờ, ông ta ngồi đối diện với Chu Hồng Sâm, lấy ra bao thuốc, đưa cho Chu Hồng Sâm một điếu, đồng thời mình cũng hút một điếu.

- Thị trưởng Chu, lần này thực sự xin lỗi, đến đây quá đường đột!

Viện trưởng Kim khách sáo nói với Chu Hồng Sâm, - Tổ điều tra chúng tôi đến thành phố Vọng Hải cũng là dựa theo quy trình bình thường. Ngươi nếu ông đã là đảng viên lâu năm, có lẽ cũng biết rõ quy trình của đảng ta. À, thị trưởng Chu, không phải là ông sắp đến tỉnh thành làm thị trưởng rồi sao?

Chu Hồng Sâm khi mới bị người của tổ điều tra đưa đến đây thì còn có chút lo lắng. Bây giờ thấy khẩu khí của tổ trưởng tổ điều tra khi nói chuyện với mình, ông ta biết ngay nhất định là con rể mình đã tác động lên bên tỉnh ủy, nếu không gã viện trưởng viện kiểm sát này sẽ không ăn nói khách sáo với mình như vậy. Chu Hồng Sâm trong lòng cũng an tâm, ông ta gác chân lên, sau khi hút một hơi thuốc, nhìn viện trưởng Kim, nói:

- Viện trưởng Kim, vốn là tôi định hôm nay sẽ đến tỉnh thành, nhưng bây giờ xem ra tôi phải ở lại chỗ này để hỗ trợ người ta điều tra mình rồi. Tôi tự nhận là khi tôi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, một lòng suy nghĩ cho những người dân bình thường, tôi đã mạnh mẽ đả phá tham ô hủ bại trong chính quyền, tôi làm hết thảy đều không thẹn với lương tâm. Nhưng bây giờ, trước lúc tôi sắp lên tỉnh thành làm thị trưởng, tỉnh ủy lại phái người đến điều tra tôi, chính là không tín nhiệm tôi, lần này dù tôi có thể tẩy sạch oan tình, nhưng tôi còn có thể làm việc ở tỉnh thành nữa sao?

Viện trưởng Kim cười nói:

- Thị trưởng Chu, ông đừng nghĩ như vậy, tổ chức làm như vậy cũng là vì coi trọng ông thôi, là muốn rửa oan cho ông đó!

- Rửa oan cho tôi ư?

Chu Hồng Sâm nhìn viện trưởng Kim, nói:

- Sợ rằng không đơn giản như vậy đâu, các ông đã đưa tôi vào đây, lẽ nào cũng là để minh oan cho tôi sao?

- Ừm, thị trưởng Chu, tôi nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm rồi!

Viện trưởng Kim nói.

- Vốn là tôi để bọn họ đưa ông tới đây là muốn tìm hiểu tình hình cụ thể, không phải giống như tổ điều tra trước trực tiếp cách ly đối tượng điều tra, hiển nhiên bọn họ lại hiểu lầm ý của tôi. Chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm thôi, thị trưởng Chu, bây giờ tôi muốn hiểu rõ tình hình cụ thể, ông xem có thể nói những gì ông biết cho tôi không, chủ yếu là hạng mục nhà ở cho người thu nhập thấp ở thành phố Vọng Hải!

- A, hóa ra là chuyện này à!

Chu Hồng Sâm dụi tắt điếu thuốc vào cái gạt tàn trên bàn, nói:

- Thật ra thì chuyện này rất đơn giản, là lúc đó Tùy Trường Hồng muốn làm nhà ở cho người thu nhập thấp, nhưng mà lại không có thương nhân bất động sản nào muốn nhận hạng mục này. Hẳn là ông biết hạng mục này không hái ra tiền nên chẳng ai muốn nhận cả, thị trưởng Tùy không biết làm thế nào, mới nhờ tôi đứng ra giải quyết. Tôi liên hệ với tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ để thi công hạng mục đó, chuyện chỉ có như vậy thôi!

- A, sự tình là như vậy à!

Viện trưởng Kim gật đầu, nói:

- Thị trưởng Chu, tôi muốn nói với ông một số việc!

Chu Hồng Sâm và viện trưởng Kim ở trò chuyện trong phòng rất lâu, sau khi rời khỏi khách sạn. Chu Hồng Sâm lấy điện thoại ra bấm số của Điền Vi Dân, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy. Chu Hồng Sâm đã cười nói:

- Lão lãnh đạo, tôi thấy lần này toan tính của Tùy Trường Hồng lại gặp thất bại rồi!