Chương 1034: Chết không có chỗ chôn

Chu Hướng Thiên tòng từ chỗ chính phủ về đến nhà đã là hơn 10 giờ tối, chỉ rửa mặt qua loa rồi lên giường. Lúc này vợ ông ta còn chưa ngủ, vẫn đang chờ Chu Hướng Thiên trở về. Khi Chu Hướng Thiên vừa trèo lên giường, vợ của ông ta trở mình, khẽ chạm vào người Chu Hướng Thiên, hỏi:

- Lão Chu, tôi nói với ông một chuyện được không?

- Bà còn chưa ngủ à!

Chu Hướng Thiên còn tưởng rằng vợ mình đã ngủ rồi, nhưng không ngờ bà ta vẫn chưa ngủ. Chu Hướng Thiên xoay người lại, lầu bầu:

- Bây giờ mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ. Bà mau đi ngủ đi, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp!

Chu Hướng Thiên nói xong liền nhắm mất lại ngủ, nhưng không ngờ vợ ông ta lại đẩy ông ta một cái, nói:

- Hướng Thiên, ông đoán xem hôm nay lúc ở bệnh viện tôi đã gặp ai?

- Gặp ai vậy?

Chu Hướng Thiên ngây người, lập tức nói:

- Làm sao tôi biết là ai!

- Hôm nay tôi đã gặp Chu Hân Mính đó!

Bà ta nói.

- Ông thử đoán xem, vì sao Chu Hân Mính lại đến bệnh viện?

- Bà có thể nói hết cả câu luôn được không, nói chuyện với tôi như vậy mà không thấy mệt sao?

Chu Hướng Thiên nói.

- Bà mau kể lại một mạch đi, tôi còn phải ngủ nữa, bà có biết không, ngày mai tôi còn có việc quan trọng phải làm!

- Được được, tôi nói luôn đây!

Vợ của Chu Hướng Thiên nói.

- Tôi thấy Chu Hân Mính bụng đã to đến bệnh viện kiểm tra thân thể!

- Cái đó thì có gì lạ!

Chu Hướng Thiên nghe xong, cũng không cảm thấy kì lạ ở đâu, ông ta xoay người sang chỗ khác, nói:

- Người ta mang thai thì có gì không đúng, mấy bà đúng là ăn no rỗi việc không có gì làm, lại quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này. Chu Hân Mính là con gái, chỉ cần kết hôn, thì sẽ...!

Chu Hướng Thiên nói đến đây, bỗng nhiên ngồi dậy, nói:

- Bà vừa nói cái gì. Chu Hân Mính có thai rồi ư?

Bà xã của Chu Hướng Thiên cười nói:

- Sao hả, tôi biết ngay là ông sẽ bất ngờ mà, còn nói là tôi lắm chuyện. Tôi nói với ông nhé, tôi thấy Chu Hân Mính đã mang thai ít nhất đã được 5, 6 tháng rồi, bụng cô ta đã to ra nhiều lắm. À, đúng rồi, tôi còn thấy Chu Hân Mính đi chung với một người đàn ông, tôi thấy người đàn ông đó chắc là chồng của Chu Hân Mính. Chỉ là, tôi vẫn thấy kỳ lạ, Chu Hân Mính kết hôn lúc nào vậy?

- Tôi khẳng định là chưa kết hôn!

Chu Hướng Thiên nói rất chắc chắn, - Tôi chưa thấy ai trong ủy ban hành chính đề cập qua chuyện Chu Hân Mính đã kết hôn. Nếu như Chu Hân Mính đã mang thai ít nhất 5, 6 tháng, vậy thì chuyện Chu Hân Mính kết hôn ít ra cũng sẽ phải diễn ra tầm 2, 3 tháng trước, khi đó Chu Hồng Sâm là bí thư thị ủy, những người trong chính quyền như chúng tôi sao có thể không biết chuyện con gái của Chu Hồng Sâm đã kết hôn chứ?

- Hướng Thiên, vậy ông nói xem chuyện này rốt cục là như thế nào?

- Làm sao mà tôi biết được!

Chu Hướng Thiên nói.

- Bà nói đã nhìn thấy chồng của Chu Hân Mính rồi, tướng mạo hình dạng của người đó như thế nào?

- Để tôi nhớ lại đã, cao khoảng tầm này.!

Bà xã của Chu Hướng Thiên khoa tay múa chân một hồi. Chu Hướng Thiên nghe rất chăm chú, ông ta mơ hồ cảm thấy chồng của Chu Hân Mính hình như là mình đã gặp qua ở đâu. Bỗng nhiên, Chu Hướng Thiên nhảy ra khỏi giường, vợ ông ta không biết Chu Hướng Thiên định làm cái gì, hỏi:

- Hướng Thiên, ông muốn làm gì vậy?

- Tôi nghĩ tới một người!

Chu Hướng Thiên nói.

- Tôi đi gọi một cuộc điện thoại, được rồi, bà cứ ngủ trước đi!

Chu Hướng Thiên nói xong vội vã đi ra khỏi gian phòng Diệp Lăng Phi nói với Chu Hồng Sâm là muốn gặp Điền Vi Dân, muốn làm rõ quan hệ trước mặt Điền Vi Dân. Chu Hồng Sâm đang đêm gọi điện thoại cho Điền Vi Dân, ở trong điện thoại. Chu Hồng Sâm nói với lão lãnh đạo của mình là con rể ông ta muốn gặp Điền Vi Dân. Bên cạnh đó, Chu Hồng Sâm cũng có một chuyện muốn nói riêng với Điền Vi Dân. Diệp Lăng Phi vốn nói là đến ủy ban thành phố gặp Điền Vi Dân, nhưng Điền Vi Dân suy nghĩ một lát, cảm thấy làm như vậy thì không tốt lắm, vì vậy ông ta đề nghị ngày mai tìm một quán trà để nói chuyện. Chu Hồng Sâm đồng ý, báo lại chuyện này cho Diệp Lăng Phi, đồng thời ước định thời gian và địa điểm.

Ngày hôm sau, Chu Hồng Sâm đến sớm hơn thời gian đã hẹn với Diệp Lăng Phi ước, điểm hẹn là một quán trà trên đường Hồ Nam, Điền Vi Dân cũng đã tới. Sở dĩ Chu Hồng Sâm muốn để Diệp Lăng Phi tới muộn, mục đích của Chu Hồng Sâm là muốn trước khi Diệp Lăng Phi đến, cùng Điền Vi Dân tâm sự, ít ra là để Điền Vi Dân chuẩn bị tâm lý. Chu Hồng Sâm đóng cửa phòng lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh Điền Vi Dân. Chu Hồng Sâm cầm lấy ấm trà, rót chén nước trà.

- Lão lãnh đạo, tôi có hai chuyện, không biết nên nói về chuyện nào trước!

Chu Hồng Sâm nhẹ nhàng nói.

- Hai chuyện này đều có liên quan đến lão lãnh đạo đó!

Điền Vi Dân cầm lấy chén trà, uống một hớp trà Long Tỉnh vừa pha xong, chép chép miệng, nói:

- Lão Chu, vị của lá trà chỗ này rõ ràng là không tốt, tôi nghĩ trà Long Tỉnh ở đây không phải là chính tông đâu. Khi nào ông rảnh, đến nhà tôi chơi, ta ở chỗ tôi có hai gói trà Long Tỉnh Tây Hồ đó!

Chu Hồng Sâm cười nói:

- Được rồi, lão lãnh đạo, chúng ta nói chuyện này đã, dù sao thì tôi cũng đi tay không, còn muốn uống chùa ở nhà lão lãnh đạo đó!

- Chuyện đó không có vấn đề!

Điền Vi Dân cười nói.

- Đến lúc đó, còn phải mời ông ở nhà tôi xơi cơm nữa đó!

- Được thôi!

Chu Hồng Sâm nói.

- Cứ quyết định như vậy đi!

- Lão Chu, nói vào chuyện chính đi!

Điền Vi Dân lúc này nói.

- Ông vừa nói là có hai chuyện muốn nói với tôi, hơn nữa lại có liên quan đến tôi. Ông nói tôi nghe xem, rốt cuộc là chuyện gì?

Chu Hồng Sâm nâng chén trà lên, sau khi nhấp một ngụm trà, ông ta cầm chén trà, cũng không đặt xuống bàn, nói với Điền Vi Dân:

- Lão lãnh đạo, trước tiên nói về chuyện tối qua đi, ông còn nhớ cái bức thư tố giác đó chứ?

Điền Vi Dân gật đầu, nói:

- Tôi nhớ chứ, chuyện đó sao lại có quan hệ với tôi!

- Lão lãnh đạo, bức thư đó đúng là tố giác Diệp Lăng Phi, ở trước mặt lão lãnh đạo, tôi cũng có gì mà phải giấu giếm!

Chu Hồng Sâm nói.

- Quan hệ giữa tôi và Tiểu Diệp rất thân cận, lúc tôi xem qua bức thư này đã nghĩ tới một việc, chuyện này không đơn giản chỉ là tên nhà báo kia muốn nhắm vào Tiểu Diệp mà nhắm vào tôi!

Điền Vi Dân tay phải đã để lên chén trà, có lẽ đang định cầm chén trà lên uống một hớp, nhưng sau khi nghe Chu Hồng Sâm nói những lời này, Điền Vi Dân hơi sửng sốt, ông ta đã cầm vào cái chén, sau đó lại buông tay ra, nói:

- Lão Chu, ông nói những lời này là có ý gì?

- Lão lãnh đạo, ông và tôi đều là người trong chốn quan trường, ông hẳn là hiểu rất rõ những trò người lừa ta gạt trong đó!

Chu Hồng Sâm nói.

- Ông đã nghĩ tới chưa, tên nhà báo kia đâu có cái lá gan to đến mức dám đến ủy ban kỷ luật thành phố để tố cáo, cái này không phải là có người đứng sau sai khiến ư, tôi không tin là nếu không có ai sai sử, tên nhà báo kia dám đến ủy ban kỷ luật để tố cáo đích danh!

Điền Vi Dân cũng là tay già đời trong chốn quan trường, những người lăn lộn trong chố quan trường khi nhìn vấn đề luôn luôn thích liên tưởng, không thể nào chỉ đơn thuần xem xét mặt ngoài của vấn đề, Điền Vi Dân vốn cho là chuyện đó có liên quan đến Diệp Lăng Phi cho nên mới không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy, Điền Vi Dân cũng cảm thấy có chuyện. Chu Hồng Sâm nói không sai, nếu như không có người đứng đằng sau sai khiến, tên nhà báo kia nhất định sẽ không đến ủy ban kỷ luật thành phố để tố giác đâu, Điền Vi Dân liếc nhìn Chu Hồng Sâm, nói:

- Ông hoài nghi có người muốn cố ý làm lớn chuyện?

- Đúng, chính là như vậy!

Chu Hồng Sâm nói.

- Lão lãnh đạo, theo ý tôi thì chuyện này có người đứng trong bóng tối muốn làm lớn chuyện, như vậy thì có thể mượn cơ hội công kích tôi. Lão lãnh đạo, ông có từng nghĩ qua, nếu như tôi ngã xuống, sẽ có ít nhiều quan viên ở thành phố Vọng Hải này bị liên lụy, tôi tin rằng trong lòng lão lãnh đạo còn rõ ràng hơn tôi!

Điền Vi Dân đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, quả đúng như vậy, nếu như Chu Hồng Sâm dính dáng đến xã hội đen, một khi Chu Hồng Sâm rơi đài tất sẽ dính dáng đến rất nhiều quan viên chính phủ, như vậy thì sẽ có người mới được cất nhắc lên, đây quả thật là một lần tẩy bài, mà người được lợi nhất sau lần tẩy bài này không phải Điền Vi Dân. Theo lý thuyết thì thiên tử nào, triều thần đó, nói thẳng ra là các lãnh đạo đều hy vọng thuộc hạ của mình đều do mình đề bạt cất nhắc, như vậy thì mới có thể trung thành với mình, Điền Vi Dân không cần hoài nghi sự ủng hộ của những thuộc hạ bây giờ, bởi vì chỗ này có một số người ông ta đã quen thuộc khi còn làm thị trưởng, còn có một số khác cũng do Chu Hồng Sâm đề bạt lên, có nghĩa đó là thuộc hạ của Chu Hồng Sâm, đồng thời cũng là thuộc hạ của Điền Vi Dân, Điền Vi Dân không cần lo lắng tới sự ủng hộ của mình ở thành phố Vọng Hải, nhìn từ vài cuộc họp gần đây, sự thực đúng là như vậy.

Nếu như chính quyền của thành phố Vọng Hải bị xóa sạch, người có được lợi ích lớn nhất không phải Điền Vi Dân mà chính là thị trưởng Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng không có nhiều sự ủng hộ ở ủy ban thành phố, các thường uỷ viên không chịu nghe ông ta. Còn ở mặt quản lý hành chính, theo lý thuyết thì là do Tùy Trường Hồng coi sóc, nhưng Tùy Trường Hồng vẫn phải nghe Chu Hồng Sâm, có một số việc hắn không giải quyết được, đều do Chu Hồng Sâm giải quyết. Ngay cả chuyện xây nhà giá rẻ cũng là do ông ta đề cập phương án giải quyết, cuối cùng vẫn là do Chu Hồng Sâm đi xử lý. Từ điểm này có thể thấy được, Tùy Trường Hồng không có lực ảnh hưởng ở thành phố Vọng Hải. Nếu như lần này bí thư thị ủy được điều tới không phải Điền Vi Dân, cục diện của Tùy Trường Hồng sẽ hòa hoãn hơn đôi chút, nhưng vì sự xuất hiện của Điền Vi Dân, triệt để khiến cho Tùy Trường Hồng cảm thấy muốn nắm quyền lớn ở thành phố Vọng Hải là chuyện xa không thể thành, trước mắt là ông ta vẫn chưa tưởng tượng ra được bao giờ mình mới được nắm quyền lớn. Như vậy tất sẽ khiến cho Tùy Trường Hồng phải thực hiện một số thủ đoạn mờ ám.

Lúc đó Điền Vi Dân đã nghĩ tới là tay Tùy Trường Hồng này làm, bây giờ nghe khẩu khí của Chu Hồng Sâm, khả năng Tùy Trường Hồng là người đứng sau giở trò quỷ là lớn nhất. Chỉ là Điền Vi Dân không nghe thấy Chu Hồng Sâm nhắc tới Tùy Trường Hồng, ông ta cũng không mở miệng, Điền Vi Dân tựa người vào lưng ghế, tay phải đặt lên thành ghế, nói:

- Lão Chu, ý của ông là có người muốn thu lợi từ chuyện này, mà người này rất có thể là một quan lớn!

Điền Vi Dân không nói thẳng ra, ông ta hy vọng do Chu Hồng Sâm nói ra. Chu Hồng Sâm gật đầu, nói:

- Lão lãnh đạo, tôi hoài nghi người này là thị trưởng Tùy Trường Hồng!

- A!

Điền Vi Dân đáp một tiếng, ông ta nhìn Chu Hồng Sâm, nói:

- Lão Chu, ông cho rằng nên làm gì bây giờ, có cần truy tìm tên nhà báo kia không?

Chu Hồng Sâm lắc đầu, nói:

- Lão lãnh đạo, không cần phải làm như vậy, tôi đã bảo thư ký ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố cầm bức thư tố giác đó về, tạm thời coi như là chưa thu được, tôi tin rằng nhất định sẽ có người hỏi đến vấn đề này, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi!

Điền Vi Dân nghe xong, gật đầu, nói:

- Tôi cho rằng như vậy cũng có thể xảy ra!

- Lão lãnh đạo, chuyện thứ hai là về Tiểu Diệp!

Chu Hồng Sâm nói.

- Có một số việc tôi cần nhắc nhở lão lãnh đạo trước khi Tiểu Diệp tới đây!

Chu Hồng Sâm nói xong liền kể với Điền Vi Dân về một số tình hình mà ông ta nắm được.

Lúc Diệp Lăng Phi ra ngoài, Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình cũng rời khỏi biệt thự. Vu Tiêu Tiếu muốn ra ga xe lửa đón Hứa Duy, cô và Hứa Duy đã giao hẹn rồi. Bạch Tình Đình cũng muốn đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, tiện thể sẽ đưa Vu Tiêu Tiếu đến ga tàu hỏa. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau lái xe ra khỏi biệt thự, chia tay ở chỗ cửa khu biệt thự. Diệp Lăng Phi lái xe tới quán trà mà hắn và Chu Hồng Sâm đã hẹn nhau. Khi Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng uống trà ra, thấy trong phòng Chu Hồng Sâm và Điền Vi Dân đang ở nói chuyện phiếm. Diệp Lăng Phi nói lời xin lỗi:

- Thật xin lỗi, tôi đã tới trễ!

- Tiểu Diệp, cậu chưa tới trễ!

Chu Hồng Sâm cười nói.

- Là tôi cố ý để cậu tới trễ, tôi muốn nói chuyện với lão lãnh đạo một chút!

Ánh mắt Điền Vi Dân nhìn Diệp Lăng Phi đã trở nên phức tạp, ông ta thật sự không ngờ bối cảnh của Diệp Lăng Phi lại sâu như vậy, Điền Vi Dân vốn cảm thấy Chu Hồng Sâm lên chức quá nhanh, ông ta rất hiểu lai lịch của Chu Hồng Sâm, biết Chu Hồng Sâm không có bối cảnh gì, Điền Vi Dân vẫn luôn thấy kì quái, sao trong thời gian ngắn như vậy mà Chu Hồng Sâm thăng chức như đi tên lửa, sắp đi làm thị trưởng tỉnh thành rồi, Điền Vi Dân sau khi nghe Chu Hồng Sâm nói mấy việc xong, ông ta mới hiểu ra trong chuyện này còn có nguyên nhân từ Diệp Lăng Phi.

Tuy rằng Chu Hồng Sâm không nói với Điền Vi Dân vì sao mình lại thân cận với Diệp Lăng Phi như vậy, nhưng Điền Vi Dân cũng không ngốc, ông ta đã sớm nghe một số chuyện về con gái của Chu Hồng Sâm, Chu Hân Mính. Dưới bầu trời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, dù Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi che giấu tốt đến mấy, chung quy vẫn sẽ có người chú ý, đến lúc đó không thể thiếu những lời thị phi đồn đại, Điền Vi Dân nhanh chóng nghĩ nguyên nhân chủ yếu giúp cho Chu Hồng Sâm được Diệp Lăng Phi hỗ trợ đặt lên người Chu Hân Mính, theo ông ta thấy, trong này nhất định có thiên ti vạn lũ quan hệ. Bây giờ Điền Vi Dân phải nhìn Chu Hồng Sâm lại một lần, cảm thấy Chu Hồng Sâm này không đơn giản. Thậm chí còn ông ta còn cho rằng Chu Hồng Sâm đã có thay đổi ở đâu đó, nhưng nhất thời ông ta còn chưa thể nói được đó là thay đổi gì.

Diệp Lăng Phi đi đến, trước tiên chào hỏi Chu Hồng Sâm, sau đó ngồi ở ghế đối diện với Điền Vi Dân. Ánh mắt hắn nhìn về phía Điền Vi Dân, trong ánh mắt không có hề có một sự e ngại khiếp sợ nào, ngược lại còn xen lẫn một tia sắc bén.

- Bí thư Điền, tôi nghĩ rằng chúng ta không cần phải tự giới thiệu nữa chứ!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Lần trước chúng ta đã gặp mặt, chỉ là tôi không biết bí thư Điền có còn nhớ tôi hay không!

Lúc Diệp Lăng Phi nói những lời này còn lấy trên người ra một điếu thuốc, hút thuốc lá ngay trước mặt Điền Vi Dân, Điền Vi Dân khẽ gật đầu, nói:

- Đương nhiên là tôi nhớ rất kỹ cậu, chỉ là vừa rồi khi nghe lão Chu nói chuyện xong, tôi nghĩ tôi phải nhìn lại cậu một lần nữa. Tiểu Diệp, tôi chưa từng nghĩ rằng cậu lại thâm tàng bất lộ như vậy, nhớ chuyện năm đó, đến bây giờ tôi mới hiểu được, vì sao bên Bắc Kinh lại trực tiếp gọi điện thoại tới đây!

Chuyện Điền Vi Dân muốn đề cập tới là chuyện xảy ra khi Điền Vi Dân còn đảm nhiệm chức vị thị trưởng thành phố Vọng Hải, chuyện đó luôn làm cho Điền Vi Dân rất khó hiểu, mãi cho tới lúc này, Điền Vi Dân mới hiểu ra. Diệp Lăng Phi đã sớm quên chuyện đó rồi, trải qua sự nhắc nhở của Điền Vi Dân. Diệp Lăng Phi mới nhớ ra. Hắn cười ha hả, nói:

- Bí thư Điền, chuyện đó đã qua từ lâu, tôi cũng quên mất rồi, thật không ngờ bí thư Điền còn nhớ rõ!

- Sao tôi có thể không nhớ rõ chứ?

Điền Vi Dân nói.

- Nếu như lúc đó tôi sớm đoán được quan hệ trong đó, có thể cục diện của tôi hiện giờ sẽ không giống như thế này rồi!

Điền Vi Dân nói câu này rất có hàm ý, Chu Hồng Sâm cũng nghe ra được hàm nghĩa bên trong đó. Diệp Lăng Phi tuy hiểu được trong lời này có ý khác, nhưng hắn cũng không phải người thích đi nói ẩn ý với người khác, thậm chí Diệp Lăng Phi còn hơi ghét chuyện nói kiểu hàm ý này. Hắn không để ý đến ý tứ trong lời nói của Điền Vi Dân, ngón tay phải kẹp điếu thuốc, nhìn Điền Vi Dân, nói:

- Bí thư Điền, những chuyện này đã là quá khứ rồi, ta tôi nghĩ chúng ta không cần phải bàn luận về mấy cái chuyện cũ này nữa, cứ nói về những chuyện chuyện trước mắt đi. Tôi tin rằng nhạc...!

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, bỗng nhiên ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng sửa lời:

- Tôi tin rằng bí thư Điền đã hiểu rõ bối cảnh của tôi, hơn nữa vừa rồi nhất định bí thư Chu đã nói về chuyện tên nhà báo đó tố giác tôi!

Điền Vi Dân thông minh bực nào chứ, vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tới chữ "nhạc", ánh mắt ông ta quét qua Chu Hồng Sâm ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt Chu Hồng Sâm hơi thay đổi, Điền Vi Dân trong lòng đã hiểu rõ nhất thanh nhị sở, minh bạch mọi chuyện, lại suy nghĩ cẩn thận hơn, đúng là chỉ có thể như vậy thôi, chỉ có thể là quan hệ giữa Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi rất thân mật. Diệp Lăng Phi mới có thể toàn lực hỗ trợ Chu Hồng Sâm. Bây giờ xem ra, mấy năm nay không phải là vì năng lực của Chu Hồng Sâm tốt thế nào, hoàn toàn là bởi vì Chu Hồng Sâm có một cô con gái tốt, Điền Vi Dân trong lòng Hiểu rõ việc này, nhưng ông ta không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật gật đầu, nói:

- Tôi đã hiểu rồi!

- Được rồi, bí thư Điền, vậy chúng ta nói thẳng ra nhé!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lần này tôi thấy tám, chín mươi phần trăm là có người đứng phía sau sai sử, tôi không tin tên nhà báo nho nhỏ kia dám làm việc này, tôi nói cho ông một cơ mật quốc gia, tên người nước ngoài mà tôi giao cho cảnh sát là kẻ bị tình nghi làm gián điệp cho tập đoàn IPA, bây giờ tên đó còn đang ở trên Bắc Kinh đó. Bí thư Điền, bí mật này chỉ sợ ông cũng không biết!

Điền Vi Dân quả thực là không biết chuyện này, lần đó bên Bắc Kinh trực tiếp lái chuyên cơ, đưa người đi suốt đến. Sau này, những người biết chuyện này được yêu cầu giữ bí mật, bởi vậy, Điền Vi Dân cũng không biết được.

- Tiểu Diệp, cậu tính làm gì đây?

Điền Vi Dân hỏi.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Bí thư Điền, tôi biết nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ muốn làm to chuyện này lên, đã có người dám đụng đến tôi, tôi sẽ đùa chết hắn. Nhưng mà, tôi cần bí thư Điền cùng phối hợp, làm cho chuyện này không thể vãn hồi được nữa, đến lúc đó, tên đứng ở phía sau sai sử sẽ chết không có chỗ chôn!