Chương 1027: Không uổng công chị thương em

Diệp Lăng Phi đâu có ngờ Bành Hiểu Lộ đến thành phố Vọng Hải nhanh như vậy, năm trước Bành Hiểu Lộ nói với Diệp Lăng Phi, nói năm sau cô sẽ đến thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi tưởng cho dù Bành Hiểu Lộ có đến thành phố Vọng Hải chí ít cũng phải sau mười lăm. Nhưng nó đã nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ đã không có đợi qua mười lăm mà đã đến thành phố Vọng Hải rồi.

Sau khi Bành Hiểu Lộ đến bệnh viện, lúc Diệp Lăng Phi nói với Bành Hiểu Lộ người đến kiểm tra sức khỏe là một người vợ khác - Chu Hân Mính. Bành Hiểu Lộ đầu tiên là mỉm cười, nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Diệp Lăng Phi, lần trước lúc nghe nói anh sắp cưới, em liền cảm thấy hơi kỳ lạ, sao anh có thể kết hôn hai lần chứ, chẳng lẽ Bạch Tình Đình sẽ đồng ý sao?

Diệp Lăng Phi lo lắng đứng ở hành lang nói những lời này thì sẽ bị người ta nghe được, trong hành lang qua lại không ít người, ở Trung Quốc là chế độ một vợ một chồng. Diệp Lăng Phi nói có hai vợ chính là đang thách thức với quy định hiện có, nếu như bị người ta nghe được khó tránh khỏi sẽ bàn tán lung tung.

Diệp Lăng Phi nói với Bành Hiểu Lộ:

- Hiểu Lộ, chúng ta tìm chỗ nào ít người nói chuyện đi!

Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy cô gái Bành Hiểu Lộ này có vẻ đẹp khác thường, điều quan trọng nhất vẫn là trên người Bành Hiểu Lộ có khí chất của một tư thế oai hùng hiên ngang, cô đang tính bụng, muốn biết rốt cuộc cô gái này là ai. Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói cần tìm chỗ vắng người để nói chuyện với Bành Hiểu Lộ. Vu Tiêu Tiếu liền đứng lên xem bộ cũng định đi theo.

- Tiêu Tiếu, em ngồi ở đây đi!

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu một cái rồi nói:

- Đợi Hân Mính kiểm tra xong thì em bảo cô ấy ở đây đợi anh!

- Vâng!

Trong lòng Vu Tiêu Tiếu có chút không tình nguyện mấy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đi ra khỏi hành lang đến chỗ sân thượng phía nam của đại sảnh bệnh viện. Diệp Lăng Phi dừng bước quay người lại thì nhìn thấy Bành Hiểu Lộ mặt vẫn nở nụ cười mỉm đang đợi Diệp Lăng Phi nói rõ với cô.

Diệp Lăng Phi hắng giọng nói:

- Hiểu Lộ, cái này anh nên giải thích thế nào đây, chính là hiện giờ anh có hai vợ, một là Tình Đình, người còn lại là Hân Mính, anh đều tổ chức hôn lễ với hai người bọn họ rồi, hơn nữa Tình Đình cũng đã đồng ý rồi, ừm. Hiểu Lộ, không biết em có hiểu được ý của anh không?

Bành Hiểu Lộ mỉm cười gật đầu nói:

- Em hiểu rồi!

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói đã hiểu rồi, hắn thở phào một hơi nói:

- Hiểu Lộ, anh biết em sẽ hiểu, cô gái thông minh như em sao có thể không hiểu được ý của anh chứ, anh chính là thích nói chuyện với những cô gái thông minh như em, chẳng phải giải thích chi cho mệt cả!

Bành Hiểu Lộ cười nói:

- Em nói em hiểu ý của anh chính là chỉ anh đã phạm tội trùng hôn, anh đã kết hôn hai lần!

Diệp Lăng Phi toát mồ hôi, hắn không ngờ cái mà Bành Hiểu Lộ nói là hiểu rồi đó chính là chỉ cái này. Hắn thở dài nói:

- Hiểu Lộ, cái này anh giải thích không rõ được, tóm lại chỉ là một chuyện, em cần phải hiểu, anh không thể tự mình làm chủ được!

Bành Hiểu Lộ bật cười, bộ dạng của cô lúc cười vô cùng xinh tươi đáng yêu. Bành Hiểu Lộ luôn sống trong doanh trại, khí chất trên người có sự khác biệt rất rõ ràng với những cô gái sống trong đô thị, ngay cả Chu Hân Mính là cảnh sát cũng thiếu đi cái khí chất hiên ngang so với Bành Hiểu Lộ, trong nhất cử nhất động của Bành Hiểu Lộ đều hiện rõ cái đẹp chói chang đầy nữ tính, so với cái chói chang của đàn ông, trên người Bành Hiểu Lộ còn pha lẫn sự hiền dịu bản tính của con gái, đầy nỗi mê hoặc khác thường.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ cười, hắn càng trở nên buồn sầu, nói:

- Hiểu Lộ, em cười gì chứ?

- Em cười đàn ông như anh luôn viện cớ cho sự đa tình của mình!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Anh không nói bản thân anh háo sắc, mà lại nói bản thân anh không tự làm chủ được, em nói nè Diệp Lăng Phi, rốt cuộc sao anh lại không tự làm chủ được?

Bành Hiểu Lộ nói xong bước thêm một bước tiến đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cơ thể cô kề sát Diệp Lăng Phi, thậm chí Diệp Lăng Phi có thể ngửi thấy mùi cơ thể tỏa ra từ người Bành Hiểu Lộ, hắn khịt khịt mũi không trả lời câu hỏi của Bành Hiểu Lộ mà là cười nói:

- Hiểu Lộ, em thật thơm, có phải em đang mê hoặc anh đó không?

- Em mê hoặc anh?

Bành Hiểu Lộ không ngờ Diệp Lăng Phi lại hỏi như vậy, cô đầu tiên là sững sờ, lập tức cười nhẹ nói:

- Em nói nè Diệp Lăng Phi, cho dù em có muốn mê hoặc anh thì anh cũng sẽ không để cho em mê hoặc, em không có cái bản lĩnh đó đâu!

- Hiểu Lộ, giờ em chính là đang mê hoặc anh đó, anh là một người đàn ông bình thường, đâu có thể chịu được sự mê hoặc thế này của em chứ!

Diệp Lăng Phi lùi ra sau một bước cố ý kéo dài khoảng cách với Bành Hiểu Lộ, nói.

- Anh vẫn là nên giữ khoảng cách với em sẽ tốt hơn, sát gần em quá anh có cảm giác muốn phạm tội!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy ngược lại còn tiến một bước lên phía trước nói:

- Trước giờ em không biết em có sức quyến rũ này. Em muốn xem thử rốt cuộc em thế nào mà khiến anh phạm tội, theo em thấy, đàn ông như anh đâu có chịu bất cứ sự đầu độc nào, em nhìn không ra anh say mê một cô gái nào cả!

Ánh mắt Diệp Lăng Phi liếc nhìn xung quanh phát hiện không có ai chú ý đến chỗ này, hắn đưa tay ra véo vào mông Bành Hiểu Lộ một cái, lập tức cười nói:

- Chính là phạm tội thế này nè!

Nói xong Diệp Lăng Phi bước liền mấy bước lùi về sau. Bành Hiểu Lộ không ngờ Diệp Lăng Phi lại trêu chọc mình, cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi lùi về sau thì lại tiến lên trước mấy bước, đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Gan anh lớn rất nhiều đó, dám trêu chọc em ở đây, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy!

- Anh có gì phải sợ chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu em không sợ bị ông nội em chửi thì anh càng không sợ!

- Ông nội em không quản em đâu!

Bành Hiểu Lộ chu môi nói:

- Bây giờ em tự do rồi, đến thành phố Vọng Hải em có thể làm những chuyện em thích làm!

- Cái đó...!

Diệp Lăng Phi vừa định nói đột nhiên hét thất thanh:

- Ây dzô, anh quên mất vợ anh chắc đã ra rồi, anh nói nè Hiểu Lộ, đừng có ở đây tám chuyện nữa, đi thăm vợ anh trước đã!

Bành Hiểu Lộ gật đầu, cô vốn định nói thêm với Diệp Lăng Phi, muốn biết rốt cuộc trong lòng Diệp Lăng Phi mình nằm ở vị trí nào, hành động thân mật lúc nãy của Diệp Lăng Phi đã nói rõ được tâm ý của Diệp Lăng Phi rồi, sau khi nhận được kết quả cô muốn. Bành Hiểu Lộ đương nhiên không cần phải thăm dò tiếp nữa rồi.

Đợi lúc Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ trở lại thì Chu Hân Mính đã kiểm tra sức khỏe xong rồi, đang ngồi ở ghế đợi chỗ hành lang ăn ô mai.

- Hân Mính, thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ừm, tất cả đều tốt!

Chu Hân Mính nói. Ánh mắt của Chu Hân Mính dừng lại chỗ Bành Hiểu Lộ. Trước đây Chu Hân Mính và Bành Hiểu Lộ có gặp qua, chính là lần đầu tiên Bành Hiểu Lộ chạy đến thành phố Vọng Hải tìm Diệp Lăng Phi tính sổ, lúc đó Bành Hiểu Lộ và Angel suýt chút nữa còn dỡ nhà Diệp Lăng Phi luôn, vì thế nên nói Chu Hân Mính có ấn tượng tương đối sâu sắc với cô gái Bành Hiểu Lộ này. Còn nhớ lúc đầu lần đầu tiên Chu Hân Mính gặp Bành Hiểu Lộ vốn không phải là rất thích cô gái này, nhưng qua thời gian nửa năm rồi. Chu Hân Mính hiện rõ cảm giác được sự thay đổi của Bành Hiểu Lộ.

- Bành Hiểu Lộ, đã lâu không gặp!

Chu Hân Mính đưa tay ra nói với Bành Hiểu Lộ.

Trước đây Diệp Lăng Phi đã từng nhắc đến một số chuyện giữa hắn với Bành Hiểu Lộ cho Chu Hân Mính nghe, theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì Chu Hân Mính là một người phụ nữ có thể nói bất cứ bí mật nào, tự bản thân hắn không nhất thiết phải giấu giếm gì với cô cả.

Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Chu Hân Mính đưa tay ra, cô cũng vội đưa tay ra cười nói:

- Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi!

Trước đây Bành Hiểu Lộ luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, rất khó thấy được cô cười, luôn luôn để lại cho người ta một cảm giác xa cách ngàn dặm, đây cũng chính là sự thay đổi của Bành Hiểu Lộ mà Chu Hân Mính cảm nhận được.

Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi quay qua nhìn vài mặt Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, cô vẫn đẹp như xưa!

Đây là lời khen phát từ tận đáy lòng của Bành Hiểu Lộ, theo như Bành Hiểu Lộ thấy phụ nữ sau khi mang thai thì làn da ít nhiều cũng sẽ thay đổi chút ít, nhưng làn da của Chu Hân Mính vẫn trắng trẻo, mềm mại, so với làn da của cô còn đẹp hơn rất nhiều, đây cũng chính là điều khiến cho Bành Hiểu Lộ vô cùng ngưỡng mộ. Bành Hiểu Lộ cũng chào mẹ của Chu Hân Mính và Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi đợi sau khi Bành Hiểu Lộ chào xong hắn mới nói với Chu Hân Mính :

- Hân Mính, đợi lát nữa còn đi đâu không?

- Em muốn về nhà!

Chu Hân Mính nói xong quay qua nhìn Bành Hiểu Lộ một cái rồi dừng ánh mắt lại người Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã. Hiểu Lộ vừa tới thành phố Vọng Hải, anh dẫn cô ấy đi làm quen với thành phố Vọng Hải đi!

Chu Hân Mính là cô gái thông minh đẳng cấp nào chứ, nhìn ra được lần này Bành Hiểu Lộ đến thành phố Vọng Hải là để tìm Diệp Lăng Phi.

- Ừm!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói với Chu Hân Mính :

- Hân Mính, anh đưa em về nhà!

Nói xong hắn quay qua nói với Bành Hiểu Lộ:

- Hân Mính, hay em cùng với anh về nhà, đến lúc đó chúng ta cùng đi, hay em tìm chỗ nào đó đợi trước, anh đưa Hân Mính về nhà rồi đến tìm em!

Bành Hiểu Lộ vốn dĩ là vì Diệp Lăng Phi mà chạy đến đây, đâu có chịu tách rời Diệp Lăng Phi ra, cô nói:

- Hay là em đi theo anh xem xem!

- Vậy được!

Diệp Lăng Phi dìu Chu Hân Mính đi ra khỏi cổng bệnh viện thì nhìn thấy chiếc Jeep mang biển số quân đội dừng trước cổng bệnh viện. Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn Bành Hiểu Lộ hỏi:

- Hiểu Lộ, chiếc xe này không phải là của em đó chứ!

- Em vừa đến đây, lại chẳng có xe nào khác để đi, đành phải lái chiếc Jeep này thôi!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Vốn em quen chạy chiếc việt dã SUV rồi, giờ chạy chiếc Jeep này không thích hợp cho lắm, đợi qua vài hôm em thương lượng lại với lãnh đạo khu vực phòng bị, từ quân khu điều một chiếc SUV quân dụng chạy qua đây!

- Trời ạ, em thật sự xem đây là đại tây bắc không một bóng người như bên em đó hả, chạy xe SUV!

Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Hiểu Lộ, anh nói em không biết bớt phóng túng đi một chút sao, ở đây là thành phố, có rất nhiều người phổ thông, em dùng chiếc xe quân sự chạy loạn xạ trong thành phố, chẳng lẽ không sợ có người tố cáo em chạy xe quân sự lãng phí tài nguyên quốc gia, anh thấy hay là em tìm một chiếc xe bình thường không có treo biển số xe quân đội sẽ tốt hơn đó, biển số xe quân đội đó thật chướng mắt quá đi!

- Cái này để em suy nghĩ cái đã!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Ngộ nhỡ trong khu phòng bị không có chiếc xe nào mà không treo biển số xe quân đội thì sao!

- Em là người bảo thủ phải không, chẳng lẽ em không thể tự mua một chiếc xe hả!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu em mua không nổi thì anh hỗ trợ cho em một chiếc!

- Cái đó thì không cần thiết!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Tự em có tiền, mua một chiếc xe thông thường đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng em vừa đến thành phố Vọng Hải, không biết đi mua ở đâu, hơn nữa em cũng không rõ thủ tục bên này. Diệp Lăng Phi, hay anh mua giúp em một chiếc, em đưa tiền cho anh là được!

- Vấn đề này đợi sau hãy nói đi!

Diệp Lăng Phi dìu Chu Hân Mính lên xe trước, hắn gọi Vu Tiêu Tiếu cũng lên xe. Vu Tiêu Tiếu nhìn chiếc Jeep mang biển số xe quân đội đó, miệng lẩm bẩm:

- Nếu như ngồi chiếc xe đó đi vòng vòng quang thành phố, nhất định rất oai phong, chị Hiểu Lộ, em có thể ngồi xe chị không?

Miệng của Vu Tiêu Tiếu vô cùng ngọt, quen Bành Hiểu Lộ chưa đầy hai mươi phút mà miệng lưỡi ngọt như mật vậy, gọi Bành Hiểu Lộ là chị Hiểu Lộ nữa chứ. Bành Hiểu Lộ cười nói:

- Không thành vấn đề, lên xe đi!

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu một cái hừ lạnh nói:

- Tiểu nha đầu, miệng ngọt quá ha!

Vu Tiêu Tiếu chu miệng với Diệp Lăng Phi rồi lên chiếc xe Jeep của Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi cũng lên xe, hắn chở hai mẹ con Chu Hân Mính đi trước dẫn đường. Bành Hiểu Lộ chạy xe đi theo sau xe của Diệp Lăng Phi, đến nhà Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi dìu Chu Hân Mính vào trong phòng rồi trở ngược ra, hắn mở cửa bước lên xe.

- Đi theo anh, tìm chỗ nào đó lấp đầy cái bao tử đã!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hiểu Lộ, nếu em có chuyện gì thì đợi tới lúc chúng ta ăn cơm hãy nói!

Bành Hiểu Lộ gật đầu đồng ý. Diệp Lăng Phi chạy xe đến khu trung tâm thành phố, tiện thể tìm một quán cơm dừng xe lại. Diệp Lăng Phi dừng xe bên cạnh xe của Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ xuống xe, cô đến bên Diệp Lăng Phi hỏi:

- Ăn cơm ở đây sao?

- Ừm, chính là quán này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Ăn đại chút gì đi, bụng anh rất đói!

Diệp Lăng Phi quay người lại thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu đi chầm chậm từ từ. Diệp Lăng Phi giục:

- Tiêu Tiếu, em làm gì thế, mau lên!

- Diệp đại ca, em nhớ ra rồi, em phải gọi điện cho Hứa Duy!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Diệp đại ca, anh và chị Hiểu Lộ vào trước đi, lát nữa em vào!

- Tiểu nha đầu này, thật là phiền phức!

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Được rồi, anh và Hiểu Lộ vào trước, đợi lát nữa em vào tìm tụi anh!

- Vâng!

Vu Tiêu Tiếu vội gật đầu. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đi vào trong quán ăn thì cô rút điện thoại ra bấm số gọi cho Bạch Tình Đình, điện thoại vừa thông Vu Tiêu Tiếu liền nói:

- Chị, em biết cô gái đó tên gì rồi?

- Tên gì?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Cô ấy tên Bành Hiểu Lộ!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Chị, chị Bành Hiểu Lộ đó hình như là người của quân đội, chị ấy chạy chiếc xe quân đội!

- Tiêu Tiếu, em nói lại một lần nữa, cô ta tên gì?

Bạch Tình Đình hỏi lại một lần nữa.

- Bành Hiểu Lộ. Vu Tiêu Tiếu đáp lại.

Lúc đầu Bạch Tình Đình còn tưởng mình nghe nhầm, không ngờ thật sự là Bành Hiểu Lộ đã đến tìm Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình nhíu mày nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu, bây giờ tụi em đang ở đâu?

- Tụi em đang ở trong một quán cơm ở trên đường Trung Sơn!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Bọn em định ăn cơm!

Sau khi Bạch Tình Đình nghe xong nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu, em nói địa chỉ cụ thể cho chị, đợi lát nữa chị chạy xe qua đó!

Vu Tiêu Tiếu nói tên quán cơm đó và địa chỉ cụ thể cho Bạch Tình Đình biết xong, lập tức nói:

- Chị, tuyệt đối đừng có nói là em nói đó!

- Chị biết rồi!

Bạch Tình Đình nói.

- Chị sẽ gọi điện cho chồng chị. Tiêu Tiếu, chị quả nhiên không uổng công thương cô em gái này, ừm, lát nữa chúng ta gặp!