Diệp Lăng Phi đưa Vu Tiêu Tiếu về nhà, sau đó hắn lái xe quay về thành phố Vọng Hải, còn chưa ra đến đường quốc lộ, chiếc xe hơi màu đen vẫn bám theo hắn bỗng dưng tăng tốc. Khóe miệng Diệp Lăng Phi hiện lên một nụ cười lạnh, lúc trước hắn còn cảm thấy nghi hoặc, chiếc xe hơi màu đen này sao vẫn cứ bám theo mình, nếu như thật sự là do Diêu Tịnh phái tới để theo dõi mình, vậy thì không cần phải chạy theo mình cả ngày như vậy, mình không phải không trở về thành phố Vọng Hải, hoàn toàn có thể chờ mình ở gần khu biệt thự tại thành phố Vọng Hải.
Lúc đó Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ quái, lần này thấy chiếc xe con đó đột nhiên tăng tốc, trông bộ dạng như sắp vượt lên. Diệp Lăng Phi đã hiểu ra, Diệp Lăng Phi thò tay mở cái ngăn chứa đồ trong xe, lấy ra con dao "Thế đao kình". Diệp Lăng Phi thích để thứ vũ khí này ở nơi mình có thể lấy được bất cứ lúc nào, trong xe đã sớm được trang bị "Thế đao kình". Vốn là Dã Thú từng đề nghị Diệp Lăng Phi để súng trong xe, dù cho là súng gì cũng được. Diệp Lăng Phi cho rằng như vậy không cần thiết, dù sao thì mình đang sống trong cuộc sống đô thị, nếu như trong xe lại bày đặt mang súng thì cảm thấy cũng không hay lắm. Diệp Lăng Phi tuy không mang theo súng, nhưng luôn giữ "Thế đao kình" bên mình, có đôi lúc "Thế đao kình" này có thể hữu dụng hơn cả súng lục nữa. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy chiếc xe đi sau mình đã tăng tốc, hắn cầm lấy thế đao kình, một tay lái xe, đi ra phần giữa đường.
Tên người nước ngoài đang điều khiển chiếc xe thấy xe Diệp Lăng Phi đi ra giữa đường, hắn cũng tăng tốc, lái xe đâm về phía xe Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sao có thể để cho tên đó húc vào xe mình được, hắn cũng tăng tốc, chiếc xe lập tức tránh sang. Chiếc xe hơi màu đen đó vẫn bám sát xe của Diệp Lăng Phi, tình hình giao thông ở đây cũng không tốt lắm. Diệp Lăng Phi cũng không có cách nào lái nhanh hơn được. Bỗng nhiên, chợt nghe thấy "Bụp" một tiếng. Diệp Lăng Phi nhìn qua gương phía trước, thấy ở cỗ xe phía sau, một gã người ngoại quốc nhoài nửa người từ trong xe ra, cầm theo một khẩu súng đang bắn vào xe mình.
- Khốn kiếp, còn thích chơi trò này với tao sao!
Diệp Lăng Phi bắt đầu lái xe hình zích zắc, chiếc xe kia cũng đánh võng theo, tên cầm súng không có cách nào ổn định thân thể, trong lúc hắn định quay rở về trong xe, chợt thấy Diệp Lăng Phi lao xe về bên trái, sau đó đột nhiên lại lái sang bên phải, hoàn toàn khiến chiếc xe kia sang bên trái mình. Diệp Lăng Phi phanh xe lại, chiếc xe nhanh chóng giảm tốc, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Chiếc xe màu đen kia hiển nhiên không ngờ được là Diệp Lăng Phi lại đột nhiên đi chậm lại, chờ đến lúc tên kia phát hiện ra thì đã trễ rồi. Diệp Lăng Phi lái xe chạy song song với chiếc xe màu đen kia, tay trái thì giữ vô-lăng, tay phải phi "thế đao kình" ra. Ném dao găm trong tình huống như thế này, đó là một loại thử thách. Diệp Lăng Phi vốn là định lấy mạng của tên đang cầm súng, nhưng không ngờ do lâu ngày chưa chơi trò chơi có độ khó cao này, thủ pháp không còn được quen tay nữa, con dao "Thế đao kình" không bay về phía chỗ yết hầu yếu hại của gã cầm súng, ngược lại bay lên cao hơn, đâm vào trong mắt của tên cầm súng.
- F*ck, lại ném trượt rồi!
Diệp Lăng Phi chửi một câu, sau đó lái xe tránh xa chiếc xe kia ra. Chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt, hai tên kia còn chưa kịp phản ứng, kẻ cầm súng đã bị "thế đao kình" cắm vào mắt, đau đến độ khiến hắn kêu một tiếng thảm thiết, súng trong tay cũng rơi mất. Hai tay hắn theo bản năng muốn nhổ "thế đao kình" đang cắm trong mắt trái ra, cái này đúng là thảm họa, hắn nhổ dao ra đồng thời cũng kéo luôn con mắt mình ra ngoài, hắn che mắt lại, lều mạng giãy dụa khiến cho tên cầm lái đang ngồi bên cạnh không thể điều khiển xe được. Đúng lúc này. Diệp Lăng Phi lái xe mình tới, ép chiếc xe kia sang một bên, lại nói nơi đó là một sườn núi thấp, chiếc xe kia nhanh chóng lăn xuống phía dưới.
Diệp Lăng Phi dừng xe ở ven đường, bước xuống, đi tới trước cỗ xe đã bị lật ngửa sau khi rơi xuống sườn núi, thấy người đàn ông vừa bị hắn phi dao trúng vào mắt đã chết ở trong xe, tên còn lại thì bị kẹt ở ghế lái, đang liều mạng giãy dụa. Diệp Lăng Phi đi tới, hung hăng chém mạnh cạnh bàn tay vào gáy của tên người nước ngoài còn đang giãy dụa khiến hăn ta ngất xỉu, sau đó. Diệp Lăng Phi kéo tên còn sống ra bên ngoài, dùng quần áo của tên kia trói chặt hắn lại, nhét vào miệng tên kia thứ gì đó. Diệp Lăng Phi kéo người này ra chỗ xe của mình, nhét hắn vào cốp xe.
Nơi này là khu vực trực thuộc thành phố Đông Hải, không phải là thành phố Vọng Hải của Diệp Lăng Phi. Nếu như ở thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi có thể dễ dàng giải quyết, cùng lắm thì để cảnh sát hình sự đích thân đến xử lý, nhưng cảnh sát hình sự ở đây thì lại không nghe lời hắn. Để tránh phiền phức, Diệp Lăng Phi tháo xăng chiếc xe kia ra, sau đó lấy bật lửa đốt quần áo của tên đã chết, ngọn lửa cháy từ chỗ quần áo dần dần lan ra bén vào xăng. Diệp Lăng Phi lên xe, không để ý tới hiện trường nữa, lái xe đi ra trạm kiểm tra ra cao tốc, chỗ đó không kiểm tra cốp xe Diệp Lăng Phi có gì mà đưa thẻ cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi rất thuận lợi đi ra chỗ đường cao tốc. Vừa đi ra đường cao tốc, Diệp Lăng Phi đã có thể lái nhanh hơn rất nhiều, hắn cũng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tiểu Triệu.
- Tiểu Triệu, cậu đang ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- A. Diệp ca à, em đang ở nhà!
Tiểu Triệu nói.
- Diệp ca, có chuyện gì sao?
- Tiểu Triệu, bên anh đúng là có chuyện!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh vừa bị hai tên người nước ngoài tập kích, mẹ ơi, bọn họ còn cầm cả súng!
Tiểu Triệu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, lập tức nhảy dựng lên, nói:
- Diệp ca, anh bị tập kích ở chỗ nào vậy, bây giờ em lập tức dẫn người qua đó!
- Cái này không cần đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ anh đang gấp rút quay về từ Thành phố Đông Hải, anh đã bắt một người. Tiểu Triệu, khoảng chừng bảy giờ anh sẽ đi vào trạm kiểm soát chỗ đường cao tốc, cậu dẫn theo người đến chỗ trạm kiểm soát chờ anh, đưa tên chết tiệt này về thẩm vấn rõ ràng một phen, nhớ kỹ cho anh, anh mặc kệ hắn sống hay chết, anh chỉ muốn biết hắn là do ai phái tới, vì sao lại muốn giết anh, cậu rõ rồi chứ?
- Vâng, em hiểu rồi!
Tiểu Triệu đáp.
Diệp Lăng Phi dập máy, châm một điếu thuốc, tình huống vừa rồi rất nguy hiểm, nếu như không phải là Diệp Lăng Phi đã có phòng bị từ trước, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. Diệp Lăng Phi hút xong một điếu thuốc, lại nhớ tới Bạch Tình Đình, có thể mình sẽ về muộn một chút, hắn lo lắng Bạch Tình Đình lại chờ mình lâu quá. Vốn định gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nhưng điện thoại cầm tới tay. Diệp Lăng Phi lại để xuống, cuộc điện thoại này không thể gọi. Diệp Lăng Phi sợ nếu mình gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nói không chừng Bạch Tình Đình lại lo lắng hơn, mình không gọi thì hơn.
Diệp Lăng Phi lái xe cực nhanh, vốn là con đường chạy bình thường trong vòng hai giờ đồng hồ. Diệp Lăng Phi chỉ cần hơn nửa giờ là đã chạy tới trạm kiểm soát đường cao tốc của thành phố Vọng Hải. Vừa đến nơi, hắn thấy đã có bốn chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đó. Tiểu Triệu vừa nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, không dám chậm trễ, lập tức triệu tập nhân thủ tới đầu đường cao tốc, đã chờ được gần nửa tiếng rồi. Tiểu Triệu đang đứng hút thuốc, sau khi thấy xe của Diệp Lăng Phi đi vào từ chỗ đường cao tốc, cậu ta lập tức đi ra đón. Diệp Lăng Phi dừng xe bên cạnh Tiểu Triệu, đi xuống mở cốp xe ra.
Tiểu Triệu lập tức dẫn rên người nước ngoài đã bị trói chặt tay chân lên xe cảnh sát, ngay lúc đó, bỗng nhiên có một chiếc xe hơi bình thường đi đến, một cô gái trẻ đeo kính từ trên xe chạy xuống, cô ta cầm theo máy ảnh, chĩa ống kính về phía người đàn ông ngoại quốc bị trói chặt chân tay kia. Tiểu Triệu vừa thây vậy, vội vàng tiến đến ngăn cản, nói:
- Ở đây không cho phép chụp ảnh, cô là ai vậy?
- À, tôi là phóng viên của Nhật báo Vọng Hải!
Cô nữ phóng viên kia lấy thẻ nhà báo ra đưa cho Tiểu Triệu. Tiểu Triệu nhìn thoáng giấy chứng nhận rồi trả lại cho cô ta, nói:
- Đồng chí phóng viên, xin lỗi, chúng tôi đang chấp hành công vụ!
- Đồng chí cảnh sát, có thể giới thiệu cho tôi một chút được không?
Cô phóng viên kia nói.
- Tôi vừa nhìn thấy người nước ngoài kia bị trói tay chân lại, không biết là xảy ra chuyện gì vậy?
- Tôi vừa nói rồi, chúng tôi đang chấp hành công vụ!
Tiểu Triệu nói.
- Mời cô không can thiệp vào chuyện chúng tôi đang chấp hành công vụ!
Cô phóng viên kia nhìn thoáng qua Tiểu Triệu, sau dó tầm mắt rơi trên người Diệp Lăng Phi, tỉ mỉ quan sát Diệp Lăng Phi một lát, bỗng nhiên cầm máy ảnh chụp hình Diệp Lăng Phi. Tiểu Triệu vừa thấy vậy, đưa tay giằng lấy cái máy ảnh. Nhưng nữ phóng viên này lại giấu máy ảnh ra đằng sau, nói:
- Đồng chí cảnh sát, đây là quyền của tôi, tôi là phóng viên, tôi có quyền được chụp ảnh đó!
- Tôi đã nói rồi, đây là công vụ!
Tiểu Triệu không nghe theo, không bỏ qua, nói:
- Chúng tôi không cho phép cô chụp ảnh, cô mau giao máy ảnh cho chúng tôi!
Cô phóng viên kia tuổi còn rất trẻ, trông bộ dạng thì hình như là vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, cô ta nhất quyết không chịu giao máy ảnh ra, nói:
- Đồng chí cảnh sát, tôi hy vọng anh chú ý đến hành vi của mình, anh đây là đang can thiệp vào quyền được phỏng vấn của tôi, tôi có thể khiếu nại anh đó!
- Cái gì mà khiếu nại về tôi chứ, tôi không hiểu!
Tiểu Triệu giả bộ hồ đồ nói.
- Tôi chỉ biết là cô đang can thiệp vào quá trình chấp hành công vụ, nếu như cô không giao máy ảnh ra, tôi sẽ phải cưỡng chế thu hồi đấy!
Cô phóng viên kia nghe Tiểu Triệu nói như vậy, cô nhíu nhíu mày, nói:
- Được, tôi sẽ giao máy ảnh cho anh, nhưng mà ngày mai anh phải trả lại cho tôi, ngày mai tôi sẽ tới cục cảnh sát các anh đó!
- Không thành vấn đề!
Tiểu Triệu đáp.
Cô phóng viên kia đưa cái máy ảnh cho Tiểu Triệu, sau đó lên xe của mình, chiếc xe lập tức lăn bánh rời đi. Tiểu Triệu cầm lấy cái máy ảnh của nữ phóng viên kia, đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Diệp ca, cái nghề phóng viên đó thật là, chỗ nào cũng có nhỉ, thật không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được phóng viên. Nếu như để phóng viên đưa tin linh tinh, chuyện này có lẽ sẽ phiền phức đây, cứ tịch thu máy ảnh cũng tốt, chờ ngày để cô ta tới lấy....., a, sao bên trong lại không có thẻ nhớ vậy!
Tiểu Triệu mở máy ảnh ra thì mới phát hiện máy nào cũng có sẵn một cái thẻ nhớ, nhưng trong này chẳng có cái gì cả, có lẽ cô phóng viên vừa nãy đã lén cầm thẻ nhớ đi rồi.
- Thôi bỏ đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Phóng viên chỉ ước gì làm to chuyện lên, bọn họ mới có tin tức để mà đưa. Nếu như bây giờ cậu đi đòi lại………… đảm bảo nếu cô ta không đến, anh tin rằng cô phóng viên kia cũng không biết tin tức về việc này đâu, cậu cứ dẫn người quay trở lại trước đi, thẩm vấn cái gã người nước ngoài đó cho anh!
- Vâng!
Tiểu Triệu gật đầu nói.
- Được rồi, bây giờ em sẽ dẫn người quay về đại đội cảnh sát hình sự!
Diệp Lăng Phi cũng lên xe, hắn trước tiên hắn gọi điện cho Bạch Tình Đình, nói cho Bạch Tình Đình biết là mình đã về đến thành phố Vọng Hải, sắp về đến nhà rồi.
- Ông xã, em chờ anh!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, em rất nhớ anh, tự ở nhà chẳng có ai cả, em thấy hơi sợ. Ông xã, anh mau về nhà đi!
- Anh về bây giờ đây!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã à, nếu như em sợ thì sao không đi tìm Alice mà tán gẫu chứ?
- Em không muốn đi ra ngoài đâu, ngoài trời lạnh lắm, em ở nhà xem TV thì tốt hơn!
Bạch Tình Đình nũng nịu nói.
- Điều em muốn nhất là được ông xã ôm, cùng nhau nằm trên giường xem TV, ông xã, anh về nhà sớm một chút đi!
- Được rồi, anh sẽ về ngay đây!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi lái xe đến thẳng biệt thự Nam Sơn, khi sắp đến biệt thự Nam Sơn thì hắn nhận được điện thoại của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu vừa gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, trò chuyện với Bạch Tình Đình một lát, sau khi biết Diệp Lăng Phi còn chưa về đến nhà. Vu Tiêu Tiếu lại gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi.
- Diệp đại ca, anh còn chưa về đến nhà à?
Vu Tiêu Tiếu nói nói.
- Tỷ tỷ của em đang sốt ruột lắm đấy!
- Tiểu nha đầu, sao em lại biết vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em vừa gọi điện thoại cho tỷ tỷ mà!
Vu Tiêu Tiếu cười nói.
- Em vừa mới trò chuyện với tỷ tỷ rất lâu, bằng không làm sao em biết được. Diệp đại ca còn chưa về nhà chứ?
- Anh đang trên đường về nhà, sắp về đến nhà rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tiêu Tiếu, đi ngủ sớm đi, nhớ kỹ, phải hòa thuận với cha mẹ em đấy, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, đã biết chưa?
- Diệp đại ca, em dĩ nhiên là biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Em biết Diệp đại ca đối xử với em tốt nhất, có chuyện gì Diệp đại ca nhất định cũng sẽ giúp em, chỉ cần có Diệp đại ca ở bên cạnh, em không thấy sợ gì nữa!
- Được rồi, tiểu nha đầu à, em cũng đừng đề cao anh quá thế!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em còn chuỵen gì nữa không, nếu không còn nữa thì để anh dập máy đây!
- Đương nhiên là còn chuyện rồi!
Vu Tiêu Tiếu nũng nịu nói.
- Diệp đại ca, lẽ nào anh không muốn trò chuyện với em sao?
- Cái đó thì không phải!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh còn đang phải lái xe, lái xe mà lại nói chuyện thì chẳng tiện tí nào. Tiểu nha đầu, nếu như em muốn gọi điện thoại thì ngày mai gọi lại nhé, cả ngày hôm nay anh mệt lắm rồi, đưa em về nhà, sau đó lại lóc cóc chạy về đây, em bảo anh có mệt hay không?
- Đương nhiên là em biết Diệp đại ca mệt rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Chỉ là em vẫn muốn trò chuyện với Diệp đại ca thêm một lát. Diệp đại ca, anh thử đoán xem, bây giờ em đang làm cái gì?
- Bây giờ em đang làm cái gì ư?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Đương nhiên là em đang gọi điện thoại cho anh rồi!
- Không phải cái này!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Ý em muốn nói là Diệp đại ca, anh thử đoán xem rốt cuộc em đang mặc gì nằm trên giường!
Khi Vu Tiêu Tiếu nói ra câu này. Diệp Lăng Phi bật cười, hắn đáp:
- Tiêu Tiếu à, em lại muốn chơi trò này với anh sao, anh đoán em căn bản là không mặc gì cả, có đúng không?
- Không thú vị gì cả, không chơi nữa!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Diệp đại ca, anh không thể đoán chệch đi sai, làm gì mà phải nói thẳng ra vậy!
- Cái này có thể trách anh sao, ai bảo em hỏi anh như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em hỏi anh như vậy, đương nhiên là anh trả lời như vậy rồi, anh mà còn không hiểu em sao, tiểu nha đầu, lại còn đố anh cái này, được rồi, lần này anh dập máy thật đây!
- Vâng. Diệp đại ca, hôn nhẹ anh, anh mau về nhà sớm rồi đi ngủ đi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Diệp Lăng Phi cũng dập máy, hắn cười cười lắc lắc đầu, nhớ lại chuyện hôm nay hắn và Vu Tiêu Tiếu triền miên trong phòng của cô. Diệp Lăng Phi cảm thấy hôm nay mình làm chuyện hơi hoang đường, sao có thể làm như vậy trong phòng của Vu Tiêu Tiếu chứ. Cũng may cha mẹ Vu Tiêu Tiếu không phát hiện ra, không chừng hôm nay mình sẽ bị Vu Chấn cầm chổi đuổi đánh ra khỏi nhà. Diệp Lăng Phi thấy sắp về đến biệt thự Nam Sơn rồi, ném những cái suy nghĩ loạn thất bát tao này ra sau đầu, chuyên tâm lái xe. Lúc Diệp Lăng Phi về đến biệt thự thì đã gần tám giờ tối rồi. Trong biệt thự vẫn còn sáng đèn, mặc dù trong biệt thự chỉ có một mình Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thì ở tầng dưới nhưng đèn tầng trên cũng bật hết, xem ra Bạch Tình Đình ở nhà một mình sợ hãi nên mới bật đèn sáng trưng cả nhà như vậy.
Nghe được tiếng ô tô, Bạch Tình Đình đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau khi thấy Diệp Lăng Phi lái xe đi vào trong sân biệt thự. Bạch Tình Đình choàng vội một cái áo khoác chạy ra khỏi phòng ngủ. Khi cô đi ra đến cửa biệt thự, Diệp Lăng Phi đã xuống xe. Bên ngoài trời rất lạnh, Bạch Tình Đình không dám đi ra ngoài, chỉ đứng ở cửa chờ Diệp Lăng Phi đi vào. Diệp Lăng Phi vừa đi vào trong, kéo theo một luồng khí lạnh. Bạch Tình Đình không để ý đến việc trên người Diệp Lăng Phi mang theo hơi lạnh, cô nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Ông xã, em rất nhớ anh, em ở nhà một mình sợ lắm!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, không phải anh đã về rồi sao. Ừm, bà xã, ngoài cửa lạnh quá, nào, chúng ta trở về phòng thôi!
Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi ôm lên gác, vừa về đến phòng ngủ. Bạch Tình Đình giúp Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ra.
- Ông xã, mọi chuyện thuận lợi chứ?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Nói chung thì cũng coi như là thuận lợi đi!
Diệp Lăng Phi cởi giày ra. Bạch Tình Đình để đôi giày của Diệp Lăng Phi sang một bên, lại cầm lấy dép cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cởi hết quần áo trên người ra, nói:
- Bà xã, anh đi tắm nước nóng một chút, mệt chết mất, đi trên đường mấy tiếng đó. Xem ra từ nay về sau thực sự không thể nào đi đi về về trong cùng một ngày được!
- Ông xã, để em giúp anh tắm!
Bạch Tình Đình nói.
- Hay lắm, chúng ta đi tắm uyên ương đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cởi nốt cái quần con cuối cùng trên người mình ra, ném xuống đất, hắn không mặc gì cả ôm eo Bạch Tình Đình đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn. Bạch Tình Đình cũng khỏa thân, ngồi ở bên cạnh cái bồn tắm, cô vừa cầm khăn tắm lau người cho Diệp Lăng Phi, vừa hỏi:
- Ông xã, anh đã gặp cha mẹ của Tiêu Tiếu rồi sao?
- Anh đã gặp rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu không thì anh cũng không về muộn như thế này!
Diệp Lăng Phi quay mặt về phía Bạch Tình Đình, nói:
- Anh còn kể lại lo lắng của mình cho cha của Tiêu Tiếu nghe, xem trong lòng cha của Tiêu Tiếu cũng đã hiểu ra rồi!
- Như vậy là tốt rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Em chỉ sợ Tiêu Tiếu lại bị tổn thương!
- À, đúng rồi, cha của Tiêu Tiếu còn nói muốn đến thành phố Vọng Hải để găp bà chị kết nghĩa của con gái đấy!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Bà xã đại nhân, người ta còn phải cảm ơn em mà!
- Cảm ơn em ư?
Bạch Tình Đình sửng sốt, cô lại hỏi:
- Ông xã, vì sao cha mẹ của Tiêu Tiếu lại muốn cảm ơn em?
- Cái này mà còn phải hỏi sao, đương nhiên là phải cảm ơn em đã quan tâm chăm sóc Tiêu Tiếu rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Bà xã, chờ sau khi bọn họ đến thành phố Vọng Hải, cái bà chị này cần phải tiếp đãi họ cho tốt đấy, từ quan hệ với Tiêu Tiếu, em và bọn họ cũng coi như là người nhà rồi!
- Ông xã, nói như vậy chúng ta đúng là phải tiếp đãi cha mẹ Tiêu Tiếu thật tốt!
Bạch Tình Đình đứng lên, cô trần truồng bước vào trong bồn tắm, ngồi vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Thân thể trắng nõn mềm mại của cô ỉ ôi trong lòng Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, cha mẹ của Tiêu Tiếu có nói là khi nào sẽ tới không?
- Cái này thì không có!
Hai tay Diệp Lăng Phi xuyên qua nách Bạch Tình Đình lần xuống, nắm lấy bầu ngực của Bạch Tình Đình, nói:
- Anh thấy cha mẹ của Tiêu Tiếu cũng chỉ nói như vậy thôi, bọn họ không phải nói đến là có thể đến ngay được!
- Cái này cũng là chuyện bình thường!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, em cũng cảm thấy bọn họ khó có thể đến đây được, cha của Tiêu Tiếu dù sao cũng là thị trưởng, không phải nói muốn đi là có thể đi được. Chẳng qua nếu chúng ta có thời gian có thể đến thành phố Đông Hải, dù sao chúng ta cũng có nhà ở bên đó, tuy là nơi đó không thích hơp để sinh sống, nhưng nếu đến du lịch thì cũng không tệ lắm!
- Đến lúc đó thì hẵng nói!
Diệp Lăng Phi Hổn hít cái cổ của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình hơi nghiêng đầu sang một bên, hai tay cô đặt trên đùi Diệp Lăng Phi, sờ về phía hạ thân của Diệp Lăng Phi. Lúc Bạch Tình Đình cảm thấy mông mình bị vật cứng chĩa vào. Bạch Tình Đình từ từ chuyển người, ngồi vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, chậm rãi tiến vào thân thể của cô, đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình hơi hé mở, phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn.
- Alô. Tiểu Duy à, em đã ngủ chưa vậy?
Cô nữ phóng viên trẻ tuổi vừa mới chụp ảnh trên trạm kiểm soát trên đường cao tốc đang cầm điện thoại di động, vừa đi lên gác vừa gọi điện thoại. Trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô bé:
- Chị họ, chuyện gì vậy?
- Tiểu Duy, không phải em đang theo học ở thành phố Vọng Hải sao, em có quen thuộc với tình hình bên này không?
- Biểu tỷ, em không biết chị muốn nói cái gì!
Cô gái trẻ tuổi kia đi đến trước cửa phòng mình mới thuê, cô ta cầm lấy chìa khóa mở cửa ra. Vừa đi vào trong phòng, cô gái trẻ tuổi kia lập tức ném túi xách lên trên ghế salon, đi vào trong phòng ngủ.
- Tiểu Duy, chị có việc, nào, bây giờ em lên mạng đi, chị sẽ gửi một số thứ cho em!
- Được ạ!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có vẻ hơi bất đắc dĩ của cô bé.
Cô gái trẻ tuổi kia bật máy vi tính lên, lên mạng, cô cóp mấy cái ảnhvừa chụp từ thẻ nhớ vào trong máy tính, sau đó bật QQ, kích vào ảnh chụp cô bé của nickname tên "Hứa Duy". Cô gái trẻ tuổi này chính là chị họ của Hứa Duy, Hứa Tư Tư. Hứa Tư Tư năm ngoái tốt nghiệp đại học, cô chuyên đi thu thập tin tức, vốn đã có công việc ở Bắc Kinh, sau lại bởi vì công việc không hài lòng nên mới thành phố Vọng Hải làm cho phóng viên nhật báo Vọng Hải. Cô mới làm phóng viên không được bao lâu, lần này vừa mới trở về sau khi phỏng vấn xong, đi đến chỗ trạm kiểm soát đường cao tốc thấy một màn như vậy. Hứa Tư Tư cho rằng, chuyện này chắc là có nhiều bí ẩn, nói không chừng lại là một tin tức giật gân đó. Lúc này cô mới muốn tâm sự với Hứa Duy. Hứa Tư Tư biết cô em họ này của mình đang học đại học tại thành phố Vọng Hải, có lẽ tương đôi hiểu biết một chút sự tình ở thành phố Vọng Hải.
Hứa Tư Tư gõ chữ trên QQ, bên Hứa Duy cũng nhanh chóng trả lời. Bây giờ Hứa Duy đang ở nhà, đến hết mùng mười cô mới phải quay lại thành phố Vọng Hải.
- Chị à, em buốn ngủ quá! Vừa nãy em đã đi ngủ rồi, lại bị chị đánh thức dậy. Chờ khi nào em quay lại thành phố Vọng Hải thì chị phải mời em đi ăn đó!
Hứa Tư Tư lập tức trả lời:
- Được thôi, không thành vấn đề, không phải chỉ là mời một bữa cơm thôi sao, chút lòng thành ấy mà. Chị họ của em tuy không có bao nhiêu tiền, nhưng bữa cơm này thì vẫn chi được, cùng lắm thì dù chị em phải ăn mì ăn liền một tuần cũng sẽ mời em ăn!
Hứa Duy ở bên kia đáp lại:
- Chị à, chị nói như vậy thì em nào dám để chị mời đi ăn được, em thấy hay là bỏ đi, chờ em quay về sẽ mời chị đi ăn là được!
- Vậy thì hay quá, chị cũng biết bạn trai em cũng là kẻ có tiền, chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo chính là một hành động cao đẹp, là chị họ của em, chị đương nhiên muốn phát dương quang đại hành động cao thượng này. Chị đây cũng không khách khí nữa, chờ khi nào quay lại thành phố Vọng Hải, em nhất định phải mời bà chị họ này ăn một bữa ra trò đấy!
Hứa Tư Tư không chút khách khí nói.
- Được thôi, chị à, bạn trai em có tiền thì đó chỉ là tiền của bạn trai em, không phải là tiền của em, em sao lại dùng tiền của anh ấy chứ!
Hứa Duy trả lời, - Em thì chỉ là một người nghèo mà thôi. Nếu như chị thật sự muốn phát dương quang đại mỹ đức cướp của người giàu chia cho người nghèo, sao lại tìm em chứ, bạn trai của chị cũng không phải kẻ có tiền sao, sao không để anh ấy đến thành phố Vọng Hải để cứu tế chị vậy?
- Em đừng nói đến anh ta nữa, bây giờ anh ta cũng không sống tốt ở Bắc Kinh đâu, hai ngày trước vừa bị ông chủ mắng cho một trận đấy!
Hứa Tư Tư trả lời, - Anh ta còn nói dự định từ chức, đến thành phố Vọng Hải nữa cơ, nhưng mà anh ta tới đây làm gì, công việc kia một tháng lương hơn 100 nghìn tệ, ở thành phố Vọng Hải này tìm đâu ra được công việc như vậy. Tiền lương của chị ở thành phố Vọng Hải còn chưa được 2000, nếu như anh ta mà tới đây, hai chúng ta cũng đừng mong mua nhà kết hôn gì cả, căn bản là mua không nổi đâu!
- Được rồi, chị không cần kể khổ với em nữa!
Hứa Duy nói.
- Chị à, chị mau nói đi rốt cuộc là chuyện gì vậy, em sắp phải đi ngủ rồi!
- À, để chị cho em xem vài bức ảnh!
Hứa Tư Tư gửi ảnh mình đã chụp sang máy của Hứa Duy, rất nhanh bên Hứa Duy đã có hồi âm. Hứa Duy trả lời:
- Chị à, chị cho em xem mấy thứ này làm gì, không phải chỉ là cảnh sát bắt người sao?
- Tiểu Duy, em không nên nóng nảy, em đã xem kỹ các bức ảnh chưa?
Hứa Tư Tư hỏi.
- Em không có kiên nhẫn để xem!
Hứa Duy trả lời, - Chị à, chị cũng không phải là đứa trẻ con ba tuổi, lẽ nào chị chưa gặp chuyện cảnh sát bắt người sao, cái này thì có gì đâu, em không cảm thấy có gì sai trái cả!
- Tiểu Duy, em xem kỹ lại một lần xem!
Hứa Tư Tư chỉ dẫn cho Hứa Duy, - Em đã nhìn thấy một người nước ngoài bị trói rồi chứ?
- Em thấy rồi, làm sao vậy chị?
Hứa Duy hỏi.
- Em không phát hiện ra là người nước ngoài đó bị trói sao, hơn nữa lại còn hôn mê đó!
Hứa Tư Tư nói.
- Hẳn là em nhìn ra được, những nhân viên cảnh sát này đã đưa một người nước ngoài bị trói đi, quan trọng nhất là em có xem mấy bức ảnh phía sau không!
Hứa Tư Tư và Hứa Duy trò chuyện với nhau qua tai nghe. Hứa Tư Tư mở tấm ảnh được gửi ra, đó là ảnh của Diệp Lăng Phi. Hứa Tư Tư nói:
- Em nhìn người đàn ông này xem, chị cảm thấy người đàn ông này rất cổ quái, rốt cuộc anh ta là ai chứ, chị thấy mấy viên cảnh sát đưa người đàn ông bị trói trên xe của người này lên xe cảnh sát. Tiểu Duy, lẽ nào em không cảm thấy có rất nhiều vấn đề sao, nói không chừng chuyện này còn ẩn giấu tin tức kinh thiên động địa nào đó!
- Ai da, sao lại là anh ấy?
Hứa Duy thất thanh kêu một tiếng. Hứa Tư Tư nghe vậy, vội vàng hỏi:
- Tiểu Duy, lẽ nào em quen người đàn ông đó sao?
- Biểu tỷ, chị thực sự không nhận ra người này sao?
Hứa Duy hỏi.
- Tiểu Duy, nếu như chị biết rồi thì còn hỏi em làm gì!
Hứa Tư Tư nói.
- Không phải là em không biết, chị vừa mới tới thành phố Vọng Hải không bao lâu, sao chị quen như em được, nếu không thì chị còn hỏi em làm gì!
- Chị à, em không biết phải nói như thế nào, nói tóm lại là em quen người này, à, phải nói là rất quen với anh ấy!
Hứa Duy nói.
- Cái gì, em rất thân với anh ta ư?
Hứa Tư Tư cảm thấy rất bất ngờ, cô ta vội vàng hỏi:
- Tiểu Duy, em mau nói nghe xem nào, người đàn ông đó tên là gì, đang làm nghề gì vậy?
- Chị à, tên của anh ấy là Diệp Lăng Phi, là biểu tỷ phu của bạn trai em, em biết rất rõ anh ấy!
Hứa Duy nói.
- Diệp đại ca là người rất tốt, rốt cuộc anh ấy làm nghề gì, em thực sự không rõ ràng lắm, em chỉ biết anh ấy rất có tiền, hơn nữa quan hệ rất rộng. Biểu tỷ, em thấy chuyện này chị không cần lo nữa, việc Diệp đại ca làm chị nghìn vạn lần đừng động vào, như vậy không tốt cho chị đâu!
- Tiểu Duy, em gọi anh ta là Diệp đại ca ư?
Hứa Tư Tư cảm thấy thế giới này mới nhỏ làm sao, sao người đàn ông này lại có thể quen biết với Hứa Duy, hơn nữa từ giọng nói của Hứa Duy, dường như Hứa Duy có ấn tượng tốt về người đàn ông này. Nghĩ lại cũng đúng, người đàn ông này chính là biểu tỷ phu của bạn trai Hứa Duy, ít ra cũng coi như là quan hệ thân thích.
- Biểu tỷ, chị nghe em đi, chuyện này chị đừng quản nữa!
Hứa Duy dừng lại một chút, lập tức nói:
- Biểu tỷ, những cảnh sát kia Diệp đại ca đều quen biết, em không biết phải giải thích với chị như thế nào, nói tóm lại Diệp đại ca ở thành phố Vọng Hải chính là một người có thủ đoạn thông thiên đó!
- Thủ đoạn thông thiên ư?
Hứa Tư Tư vừa nghe những lời này, con mắt của cô ta tỏa sáng. Hứa Tư Tư cảm thấy chuyện này nhất định có những bí mật không thể cho ai biết, không chừng sẽ là một bí mật kinh người. Hứa Tư Tư thân là phóng viên, tất nhiên là muốn thực hiện một tin tức kinh thiên động địa, như vậy thì cô ta có thể trở thành phóng viên nổi tiếng rồi. Hứa Tư Tư bỏ ngoài tai câu nói tiếp theo của Hứa Duy, cô mặc kệ người đàn ông đó thủ đoạn thông thiên như thế nào, tóm lại là, đối với Hứa Tư Tư, chuyện này có thể ẩn chứa bí mật không ai biết, nhất định cô phải truy tra đến cùng.
Ngày hôm sau. Diệp Lăng Phi dậy rất muộn. Khi hắn tỉnh lại thì Bạch Tình Đình không còn ở trên giường nữa. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, đã sắp đến tám giờ rồi. Diệp Lăng Phi ngồi dậy, hôm qua hắn mệt chết đi được, thế cho nên ngủ một giấc để lấy lại sức. Diệp Lăng Phi vừa ngồi dậy, Bạch Tình Đình đã đẩy cửa phòng ra, thấy Diệp Lăng Phi đã ngủ dậy. Bạch Tình Đình đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái, ôn nhu nói:
- Ông xã, em đã làm bữa sáng cho anh rồi, chờ anh đánh răng rửa mặt xong là có thể ăn bữa sáng rồi!
- Bà xã, em làm bữa sáng ư?
Diệp Lăng Phi có có vẻ không quá tin tưởng nhìn Bạch Tình Đình, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin. Bạch Tình Đình chu miệng ra, nói:
- Ông xã, sao anh lại nói như vậy, anh không tin em làm bữa sáng có phải không!
Bạch Tình Đình vừa nói vừa cúi đầu, miệng thì lầu bầu:
- Sáng sớm ra người ta đã phải lao tâm khổ tứ chuẩn bị bữa sáng cho anh, tay của em còn bị bỏng đây này, anh còn nói như vậy!
Bạch Tình Đình vừa nói, nước mắt đã lưng tròng. Diệp Lăng Phi vừa thấy vậy, vội vàng ôm lấy Bạch Tình Đình, giải thích:
- Bà xã, anh không có ý gì, chỉ là anh cảm thấy mình rất may mắn, bà xã của anh nhọc công chuẩn bị bữa sáng cho, anh quả thực là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Bà xã, lại đây, để anh xem ngón tay của em nào, để anh xem có bị bỏng nặng không!
Bạch Tình Đình giơ ngón tay giữa của bàn tay phải ra cho Diệp Lăng Phi xem. Diệp Lăng Phi vừa quan sát, căn bản là không có chuyện gì cả. Nhưng mà Diệp Lăng Phi vẫn làm bộ đau lòng quá, vội vàng đưa ngón tay của Bạch Tình Đình vào trong miệng, dùng lưỡi liếm liếm ngón tay cô. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi như vậy mới nở nụ cười hài lòng. Cô rút ngón tay từ trong miệng Diệp Lăng Phi ra, cười duyên nói:
- Ông xã, được rồi, ngón tay đã không đau nữa rồi!
- Bà xã, em không cần nói nữa, cảm giác của cái trò liếm kẹo que này cũng không tệ lắm!
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.
- Chẳng trách bà xã em lại nguyện ý đi liếm kẹo que?
- Liếm kẹo que ư?
Bạch Tình Đình sửng sốt, không rõ Diệp Lăng Phi nói vậy là có ý gì. Cô hỏi:
- Ông xã, cái gì là kẹo que vậy?
- Là cái này này!
Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ vào hạ thân của mình, cười xấu xa nói:
- Lẽ nào em không thích liếm kẹo que sao?
Bạch Tình Đình lập tức hiểu ra, gương mặt của cô đỏ bừng lên, đẩy Diệp Lăng Phi một cái, giận dỗi:
- Anh thật là xấu, em không bao giờ... để ý đến anh nữa!
Diệp Lăng Phi vội vàng kéo Bạch Tình Đình lại, dỗ dành:
- Bà xã, đây không phải là anh nói giỡn với em thôi sao, được rồi, bà xã, em đừng tức giận, nào, để ông xã thương yêu bà xã nào!
Diệp Lăng Phi vừa nói vưa ôm Bạch Tình Đình, hai tay lại bắt đầu làm xằng làm bậy. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi sờ soạng phát ngứa, cô nũng nịu nói:
- Ông xã, được rồi, anh đừng náo loạn nữa, mau rời giường đi đánh răng rửa mặt đi. Hôm nay em còn không ít việc phải làm. Trương Vân không ở nhà, em phải giặt quần áo, còn phải làm việc nhà!
- Ừ, tốt lắm!
Diệp Lăng Phi rút tay ra khỏi người Bạch Tình Đình, hắn duỗi thẳng lưng, nói:
- Bà xã, anh đi rửa mặt đây!
- Đi đi, anh đi đi!
Bạch Tình Đình thúc giục, - Cái đồ lười nhà anh, anh mau đi rửa mặt đi, em phải gấp chăn!
Diệp Lăng Phi cười cười bước xuống giường, đi rửa mặt. Bạch Tình Đình thì sắp xếp lại giường chiếu. Bạch Tình Đình làm việc nhà cũng khá là ra dáng, khi Diệp Lăng Phi trở về phòng ngủ thì Bạch Tình Đình đã gấp xong chăn rồi, hơn nữa Bạch Tình Đình còn phun nước thơm xung quanh phòng. Diệp Lăng Phi mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, cùng Bạch Tình Đình đi xuống tầng dưới.
Bữa sáng mà Bạch Tình Đình là trứng rán, chẳng qua là tay nghề không được tốt lắm, có vẻ hơi quá lửa. Bạch Tình Đình bả đặt trứng rán, bánh mì và thịt hun khói đã cắt lát lên trên bàn ăn, tuy là món trứng trông có vẻ không tốt lắm nhưng Bạch Tình Đình có vẻ rất thoả mãn với tay nghề của mình, cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, cầm lấy hai nửa bánh mì, kẹp thêm thịt hun khói và trứng vào bên trong, đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, nào, đây là sandwich em làm với trứng và dăm-bông, anh nếm thử xem mùi vị như thế nào?
Diệp Lăng Phi thấy màu của trứng đã cảm thấy tay nghề của Bạch Tình Đình đúng là không được tốt lắm, chỉ là những thứ này là do Bạch Tình Đình dậy sớm mất công nấu ra, dù cho có khó ăn hơn nữa, Diệp Lăng Phi cũng phải ăn thôi. Diệp Lăng Phi cầm miếng bánh trong tay, cắn một miếng lớn. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, mùi vị thế nào?
- Cũng không tệ lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã, tay nghề của em cũng cao lên nhiều đấy!
- Chuyện!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi khen ngợi, trên mặt hiện ra nụ cười đầy vui sướng, nói:
- Ông xã, em còn sợ tay nghề của em không tốt khiến anh không thích ăn nữa chứ!
- Bà xã của anh, anh cảm thấy tay nghề của em không kém!
Diệp Lăng Phi cầm lấy cốc nước chanh, sau khi uống một hớp lớn, lại cắn một miếng bánh, nói:
- Anh cảm thấy tay nghề của bà xã em so với Trương Vân còn cao hơn!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã, anh lại nói mấy câu điêu toa rồi, tay nghề của em đâu có thể tốt như Trương Vân chứ!
Vừa nói đến Trương Vân, Diệp Lăng Phi mới nhớ ra là Trương Vân đã đi khá lâu rồi, không biết lúc nào Trương Vân có thể trở về. Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã. Trương Vân có nói là bao giờ cô ấy về không?
- Không phải cô ấy đã nói muốn ở lại nhà một thời gian sao?
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, anh còn bảo cô ấy ở nhà lâu hơn một chút đấy!
- Ừ, anh nhớ rõ mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chỉ là anh muốn biết lúc nào Trương Vân trở về, anh không muốn để bà xã đại nhân vất vả như vậy!
- Ông xã, em không thấy vất vả, em cảm thấy rất vui, như vậy em mới giống như là vợ anh, mỗi sáng lại làm bữa sáng cho ông xã!
Trên khuôn mặt Bạch Tình Đình hiện lên nụ cười đây hạnh phúc, nói:
- Em rất thích cuộc sống như vậy! "Anh thì không thích đâu!" Diệp Lăng Phi thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng không dám biểu hiện ra trước mặt Bạch Tình Đình, chỉ cúi đầu ăn vội ăn vàng cái miếng sandwich làm từ trứng và dăm-bông.
Hôm nay Bạch Tình Đình không đến công ty, cô ở nhà thu dọn mọi thứ. Chuyện dọn dẹp nhà cửa nhìn thì tưởng là giản đơn, nhưng làm rồi mới thấy mệt mỏi thế nào. Bạch Tình Đình chỉ mới lau được một nửa phòng khách thì đã mệt không làm tiếp được nữa. Diệp Lăng Phi nhịn không được, nói:
- Bà xã, em ngồi xuống đi, chuyện này để anh làm cho!
Diệp Lăng Phi đỡ Bạch Tình Đình ra ghế salon, sau khi ngồi xuống. Bạch Tình Đình vẫn xoa xoa thắt lưng mình, cô nói:
- Ông xã, việc này vất vả thật, không biết lúc trước Trương Vân làm như thế nào nữa. Ông xã, em thấy chúng ta hẳn là phải tăng lương cho Trương Vân thôi, em thấy với công việc thế này thì dù trả cho Trương Vân một tháng năm nghìn tệ cũng không nhiều!
- Ừ, bà xã, anh nghe lời em!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chờ Trương Vân trở về, chúng ta sẽ cho Trương Vân một tháng năm nghìn tệ!
Diệp Lăng Phi nói xong, cúi người xuống, dọn dẹp sạch sẽ nền nhà mà Bạch Tình Đình còn chưa lau dọn xong. Sau đó Diệp Lăng Phi lại định đi lên gác giặt quần áo, ngay lúc này, di dộng của Diệp Lăng Phi đổ chuông. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, vừa thấy là do Tiểu Triệu gọi đến. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, ôm Bạch Tình Đình vào lòng. Sau khi bắt máy, Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói của Tiểu Triệu vang lên từ đầu dây bên kia:
- Diệp ca, huynh đệ bọn em đã thẩm vấn tên kia cả đêm. Kết quả là chẳng hỏi ra được gì cả, tên kia không chịu hé răng nửa lời!
- Điều này đã nằm trong dự liệu rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tiểu Triệu, cậu tiếp tục thẩm vấn đi, trưa nay anh sẽ qua bên đó!
- Được ạ!
Diệp Lăng Phi vừa dập máy. Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, có chuyện gì sao?
- Chút chuyện nhỏ ấy mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã, em không cần lo lắng, à, trưa nay anh sẽ đến chỗ đại đội cảnh sát hình sự!
- Vâng!
Bạch Tình Đình ưng thuận.
Diệp Lăng Phi đi lên gác, ném quần áo vào trong máy giặt, bắt đầu giặt quần áo. Diệp Lăng Phi vừa giặt quần áo vừa suy nghĩ, xem ra người phụ nữ tên là Diêu Tịnh đã coi mình là cái gai trong mắt cô ta rồi, mình cũng không thể tiếp tục chờ đợi nữa, cần phải hành động rồi!