Chương 1013: Chiếc ô tô màu đen

Bạch Tình Đình cầm bộ quần áo Diệp Lăng Phi thay ra lên mũi, cô ngửi thấy mùi nước hoa rất nồng. Người đàn bà này có vẻ rất sành sỏi trong việc chọn nước hoa, có thể nam giới không nhận ra điều đặc biệt đó, nhưng phụ nữ thì khác, họ nhận ra ngay. Bạch Tình Đình ngửi cẩn thận lại lần nữa, đích thực hoàn toàn không phải nước hoa cô vẫn dùng. Bạch Tình Đình nhíu nhíu mày, quay ra nhìn Diệp Lăng Phi. Hắn đang thay quần áo để chuẩn bị cùng Bạch Tình Đình tới thăm Bạch Cảnh Sùng.

- Ông xã, tối qua anh đi đâu vậy?

Bạch Tình Đình cầm lấy chiếc áo hôm qua Diệp Lăng Phi thay ra, cô tới trước mặt Diệp Lăng Phi và hỏi:

- Có phải tối qua anh ở bên Hân Mính không?

Diệp Lăng Phi quay người lại. Hắn nhìn thấy trên tay Bạch Tình Đình đang cầm chiếc áo vừa tối qua hắn thay ra, đột nhiên hắn giật mình. Diệp Lăng Phi nhớ lại chiều hôm qua hắn đã cùng Lý Khả Hân mây mưa trong quán bar đó rất lâu, đặc biệt là khi Lý Khả Hân còn khỏa thân ngồi trên người hắn dụ dỗ mê hoặc hắn. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ, nói không chừng nước hoa trên người Lý Khả Hân đã dính sang cả áo của hắn rồi. Diệp Lăng Phi, hắn biết phụ nữ rất là mẫn cảm với nước hoa, đặc biệt là mùi nước hoa lạ, có lẽ đây chính là thiên tính mà ông trời ban cho mỗi người phụ nữ. Diệp Lăng Phi ngửi ngửi chẳng thấy có vấn đề gì, nhưng khi Bạch Tình Đình ngửi lại thấy khác nhau rồi, nói không chừng Bạch Tình Đình chỉ ngửi như vậy thôi cũng biết là người đàn bà đó dùng hãng nước hoa nào, loại gì.

Trong lòng Diệp Lăng Phi bắt đầu có chút căng thẳng, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ nét mặt điềm tĩnh, hắn nói:

- Ừm, hôm qua anh và Hân Mính ở bên nhau, mãi anh mới về mà!

- Hân Mính dùng loại nước hoa có mùi này sao anh?

Bạch Tình Đình bĩu bĩu môi nói với Diệp Lăng Phi.

Đúng trong lúc này. Vu Tiêu Tiếu mở cửa phòng ra bước vào. Vu Tiêu Tiếu nói:

- Chị à, mọi người đều đi hết rồi. Vậy em đi đâu bây giờ nhỉ?

- Ây da. Tình Đình, em xem chúng ta quên mất cả Vu Tiêu Tiếu rồi đây này!

Diệp Lăng Phi nói:

- Trương Vân cũng không có nhà, nếu ở nhà chỉ có mình Tiêu Tiếu, vậy Tiêu Tiếu sẽ rất là cô đơn và huồn bã đúng không nào? Bà xã, hay là chúng ta cùng dẫn Tiêu Tiếu đi cùng đi, cả nhà chúng ta ở bên nhau cho náo nhiệt, vui vẻ!

Lần này Bạch Tình Đình bị Vu Tiêu Tiếu làm gián đoạn. Bạch Tình Đình cũng không gặng hỏi tiếp nữa. Cô bỏ bộ quần áo cũ đó của Diệp Lăng Phi xuống, và nhìn Vu Tiêu Tiếu. Bạch Tình Đình nói:

- Như vậy cũng được! Vậy để Tiêu Tiếu đi cùng chúng ta về thăm bố vậy!

- Cảm ơn chị, chị Tình Đình! Bây giờ em về thay quần áo ngay đây! Hihi!

Vu Tiêu Tiếu vừa nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy, thì ra khỏi phòng ngay. Diệp Lăng Phi đang nghĩ làm sao để đánh lạc hướng của Bạch Tình Đình, hắn thúc giục Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, em nhanh lên đi. Trương Vân không có nhà, chúng ta còn phải ra ngoài ăn sáng nữa đấy, sau đó phải chuẩn bị một số thứ nữa, tiện thể mua biếu nhạc phụ đại nhân của anh một số thứ nữa. Bận như vậy, có một đống việc cần phải làm, hay là chúng ta đi sớm một chút đi, bà xã!

Quả nhiên Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi thúc giục như vậy thì quên béng đi chuyện mùi nước hoa lạ lúc nãy, cô vội vàng thay quần áo, nói:

- Ông xã, em biết rồi! Em đi thay quần áo ngay đây!

Trong lòng Diệp Lăng Phi mừng thầm, xem ra lần này hắn đã thoát nạn rồi. Diệp Lăng Phi vội vàng mặc quần áo gọn gàng, hắn bước ra khỏi phòng trước, đợi sau khi Bạch Tình Đình thay quần áo xong. Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi đã ngồi dưới lầu đợi cô rồi. Bạch Tình Đình không nhớ ra chuyện mùi nước hoa vương trên áo Diệp Lăng Phi nữa, cô vội vội vàng vàng cùng Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đi ra khỏi biệt thự.

Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu ba người đầu tiên cùng nhau đi ăn sáng. Sau đó cả ba cùng vào siêu thị mua đồ. Lần này về nhà cũng phải mang đồ về thăm biếu bố mẹ, làm sao mà đi tay không về được. Thật ra bên Bạch Cảnh Sùng, ông chẳng thiếu thứ gì cả, chỉ cần Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng về thăm Bạch Cảnh Sùng là ông ta đã vui lắm rồi. Sau khi tới nhà Bạch Cảnh Sùng. Diệp Lăng Phi cùng Bạch Cảnh Sùng nói chuyện phiếm, còn Bạch Tình Đình thì cùng Vu Tiêu Tiếu trở về căn phòng trước đây của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình kể cho Vu Tiêu Tiếu nghe chuyện trước đây của cô. Bận nhất có lẽ là bà giúp việc Ngô, bà Ngô tất bật chuẩn bị bữa trưa cho mọi người. Bạch Tình Đình đang nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu, đột nhiên Bạch Tình Đình lại nhớ tới chuyện mùi nước hoa hồi sáng. Bạch Tình Đình nhăn mặt lại, dường như cô đã nhận ra mùi nước hoa lạ đó không giống với mùi nước hoa của Chu Hân Mính.

- Chị Tình Đình, chị đang nghĩ gì vậy?

Vu Tiêu Tiếu đang nói chuyện với Bạch Tình Đình, đột nhiên Vu Tiêu Tiếu thấy Bạch Tình Đình không nói nữa. Bạch Tình Đình lại còn cau có mặt mày, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó. Vu Tiêu Tiếu bèn hỏi:

- Chị Tình Đình, chị nói với em đi, rốt cục chị đang nghĩ gì vậy ạ?

- A....!

Sau khi Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng của Vu Tiêu Tiếu nói như vậy, cô định thần lại. Bạch Tình Đình cười, nói:

- Tiêu Tiếu, chị đâu có nghĩ chuyện gì khác đâu. À. Tiêu Tiếu, em cứ ngồi đây nhé. Chị vào nhà vệ sinh một lát!

Bạch Tình Đình nói rồi, bước ra khỏi cửa. Cô hoàn toàn không phải là đi vệ sinh, mà cô đi ra ngoài ban công. Cô cầm lấy điện thoại lên. Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính ở nhà của bố mẹ, mọi việc đều được bố mẹ chăm sóc, vì vậy Chu Hân Mính cũng không mang điện thoại theo bên người, điện thoại di động có sóng từ trường ảnh hưởng không tốt tới thai nhi. Nếu thật sự không cần thiết thì tốt nhất nên hạn chế không mang theo bên người, điện thoại là do mẹ của Hân Mính nhận, sau khi nghe thấy giọng của Bạch Tình Đình, mẹ của Chu Hân Mính cầm điện thoại tới phòng của Chu Hân Mính, đưa cho Chu Hân Mính.

- Tình Đình, có chuyện gì vậy?

Chu Hân Mính hỏi.

- Hân Mính, tớ hỏi cậu một việc!

Bạch Tình Đình nói:

- Có phải hôm qua Diệp Lăng Phi anh ấy và cậu đã ở bên nhau không?

- Tất nhiên là anh ấy ở bên nhà tớ mà!

Chu Hân Mính nói:

- Anh ấy cả ngày ở nhà tớ. Tình Đình, có chuyện gì xảy ra à?

- Anh ấy ở nhà cậu tới mấy giờ?

Bạch Tình Đình lại gặng hỏi.

Chu Hân Mính nhíu nhíu lông mày. Chu Hân Mính cảm thấy dường như Bạch Tình Đình đã phát hiện ra điều gì đó. Chu Hân Mính hơi có chút mất bình tĩnh, cô nói:

- Cụ thể tớ cũng không nhớ rõ lắm! Lúc đó tớ nói chuyện với mẹ tớ mải mê quá nên không để ý thời gian. Tóm lại anh ấy ở lại, rất muộn mới về mà! Tình Đình, có chuyện gì vậy, nói cho tớ nghe xem!

- Ừm, vậy thôi! Hân Mính à, không có chuyện gì đâu!

Bạch Tình Đình nghe thấy Chu Hân Mính nói Diệp Lăng Phi ở bên Chu Hân Mính mãi rất muộn mới về thì cô mới thấy nhẹ nhôm một chút, cô nói:

- Hân Mính, tớ chỉ tiện mồm hỏi như vậy thôi, được rồi. Hân Mính, cậu ở nhà bên đấy nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé!

Bạch Tình Đình cúp điện thoại, sau đó cô trở lại phòng cũ của mình tiếp tục nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu ở nhà Bạch Cảnh Sùng chơi một ngày, mãi tới tận tối mới đi khỏi. Khi cả ba cùng trở về biệt thự thì trời đã bắt đầu tối. Diệp Lăng Phi vừa lái xe vào tới sân vườn của biệt thựthì Angel đi từ biệt thự bên cạnh lại gần. Angel vì nghe thấy tiếng xe của Diệp Lăng Phi về nên mới chạy ra. Diệp Lăng Phi vừa xuống xe thì thấy Angel đang bước lại gần. Diệp Lăng Phi quay ra nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, em và Tiêu Tiếu lên nhà trước đi. Anh nói chuyện với Angel một lát!

- Vâng, được rồi, anh cả Angel cứ nói đi!

Bạch Tình Đình đồng ý, cô và Vu Tiêu Tiếu đi vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi đứng trước xe. Hắn lấy ra một điếu thuốc, sau khi châm thuốc, hắn quay ra nhìn Angel, nói:

- Angel, em có tin tức gì muốn báo cáo với anh hả?

- Nói thế nào đây nhỉ? Người con gái đó tên Diêu Tịnh, là giám đốc công ty con của tập đoàn IPA tại Trung Quốc!

Angel đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Nhưng mà, thông qua hai ngày nay em tìm hiểu được, thì em cảm thấy đằng sau cô ta có một thế lực rất ghê gớm, thậm chí hình như còn có quan hệ với bên Mỹ nữa đó!

- Ừm, em nói ra nghe xem nào. Angel!

Diệp Lăng Phi nói.

Angel nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó cô nói:

- Anh nói không sai! Em đã chú ý tới kiểu đi bộ và chạy bộ của cái cô gái đó, đích thực cách cô ta chạy không giống so với những người khác. Nhưng đó chỉ là một trong những điểm đáng nghi ngờ, còn một chuyện nữa mà anh không biết, đó chính là động tác của cô ta, tất cả đều là đã được trải qua huấn luyện đó. Một số thói quen của cô ta thì người bình thường chẳng bao giờ làm như vậy. Ví dụ như cô ta thích cất gọn những tờ giấy cô ta đã sử dụng rồi, chứ không tùy tiện vứt đi như những người khác, còn nữa.....!

Angel nói một mạch tất cả những điểm bất thường không giống người khác của cái cô Diêu Tịnh đó cho Diệp Lăng Phi nghe, đợi sau khi Angel nói xong. Diệp Lăng Phi nhíu nhíu mày, nói:

- Angel, em nói nhiều như vậy, có phải muốn nói với anh, cô ta chính là một gián điệp nằm vùng chuyên nghiệp, rất có thể là người của bên Mỹ?

- Đúng vậy đó!

Angel nói:

- Đó chính là câu nói mà em muốn nói đó!

Angel nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Lão đại, bây giờ anh thấy chuyện này thế nào?

- Anh cũng thấy như em thôi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Nếu quả thật cô ta là gián điệp, vậy mục đích cô ta tới thành phố Vọng Hải này không đơn giản đâu,rất có khả năng sẽ có động tĩnh cho mà xem. Angel, em theo sát cô ta, cố gắng nắm lấy chứng cớ, đây đích thực là hi vọng của anh. Anh sẽ dùng cô ta để đả kích tập đoàn IPA và Đới Vinh Cẩm, để cho bọn chúng cút hết khỏi thành phố Vọng Hải này!

- Chuyện này rất là đơn giản!

Angel nói:

- Muốn tìm bằng cớ của người con gái này với em mà nói dễ như trở bàn tay. Lão đại à, anh nói cho em trước, bên núi Long Sơn đó có cái gì?

- Bên Long Sơn có cái gì đâu?

Diệp Lăng Phi ngẩn người ra, hắn ngờ vực nhìn Angel, hắn hỏi:

- Angel, chuyện này còn cần anh phải nói sao, đáng lẽ em phải biết rất rõ mới đúng chứ, nơi đó chính là nơi căn cứ mới của tổ chức Lang Nha của chúng ta. Anh ở đó đã xây dựng cơ sở cho tổ chức, nhưng mà, nơi đó lại thuộc khu quản lý của quân đội. Bởi vì anh là nhờ các mối quan hệ, từ bên quân sự đó mà đoạt được mảnh đất Long Sơn này!

- Như vậy là đúng rồi!

Angel nói:

- Lão đại, người con gái đó muốn tới núi Long Sơn chơi. Hôm nay còn nói với em chuyện đó nữa. Cô ta hỏi em ở núi Long Sơn có gì vui không. Theo em thấy thì cô ta thấy núi Long Sơn này thuộc về quản lý của quân đội, vì vậy cô ta mới muốn tới xem để xem có thu được tin tức tình báo gì không?

- Ừm!

Diệp Lăng Phi gật gật đầu, hắn nói:

- Nếu mà là như thế thật, vậy thì Angel em cứ dẫn cô ta đi xem xem. Anh tin cô ta sẽ không thể nào biết được em tiếp cận cô ta là nhằm mục đích là muốn tìm bằng chứng của cô ta!

Angel lắc đầu, nói:

- Lão đại, anh thật coi thường em quá đấy, anh nghĩ em là ai, đối với em mà nói, ít ra cô ta cũng có thể nhận ra em không phải một người phụ nữ bình thường, bởi vậy mới nói, cô ta có sự đề phòng với em. Sở dĩ cô ta tiếp cận em, khả năng lớn nhất chính là cô ta cũng muốn biết được thân phận của em. Lẽ nào anh cho rằng chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậy, mà có thể tiếp cận được cô ta sao, lẽ nào không phải là một chuyện rất kì lạ hay sao? Cô ta không phải là người đàn bà bình thường, càng không phải là đồng tính luyến ái!

- Ha ha....! Angel, anh cho rằng em rất có sức hấp dẫn đó chứ!

Diệp Lăng Phi nói:

- Ở phương diện tình báo này em rất là xuất sắc mà, đây cũng chính là nguyên nhân chính mà anh muốn em đi tiếp xúc với cô gái đó. Nhưng mà bây giờ xem ra, lý do quan trọng khiến hai người có thể ở bên nhau chính là do hai người tự hấp dẫn nhau rồi. Em muốn tìm hiểu thân phận của cô ta, cô ta cũng muốn biết em là ai, như vậy đây chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?

- Là em hết sức đó!

Angel nói:

- À,.... vậy tiện đây em nhắc anh một câu, hình như là anh bị người ta ngắm trúng rồi đó!

- Em nói gì vậy?

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Angel nói như vậy. Hắn giật mình, hắn hỏi lại Angel:

- Em nói anh bị người ta nhằm vào rồi sao?

- Ừm!

Angel gật gật đầu, cô nói:

- Hôm nay em thấy có một cái xe cứ đi lòng vòng quanh nhà anh mãi, em không chắc chắn người đó là người như thế nào, nhưng mà em chắc chắn rằng có người đang nhằm vào anh!

- Angel, em có thể chắc chắn là họ nhằm vào anh, chứ không phải nhằm vào bà xã anh chứ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tất nhiên là họ nhằm vào anh rồi!

Angel nói:

- Hôm qua em còn nhìn thấy chiếc xe đó theo ngay sau xe của anh, nhưng mà, em thấy chiếc xe đó nhìn rất là quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải. Nhưng mà, nhất thời em lại không nhớ ra đâu, đợi sau khi em nhớ ra rồi, em nói với anh nhé!

- Ừm!

Diệp Lăng Phi nói:

- Angel, thời gian này vất vả cho em rồi!

Angel nhìn Diệp Lăng Phi, cô bật cười, cô nói với Diệp Lăng Phi:

- Lão đại, nếu thật sự anh cảm thấy là em vất vả, vậy anh cứ đền bù cho em đi. Em rất muốn nảy sinh quan hệ với anh, hay là anh cho em có cơ hội một lần được cùng anh làm chuyện đó đi!

Diệp Lăng Phi nghe thấy Angel nói như vậy. Diệp Lăng Phi thở dài, ánh mắt hắn hướng về phía biệt thự, nói khẽ:

- Angel, bây giờ thể lực anh kém lắm. Không phải là em không thấy đấy, bây giờ nhà anh có tới mấy người đàn bà, đàn bà nhiều cũng là một chuyện rắc rối đó. Ai cũng đòi được thỏa mãn, bây giờ cơ thể anh đâu có được như trước kia. Hầy, sớm biết như thế này anh đã không tìm nhiều đàn bà như vậy rồi!

- Lão đại, anh làm sao vậy? Bây giờ anh hối hận rồi hả?

Angel vừa cười vừa hỏi.

- Hầy, bây giờ anh nói anh hối hận liệu có tác dụng gì không? Mọi chuyện biến thành thế này rồi, dù anh có nói hối hận bao nhiêu đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì cả nữa rồi!

Diệp Lăng Phi lại thở dài, hắn nói:

- Bây giờ tất cả những gì anh có thể làm đó là nghĩ cách để tập luyện cho cơ thể dẻo dai!

Angel bật cười, cô nói:

- Lão đại, em còn không hiểu anh sao? Là anh lo em làm đảo lộn hết cuộc sống của anh lên chứ gì? nhưng mà, anh cứ yên tâm đi. Bây giờ em cũng không có thời gian đâu, vừa nãy em vừa mới ôm được một người. Bây giờ vẫn còn sảng khoái lắm, đợi sau khi em chơi chán, em sẽ lại tới tìm anh nhé!

Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, hắn đưa tay vỗ vỗ vai của Angel, nói:

- Angel, em đừng có chơi quá đấy nhé!

- Anh yên tâm đi, em không như vậy đâu mà lo!

Angel nói tới đây, đột nhiên Angel hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái. Angel nói:

- Lão đại, em về đây!

Nhìn thấy Angel ra về, Diệp Lăng Phi cười khổ. Hắn không biết rốt cuộc hắn là gã đàn ông đào hoa tới mức nào mà từng người từng người con gái một cứ hi sinh cho hắn, yêu hắn nhiều tới vậy.

Diệp Lăng Phi quay về biệt thự. Thì Bạch Tình Đình đang ở trong phòng của Vu Tiêu Tiếu giúp Vu Tiêu Tiếu thu dọn đồ đạc. Ngày mai Vu Tiêu Tiếu phải tới thành phố Đông Hải, bố mẹ Vu Tiêu Tiếu đã tới thành phố Đông Hải rồi. Ngày mai Diệp Lăng Phi sẽ lái xe đưa Vu Tiêu Tiếu tới đó. Vu Tiêu Tiếu sẽ ở thành phố Đông Hải tới khi nào khai giảng, tới khi đó Vu Tiêu Tiếu sẽ về lại thành phố Vọng Hải học.

- Chị Tình Đình, em thật sự không muốn rời xa chị đâu!

Vu Tiêu Tiếu tỏ ra không nỡ rời xa Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu nói:

- Em thích ở đây lắm!

- A đầu ngốc, có phải là em sẽ không quay lại nữa đâu?

Bạch Tình Đình cười, nói:

- Em cứ tới đó ở một thời gian, lại sắp vầ thành phố Vọng Hải bây giờ đấy, tới khi đó, em có thể tới đây ở mà!

Lúc này Diệp Lăng Phi mới nói thêm vào:

- A đầu ngốc. Tình Đình nói không sai đâu. Bây giờ em tới thành phố Đông Hải thăm bố mẹ em đi, mười mấy ngày sẽ qua đi nhanh thôi!

- Ừm...!

Vu Tiêu Tiếu gật đầu, ánh mắt Vu Tiêu Tiếu nhìn vào người Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu nói:

- Diệp đại ca, đợi khi nào em về, em sẽ mua quả thật nhiều về cho anh và chị Tình Đình!

- Bên đó thì có gì đâu mà mua!

Diệp Lăng Phi cười, nói:

- Bọn anh đâu có phải chưa từng đi qua thành phố Đông Hải đâu. Vốn dĩ anh cũng định tới thành phố Đông Hải sống một thời gian, nhưng anh lại không thích thành phố Đông Hải cho lắm!

Diệp Lăng Phi không hề nói cho Vu Tiêu Tiếu nghe tình hình bên thành phố Đông Hải và tất cả những điều mà hắn đang lo lắng. Theo như Diệp Lăng Phi thấy, việc bố của Vu Tiêu Tiếu tới thành phố Đông Hải nhậm chức thị trưởng hoàn toàn không phải một việc tốt. Thành phố Đông Hải là một thành phố hỗn loạn.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình trở lại phòng ngủ của họ. Diệp Lăng Phi lên giường trước, sau khi Bạch Tình Đình thu dọn xong, cô cũng trải chăn ra và lên giường. Diệp Lăng Phi tắt đèn đi, hắn và Bạch Tình Đình nằm yên như vậy. Bỗng nhiên Bạch Tình Đình hỏi hắn:

- Ông xã, có phải anh đang lo lắng chuyện gì không?

- Làm sao mà em biết được?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em biết chứ sao không?

Bạch Tình Đình quay người sang, hai mắt long lanh của Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói:

- Ông xã, em thấy mấy lần anh em cũng định nói rồi. Nhưng bây giờ em không giấu được nữa, em đoán là anh đang lo lắng cho Tiêu Tiếu, có phải anh muốn đem chuyện thành phố Đông Hải tất cả nói cho Tiêu Tiếu nghe không?

Diệp Lăng Phi vẫn nằm như vậy, hắn đưa tay ra ôm lấy Bạch Tình Đình, hắn thở dài, nói:

- Bà xã, anh cũng không biết tại sao. Chỉ là anh có cảm giác không hay lắm, anh cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi!

- Ông xã, vậy anh nói cho Tiêu Tiếu nghe đi!

Bạch Tình Đình nói:

- Anh có thể bảo Tiêu Tiếu nói với bố của Tiêu Tiếu, nhắc nhở bố Tiêu Tiếu một chút!

- Ngộ nhỡ không phải như vậy thì phải làm thế nào?

Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, đây chẳng qua là anh lo lắng như vậy thôi, ai mà biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

- Ông xã, ngày mai anh đưa Tiêu Tiếu tới thành phố Đông Hải, nhân tiện gặp mặt bố Tiêu Tiếu luôn!

Bạch Tình Đình nói:

- Em tin ông xã sẽ tìm được một cơ hội thích hợp để nói với bố Tiêu Tiếu, như vậy lẽ nào không được à?

- Ừm!

Diệp Lăng Phi trả lời, hắn nói:

- Anh cũng nghĩ như vậy. Ngày mai anh đi gặp bố của Tiêu Tiếu, thăm dò xem bố của Tiêu Tiếu thái độ như thế nào. Nếu như bố của Tiêu Tiếu có cảnh giác rồi thì anh sẽ không nói nữa. Bố của Tiêu Tiếu ở trên quan trường lâu như vậy rồi, có chuyện gì mà chưa gặp qua chứ. Anh tin bố Tiêu Tiếu nhất định sẽ có cách giải quyết của riêng ông ta. Nếu thật sự bố của Tiêu Tiếu không biết gì cả, vậy anh sẽ nhắc nhở ông ta chuyện này, còn về chuyện sau này, cứ để bố Tiêu Tiếu tự đi xử lý!

Diệp Lăng Phi nói xong, hắn quay đầu sang, hôn lên má Bạch Tình Đình, rồi nói:

- Bà xã, đi ngủ thôi em!

Bạch Tình Đình gối lên cánh tay của Diệp Lăng Phi, nhắm mắt lại. Diệp Lăng Phi cũng nhắm mắt lại, và ngủ.

Vừa mới sáng sớm, cả ba người cùng thức dậy. Hôm nay Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi phải tới thành phố Đông Hải. Còn Bạch Tình Đình hôm nay dự định sẽ tới tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, mặc dù hôm nay mới là mùng 6 Tết, những công ty bình thường khác vẫn đang nghỉ tết, nhưng hôm nay Bạch Tình Đình lại muốn triệu tập một cuộc họp cấp cao của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, cô muốn nhanh chóng giải quyết xong cái dự án xây dựng căn hộ giá rẻ. Nếu như vậy, năm nay có thể toàn lực tập trung khai thác hạng mục núi Long Sơn rồi.

Ba người cùng nhau ra khỏi biệt thự, sau đó cả ba cùng tìm một nơi để ăn sáng. Diệp Lăng Phi lái xe đưa Vu Tiêu Tiếu tới thành phố Đông Hải. Lúc Diệp Lăng Phi đi trên đường cao tốc, Diệp Lăng Phi mới phát hiện có một chiếc xe màu đen cứ đi theo sau xe hắn mãi, cứ như là chiếc xe đó cùng đi một đường với Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi nhớ tới chuyện hôm qua Angel nói với hắn, Diệp Lăng Phi lập tức cẩn thận hơn.

- Diệp đại ca, anh đang nhìn gì vậy?

Vu Tiêu Tiếu cứ thấy Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào chiếc gương xe phía trước để nhìn cái gì đó phía sau. Vu Tiêu Tiếu đang định quay đầu lại nhìn xem là chuyện gì, thì Diệp Lăng Phi ngăn lại, hắn nói:

- Tiêu Tiếu, đừng quay đầu lại!

Vu Tiêu Tiếu không quay đầu lại, mà quay ra hỏi Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?

- Hình như có người đang theo dõi chúng ta!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh cảm thấy có một chiếc xe đang theo sau xe chúng ta. Chiếc xe đó hình như đã theo chúng ta từ khi chúng ta rời khỏi biệt thự. Lúc đó anh không chú ý, bây giờ anh chắc chắn là chiếc xe đó đang theo đuôi chúng ta!

Vu Tiêu Tiếu căng thẳng, cô nói:

- Diệp đại ca, vậy chúng ta phải làm sao đây?

- Tiêu Tiếu, em đừng có lo lắng gì cả!

Diệp Lăng Phi nói:

- Có anh ở đây, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả! Đợi sau khi chúng ta tới trạm nghỉ nào đó, rẽ vào ăn, rồi giả vờ đi vệ sinh!

- Ừm!

Vu Tiêu Tiếu gật đầu.

Diệp Lăng Phi đỗ xe tại một trạm nghỉ, Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu cùng xuống xe. Hai người đi vào nhà ăn của trạm nghỉ. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu gọi món xong, thì ngồi ngay cái bàn sát cửa sổ để ăn. Hai người cứ chậm rãi ăn. Mắt Diệp Lăng Phi nhìn ra bên ngoài, quả nhiên chiếc xe đen đó cũng dừng lại đi vào trong trạm nghỉ này,nhưng chiếc xe đó chỉ vào đổ thêm xăng. Nhưng sau khi đổ xăng xong, chiếc xe đó cũng đi mất. Lúc này Diệp Lăng Phi mới thấy rõ bên trong chiếc xe đen đó là hai người đàn ông nước ngoài. Diệp Lăng Phi trong lòng có chút nghi hoặc, lẽ nào là Diệp Lăng Phi cảm nhận sai sao. Diệp Lăng Phi nghĩ lại thấy vẫn không đúng, rõ ràng là chiếc xe đó đã theo Diệp Lăng Phi từ biệt thự ra, theo mãi tới tận đây. Trên đời này làm gì có chuyện nào trùng hợp như vậy chứ.

Đúng trong lúc Diệp Lăng Phi đang ngờ vực như vậy, thì điện thoại của hắn rung lên. Diệp Lăng Phi thấy hiển thị số gọi đến là của Angel. Diệp Lăng Phi uống hết cốc nước hoa quả của hắn. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu, em đợi anh ở đây! Anh đi vệ sinh một lát!

Vu Tiêu Tiếu gật đầu, tiếp tục ăn. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh, hắn ấn nghe.

- Lão đại, em nhớ ra rồi!

Bên trong điện thoại vọng lại giọng của Angel.

Một tay Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, tay khác mở khóa quần của mình ra. Hắn nói:

- Em nói đi, rốt cục là ai đang theo dõi anh?

Angel nghe thấy bên kia đầu dây vọng lại tiếng tổ tồ, cô không có ý trả lời Diệp Lăng Phi, mà hỏi lại:

- Âm thanh gì vậy, lão đại?

- Anh đi tiểu!

Diệp Lăng Phi nói:

- Lẽ nào đi tiểu không phải âm thanh này hay sao?

- Lão đại à, anh đừng có mà quá kỹ tính quá nhé! Em gọi điện thoại cho anh, anh thì lại đi đái!

Angel nói tới đây, đột nhiên nói:

- Nếu bây giờ mà em ở bên anh thì tốt quá!

- Angel, anh chẳng có tâm trạng nào để đùa với em nữa đâu nhé!

Diệp Lăng Phi kéo khóa quần lên, hắn nói:

- Để anh nói em biết vậy! Bây giờ anh đã có cảm giác mình bị theo dõi rồi!

- Chuyện này rất bình thường!

Angel nói:

- Bởi vì em phát hiện ra bây giờ cái cô Diêu Tịnh kia đang ở một mình, hai vệ sĩ của cô ta không ở bên cạnh cô ta. Hơn nữa em nhớ ra chiếc xe đen đó em đã từng nhìn thấy ở đâu đó, chính là nhà của Đới Vinh Cẩm. Nhưng mà em mới chỉ nhìn qua thôi, nên ấn tượng không rõ cho lắm, nhưng mà vừa nãy khi em phát hiện bên cạnh Diêu Tịnh không có hai tên vệ sỹ đó, em mới nhớ ra, lần trước em nhìn thấy hai tên đàn ông trên chiếc xe đó rất giống với hai tên vệ sĩ của Diêu Tịnh.

- Angel, hai tên đó trong dáng vẻ như thế nào?

Diệp Lăng Phi nói:

- Có phải là hai người nước ngoài không?

- Ừm!

Angel nói:

- Là hai tên to cao đen hôi người ngoại quốc. Lão đại, hai tên ngoại quốc đó không đơn giản đâu. Anh đừng có coi thường chúng!

- Angel, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Trong lòng anh có tính toán! Em cứ bận việc của em đi. Cứ theo sát người đàn bà đó cho anh. Con mẹ chúng nó, dám cử người theo dõi anh hả! Anh muốn xem con đàn bà đó định làm gì nào?

Diệp Lăng Phi rửa tay xong, bước từ nhà vệ sinh ra, lúc này Vu Tiêu Tiếu đã ăn xong. Diệp Lăng Phi ngồi trước mặt Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Tiêu Tiếu, em ăn xong chưa?

- Ừm!

Vu Tiêu Tiếu nói:

- Diệp đại ca, chúng ta làm thế nào bây giờ?

- Tiếp tục lên đường thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Diệp đại ca, chẳng phải anh nói có người theo dõi chúng ta hay sao?

Vu Tiêu Tiếu hỏi lại Diệp Lăng Phi.

- Chẳng sao cả!

Diệp Lăng Phi nói:

- Tiêu Tiếu, chẳng phải anh đã nói là có anh ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì hay sao? Em còn có gì lo lắng nữa?

Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu lên xe, đi ra khỏi trạm nghỉ. Lúc Diệp Lăng Phi lái xe qua chiếc xe đen đang đỗ chờ ở đó. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn vào hai tên bên trong chiếc xe, đúng là hai tên ngoại quốc Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy từ trạm chờ kia. Diệp Lăng Phi cười nhếch mép, có lẽ hai tên này chắc chắn là hai tên vị sĩ mà Angel nói là do Diêu Tịnh phái tới. Nhất định vừa nãy là bọn chúng sợ bị Diệp Lăng Phi phát hiện, nên giả vờ tiếp tục lái xe tới thành phố Đông Hải. Sau khi đi hết đường cao tốc, Diệp Lăng Phi hạ thấp tốc độ xuống, đường bình thường không thể chạy nhanh như trên đường cao tốc được, đúng lúc này, điện thoại của Vu Tiêu Tiếu kêu lên. Vu Tiêu Tiếu nhìn vào điện thoại, cô nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, là điện thoại của mẹ em!

Diệp Lăng Phi gật đầu, đáng lẽ giờ này hai người đã sớm tới thành phố Đông Hải rồi, nhưng vừa nãy trên đường cao tốc phát hiện bị theo dõi nên lỡ mất thời gian, cho nên bây giờ vẫn chưa tới thành phố Đông Hải. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu sốt ruột, bà và Vu Tiêu Tiếu đã lâu lắm rồi không gặp nhau. Vu Tiêu Tiếu nhận điện thoại, cười, nói:

- Mẹ, bọn con một lát nữa mới tới thành phố Đông Hải được! Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, là chồng chị Tình Đình đưa con về thành phố Đông Hải mà!

Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa nhìn sang Diệp Lăng Phi. Trước mặt mẹ mình, Vu Tiêu Tiếu không dám gọi Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca. Diệp Lăng Phi cười với Vu Tiêu Tiếu một lát, sau đó hắn lại quay mặt đi, chuyên tâm lái xe.

- Vâng.... mẹ à.! mẹ đừng có lo lắng gì cả, con biết rồi, vâng..... vâng...... con biết rồi! Mẹ à, con sẽ dẫn anh rể con tới nhà mới nhà mình. Vâng, được rồi, con biết rồi!

Vu Tiêu Tiếu ngắt điện thoại, cô quay ra Diệp Lăng Phi, cười, nói:

- Diệp đại ca, mẹ em nói, nhất định phải mời anh tới nhà em làm khách, bố em còn phải cảm ơn anh nữa!

Diệp Lăng Phi cũng muốn gặp mặt bố của Vu Tiêu Tiếu, như vậy càng hợp với ý hắn. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Tiêu Tiếu, đúng lúc anh cũng muốn gặp bố em! Anh có chuyện muốn nói với bố em!

- Anh muốn nói chuyện với bố em à? Nói chuyện gì thế?

Vu Tiêu Tiếu hỏi.

Diệp Lăng Phi cười, nói:

- Nói chuyện linh tinh thôi! lẽ nào em cho rằng anh sẽ nói với bố em về chuyện giữa anh và em sao?