Chương 97: Q.1 - CHƯƠNG 97: NGHI VẤN TRÙNG ĐIỆP
  • Ba trăm Tu Chân giả... Không phải toàn bộ Tu chân giới chạy ra ngoài sao? Tuy Phạm Thiên Tiên thạch trân quý dị thường, nhưng không cần phải liều mạng tranh giành như thế chứ?

Tiêu Dực ngồi xuống, Mị Tư khéo léo đến bên xoa bóp chân cho hắn, ánh mắt lại đảo loạn lên, như mong đợi điều gì đó.

- Vì hai khỏa tiên thạch mà làm quá lên như vậy? Chỉ làm tu chân giả mọc thêm một cái đan điền mà thôi.

Tiêu Dực vuốt ve bộ ngực mềm mại của Mị Tư, kỳ quái hỏi.

- Trời ạ!

Mị Tư che cái miệng nhỏ, kinh hô một tiếng:

- Chẳng lẽ chủ nhân không biết nó quý giá thế nào sao? Đan ngoại đan, ý là nhiều hơn một người, đợi khi Thiên kiếp, có thế đem Nguyên Anh thế thân ứng thiên lôi, khiến người Độ Kiếp tránh khỏi Cửu Thiên Huyền Lôi đó.

- Cái gì? Như vậy không phải là ngồi mát ăn bát vàng sao?

Tiêu Dực nghẹn họng nhìn trân trối nghẹn họng nhìn trân trối, mình cũng không ngờ nổi tác dụng của nó lại xa hơn tưởng tượng của mình nhiều.

- Đồ vật quan trọng như vậy mà mấy lão già kia lại cho đám trẻ tuổi đi ra tìm kiếm? Bọn họ điên rồi sao?

Tiêu Dực kinh ngạc hỏi, đổi lại là một lão già thì mặc kệ cái thỏa thuận chó má gì, cứ lao xuống núi mà cướp đoạt thôi.

- 2 năm trước, khi xảy ra nguyệt thực, có người đã dùng Hậu Dư thần cung bắn lên trăng, khiến Thiên tinh khí đại tiết, Nguyệt tinh hoa rơi vãi khắp nơi, phần lớn cao thủ các phái đều nhặt được Lạc Tinh Thạch, đột phá cực hạn của bản thân, trước khi tiến vào Độ Kiếp kỳ, bận bịu luyện pháo bảo để ứng kiếp, tất cả đều bế quan tu luyện, bởi vậy đệ tử thế hệ trẻ mới nắm thế cục, sư phụ của thiếp cũng nhặt được một khối bảo thạch, lập tức đột phá Hợp Thể kỳ, gặp phải cửa ải Độ Kiếp, bởi vậy đệ tử trẻ tuổi trong phái mới xuống núi đoạt bảo.

- Tất cả cao thủ đều bế quan? Nói như vậy sẽ có cả đám tu chân phi thăng sao? Mịa nó, Lạc Tinh Thạch này ngàn năm qua mới xuất hiện mấy hạt, chỉ cần một cái cung rách lại bắn rụng nhiều như vậy? thật là tiện nghi ấy người! Mà chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quá sao? Tiên thạch vừa ra, các ngươi không phải dẫm lên xác chết mà tranh đoạt sao?

- Đương nhiên có hoài nghi, nhưng Lạc Tinh Thạch vô cùng trân quý. Nhưng không ai biết sao bảo bối như vậy lại xuất hiện! Ngài suy nghĩ đi, nếu ai lấy được bảo bối này, cả một thế hệ tài năng của môn phái đó đều đột phá Kim Đan kỳ, trở thành đệ nhất môn phái đó!

Vì phòng ngừa do yêu ma hạ bẫy, các phái đều điều một trưởng lão làm giáo khảo cho cuộc đoạt bảo này.Chỉ có Tam Thanh giáo cùng Linh Bảo phái chờ biểu hiện của chưởng môn của các đại phái.

Phái nào có thể lấy được tiên thạch trước tiên sẽ sử dụng để Độ kiếp, mà bọn họ cam đoan sẽ hỗ trợ các phái khác độ kiếp, yêu cầu duy nhất là không được vì tiên thạch mà giết hại lẫn nhau.

Cho nên mới có cục diện như ngày hôm nay, tu chân giả tu họp nhưng không xung đột lẫn nhau, chỉ điên cuồng tìm kiếm Phạm Thiên Tiên thạch, dù sao thì đan ngoại đạn vẫn an toàn hơn liên thủ để Độ Kiếp chứ.

Mị Tư không chút do dự nói một hơi.

Ánh mắt trời xuyên qua tàng lá, rọi lên người Tiêu Dực, nhưng trong lòng hắn không khỏi rét run, nhìn dáng vẻ mê người của Mị Tư trong làn áo sa trong suốt cũng không làm hắn xúc động.

- Vì sao ta giết đồng môn của ngươi mà nơi này lại như không phát sinh chuyện gì vậy?

Tiêu Dực bỗng nhiên lạnh giọng hỏi.

Cả người Mị Tư run lên, ánh mắt nhìn Tiêu Dực có vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại hiểu ý của Tiêu Dực. Đám tu chân giả kia cũng chỉ mạnh miệng mà thôi, Tuyết Sơn phái chỉ là một phái nhỏ, ai mà nguyện ý đứng ra vì bọn họ chứ, có lẽ bọn họ sẽ thông tri cho sư môn của nàng, có chút hành động nhỏ mà thôi.

Nhìn thấy Mị Tư run rẩy, Tiêu Dực biết nữ nhân này hiểu được, chẳng qua hắn cũng chẳng quan tâm gì, đem đồ vật đó nắm trong tay, cứu Nhã Chỉ, thuận tiện mây mưa với Mị Tư trời sinh thuần âm này để tu luyện là thỏa mãn lắm rồi.

Nghĩ gì nữa ệt óc, Tiêu Dực liếm môi, môi anh đào của nàng ta rất thoải mái, không bằng nhét vào một chút, nghĩ tới đây, Tiêu Dực kéo Mị Tư qua, đem hung khí nhét vào miệng nàng, thật sung sướng, rồi nói:

- Hôm qua ngươi đã nghĩ kỹ chưa?

- Ô... Ô...!

Mị Tư ra sức bú liếm, cái mũi hấp háy, đôi mắt ngập nước, tựa như chưa quyết định được.

- Đừng cho là ta ác độc, bọn chúng tốt hơn ta sao? Các người chết hết, bọn chúng còn cảm thấy may mắn vì mất đi một đối thủ còn gì? Ngươi xem đi, kỳ thật ta làm như vậy cũng là cứu ngươi mà thôi, mà ngươi cũng đừng để ai nhìn thấy ngươi, tu vi của ta bây giờ, chỉ có vừa đánh vừa chạy thôi, cho dù bọn chúng có cứu được ngươi... Ngươi cũng phải gánh tội danh dâm đãng, à há, đệ tử Tuyết Sơn phát đại danh đỉnh đỉnh, lại thôi kèn ột tà tu giả, sư môn của ngươi không làm thịt ngươi mới lạ!

Tiêu Dực đứng lên, kéo khóa quần lên, nhìn Mị Tư đang há hốc mồm. Lại ngồi xổm xuống, vén cằm nàng lên, mị nhãn của nàng mang theo vẻ tuyệt vọng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Khóc thí có ích gì, coi như bây giờ ta thả ngươi, ngươi có muốn đi hay không?

Mắt Mị Tư sáng ngời, nhưng lại lập tức ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu, ngươi không phải muốn ta đi tự sát sao? Chân nguyên ít ỏi, nhỡ gặp phải dâm tặc thì chết chắc. Quan trọng hơn là, Tuyết Sơn phái tu luyện nhất định phải bảo trì thuần âm, thuần dương, ta đã bị ngươi phá thân rồi, muốn khôi phục lại chỉ có đi đường tắt, nhưng tu chân là phải tiến dần, đâu có đường tắt chứ.

Tiêu Dực xem thấu tâm tư của nàng, Cười khẽ một tiếng rồi đi đến chỗ khe suối trong rừng, Mị Tư uể oải đi theo sau hắn.

Vài lần nhìn thấy ngoài rừng có vài bóng người, biết đó là đệ tử phái khác, chỉ cần mình hét một tiếng, nhất định sẽ có hi vọng được cứu, nhưng nàng nhìn lại trên người mình, chỉ mặc một chiếc áo sa mỏng gần như trần truồng, bộ dạng dâm đãng thì lại không khỏi thở dài...

Tiêu Dực liếm môi, thấy Mị Tư ngồi xổm xuống khe suối rửa ráy cơ thể tuyết trắng sexy của nàng, áo sa dính chặt lên người nàng, bộ mông tròn trịa, cặp đùi thon thả đung đưa, trong đan điền hắn lại toát lên cổ dục hỏa, từ khi chiếm được nguyên âm của nàng, thì dục vọng của mình đã bành trướng gấp mấy lần.

Tiêu Dực ôm lấy thân thể đang run rẩy của nàng, mị nhãn của Mị Tư lóe lên tia đói khát, đặt nàng lên trên một tảng đá lớn, rút hung khí ra, từ sau đâm vào giữa mông nàng, cảm giác sung sướng ập đến, khiến hai người không kìm nổi phải rên rỉ.

- Theo anh đi, làm nữ nhân của anh, chỉ cần em ngoan, anh có thể đáp ứng em... Giúp em khôi phục lại tu vi, cho dù em không giúp anh câu dẫn những nữ nhân khác, anh cũng sẽ cho em lợi ích, bởi vì anh là đồng nam chuyển kiếp...!

Ánh mắt đang say mê của Mị Tư đột nhiên trợn lên, lóe lên thần sắc mừng như điên, nàng rối cục cũng biết vì sao người đàn ông này không "bắn" rồi, hơn nữa "thằng đệ" của hắn lại cổ quái như vậy, thì ra hắn là người làm cho đám nữ nhân phải điên cuồng như thiêu thân, linh đồng chuyển kiếp song tu, nếu chiếm được máu huyết sau khi phá thân của hắn, mình còn phải truy tìm thiên đạo làm gì, đố với nữ nhân mà nói, hắn chính là trời a!

- Ưm... Nô thề sẽ sống chết hầu hạ chủ nhân... Chủ nhân thật là lợi hại... A... Mỵ nô bị người giết chết rồi... Tới... A...!

Trong rừng luẩn quẩn tiếng rên rỉ... Một nam nhân anh tuấn liên tục cắm rút đằng sau mông một cô nàng, tùy ý chà đạp cơ thể nàng, đến khi nữ nhân hét dài một tiếng, cả người xụi lơ, trên cơ thể nam nhân trào ra một đoàn sóng huyết sắc bao trùm hai người, hai người dần nhạt đi rồi biến mất trong rừng.

Tiêu Dực đi dạo trên sân trường, sau khi cùng Mị Tư xếp hình, hắn đã biết được rất nhiều tin tức, đương nhiên những tin tức này đối với hắn không có tác dụng gì, chỉ cần mình chú ý đến vị trí của tiên thạch mà thôi.

Vuốt cái chìa khóa trong túi, Tiêu Dực nghĩ đến mình có ưu thế mà người khác không có, đó chính là cái phòng của Hiệu trưởng vinh dự, nếu đoán không sai , nơi đó chính là chỗ để tiên thạch. Nhưng Mị Tư lại nói với mình, không có cái phòng làm việc của hiệu trưởng vinh dự gì đó, càng không nghe thấy cái tòa nhà bị phong bế, Tiêu Dực tin tưởng nàng..., đám Tu chân giả trong trường còn nhiều hơn ruồi, tuyệt sẽ không bỏ qua một nơi chưa bao giờ mở cửa, người sáng suốt liếc mặt một cái là biết. Nhưng vì sao Hổ Tử lại đưa chìa khóa ình, lại còn dặn là có 7 cửa sắt an toàn, tột cùng là nơi nào đây.

Còn Từ Tuyết Nhi nữa, nàng đã sớm biết hết, tại sao nàng lại không nói với mình về chuyện ở đây...