Chương 93: Q.1 - CHƯƠNG 93: TUYẾT NHI KIỀU MỊ

Từ Tuyết Nhi đã cởi xong áo rồi, lộ ra nửa người phía trên trắng mịn, hai tay che ở trước bầu ngực tuyết trắng đầy đặn, nghiêng người để đùi ở đầu giường, lông mày hơi nhíu, hai mắt nhắm chặt.

Tay Tiêu Dực run rẩy đem Kim Sang dược bôi lên trên vết thương của nàng, thân thể mềm mại của mỹ nhân run rẩy, yếu ớt rên rỉ một tiếng. Tiêu Dực cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, đầu ngón tay cố ý đảo qua làn da trắng mịn như mỡ đông của Từ Tuyết Nhi, làm nàng thỉnh thoảng run rẩy.

Trán Tiêu Dực đã chảy đầy mồ hôi lạnh, so với đại chiến yêu ma còn cực khổ hơn, cơ thể Từ Tuyết Nhi đối với hắn mà nói có sức hấp dẫn không thể kháng cự, không đơn thuần bởi vì vẻ đẹp của nàng, còn bởi vì đây là mối tình đầu của mình, một tỷ tỷ sủng ái mình từ nhỏ, nếu không phải sau khi nàng tẩu hỏa nhập ma, tính tình đại biến, dưới sự kích thích cực độ sinh ra một loại khuynh hướng ngược đãi, chỉ sợ mình sẽ không xuống núi.

Đi tới nơi phồn hoa này, vốn tưởng rằng trong lòng đối với nàng vô cùng sợ hãi, sẽ không bị cơ thể của nàng dụ dỗ, chỉ là tính tình hắn dâm tiện, chỉ tiếp xúc với nàng có một chút mà trong đan điền dục hỏa đã bùng lên rồi.

- Tiểu Dực... Tay đệ run thế? Mệt hả?

Giọng của Từ Tuyết Nhi như có luồng điện, ngón tay hắn dừng lại dưới nách nàng đang run rẩy, không trả lời.

- Giúp tỷ tỷ bó ngực có được không?

Đầu Từ Tuyết Nhi cúi thấp xuống, cơ hồ vùi sâu vào khe rãnh mê người, gương mặt của đỏ bừng như quả đào mật.

- Tỷ... Bên trên có máu, bẩn rồi...!

Tiêu Dực nhìn tấm lụa quấn ngực cạnh đầu giường, gian nan nói.

- Đệ... Đệ gọi tỷ tỷ là gì?

Từ Tuyết Nhi ngạc nhiên quay đầu, cặp vú rung rinh từng nhịp rơi vào mắt Tiêu Dực, hắn quay đầu chỗ khác, không dám nhìn nàng nữa, bởi vì thần thái vui vẻ như điên của nàng khiến ký ức đau khổ của hắn quay lại.

- Dùng khăn lụa kia băng bó cho tỷ tỷ đi!

Từ Tuyết Nhi hạnh phúc rên rỉ, sớm biết bị thương sẽ làm tiểu Dực Dực đau lòng vì mình, thì đã để Mị Tư chém thêm mấy nhát.

Tiêu Dực liếm liếm môi, cầm lấy tấm lụa nhẹ nhàng quấn lên bộ ngực trắng mịn cao vút của Từ Tuyết Nhi, tấm lụa nhẹ niết hai nụ hoa khiến Từ Tuyết Nhi sảng khoái đến rên rỉ. Tiếng rên làm Tiêu Dực như muốn mất đi lý trí.

- Tiểu Dực...ngày mai đừng đi có được không? Tỷ tỷ cầu xin đệ đó, với tu vi của đệ, làm sao có thể đối kháng với bọn chúng, hơn nữa bọn chúng còn ở trong tối, ngay cả ta kêu gọi toàn bộ Linh Bảo phái đến chưa chắc đã được, hơn nữa còn có yêu ma nữa, buông tha đi!

Từ Tuyết Nhi nhẹ nhàng lẩm bẩm, nàng không muốn mạnh mẽ thay đổi chủ ý của hắn, chỉ muốn dùng nhu tình cảm hóa. Tiêu Dực sao không biết chuyện này hung hiểm, nhưng tên đã liên dây, không bắn không được. Chần chờ một chút rồi nói:

- Sư tỷ, tỷ đã nghe qua Hiên Viên Yến chưa? Hoặc là Hỗn Độn lão tổ gì đó?

Tiêu Dực cuối cùng cũng không chịu nổi hỏi.

Từ Tuyết Nhi suy tư một chút, lắc lắc đầu nói:

- Chưa nghe bao giờ, chẳng qua phàm là lão tổ thì thường là viễn cổ thần tiên ma tướng, Hỗn Độn lão tổ, chưa bao giờ nghe nói qua, đúng rồi, sao đệ lại hỏi thế?

Tiêu Dực cau mày suy tư, nếu nói mình cô lậu quả văn(vô học), không biết lão gia hỏa kia thì bình thường, nhưng Từ Tuyết Nhi cũng không biết thì thật cổ quái. Nhưng sao Mẫu Đơn vừa nhìn thấy lão liền thất kinh kêu lên, chẳng lẽ lão phô trương thanh thế? Nhưng giải thích làm sao khi lão "ngồi đếm số" trong Luyện Yêu Hồ lâu như vậy mà không bị luyện hóa, thật kỳ quái.

- Tiểu Dực... Đệ xiết đau tỷ tỷ!

Từ Tuyết Nhi bỗng nhiên nhíu mày lại, nũng nịu khẽ gọi, Tiêu Dực mới phát hiện mình trầm tư, khăn lụa trong tay xiết chặt vào vết thương của nàng, nhanh chóng buông lỏng tay, Từ Tuyết Nhi ứ một tiếng, đôi thỏ ngọc bật ra nhảy tưng tưng, theo bản năng ôm lấy Từ Tuyết Nhi, hắn chỉ cảm thấy mình sờ vào một chỗ rất mềm mại mịn màng, Từ Tuyết Nhi rên một tiếng, đôi mắt như thu thủy.

- Tiểu Dực! Ôm...!

Từ Tuyết Nhi xuân tình nhộn nhạo, cơ thể nóng bỏng ở trong lòng Tiêu Dực, nhìn thần thái mê người của nàng, Tiêu Dực nhịn không được mà hôn lướt qua môi nàng, ai ngờ nàng lại nhiệt tình đáp trả, hai người ngã xuống giường hòa vào nhau.

- Ưm...!

Không biết là đau hay hưng phấn, Từ Tuyết Nhi vừa ngả người xuống thì rên một tiếng, khiến Tiêu Dực thanh tỉnh lại, buông Từ Tuyết Nhi ra.

- Tiểu Dực, đệ còn hận tỷ tỷ...!

Đôi mắt Từ Tuyết Nhi đỏ lên, lệ nóng tuôn trào, bi thống mặt khóc rống lên, làm Tiêu Dực choáng váng, vội kéo bả vai nàng, Từ Tuyết Nhi vùng vẫy ngăn lại khiến vết thương bị động, làm máu lại chảy ra.

- Tuyết Nhi, miệng vết thương chảy máu kìa! Đừng nhúc nhích!

- Dù sao đệ cũng không thương tỷ, không bằng tỷ tỷ chết đi cho rồi!

Tiêu Dực nhanh chóng che miệng vết thương, Từ Tuyết Nhi lại ngang ngược lắc mông, bướng bỉnh không cho Tiêu Dực động vào nàng.

Rơi vào đường cùng, Tiêu Dực đành phải dùng thủ đoạn, leo lên giường ôm lấy nàng, một tay thuận thế trượt vào váy tơ, xoa nhẹ một bên đùi mềm mại của nàng.

- Tỷ nghe lời nào!

Tiêu Dực ôm lấy Từ Tuyết Nhi, hung hăng hôn xuống đôi môi mềm mại của nàng.

- Ưm...

Từ Tuyết Nhi trợn mắt, trong mũi nhẹ hừ một tiếng, thân thể không chống cự nữa, tùy ý để Tiểu Dực khinh bạc, gương mặt dần trở nên hạnh phúc.

- Bây giờ băng vết thương lại trước nha?

Rời môi, một tia chất lỏng kết dính môi hai người lại, Tiêu Dực cố găng kẹp lại "thằng đệ" không an phận, cố làm vẻ mặt nhu tình nhìn Từ Tuyết Nhi, trong người lại khổ tới tận xương tủy.

Từ Tuyết Nhi nghe lời để Tiêu Dực băng bó kỹ miệng vết thương, da thịt cọ sát khiến Tiêu Dực chịu không nổi khiêu khích này nữa. Đứng dậy đắp chăn cho Từ Tuyết Nhi.

- Đừng mà... Tỷ tỷ muốn tiểu Dực ôm cơ!

Từ Tuyết Nhi bỏ chăn ra, nhân cơ hội làm nũng, hai chân tuyết trắng đạp lung tung, chu cái miệng nhỏ với Tiêu Dực, trong mắt tràn đầy xuân tình.

- Ngoan nha, tỷ bị thương không thể lộn xộn!

Tiêu Dực liếm liếm môi, hai chân không tự chủ khép chặt hơn:

- Nghe lời đi, tỷ bị thương như vậy đệ ôm sao được.

- Tiểu Dực... Đệ ôm tỷ nha, tỷ tỷ sẽ ngoan ngoãn mà.

Từ Tuyết Nhi ủy khuất chảy nước mắt, chân nhỏ vùng vẫy, Tiêu Dực sợ nàng hồ nháo, đành phải lên giường ôm lấy nàng, Từ Tuyết Nhi cũng ngoan hơn, không lộn xộn nữa, Tiêu Dực không dám sờ soạn nàng tiếp, sợ mình làm hành động cầm thú, càng sợ Từ Tuyết Nhi sướng quá hóa điên, muốn hành hạ mình tiếp.

Thật là dụ dỗ quá mà, rốt cục thì Từ Tuyết Nhi cũng đắm chìm trong trạng thái điều tức, Tiêu Dực cẩn thận bò xuống giường, cả người toát mồ hôi lạnh, may mắn thoát khỏi một kiếp nạn hung hiểm.

- Đều tại con tiện nhân này!

Tiêu Dực bỗng nhiên cắn răng nghiến lợi mắng, quay người đi sang phòng khác , từ trong Giới Tử giới lấy Luyện Yêu Hồ ra, kim quang chợt lóe, khói đen trào ra, Mị Tư đầu tóc rối tung thét chói tay cũng xuất hiện.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Mị Tư ôm cơ thể hoảng sợ thét, trong mắt đầy hung quang, Tiêu Dực đứng cách nàng không tới một thước(0,33m), nàng muốn tập kích hắn, nhưng trong đan điền lại không có chút chân khí nào, ngược lại còn bị Tiêu Dực kéo tóc đập vào thành tường.

Liếm môi, Tiêu Dực tà ác đi tới gần Mị Tư, cười dâm nói:

- Ngươi là đồ tiện nhân âm hiểm, chẳng qua cũng quá ngu, không nhìn trước sau đã muốn đâm ta! Cái giá phải trả rất đắt đấy!

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Nhìn Tiêu Dực đang đi tới gần mình, trong lòng Mị Tư bỗng nhiên hiện lên loại ý niệm đáng sợ, bỗng nhiên nắm chặt cổ áo.

- Hắc hắc!

Tiêu Dực liếm môi khô:

- Ngươi nói thử xem?