Chương 91: Q.1 - CHƯƠNG 91: DIỆT KHẨU
  • Cút!

Từ Tuyết Nhi lạnh lùng nhìn Mị Tư tao mỵ tận xương, hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt Mị Tư trắng nhợt, yêu kiều hừ một tiếng:

- Ánh Tuyết, ta kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ, chỉ vì thể diện của Linh Bảo phái mà thôi. Đừng tưởng ra ngươi có cái dây thừng rách kia là ta sẽ sợ nha, nói cho ngươi biết, cút khỏi cái trường này đi, nói trước cho ngươi biết linh thạch là của Tuyết Sơn Phái là chúng ta, đừng để lam tổn thương hòa khí, không chừng còn bị thương nữa đó!

- Cút!

Từ Tuyết Nhi vẫn lạnh lùng như trước, như núi băng vạn băng, khẽ nói một chữ "cút", rồi đi thẳng.

- Lớn mật!

Một nữ đệ tử của Tuyết Sơn Phái không chịu nổi thái độ của Từ Tuyết Nhi, nhảy ra từ đám người "Bá!" Bắn ra một đai lưng màu trắng như tơ về phía Từ Tuyết Nhi, muốn bắt Từ Tuyết Nhi lại.

- Chết!

Từ Tuyết Nhi bĩu môi khêu gợi, tay áo không gió mà bay, khẽ quất Khốn Tiên Thằng, chém chiếc đai lưng thành hai nửa, rồi cuồn lấy đùi của nữ đệ tử kia. Mà trong nháy mắt, hai gã đệ tử Tuyết Sơn Phái đồng thời ra tay, hai tảng băng cuồn cuộn như sóng trên dưới đánh về phía Từ Tuyết Nhi.

Từ Tuyết Nhi không vội, kéo dây thừng một cái, cô nàng kia hét thảm rồi cả người xoay tròn, mảnh vụn quần áo rơi lả tả như lá múa thu. Nàng ta trần truồng như con cừu, lộ ra bầu vú lõa lồ cùng cặp mông to khiến Tiêu Dực đang xem trận ở bên nhiệt tình gào thét sư tỷ cố lên.

Từ Tuyết Nhi nghe thấy tiểu Dực Dực mình yêu nhất cổ vũ, lập tức nghiêm túc, cơ thể lay động, không trung bỗng xuất hiện một quả cầu kỳ dị, đem hai tảng băng đông cứng lại không nhúc nhích nổi. Khốn Tiên Thằng trong tay nàng chia làm hai đường bức lui hai gã đạo sĩ.

Mị Tư luôn trầm mặc lại lặng yên làm phép. Trong mắt nàng lóe tia âm trầm, khẽ uốn eo thon, một đóa băng hoa được huyễn hóa ra, băng tuyết phong bạo cuồn cuộn chợt vọt tới. "Băng Thiên Tuyết!" Độc môn đạo pháp của Tuyết Sơn Phái. Băng Thiên Tuyết thi triển, hàn phong gào thét trong phạm vi vài dặm. Bạo Phong Tuyết tàn sát bừa bãi, Từ Tuyết Nhi đối với pháp thuật toàn lực thi triển của nàng cũng có chút cố kỵ. Bỏ qua hai gã đạo sĩ thực lực yếu kém, nàng toàn lực phòng ngự Mị Tư, hai gã đệ tử bị nàng làm nhục cũng giận dữ thi triển toàn lực Băng Thiên Tuyết, nhất thời làm cho Từ Tuyết Nhi thực lực sàn sàn Mị Tư phải luống cuống tay chân.

Thừa dịp đó, Mị Tư lóe lên lao về phía Từ Tuyết Nhi, trong tay còn có một đóa băng nhũ trong suốt đâm thẳng vào Từ Tuyết Nhi. "Ba!" Từ Tuyết Nhi phản ứng mau lẹ, phất tay áo một cái, tay áo dài ra vây Mị Tư lại, ba đệ tử Tuyết Sơn phái nổi giận gầm lên, chia làm ba hướng đánh tới, Tiêu Dực xuất Ngọc Như Ý ra, huyễn thành một chiếc hỏa cự kiếm, bổ ngang chặn đường hai gã đạo sĩ, một gã chốn thoát được, bắn ra một đạo hàn quang làm cho ra đầu người ta run rẩy. "Tuyết Lệ quyết!" Từ Tuyết Nhi tay áo bay múa, bông tuyết đầy trời, thổi bay đạo hàn quang kia, lòng bàn tay đánh ra một đạo âm lôi, làm cho Mị Tư đang muốn đánh lén rên thảm một tiếng rồi rơi xuống.

Thấy Mị Tư thực lực mạnh nhất đã rớt đài, Từ Tuyết Nhi vốn muốn bỏ qua, ai ngờ một đóa bông tuyết ngưng kết thành một thủy tiễn, đâm về hướng cổ nàng.

- Cẩn thận!

Tiêu Dực rống to một tiếng, đóa bông tuyết này chính là do chân nguyên của Mị Tư biến thành, Tuyết Sơn phái vốn nổi danh với đạo thuật ám sát, mà ngay khi Mị Tư bị Từ Tuyết Nhi đẩy lui đã bố trí một cái bẫy, ám sát chú ý vào việc bất ngờ, chỉ cần Từ Tuyết Nhi lơ là một bông tuyết không thu hút, quả nhiên là đúng thời cơ, đoán ra Từ Tuyết Nhi còn muốn phòng ngự đồng môn của mình. Một kích tất trúng, gương mặt Mị Tư kiều mỵ phong tao lại cực kỳ âm độc, hy sinh đồng môn để che dấu công kích của mình, thủy tiễn đã đâm trúng cơ thể của Từ Tuyết Nhi.

Tuyết trùy(hình mũi khoan) xuyên thấu xiêm y của Từ Tuyết Nhi, Tiêu Dực cũng vô pháp cứu được, mắt thấy bạch y của nàng đã nhuộm đỏ máu tươi.

Từ Tuyết Nhi kêu lên một tiếng đau đớn rồi bay ngược lại, Mị Tư còn muốn thừa cơ truy kích, Tiêu Dực tức giận gầm điên cuồng, Ngọc Như Ý trong tay đột nhiên trương lên, từ đan điền trào ra từng đợt gợn sóng huyết sắc, chân khí mênh mông xông vào tay hắn, ngọn lửa thật lớn chợt lóe, "bá" một tiếng chém hai tên môn nhân của Tuyết Sơn Phái thành hai đoạn! Ngọn lửa ngập trời nháy mắt đem hai tên đệ tử Tuyết Sơn Phái đó thiêu thành tro.

- A ----!

Đồng môn chết thảm, Mị Tư cũng hét thảm một tiếng, cánh tay run run.

Từ Tuyết Nhi không dám tin vào mắt mình, không nghĩ tới Tiêu Dực đột nhiên bạo phát sát khí mà ngay cả nàng không thể chống đỡ, việc đã đến nước này, một là không làm, hai là làm tới cùng, trên mặt Từ Tuyết Nhi sát khí nồng đậm, đột nhiên nhìn về phía Mị Tư đang hoảng sợ.

- Tiểu Dực! Giết!

Giọng nói Từ Tuyết Nhi lạnh như băng, vung Khốn Tiên Thằng lên, lao thẳng tới Mị Tư, sắc mặt Tiêu Dực căng thẳng, đột nhiên đánh về phía nữ đạo sĩ bị lột trần trụi đang sửng sốt, Mị Tư sợ tới mức hét lên một tiếng, căn bản không muốn chống cự, lập tức bỏ chạy, tiếng kêu thảm trước khi chết của đồng môn khiến nàng hồn phi phách tán, biết hai người này nhất định sẽ giết người diệt khẩu, nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ làm vậy. Môn phái trong giới Tu chân tranh đấu không ngừng, những vụ án giết người không đầu mối thì nhiều vô kể.

- Ánh Tuyết tỷ tỷ, xin tha mạng!

Mị Tư hoảng loạn chống cự làm sao có thể là đối thủ của Từ Tuyết Nhi, cộng thêm Tiêu Dực lại vọt tới, trong lòng hoảng, mắt thấy tên đồng môn bị Từ Tuyết Nhi vung roi thắt cổ mà chết, Mị Tư ngã khuỵa xuống đất, không ngừng kêu tha mạng.

- Đều tại ngươi gây chuyện trước mà thôi!

Từ Tuyết Nhi mặt không thay đổi, vươn tay ra, lại bị Tiêu Dực ngăn lại, trên mặt cười tà, liếm môi, như có ý gì đó nói:

- Giết cô ta thực là tiện nghi! Để đệ xử phạt cô ta đi!

Sắc mặt Từ Tuyết Nhi đổi mấy lần, lại không muốn phản bác dệ đệ, nàng đương nhiên biết hắn muốn làm gì, xa xa truyền tới tiếng xé gió không để nàng nghĩ nhiều. Đánh ngất Mị Tư, cùng Tiêu Dực bay đi thật nhanh.