- Nếu ngươi đã sớm biết Nguyệt Liên là Ma tộc vậy sao không nói sớm cho ta biết?
Tiêu Dực liếm liếm môi khô.
- Nói cho đệ thì sao? Đệ sẽ xuống tay với cô ta sao?
Từ Tuyết Nhi cười thản nhiên, trong mắt lóe sát khí:
- Bây giờ đệ đã hiểu chưa? trên thế gian này chỉ có tỷ mới là người để đệ tin tưởng, che chở cho đệ...!
Tiêu Dực lắc đầu, đối với Từ Tuyết Nhi tu luyện trên con đường giết chóc của Linh Bảo phái, tất cả đều là con mồi của họ. Từ Tuyết Nhi đã không đại khai sát giới trong biệt thự của Hoa yêu đã là nể mặt mình rồi, nàng không nói ình về việc Nguyệt Liên, chính là muốn mình không có lý do để trách nàng.
Từ Tuyết Nhi có thể nể mặt mình, cũng có thể vì an toàn của mình ma không ngại chém giết, đây là cá tính "sủng ái" quá đà của nàng, cũng là một trong những lý do mình luôn phải trốn tránh nàng.
- Bây giờ đã là giờ Tý rồi sao?
Tiêu Dực đột nhiên nhìn lên trời thì thào tự nói.
- Ừm, đêm nay trăng sáng, thời điểm tốt để giết người.
Từ Tuyết Nhi ngắm cảnh, thuận miệng đáp.
- Đi thôi! Xem Ma tộc truyền thuyết là như thế nào!
Từ Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng. Lấy một chiếc roi da từ trong lòng, Tiêu Dực vừa thấy mặt tối sầm, lùi sau vài bước, chính cây roi này đã cùng với hắn vượt qua hoàn cảnh thời ấu thơ.
- Nhìn cái gì, đi nhanh!
Từ Tuyết Nhi vung roi lên, khói đen cuồn cuộn phóng vào Hồng Sa trận. Ở giữa Hồng Sa trận đột nhiên mở ra một con đường.
- Mau, tỷ chỉ có thể duy trì 30 giây thôi!
Không đợi Tiêu Dực nghĩ nhiều, Từ Tuyết Nhi kéo tay hắn nhanh chóng xuyên qua "cánh cửa", hai mắt đột nhiên sáng ngời, bên trong đại sảnh khác xa với bề ngoài hoang tàn. Đèn thủy tinh hoa lệ cùng với thảm đỏ trải khắp đại sảnh.
- Cẩn thận! Nơi này có rất cổ quái!
Nhìn thấy Từ Tuyết Nhi muốn vào trước, Tiêu Dực bước nhanh chắn trước người nàng, xuất Ngọc thạch bảo kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía. Phát hiện xung quanh không có mai phục mới thu kiếm lại, theo bản năng nắm chặt tay Từ Tuyết Nhi.
- Tiểu Dực Dực của tỷ đã trưởng thành rồi.
Từ Tuyết Nhi cảm thấy rất ấm áp, lén lút nắm chặt tay hắn, trong mắt đầy nhu tình.
Trong đại sảnh có hai bên cầu thang, đều treo bảng "Không phận sự miễn lên". Chỉ còn một căn phòng mở cửa.
Hai người một trước một sau cảnh giác đi vào phòng này.
Trong phòng bày một chiếc bàn ăn, trên đó bày biện đủ loại món ăn nóng hổi thơm ngon cùng một bình rượu quý. Mà lại bày "văn phòng tứ bảo" còn một trang giấy vẽ cảnh sông núi, nét bút như rồng bay phượng múa, rõ ràng mực còn chưa khô.
Nhà ăn không giống nhà ăn, thư phòng không giống thư phòng, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác an nhàn thư thái, tựa như biết sẽ có người đến, trên bàn còn bày hai chiếc chậu đồng cùng hai chiếc khăn mặt.
Tóm lại, hết thảy như chỉ đợi hai người đến mà thôi.
- Đi ra! Đã sớm chuẩn bị như vậy, chẳng lẽ sợ thấy bọn ta sao?
Từ Tuyết Nhi quát một tiếng, chân nguyên lực lạnh như băng xuyên thấu cả tòa đại lâu.
- Ha ha! Quả nhiên là Ánh Tuyết tiên tử, ngay cả giọng nói cũng lãnh ý như vậy! Hôm nay mới nhị vị đến, một là muốn kết giao bằng hữu, hai là muốn nhờ hai vị một việc!
Thanh âm mờ ảo từ bốn phía truyền đến, chân nguyên lực cường đại làm cho cả nhà ăn run rẩy.
- Giả thần giả quỷ! Rùa rụt đầu, nếu muốn bọn ta giúp thì phải có chút lòng thành chứ! Nếu không, ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán!
Từ Tuyết Nhi quật roi ra lên bàn, ánh mắt lóe kim quang, như muốn tìm yêu ma đang ẩn nấp kia.
- Ha ha, mọi việc cứ phải từ từ đã!
Thanh âm kia cười một cách cổ quái:
- Không biết ý của Tiêu bằng hữu như thế nào? Nguyệt Liên đang ở chỗ ta đây...! "Ô... Ô...!" Trên lầu truyền đến tiếng phụ nữ bị bịt mồm nhưng cố gắng kêu, Tiêu Dực nghe được, lòng nóng như lửa, trong đầu vừa động, lập tức nghĩ ra một kế.
- Mạc Nguyệt Liên! Thôi trò hề đó đi! Nếu hôm nay ngươi mà không ra đây, ta sẽ nói ngươi sờ "chỗ đó" của ta cho Hổ tử!
Tiêu Dực ngồi xuống ghế, lập tức nói to.
- Tiêu Dực khốn khiếp! Ngươi mà dám nói cho Hổ tử, ta sẽ tuyệt giao với ngươi!
Nguyệt Liên nóng tính, trên lầu lập tức truyền đến giọng nói hổn hển của nàng.
Nghe được tiếng của nàng, Tiêu Dực không biết vì sao mà trong lòng nhẹ nhõm.
- Cắt, làm tình là làm tình! Ngươi sờ "thằng em" của ta là sự thật, ta đương nhiên là phải nói thật rồi! Nếu ngươi không ra, ta sẽ chạy ra ngoài nói cho Hổ tử, ngày mai ngươi đợi điện thoại của hắn đi.
- Ngươi dám!
Mạc Nguyệt Liên thò đầu từ trên lầu ra, tựa hồ như đang đẩy người nào đó, vọt tới trước người Tiêu Dực, làm như muốn đe dọa Tiêu Dực, nào ngờ Tiêu Dực đẩy nàng ra phía sau, ra hiệu cho Từ Tuyết Nhi, Từ Tuyết Nhi khẽ dựa bên người hắn bảo vệ Nguyệt Liên ở phía sau.
- Sư tỷ, ngươi mang Nguyệt Liên đi trước, ta cản phía sau.
- Không, đệ mang nàng đi trước. Tỷ cản phía sau! Chỉ là một tiểu ma đầu, bổn tiên tử không để vào mắt!
Vẻ mặt Từ Tuyết Nhi ngưng trọng, vì một câu của Tiêu Dực, nàng không để ý Nguyệt Liên là ma tộc. Không chút do dự quất mạnh roi về phía cửa phòng, đẩy hai người ra.
- Các ngươi...!
Mũi Nguyệt Liên cay cay, biểu hiện của đôi nam nữ này làm lòng nàng như trộn ngũ vị. Ánh mắt nhìn Tiêu Dực càng thêm phức tạp.
Trong phòng ăn đột nhiên xuất hiện một lão nhân râu bạc trắng, mặt mũi hiền lành. Giữa hàng lông mày trắng như tuyết là một cái ấn bảo thạch, nhìn qua như con mắt thứ ba, mà lại không chút cảm giác quái dị nào, lão mặc một thân trường bào màu tím ngồi trên ghế bành sau bàn ăn. Trong tay còn nắm con dấu, lúc mọi người nhìn về phía lão, lão mỉm cười vuốt râu, ấn con dấu xuống trang giấy Thanh Tuyền.
- Hỗn Nguyên Chân Ma lệnh! Ngươi là tàn dư của ác nghiệt Tiệt Giáo!
Từ Tuyết Nhi vừa thấy con dấu kia, dung mạo tuyệt mỹ chợt dữ tợn, nắm chặt roi da. chân nguyên lực bạo phát cuồn cuộn, như lâm vào đại địch vậy.
Mặt Tiêu Dực cũng xanh mét, theo bản năng kéo Nguyệt Liên về phía sau, Nguyệt Liên lại cười trộm, nhẹ nhàng tựa lên cánh tay mạnh mẽ của hắn, nháy mắt với lão nhân kia.
- Xiển Giáo, Tiệt Giáo vốn là một nhà, sao lại gọi là yêu nghiệt được? Nha đầu ngươi nói năng lỗ mãn, nên đánh!
Lão nhân khẽ vỗ con dấu, một cỗ Thiên Ma Khí phóng về phía Từ Tuyết Nhi, dễ dàng chế trụ nàng, rồi biến ảo thành một con Cự Điêu, vẫy cánh lao về phia nàng.
Từ Tuyết Nhi hít sâu một hơi, khẽ mở môi anh đào, một mũi tên màu vàng bay ra, đâm thủng Cự Điêu. Lập tức Cự Điêu tan thành sương làn khói.
Nhưng... làn khói lại ngưng kết lại, biến thành một mãnh hổ, nó há mồm như chậu máu nhào tới trước mặt nàng. Ngay khi Từ Tuyết Nhi, từ đan điền của nàng trào ra một đạo sương trắng, nháy mắt đã làm con hổ ngưng kết thành băng.
Dù trên mặt Từ Tuyết Nhi không chút máu, nhưng trong mắt nàng tràn đầy lửa giận.
- A ha! Có thể ngăn được một chiêu của ta, Ánh Tuyết tiên tử quả là danh bất hư truyền, không tồi, không tồi, lão Linh Huyền Tử kia còn có chút bổn sự, so với ta, lão quỷ này mạnh hơn nha!
Từ Tuyết Nhi không thể mở miệng nói chuyện, nghe lão nói thẳng danh hào của sư tôn, phượng nhãn tràn đầy lửa giận, không làm thể làm gì nổi lão già này. Thật uất ức!
- Tiểu nha đầu này vẫn rất kính trọng sư phụ của mình nha!
Nhìn thấy lửa giận trong mắt Từ Tuyết Nhi, lão già cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu, hừ nhẹ một tiếng:
- Chẳng qua, đám mũi trâu Linh Bảo phái ngươi tính tình đều cổ quái. Đừng nghĩ ta nói như vậy là làm xấu hổ sư phụ ngươi. Ta còn xuất đạo sớm hơn hắn những mười năm. Nhìn thấy ta, lão còn phải gọi một tiếng sư huynh là đằng khác.
Lão già vung tay lên, Từ Tuyết Nhi lập tức thả lỏng, tức giận hừ một tiếng, lùi lại chắn trước người Tiêu Dực. "Oạch!" Lúc này, Tiêu Dực gõ vào đầu Nguyệt Liên một cái, nàng che đầu đang định mắng, Tiêu Dực đã lạnh lùng nói:
- Tiểu Nguyệt, còn chưa giới thiệu sao? Nước lũ chảy vào miếu Long Vương, người một nhà mà không biết nhau hả? Lão già này không là cha thì cũng là ông nội của ngươi đó!
- Làm sao ngươi biết đó là cha ta? Ta còn chưa nói gì mà?
Mạc Nguyệt Liên kinh ngạc nhìn Tiêu Dực, hắn lập tức bĩu môi:
- Rắm chưa phóng đã động thủ rồi, cái tính cách này không di truyền cho ngươi sao? Hơn nữa, lão già rồi, không phải là anh của ngươi. Chờ các ngươi chơi đủ rồi, ngươi mới nhảy ra nói vài câu, lão già này chắc sẽ nể mặt mũi mà không tính toán với bọn ta, loại kịch bản này có đầy trong tiểu thuyết rồi. Khỏi phải giả vờ, giả vờ là sét đánh đó!
Tiêu Dực quả nhiên vô sỉ, biết rõ lão già kia là cha Nguyệt Liên, vậy mà vẫn còn châm chọc, trong lòng vẫn còn bất mãn với Nguyệt Liên, nói thế nào thì mình cũng lo lắng cho nàng mà đuổi tới đây.
Nếu Từ Tuyết Nhi không vì mình, cũng không bị lão già này khi dễ, hơn nữa lão này còn làm bộ tiểu nhân đắc ý, rất chi là ngứa mắt. Dù sao Nguyệt Liên sẽ không để lão làm tổn hại mình, lợn chết không sợ nước rồi, ka hôm nay sẽ náo loạn cái chỗ này.
Quả nhiên vừa nói xong, mặt lão già mất hết nho nhã, khi khái gì đó, vỗ con mẹ nó một cái lên bàn, khiến nghiên mực bay vèo một cái, mực nước vẩy khắp nơi.
- Ngươi xem! Thẹn quá hoá giận! Tiểu Nguyệt, quả nhiên là phong cách của ngươi! Nghiến răng nghiến lợi! Đây không phải là quảng cáo kem đánh răng mà, hơn nữa còn dính rau trên răng kìa, chẹp chẹp, chẳng chuyên nghiệp tẹo nào.
Tiêu Dực vô sỉ chép miệng, nhìn thấy lão già sắp nổi giận, khóe miệng lão méo xệch.
- Tiểu Dực!
Nguyệt Liên tức giận hét một tiếng. Giơ tay lên muốn đánh, ai ngờ Tiêu Dực lại chỉ vào mặt nàng. Nguyệt Liên bĩu môi, lại bị tiểu tử này khi dễ. Một bên là cha, một bên là huynh đệ dâm tà, nàng ấm ức quệt miệng, đứng giữa hai người hai mắt đẫm lệ.
- Tốt!Tốt!Tốt!
Lão già thở phì phò ngồi xuống, liên tục nói ba từ "tốt". Còn Tiêu Dực lại ác độc nghĩ, lão già ngươi lực bất tòng tâm, chắc chắn là túng dục quá độ, chỉ thở mà không hít vào, không hiểu uy phong vừa rồi là từ đâu ra nhỉ?
- Mở mồm là nói lời độc ác, người chết đều bị ngươi chửi cho sống lại.
Lão già bình tĩnh lại, nhìn con gái đang đề phòng mình phát bưu, trong lòng thầm than một tiếng "con gái lớn không giữ được" quả thật là có đạo lý.
Tiêu Dực biết nói vậy là đủ rồi, nên chắp tay lại, làm biều tình giống như khiếm tốn nghe giáo huấn, thật sự là dâm tiện, lão già cười khổ một tiếng:
- A Nguyệt, bằng hữu của con như vậy, không biết là phúc hay họa. Lão phu Mạc Nguyệt Hạo ta mấy năm nay xem nhìn rất chuẩn, nhưng lại nhìn không thấu tiểu tử này, làm người khéo đưa đẩy, tùy cơ ứng biến, mà tiểu tử kia, ngươi nghĩ lão phu sẽ không đánh ngươi thì nha đầu phía sau sẽ không thoát được đâu!
- Lão nhân gia mặt mũi phúc hậu, sao lại làm khó một nữ nhân chứ?
Tiêu Dực liếm môi, đang định nói tiếp, lại bị Từ Tuyết Nhi kéo lại, Nguyệt Liên cũng vội, sợ tên ngốc này lại chọc giận phụ thân, nhanh chóng giữ tay lão nhân làm nũng, rồi đánh mắt với Tiêu Dực "Tên ngốc, ba ta đã cho ngươi bậc thang như vậy rồi, còn không biết bước xuống sao?" - Thôi! Ai kêu hôm nay là sinh nhật của tiểu nha đầu nhà ta, ta không muốn làm nàng mất hứng. Đến đây, ngồi xuống ăn cơm nào.
Lão già bị Nguyệt Liên làm nũng nên đành chịu. Tiêu Dực tỉnh bơ ngồi xuống, Từ Tuyết Nhi ngồi cạnh hắn, Nguyệt Liên biết điều rót rượt ấy người, đôi mắt đẹp như u như oán, lại bị Tiêu Dực trừng mắt một cái, lập tức trừng mắt nhìn lại.
- Nguyệt nha đầu! Làm sao lại thất lễ với khách như vậy? Tính tình như trẻ con!
Lão nhân gõ mặt bàn một cái, Nguyệt Liên bất mãn chu mượn, thầm đá Tiêu Dực một cước. Bà chằn này chả có nghĩ tới vừa nãy hai người này đã che chắn bảo vệ ình gì hết.
Lão nhân ngồi im, nâng chén nhấp một ít, nói với Tiêu Dực:
- Hôm nay là sinh nhật của Nguyệt nha đầu, ngươi lại là bằng hữu của nàng, cũng chính là vãn bối của ta, hôm nay nha đầu này cầm Luyện Yêu Hồ đi, kinh động hai vị, xin hai người thứ lỗi, đừng nên hiểu lầm nàng, ta sẽ bảo nàng trả lại. Muốn trách thì trách lão già ta, nếu các vị không để trong lòng thì uống cạn chén này.
Tiêu Dực đứng lên, nâng chén với lão già, cười ha ha nhìn thoáng qua Nguyệt Liên đang thẹn thùng, Tiêu Dực nheo mắt, mồ hôi lạnh đầy lưng, mẹ nó, tiếp theo không phải là chuyển giao con gái ình đấy chứ, như thế nào lại giống trên TV vậy?
Rùng mình một cái, Tiêu Dực nhanh chóng ngửa cổ uống rượu, rồi ăn liên tù tỳ, mà Nguyệt Liên lại không ngừng gắp rau cho hắn, lão già cười ha ha, chỉ còn lại Từ Tuyết Nhi đang phụng phịu vẻ mặt băng sương nhìn lão già.
- Sinh nhật của Nguyệt nha đầu, lão nhân ta đương nhiên là có quà, chỉ là nha đầu con không muốn tiền cũng không muốn vàng, chỉ cần một cây roi, con đã thích thì ta cho con vậy.
Không khí trên bàn trở nên xấu hổ, lão già vừa nhìn Tiêu Dực đang ăn liên mồm, lại nhìn Từ Tuyết Nhi bất động như băng, lại còn Nguyệt Liên "phụ trách" gắp rau, lão mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng mới lấy ra một cây roi từ trong lòng. "Phốc!" Tiêu Dực vừa nghe đến chữ "roi" liền phun hết thịt rượu từ trong mồm ra, mắt thấy sắp bay lên mặt của lão già, lão khẽ thổi một đoàn hắc khí, đống đồ ăn kia liền biến thành tro, chỉ có biểu tình của lão rất khó chịu.
- Tán Ôn tiên? Ngươi là Thượng Hạo chân nhân!
Nhìn thấy hình dáng cổ quái của chiếc roi, Từ Tuyết Nhi đang lạnh lùng cũng phải cả kinh, hoa dung thất sắc kêu một tiếng.