Chương 70: Q.1 - CHƯƠNG 70: HIỂU LẦM! HIỂU LẦM MÀ!

Nhìn thấy nhụy hoa mềm mại đang tuôn trào mật ngọt, chân nguyên tà ác trong cơ thể hắn điên cuồng bành trướng, tiểu ny tử này đã mê tình rồi, Tiêu Dực sẽ không khách khí.

- Đừng sợ, anh sẽ thật dịu dàng.

Trong lòng Tiêu Dực mừng như điên, cười gian như sói đóng giả bà ngoại, đưa tay sờ đùi Bách Hợp. Nàng cau mũi lại, khuôn mặt trở nên si mê, chờ đợi giây phút "thần thánh" kia.

Nói là làm, Tiêu Dực nhích eo một cái, Bách Hợp rên thảm một tiếng, khoái cảm đánh sâu làm cho Tiêu Dực cùng Bách Hợp không chịu nổi mà rên rỉ. "Thằng nhỏ" chưa hóa đá hoàn toàn như vui mừng khi lần đầu được nếm "mùi đời", ngay khi yêu khí cùng tà linh chân nguyên va chạm giữa chỗ "kết nối" của hai người, một tia huyết sắc khí vụ bay ra từ chỗ đó, Hồng liên trong đan điền Tiêu Dực như động cơ xe máy, quay tròn liên tục, phóng ra năng lượng vô tận tràn vào trong yêu đan của Bách Hợp, nguyên bản chỉ một viên yêu đan nhỏ tí đã chậm rãi bành trướng.

Hai người linh nhục hợp nhất, cố gắng tìm khoái cảm, Bách Hợp mồ hôi đầm đìa, không ngừng rên rỉ, liều mạng đong đưa cặp mông, muốn cho hắn nhanh chóng đạt cao trào, con mắt của Tiêu Dực trở nên đó ngầu, thở hổn hển, kiên trì làm nốt bước cuối cùng.

Tiếng rên rỉ tiêu hồn truyền khắp phòng, tiểu Hoa yêu không để ý tới đau đớn vừa mới phá thân, điên cuồng uốn éo mông phối hợp với Tiêu Dực, khuôn mặt nàng xuất hiện tia dâm khí, yêu đan không ngừng hút chân nguyên, mà Tiêu Dực như lạc trong khoái cảm nhục dục, không để ý hết thảy.

Tiêu Dực cảm giác được chân nguyên trong đan điền dần héo rút, nhưng vẫn đắm chìm trong khoái cảm. Hắn muốn tận tình hưởng thụ cảm giác tiêu hồn này.

- Ách...!

Tiêu Dực đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, một cỗ hàn khí tràn từ đan điên tràn vào hạ thể hắn, "thằng nhỏ" đột nhiên hóa đá, mà âm thuần yêu linh khí của Bách Hợp điên cuồng tràn vào cơ thể Tiêu Dực.

Tiêu Dực cười khổ một tiếng, đây là lực lượng của tâm pháp song tu Độc Phệ phát uy, khoái cảm trong đầu đã biến mất, chỉ còn cảm giác khó chịu như trước với Lâm Nhã Chỉ, mình bây giờ còn đoạt thân xử nữ của Bách Hợp nữa, lại càng điên cuồng.

Bách Hợp run rẩy, hưởng thụ khoái cảm cao trào cùng với sự bành trướng của yêu đan, cả người mềm nhũn, mị nhãn hàm xuân, si mê ôm lấy nam nhân, thế nhưng vẻ quyến rũ này chỉ bảo trì trong nửa giây, ánh mắt đột nhiên tối xầm, bộ dáng vô cùng hoảng hốt, cố gắng giãy dụa, Tiêu Dực đang đắm chịu trong nhục dục chỉ nghe thấy Bách Hợp kêu thảm, hạ thể co rút, chân nguyên yêu lực của nàng đang dũng mãnh tiến vào cơ thể mình.

- A---------!

Bách Hợp kêu thảm thiết, nhưng lại không thế phát ra âm thanh gì, giống như một đóa hoa héo tàn, yêu đan mất đi làm nàng như bị khô héo, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, lưu luyền nhìn Tiêu Dực, đã gần như hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Tiêu Dực mắt hổ trừng lớn, nổi giận gầm một tiếng, đẩy Bách Hợp ra xa, hai tay đan chéo vẽ một hình Bái Quái Âm Dương Đồ, duỗi tay chỉ vào Bách Hợp, nàng như bị một chỗ lực lượng vô hình chế trụ, chậm rãi rơi xuống đất.

- Đừng sợ, Bách Hợp ngoan nha, ka sẽ bồi thường cho em.

Tiêu Dực nở nụ cười dâm đi tới trước người Bách Hợp, nhìn Bách Hợp đang dần mất sinh cơ, quỳ xuống nâng cặp đùi trắng nõn của nàng lên, lại một lần nữa tiến vào.

Một chỗ nguyên khí tà ác lại tràn vào cơ thể Bách Hợp, nàng thống khổ rên một tiếng, đôi mắt đang ảm đạm đột nhiên sáng ngời, hai tay vô ý thức ôm lấy eo hắn, yêu khí trong người đang yếu ớt lại một lần nữa phục hồi sức sống.

- A? Tiêu Dực---------! Anh đang làm cái trò gì vậy????

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra thì rất nhanh, đám Hoa yêu ra ngoài ăn cơm trở về, vừa vào cửa liền sửng sốt, thấy Tiêu Dực đang dở trò "bạo râm" với Bách Hợp, không kìm nổi mà hét lên.

- Lão nương giết chết tên súc sinh ngươi.

- Tiểu Nguyệt, nghe anh giải thích đã... Hiểu lầm! Hiểu lầm mà!

- Sự thật rành rành ra như vậy, còn hiểu lầm cái gì, chết điiiiiiiiiiii!

Yêu càng nhiều, hận càng sâu, Lòng đau như cắt, tình này phôi pha! (DG: câu sau là ta chém thêm ) Nguyệt Liên khóc rống lên, Tiêu Dực sợ tới mức hồn phi phách tán, cảm giác một cỗ kình phong sắc bén đang bay tới, liền lăn sang một bên, mới nhảy một cái, một cỗ chân khí khóa chặt hắn lại, Tiêu Dực vừa rồi đang tu bổ yêu đan cho Bách Hợp nên đã tiêu hao khá nhiều chân nguyên, căn bản không thể kháng cự lại nổi Nguyệt Liên.

- Lão nương phế ngươi đi.

Nguyệt Liên nhìn thấy hạ thân của Bách Hợp vẫn còn vương lại hoa dịch, không thể nén nổi dận, bay lên đá một cước vào Tiêu Dực đang ko thể nhúc nhích.

Hạ thể đau đến thấu xương, Hồng liên trong đan điền xong tròn va chạm vào nhau, chân khí hỗn loạn, Tiêu Dực hét thảm một tiếng, trong lòng thầm mắng một tiếng:"Nguyệt Liên, ngươi là đồ chó hoang, ôi... "thằng em" của tôi...!

Sau đó chỉ thấy trước mắt tối xầm, cùng với tiếng hét chói tai của đám Hoa yêu, rồi lại cảm thấy cơ thể được ai đó ôm lấy, thanh âm Nguyệt Liên gầm hét... Mẫu Đan thét lên... Bách Hợp nức nở. Cơ thể đột nhiên bay bổng, rồi như con diều đứt dây bay đi, một lực lớn đánh vào người Tiêu Dực, làm cho hắn mất đi tri giác.