Trong phòng tắm truyền đến từng tiếng nước chảy, mỹ nhân đang trong đó như nghiện tắm vậy, không ngừng cọ rửa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nức nở.
Tiêu Dực đứng ngồi không yên trên giường, vài lần muốn đi tới gõ cửa, nhưng cuối cùng lại thôi, nhìn khói thuốc mơ hồ trên gạc tàn, uể oải vỗ vỗ gáy, thật là đau quá đi, đây là di chứng sau khi mạnh mẽ thôi công, bất quá nghĩ đến một màn vừa rồi, không khỏi cười trộm mấy cái, Lâm Nhã Chỉ là một cô gái hay ngại ngùng, thế mà không ngờ lại to gan nhu vậy. Haiz, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha...
Sau khi đi khỏi khu nhà trọ, Tiêu Dực không dám dừng lại, mang theo Lâm Nhã Chỉ ly khai thành Bắc, chạy đến một nhà nghỉ tạm thời ở một đêm. Lúc hai ngươi đến thì vô cùng chật vật, người phục vụ nhìn thấy hai người bằng ánh mắt khinh bỉ, như nhìn thấy đôi cẩu nam nữ muốn nhanh chóng "chiến" vậy, bất quá vẫn cho bọn họ một phòng. Lâm Nhã Chỉ vừa vào phòng liền vọt vào trong nhà tắm, cho đến bây giờ vẫn chưa ra.
Trong phòng rất an tĩnh, tường được sơn màu trắng, ga giường cũng màu trắng, bài trí tinh tế gọn gàng, khiến cho tâm trí đang nôn nóng cũng an tĩnh một chút.
Tiêu Dực kỳ quái chính là, chỉ có một đàn Yêu Bướm, cùng với một con Yêu Nô cường hóa, sao lại có yêu khí lớn như vậy, mà ngay cả Từ Tuyết Nhi cuồng sát cũng phải sợ nó ba phần, làm ra động tĩnh lớn như vậy mà vô thanh vô tức biến mất, thực con mẹ nó kỳ quái.
Bất quá Tiêu Dực không cho rằng yêu quái kia sẽ bỏ qua ình và Lâm Nhã Chỉ, hiện tại vấn đề lớn nhất chính là trốn ở đâu, hi vọng Từ Tuyết Nhi đúng như nàng nói, kéo được lão nhân biến thái của Linh Bảo phái kia tới, có lẽ sẽ trảm được con yêu quái kia, coi như không giết được nó thì cũng lưỡng bại câu thương!
Chỉ là trốn ở đâu đây? Tiêu Dực lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, đi bước nào tính bước đó vậy.
Sờ sờ cái bụng, Tiêu Dực chậc chậc miệng, đang muốn hỏi Lâm Nhã Chỉ còn đang tắm muốn ăn chút gì không, vừa mới nhìn thấy cửa phòng tắm, nước tràn qua kẽ cửa, sững sốt một chút, Tiêu Dực dùng thấu thị, nhìn thấy Lâm Nhã Chỉ vẫn mặc quần áo đang ngồi trong bồn tắm, tùy ý để vòi hoa sen xối lên đầu mình. Cô gái nhỏ này cắn ngón tay, nước mắt tuôn rơi, không rõ đó là lệ hay nước nữa. "Bịch bịch bịch!" Tiêu Dực gõ vài cái lên cửa, thấy cô nàng không đáp lại, nhướng mày, dùng sức đẩy cửa, đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy Tiêu Dực tiến vào, Lâm Nhã Chỉ không có bất kỳ phản ứng nào, tựa hồ xem tên này thành không khí vậy.
Tiêu Dực đi đến trước mặt của nàng, bế nàng lên, nàng chỉ cúi đầu khóc, không để ý tới hắn.
Cầm lấy một cái khăn tắm sạch, Tiêu Dực ôm eo cô nàng, lau khô mái tóc ướt đẫm của nàng, lại dùng khăn lông choàng lên thân thể đang run rẩy của nàng, ôm lấy nàng đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy ánh mắt thất hồn lạc phách của nàng, Tiêu Dực thôi phát chân khí, hong khô quần áo cùng cơ thể nàng, lúc này mới để nàng ngồi xuống giường.
- Cám ơn...!
Lâm Nhã Chỉ sâu kín thở dài một tiếng. Tiêu Dực nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, cô nàng định cự tuyệt, vươn tay một lúc rồi do dự, trên mặt hiện lên tia ai oán cùng ngượng ngùng.
- Rốt cục đã chịu để ý tới anh!
Tiêu Dực cười xấu xa ngồi bên cạnh cô nàng:
- Nếu không để ý tới anh, anh sẽ sờ đó ^^!
Lâm Nhã Chỉ đang định cười, lúc này mới tỉnh ngộ, tên này lại đùa giỡn mình rồi, hờn dỗi giơ tay lên, đôi bàn tay trắng như phấn muốn hạ xuống, nhưng mà chỉ giơ lên một nửa, lại bỏ xuống, hứ một tiếng rồi ôm chăn cuốn lên người.
- Có phải bởi vì chồng của em hay không? Thực xin lỗi, anh biết hắn dù sao cũng là chồng em, hơn nữa mắt thấy bị anh giết chết, em nhất định sẽ rất khó chịu.
Lắc đầu, Lâm Nhã Chỉ không dám nhìn Tiêu Dực, nhỏ giọng nói :
- Không... Không phải, em... Khó chịu, không phải vì hắn!
- Vậy em khóc cái gì?
Tiêu Dực ôm lấy vai cô nàng, ngửi lấy mái tóc thơm của nàng.
- Em... Ô...!
Rốt cục thì nhịn không được áp lực tình cảm trong lòng, Lâm Nhã Chỉ ấm ức phát hiện, mình chỉ có thể nói hết tâm sự cho bại hoại này, xoay mạnh người một cái, ôm lấy Tiêu Dực, lớn tiếng khóc ồ lên.
- Tiêu đại ca... Là em làm liên lụy đến anh, hại chết mọi người... Em là tai họa, mọi người xung quanh em đều gặp nạn. Ô... Em... Hận mình không thể chết luôn cho rồi!
Tiêu Dực ôm lấy cô nàng đang kích động này, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của nàng, ôn nhu an ủi:
- Không trách em được, em mới là người chân chính bị hại, những người kia đã chú định là phải chế! Ít nhất lúc họ chế, không chừng còn đang cao trào khoái cảm. Sung sướng đến chết ấy chứ, rất đáng đó.
Lâm Nhã Chỉ hung hăng đánh hắn bằng đôi bàn tay nhỏ bé, hờn dỗi một tiếng, nhưng mà nước mắt ấm ức kia vẫn tuôn rơi, ôm chặt Tiêu Dực khóc ô ô:
- Tiêu đại ca, em sợ anh sẽ chết... Trên thế gian này sẽ không còn ai chiếu cố cho Nhã Chỉ, quan tâm đến Nhã Chỉ, em sợ, em sợ lắm! Em tình nguyện chết đi, chứ không để anh vì em mà bị tổn thương, em thật vô dụng...!
Cô bé ngốc này...
- Ngoan nào! Chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể hại em hết.
Tiêu Dực vuốt ve đầu cô nàng, nhẹ giọng an ủi. Cô nàng thẹn thùng nhìn hắn một cái, rồi chui vào trong chăn, Tiêu Dực bị bộ dáng làm ngứa cả người, thò tay luồn vào trong chăn xoa bóp bờ vai trắng mịn của nàng, cô nàng chỉ ê a vài tiếng rồi mặc hắn, hắn vui sướng thò tay vào, vén chăn lên.
Lâm Nhã Chỉ đưa môi qua, si ngốc nhìn hắn, đôi môi mấp máy, trong mắt hiện lên vẻ quyến rũ động lòng người, ngượng ngùng lại chờ mong, Tiêu Dực kìm lòng không được mà hôn lên đôi môi ấy.
Cái lưỡi thơm tho phấn nộn mang theo làn hương chui vào trong miệng nam nhân, xúc động đem cô nàng ôm vào lòng, tay Tiêu Dực trượt vào trong áo nàng, bàn tay to tùy ý vuốt ve da thịt nhẵn bóng của nàng, cô nàng thở gấp một tiếng, cơ thể nóng ran, cơ thể mềm mại ngọ nguậy trong lòng nam nhân, trúc trắc đáp lại nụ hôn bá đạo của nam nhân.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da trơn như tơ lụa, Tiêu Dực ngã xuống giường, tay kia thì thành thạo đẩy hai cái "lồng" lên, thuận thế bắt lấy một cái bánh bao trắng mịn, cô nàng thở ra từng đợt hơi thở thơm tho, càng kích thích nam nhân, thô lỗ tách cặp đùi đang khép chặt của nàng, tay kia trượt xuống đùi nàng, thẳng đến mảnh vải tơ mỏng manh kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng di di, cô nàng hừ nhẹ một tiếng, cắn chặt đôi môi, toàn thân run rẩy.